Thành Đô mưa suốt liên tục hai ngày mới chịu tạnh.
Hai hôm nay Tô Minh đều không hề ra ngoài, anh muốn vẽ cho xong bản thảo của chương mười sáu rồi chừa lại hai ngày để lên màu, như vậy thì mới kịp hạn update chương này.
Đắm chìm trong cốt truyện nên không còn cảm giác gì về thời gian nữa, ngày đêm đảo lộn, nửa đêm ngủ, giữa trưa dậy là chuyện bình thường.
Mười một giờ trưa hôm nay, Tô Minh vừa dậy thì đã thấy một tin nhắn Wechat chưa đọc, là của Trâu Bắc Viễn gửi tới.
Anh ngồi dậy tựa vào đầu giường, mở ra xem thử. Trâu Bắc Viễn hỏi anh: [Hôm nào anh rảnh? Lần trước có bảo sẽ mời anh ăn.]
Bên trên vẫn còn một tin nhắn khác cũng hỏi anh hôm nào rảnh.
Hôm đó lúc nhận được tin nhắn thì anh buồn ngủ quá nên ngủ thẳng luôn. Sau đó lúc gặp nhau ở quán bar thì lại vì chuyện ẩu đả nên quên mất nhắc tới chuyện này.
Còn về cái phát ngôn như trai thẳng của Trâu Bắc Viễn, thật ra lúc Tô Minh gặp Trâu Bắc Viễn lần đầu tiên đã có cảm giác người này chắc không phải là đồng loại đâu. Vậy nên ngay từ đầu thật ra Tô Minh không hề muốn có dây mơ rễ má gì với hắn cả.
Hắn không những là trai thẳng mà còn có rất nhiều bạn bè nữa, cuộc sống muôn màu muôn vẻ, so với mình thì đúng là người của hai thế giới. Tô Minh đã quen ở một mình, vòng tròn xã giao cực kì đơn giản, bạn thân nhất cũng chỉ có một Trần Mộc Siêu. Thế nên khi tiếp xúc với người mang theo ánh hào quang của các mối quan hệ rộng rãi thì đều sẽ lui binh nhượng bộ.
Nhưng do trạng thái sáng tác hai ngày gần đây thật sự quá tốt rồi, bị bí ý tưởng suốt hơn một năm nay rồi mà đây là lần đầu tiên tìm lại được cảm giác như được sạc đầy pin thế này. Nếu muốn xét kĩ xem nguồn linh cảm này tới từ đâu thì chắc là vào hôm ở quán bar đó, anh đã tiếp xúc ở cự ly gần với Trâu Bắc Viễn.
Tô Minh ngẫm nghĩ một hồi rồi đành thừa nhận mình là một con chó mê nhan sắc, gõ chữ trả lời lại: [Thứ năm tuần này đi, hai ngày nay bận quá rồi.]
0 giờ thứ năm cập nhật xong là có thể nghỉ ngơi được rồi.
Trâu Bắc Viễn không trả lời lại anh ngay. Anh ấn vào ảnh đại diện của Trâu Bắc Viễn, là một đôi găng tay boxing màu xanh lá, tự nhiên thấy có cảm giác như lạ mà quen với cái màu xanh lá trên chiếc xe kia của hắn.
Xem ra người này rất thích màu xanh lá nhỉ...
Lúc này thì tin nhắn của Trâu Bắc Viễn lại gửi đến: [Bận gì vậy?]
Tô Minh: [Bận làm việc.]
Trâu Bắc Viễn: [Làm việc gì?]
Tô Minh: [Vẽ.]
Trâu Bắc Viễn: [Hoạ sĩ à?]
Tô Minh không chút khiêm tốn nào, trả lời: [Đúng.]
Một phút sau, Trâu Bắc Viễn gửi một tin voicechat tới: "Tôi có thể mua tranh của anh về treo trên tường không?"
Tô Minh ôm chăn cười không tiếng động.
Tôi dám bán đó nhưng cậu có dám treo không?
Giọng của Trâu Bắc Viễn nghe có vẻ lười nhác nhưng lại hơi trầm trầm, Tô Minh đưa điện thoại lên bên cạnh ốc tai điện tử, mở lên nghe lần nữa.
Bên kia hình như còn có tiếng động cơ ô tô.
Tô Minh: [Được chứ, sau này tôi tặng cậu một bức. Cậu đang lái xe à?]
Trâu Bắc Viễn: "Tôi đang trong xưởng sửa xe."
Đằng sau voicechat còn đính kèm thêm một tấm ảnh, là cái chiếc BMW màu xanh lá kia, đang đỗ trên điểm đậu trong xưởng sửa xe.
