[Tận thế?] Uông Hi Nguyệt hít sâu một hơi, sau đó liền nhìn chằm chằm vào Tần Úc hỏi vặn lại.
[Có thể em sẽ không tin, nhưng đây là sự thật] Thần sắc Tần Úc cực kỳ nghiêm túc, biểu thị anh không đùa giỡn.
[Anh kêu em chỉ để nói chuyện này] Vẻ mặt Uông Hi Nguyệt cực kì khó chịu, cô tiếp tục hỏi [ Có phải anh còn muốn nói gì nữa không?]
[Anh chỉ đến thông báo cho em chuyện này, Hi Nguyệt, em nên chuẩn bị thật chu đáo, em yên tâm, mạt thế đến anh và Tiểu Uyển nhất định sẽ chiếu cố em.]
[A Tần và em sẽ bảo vệ chị ] Trịnh Thư Uyển e thẹn nhìn Tần Úc, sau đó mới quay qua nháy mắt với Uông Hi Nguyệt, mỉm cười hạnh phúc.
Uông Hi Nguyệt đứng phắt dậy, mạnh mẽ gạt toàn bộ đồ vật trên bàn xuống, cười điên loạn chỉ vào Tần Úc hô [ Tần Úc, anh rõ ràng có ý với em, anh nhất định có ý với em....]
[Trịnh Thư Uyển, mày cứ giả bộ ngây thơ đi, trong lòng Tần Úc chỉ có mình tao, có mình tao, mày chỉ là rẻ rách thay thế...] Uông Hi Nguyệt nhìn chằm chằm vào Trịnh Thư Uyển, lạnh giọng nói.
[Không...không phải] Trịnh Thư Uyển run rẩy thân thể, ôm mặt chảy nước mắt.
[Uông Hi Nguyệt, cô đang nói bậy gì vậy] Tần Úc nhanh chóng ôm Trịnh Thư Uyển vào lòng ngực an ủi, sau đó anh ta lạnh lùng quát [ Tiểu Uyển là vị hôn thê của tôi, em ấy là người tôi yêu nhất thế gian, Uông Hi Nguyệt, tôi tưởng cô đã thay đổi...]
[Hahahaha....] Uông Hi Nguyệt cười phá lên, sau đó cô liền khóc nức nở [ Tần Úc, tôi khẳng định trên đời này không ai yêu anh bằng tôi, rốt cuộc là vì sao? Vì sao?]
Tần Úc yên lặng ôm Trịnh Thư Uyển không nói gì, chỉ lạnh lùng mà nhìn cô, mặc cô ngồi ôm đầu khóc. Đến khi bảo vệ chạy đến, anh ta mới mở miệng nói chuyện [ Uông tổng bệnh cũ tái phát, phiền mấy vị đưa cô ta về] Nói xong liền rời đi.
Chỗ khuất không ai phát hiện, độ cong trên khóe môi Trịnh Thư Uyển tăng lên.
'Uông Hi Nguyệt, đây là món quà tiếp theo mà tao tặng cho mày, loại người như mày, vì sao lại có một Tần Úc hoàn mỹ yêu mày đến chết đi sống lại như vậy, tao sẽ từ từ đoạt đi những gì mày có, để cho kẻ điên như mày, phải khuất nhục dưới chân tao'
Trịnh Thư Uyển là một tiểu thư từ nhỏ ăn sung mặc sướng, là một người phụ nữ có dã tâm, ả ta còn là con dân của Địa Cầu. Trịnh Thư Uyển còn có sở thích thích giật người đàn ông của kẻ khác, thích bọn chúng quỳ xuống váy mình cầu được yêu thương, thích đám phụ nữ nhụ nhược phải quỳ gối cầu xin ả. Ả luôn xem mình là thần, những người đàn ông 'được' nhắm vào, chưa bao giờ có ai có thể thoát khỏi ả.
Không may, Trịnh Thư Uyển chỉ thử ngủ với người đàn ông một lúc, mà khi tỉnh dậy đã xuyên vào thân thể của một cô nhóc mới tốt nghiệp đại học.
Khi ả nhận ra thế giới mình xuyên qua chính là cuốn tiểu thuyết mạt thế mà ả ta đã từng đọc, tên là Mạt thế chi chỉ có mình em. Lúc đó, ả đã từng hận vì sao một kẻ như Uông Hi Nguyệt, lại có được tình yêu của Tần Úc, sau khi đọc xong ả còn thề nếu như có thể đến thế giới này, ả nhất định sẽ cướp đoạt Tần Úc, ngược thảm Uông Hi Nguyệt. Và ông trời đã giúp ả!
