Uông Hi Nguyệt đã thắng, thắng trong mưu kế của cô ta nhưng chiến thắng thật sự vẫn không thuộc về cô, bỏ ra hai năm chỉ có thể nhận được chút chú ý của Tần Úc, không bằng Trịnh Thư Uyển chỉ mở miệng nói hai chữ 'đồng ý' là có được cả cuộc đời anh ta.
Nguyễn Như Nguyệt thở dài, cô thật sự bội phục Uông Hi Nguyệt, yêu cố chấp như vậy, haizz.... Không nghĩ nữa, bây giờ cô cần phải ngủ, nếu không được nghỉ ngơi, cô e là não mình sẽ bị ký ức của Uông Hi Nguyệt làm cho rối loạn mất....
Đinh..đinh...đinh...
Ta kháo! Mới sáng sớm ai lại đi quấy rầy người khác như vậy chứ! Như Nguyệt càm ràm từ trong chăn bò ra, cào cào sửa lại mái tóc, xỏ đôi lép rồi lệt bệt đi ra khỏi phòng, cô muốn xem xem tên trời đánh nào cả gan dám phá cô!
Sách..[tiếng mở cửa]
Trước mặt cô là một người đàn ông tầm tuổi, khuôn mặt thanh tú nghiêm nghị, đặc biệt hắn còn đeo kính khiến cả người toát lên khí chất học trưởng cấm dục. Sau khi nhìn thấy Như Nguyệt, hắn liền nhanh chóng cúi chào.
"Anh là...." Hiện tại đầu óc cô còn rất mơ hồ, cô cảm thấy mình và người đàn ông trước mặt hình như quen biết nhau.
"Phu....Uông tiểu thư, boss nói tôi đến đây để lấy giấy..khụ... ly hôn" Vừa nói xong hắn liền cúi đầu làm cô không nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của hắn.
Người này!! A, nhớ ra rồi, đây không phải là cánh tay phải đắc lực trợ lý của Tần Úc, Tống Văn sao. Thảo nào cổ thân thể này lại nảy ra cảm giác quen thuộc với hắn ta như vậy.
"Giấy tôi chưa ký" Như Nguyệt nhạt nhạt lên tiếng.
"..........." Tống Văn im lặng ngẩng đầu lên, vẻ mặt hiện lên hai chữ 'quả nhiên'.
"Nhưng bây giờ tôi lập tức đi ký, anh có thể đợi một chút không" Cô tiếp tục nói.
Tống Văn không tin trừng to đôi mắt nhìn chằm chằm vào Như Nguyệt như muốn xác định mình có nghe nhầm hay không.
"Anh có thể vào nhà ngồi đợi" Như Nguyệt nhe răng làm tư thế mời.
"Không không cần, tôi đứng đây chờ là được rồi" Tống Văn lui về sau một bước, cảm thấy an toàn rồi hắn mới thở hắc ra, sự lơi hại của vị này không phải hắn chưa từng nếm qua, hắn sợ sau khi dứt lời cô ta lập tức bổ nhào ra đánh hắn. Lúc trước cô gái ngày nào cũng gọi điện khủng bố hắn chỉ vì muốn biết hôm nay Tần Úc làm gì, đang ở đâu, hắn sợ đến độ đổi luôn sim điện thoại, ấy vậy mà cô ta ngay lập tức chạy đến công ty tìm hắn.
Tống Văn lặng lẽ lau đi mồ hôi lạnh. Người thứ nhất hắn sợ chính là boss của mình, người thứ hai không ai khác chính là vị này đây...
Thấy dáng vẻ như vậy của Tống Văn, Nguyễn Như Nguyệt chỉ cười nhạt, cô đóng cửa trở về phòng ngủ tìm tờ đơn ly hôn, tìm được một lúc mới thấy nó bị rơi xuống gầm giường, chắc là ngày hôm qua cô dọn phòng không để ý nên làm rớt.
Những điều khoản trong đây thật sự là rất có lợi cho cô, Tần Úc không phải là người keo kiệt, số gia sản này thật sự quá lớn, cô sống đến hôm nay đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tiền như vậy. Anh ta vẫn để cô đứng tên trong cổ phần Uông thị, làm một cổ đông nhỏ nhưng hàng tháng tiền lời chảy vào không phải số nhỏ đâu nha.
Như Nguyệt hưng phấn đi tìm bút, cô nhanh chóng dựa vào trí nhớ nguyên chủ ký tên, đóng dấu, hớn hở chạy xuống...