Tô Minh không hề rành về xe, chỉ biết được nhãn hiệu của chiếc xe kia thôi: [Có sửa được không?]
Trâu Bắc Viễn: [Sửa được, chỉ là hơi phiền phức, cần phải đợi một khoảng thời gian.]
Tô Minh: [Thế trong khoảng thời gian này cậu phải làm sao?]
Trâu Bắc Viễn: [Họ đưa tôi một chiếc BMW 3-Series rồi.]
Tô Minh: [Ò.]
Trâu Bắc Viễn còn muốn trả lời tiếp thì Hứa Gia Địch đã lái con xe BMW 3-Series màu trắng kia tới, gọi hắn qua cửa sổ bên ghế lái: "Anh Viễn, đi thôi!"
Trâu Bắc Viễn đáp một tiếng rồi nhấn tắt màn hình điện thoại, cầm trong tay.
Lên xe, Hứa Gia Địch hỏi hắn: "Nói chuyện với ai mà vui quá vậy?"
Trâu Bắc Viễn nhìn mình trong gương chiếu hậu một cái, phủ nhận: "Làm gì có."
Hứa Gia Địch không tin, cái tên Trâu Bắc Viễn này lười nhắn tin muốn chết, có gì toàn gọi điện thoại thẳng luôn thôi. Đây là lần đầu tiên cậu ta thấy Trâu Bắc Viễn nói chuyện với người khác tập trung thế này: "Gái đẹp nào vậy? Quen trong quán bar hả?"
Trâu Bắc Viễn thắt dây an toàn vào, lười biếng tựa vào lưng ghế: "Không có thật, lo lái xe của mày đi."
-
Tô Minh đợi mấy phút thấy Trâu Bắc Viễn không trả lời anh nữa nên đành đứng dậy đi rửa mặt, ăn bữa sáng trưa.
Lúc Trần Mộc Siêu qua tìm Tô Minh thì Tô Minh đang rửa bát, anh ta thấy vậy thì ngồi trên sofa cạnh cửa sổ sát đất đợi.
Bên cạnh sofa là một cái bàn tab sofa gỗ hồ đào đen, bên trên kẹp mấy tấm Tô Minh vẽ kí hoạ nhanh. Trần Mộc Siêu tiện tay cầm qua lật xem thử.
Anh lớn hơn Tô Minh hai khoá, hai người quen biết nhau từ câu lạc bộ thủ ngữ.
Người làm nghệ thuật thường sẽ khinh thường lẫn nhau, cảm thấy người khác vẽ không đẹp bằng bố mày, nhưng Trần Mộc Siêu thì lại cực kì tâm phục khẩu phục với Tô Minh. Cái tên nhóc kia vẽ chưa bao giờ cần phải sketch, nhưng mà hình thể thì lại chuẩn cực kì, lúc còn trong trường Mĩ thuật thì đã có biệt danh là máy in hình người rồi. Năm đó trong phòng vẽ bọn họ học, lúc Tô Minh vẽ thì đằng sau lúc nào cũng có một đám người vây xem.
Bản kí hoạ nhanh dạo gần đây của Tô Minh toàn là người đó, Trần Mộc Siêu đã nhìn quen mắt luôn rồi.
Trang cuối cùng là người đó đang đứng trong mưa, mưa xối ướt hết nửa thân trần của hắn. Dòng nước trượt xuống trên từng đường cơ bắp đẹp mắt của hắn, hợp lại thành một dòng suối nhỏ ngay đường nhân ngư rồi biến mất trong lưng quần thấp trễ. Vóc người của hắn khiến cho Trần Mộc Siêu nhớ tới mấy chiến thần trong thần thoại Bắc Âu, sắc mặt hơi có vẻ kiêu ngạo, trong mắt không chứa được ai, vừa đầy vọng mà vừa cấm dục.
Trần Mộc Siêu hét về phía phòng bếp: "Thầy Tô vẽ đỉnh quá vậy ta, không hổ là cao thủ truyện tranh 18+." Tô Minh biết anh ta lại lật xem tranh của mình rồi, không thèm để ý đến.
Trần Mộc Siêu nổi hứng nhiều chuyện, chạy tới phòng bếp dựa lưng vào khung cửa hỏi Tô Minh: "Tiến triển với cậu ấy có thuận lợi không vậy?"
Hai người ở cùng nhau lâu tất nhiên sẽ có được sự ăn ý, Tô Minh cũng không hỏi anh ta đang nói tới ai. Hai tay anh ngâm trong nước, nhìn Trần Mộc Siêu một cái rồi cúi đầu xuống đặt cái dĩa được rửa sạch sẽ lên giá ráo nước. Lúc này Tô Minh mới khua khua ngón tay ướt sũng của mình: Suy nghĩ tuôn như suối, vẽ vô cùng trôi chảy.