Trong tiểu thuyết, Uông Hi Nguyệt trong lúc giả mang thai thì bị tai nạn xe cộ, mất trí nhớ, vì hiện tại cô ta đã thành ra như vậy cho nên nhà họ Tần cũng không hề trách tội, ngược lại bọn họ còn chiếu cố cô ta rất tốt. Tính tình Uông Hi Nguyệt cũng thay đổi, trở nên lạnh lùng, quyết đoán, hoàn toàn lột xác trở thành con người mới. Tần Úc cũng từ từ có tình cảm với cô ta, sau khi mạt thế đến, Uông Hi Nguyệt mở ra không gian từ vòng cổ ba Uông để lại, lại có thêm song hệ dị năng băng và mộc, ở mạt thế, cô ta trở thành nữ hoàng. Mà Tần Úc luôn ở bên cô ta dần dần yêu cô ta sâu đậm, lược qua vạn chữ nói về giai đoạn theo đuổi vợ của Tần Úc, cuối cùng Tần Úc cũng có được mỹ nhân, ở trong mạt thế hai người cùng nhau xây dựng thế giới mới. Trở thành bá chủ, về sau Uông Hi Nguyệt nhớ lại mọi chuyện, liền hạnh phúc ở cạnh Tần Úc.
Mà kẻ Trịnh Thư Uyển ả xuyên vào, chỉ là một trong số nữ phụ trong mạt thế theo đuổi không được Tần Úc, cuối cùng còn bị ngược đến chết.
Ả tin rằng, với bản lãnh của mình, ả chắc chắn có thể nắm được Tần Úc trong tay, còn Uông Hi Nguyệt, ả nhất định sẽ chơi với cô ta thật vui....
Những chuyện ở bên trên, bé Như Nguyệt hoàn toàn không hay biết gì.
Sau khi bán căn biệt thự đang ở cùng với vài bất động sản trong tay, Như Nguyệt liền muốn dọn đi, nhưng cô vẫn chưa quyết định được nên chuyển đi đâu sống, cũng không thể đến thành phố mà Uông Hi Nguyệt trước kia đến, vì nghe nói nơi đó rất phức tạp. Cô định sẽ đến một thị trấn nhỏ yên bình có sông có núi, hoặc gần biển cũng được. Nhưng Như Nguyệt không quen thuộc với nơi này, nên cô chỉ đành trừng cầu ý kiến của cư dân mạng.
Lập một tài khoản trên trang web có tên 'Hỏi Gì Được Đấy', cô nhanh chóng lên trang chủ diễn đàn đăng một câu hỏi:
Nguyệt Bảo Bảo: Muốn tìm nơi yên bình tránh xa xã hội đầy cám dỗ để sống, xin hỏi ta nên đi đâu, online chờ gấp......
Chưa đầy ba phúc sau, một loạt bình luận hiện lên xém làm cô chóng mặt, Như Nguyệt cố gắng lấy lại bình tĩnh, kiên nhẫn đọc từng cái.
Bánh bao nhân tổ yến: Chủ thớt mau chóng bình tĩnh lại a~~~~~
Cục shit đầu ngọn gió: Rốt cuộc chủ thớt đã chịu bi kịch như thế nào a, không muốn làm người lại thích lên rừng làm vượn?
Thích phơi mông trong ánh nắng: Cục shit yêu yêu, ai nói lên rừng chỉ có thể làm vượn?
Cục shit đầu ngọn gió:????
Gian Thương: Bán dụng cụ tình thú các loại.......
Thích phơi mông trong ánh nắng: Làm đạo sĩ, làm hòa thượng!!!
Ta thích thao thằng trên: , ai nói hắn sẽ lên rừng, lỡ hắn muốn xuống biển làm người cá thì sao,!%@@$%
Tiên phong đạo cốt: Thí chủ, ấn đường ngươi biến đen, Thiên Đình ảm đạm, thất khiếu không ánh sáng, mặt mày xanh xao, nhe răng trợn mắt, nụ cười quỷ dị, nhất định sẽ có huyết quang tai ương!
Thích phơi mông trong ánh nắng: "........"
Cục shit đầu ngọn gió: "........."
Tiếng gọi tình yêu: "........"
......
Gân xanh trên trán Như Nguyệt nảy lên, trong lòng không khỏi gào thét: Móa! Ngươi có thể nhìn xuyên qua màn hình nhìn thấy ấn đường ta đen sao? Còn nữa, các người làm ơn có thể nhận diện đúng vấn đề có được hay không????
Một lúc sau, trên khu bình luân của cô mới xuất hiện vài câu trả lời có tâm nhất, Như Nguyệt cảm động xuýt chút nữa ôm laptop cọ hôn.
Hãy gọi ta là Trời: Chủ thớt có thể đến Thị trấn Cúc Bay, có sông có núi, không khí rất tốt.
Ta không có tên a~: Cũng có thể đến J quốc....
Đức Phật từ bi, a di đà phật: Chùa Lục Quang đang thiếu người, ngươi......lược đi trăm chữ mời gọi