Nhìn thấy vẻ mặt vui sướng như bắt được vàng của Như Nguyệt, Tống Văn lập tức hóa đá, trong hắn ta bất chợt nảy lên một suy nghĩ: Có phải Uông Hi Nguyệt này điên rồi hay không a? Bị kích thích quá nên phát rồ? Tống Văn nhanh chân lui về phía sau, bảo trì khỏang cách an toàn với Như Nguyệt.
Như Nguyệt đang đắm chìm trong trạng thái 'bơi trong một đóng tiền' nào thèm để ý đến hành động của hắn ta, cô liền chạy một mạch đến trước mặt Tống Văn, cầm lấy tay hắn rồi nhét tờ đơn vào trong, vui vẻ nói "Phiền anh, giải quyết nhanh một chút".
Tồng Văn máy móc gật đầu, yên lặng rút tay ra khỏi cô, dùng tốc độ sét đánh chạy ra ngoài, giống như nơi này có ôn dịch không bằng.
Như Nguyệt ngơ ngác nhìn théo bóng lưng của hắn, vui sướng quơ quơ tay hô lớn " Đi thông thả" sau đó liền xoay người vào nhà ngủ tiếp, cô không biết rằng vào thời điểm cô hô lên thì cả người Tống Văn liền lảo đảo như sắp ngã xuống.
"Boss" Tống Văn run rẩy đặt tờ đơn lên bàn trước mặt người đàn ông đang ngồi trên ghế.
"Nhanh như vậy?" Anh còn tưởng phải làm lớn một trận mới lấy được nó về chứ.
"Uông tiểu thư rất hợp tác, khi đưa tờ đơn này trông cô ấy còn rất vui vẻ" Tống Văn nhanh chóng thuật lại toàn bộ chi tiết buổi đến nhà Uông Hi Nguyệt.
"Vui vẻ? Hớn hở?" Tần Úc không khỏi cười khẩy, trong lòng nghĩ không biết người đàn bà này lại muốn giở trò gì nữa đây, tính chơi 'lạc mềm buộc chặt' sao?
Trầm mặc một lúc Tần Úc mới mở miệng nói "Đưa cho luật sư đi", sau đó anh ta liền phất tay đuổi Tống Văn ra ngoài.
Phòng làm việc trở nên yên tĩnh lại, Anh nhịn không được thở dài, trước đây..., anh và Uông Hi Nguyệt từ nhỏ đã quen biết nhau, có thể nói anh là người đã nhìn cô ấy lớn lên, anh xem cô như một người em gái để bảo vệ yêu thương. Nhưng anh không ngờ, Hi Nguyệt lại yêu anh, bắt đầu từ năm tuổi cô đã tìm cách theo đuổi anh, hằng ngày làm cho anh vui vẻ, cô kiên trì suốt bảy năm liền, những chuyện cô làm vì anh anh đều biết. Tới năm tuổi, anh chưa có một người phụ nữ nào bên cạnh, cũng chưa biết cảm giác yêu đương, anh nghĩ tuy không có tình yêu nhưng có thể sống chung một đời như vậy với Hi Nguyệt cũng tốt. Nếu như không phải cái đêm dạ hội hôm ấy, có lẽ anh đã chấp nhận cô, khi biết cô thiết kế mình, anh đã giận tới chừng nào, anh bỏ mặc và không chịu trách nhiệm, anh muốn cô phải đối mặt với hậu quả mà mình đã gây ra. Nhưng anh không ngờ, bác Uông lại gặp tai nạn, trước lúc mất, bác giao phó Hi Nguyệt cùng Uông gia cho anh, bác đã từng cứu mạng anh, anh không thể không đồng ý, một phần vì giờ đây Hi Nguyệt đã không còn ai bên cạnh, một phần anh muốn có trách nhiệm với cô. Tuy không tình nguyện nhưng hôn lễ vẫn được tổ chức, anh dùng ba năm để Hi Nguyệt biết mà tự buông tay, nhưng anh không ngờ cô càng ngày càng quá đáng hơn, lại có thể làm ra một đóng chuyện không thể chấp nhận được, tình cảm ngày xưa của anh dành cô ấy từ từ biến mất, thậm chí anh có phần cay ghét Uông Hi Nguyệt. Nhưng bây giờ, khi thấy bản ly hôn trước mặt, anh có cảm giác mình đã được giải thoát, cảm giác chán ghét ghê tởm trong lòng đối với Uông Hi Nguyệt cũng phai nhạt không ít, có lẽ anh và cô ấy sẽ không còn liên hệ gì với nhau, vì hiện tại, anh đã tìm được người con gái khiến cho tim mình đập rộn, một cảm giác mà trước giờ anh chưa từng cảm nhận qua. [ Hi: Hi vọng sau này anh không hối hận đến xanh cả ruột, ha ha].