"Mày biết không phải anh đang hỏi tới truyện tranh mà."
Tô Minh lấy khăn khô qua lau sạch từng ngón tay một, dùng thủ ngữ: Chỉ có truyện tranh thôi, em với cậu ấy không có tiến triển gì khác.
Trần Mộc Siêu cười cực kì xấu xa: "Hôm đó không phải hai người đã đi "hoà giải riêng tư" rồi sao?"
Anh ta cố ý nhấn mạnh bốn chữ "hoà giải riêng tư" này, rõ ràng là đang có ý đùa giỡn theo hướng đen tối. Tô Minh mặt không đổi sắc, khua tay: Hàng to sức bền, cảm giác rất là tốt.
Tô Minh nắm hờ tay trái lại, tạo thành một kích cỡ cực kì khổng lồ, Trần Mộc Siêu lập tức phụt cười: "Đm mày thật sự tưởng là người bình thường có thể to như kiểu trong truyện mày vẽ vậy hả?"
Tô Minh chỉ cười mà không nói gì.
"Mày chỉ giỏi cái mồm vậy thôi chứ lên thật thì rén bỏ mẹ." Trần Mộc Siêu hoàn toàn không hề thương tình vạch trần anh: "Bảo đảm tay còn chưa nắm luôn."
Không khéo rồi, còn nắm tay nhau rồi thật đấy. Tô Minh cố tình ra vẻ thần bí nhướn nhướn mày, không thừa nhận mà cũng không phủ nhận.
Trần Mộc Siêu thấy anh như thế thì cảm thấy mình đã đoán đúng rồi, tiếp tục khịa: "Anh lại còn chả rõ mày quá đi? Nghĩ thì ghê đó mà làm thì chả dám!"
Trên người Tô Minh bị bắn trúng một đống tên, vậy mà vẫn không thể phản bác được.
Ai mà ngờ được thầy Tô đã hai mươi tám tuổi rồi, vậy mà những cảnh tình trong suốt bao nhiêu năm qua đều là kinh nghiệm được học hết qua phim ảnh cả...
Cũng không phải là không có đối tượng mập mờ, nhưng mà mối quan hệ nào của anh cũng đều đầu voi đuôi chuột cả. Mỗi lần đối phương muốn tiến triển thêm bước nữa thì anh sẽ lập tức rút lui ngay, hoàn toàn không cho người khác bất kì cơ hội nào.
Tô Minh không muốn nói chuyện với anh ta về chủ đề này, dọn dẹp phòng bếp xong thì ra ngoài, đi thẳng tới trước bàn làm việc. Anh dịch đồ của mình qua một bên, chừa chỗ cho Trần Mộc Siêu rồi lại lấy một cái ghế qua để kế bên chỗ của mình. Anh gõ gõ lên mặt bàn, dùng ánh mắt nói với Trần Mộc Siêu: Bắt đầu làm việc!
Trần Mộc Siêu vẽ truyện tranh thiếu nhi, không cần phải chạy deadline đăng liên tục, thời gian xuất bản lại rất dài nên công việc rất nhẹ nhàng. Có đôi lúc Tô Minh bận quá không làm kịp thì anh ta sẽ giúp Tô Minh vẽ background, lên màu vân vân. Anh ta là trai thẳng, lúc đầu khi vẽ mấy cảnh tình sắc của nam nam thì còn thấy hơi ngại. Nhưng bây giờ nhìn nhiều rồi thì nói chuyện còn thẳng thắn hơn cả Tô Minh nữa.
"Này thầy Tô." Trần Mộc Siêu vẽ vẽ trên máy tính bảng, nhìn bản thảo chưa lên màu cho anh ta: "Cái cảnh siêu đỉnh này của mày mà lấy để vẽ truyện tranh 18+ của hai thằng đàn ông chơi tới chơi lui vậy thì tiếc thật đấy. Mày mà đi vẽ truyện tranh tuổi teen là bảo đảm hot luôn."
Tô Minh đeo mắt kính lên, thấu kính phản chiếu lại ánh sáng trắng trên màn hình bảng vẽ. Mặt anh không đổi sắc khua tay dùng thủ ngữ: Vậy truyện tranh 18+ của em không hot sao?
Trần Mộc Siêu nhớ tới Weibo của vị cao thủ truyện tranh 18+ này đã lên tới hơn một triệu rưỡi người theo dõi, thật lòng thật dạ nói: "Hot."