Hôm sau, Chu Túy Túy vì mang thai, khá là nhàn nhã, Thẩm Nam cũng có một tuần nghỉ ngơi, cho nên không do dự dẫn cô đi du lịch.
Nơi Chu Túy Túy muốn đi rất nhiều, ở chỗ của Thẩm Nam, đã có một kế hoạch hoàn hảo, dẫn cô thăm tất cả.
Nước ngoài thì khá khó khăn, anh là quân nhân, không thể xuất ngoại.
Hai người sắp xếp một chút, trực tiếp đi biển.
Ngoại trừ hai người, mấy người còn lại cũng đi theo, có ngày nghỉ đều đi cùng nhau, hoàn toàn không quan tâm đây là tuần trăng mật của họ, dùng lời Lục Gia Tu mà nói, Thẩm Nam cũng không cần tuần trăng mật.
Mọi người dùng cái này, trêu chọc Thẩm Nam một phen.
Chu Túy Túy nghe dở khóc dở cười.
Buổi tối, cô ghé vào bên cạnh Thẩm Nam, mỉm cười hỏi, "Đội trưởng Thẩm, tiếc nuối không?"
Thẩm Nam nhấc mí mắt liếc cô: "Tiếc nuối cái gì."
"Không có tuần trăng mật nha." Chu Túy Túy bật cười: "Tiếc nuối sao?"
Thẩm Nam hơi ngừng lại, duỗi tay ôm người vào trong ngực, cúi đầu hôn mạnh một cái, giọng nói hơi khàn khàn: "Em cảm thấy anh thoạt nhìn là người tiếc nuối như vậy sao?"
Anh cúi đầu nhìn bụng cô, đột nhiên hỏi: "Mấy tháng?"
Chu Túy Túy: "Anh đừng xằng bậy, còn chưa đến ba tháng."
Thẩm Nam hừ lạnh một tiếng, vuốt bụng cô nói: "Tốt nhất là một tiểu công chúa, nếu là con trai, vừa mới ra là phải đánh một trận."
Dám làm chậm trễ tuần trăng mật của ba ba nhóc, thật là quá đáng, tên nhóc thối này.
Chu Túy Túy: "......"
Cô cạn lời nhìn Thẩm Nam, dở khóc dở cười, "Anh muốn làm cái gì." Cô cười nói: "Người ba như vậy tiểu bảo bối sẽ không thích."
Thẩm Nam hừ lạnh, "Không sao, anh cũng không thích nó."
Anh ôm Chu Túy Túy, "Anh chỉ thích em."
Chu Túy Túy: "....."
Đối với lời ngọt ngào không kịp phòng ngừa này của Thẩm Nam, Chu Túy Túy thật sự có chút không chịu được. Cô bật cười, duỗi tay ôm anh nói: "Tiểu bảo bối rất ngoan."
Từ khi mang thai đến bây giờ, trên cơ bản đều không quá ầm ĩ, Chu Túy Túy cũng rất ít khi nôn nghén, hơn nữa mỗi ngày đều ăn ngủ, em bé còn trong bụng mẹ, cũng rất tri kỷ, không ầm ĩ chút nào, thỉnh thoảng sẽ nháo một chút, cũng chỉ là một chút thôi.
Chu Túy Túy không có cảm giác mệt mỏi như những thai phụ khác, mỗi ngày ăn ăn uống uống, xem TV, tống nghệ, thỉnh thoảng còn đi chơi cùng bạn bè.
Thẩm Nam cười lắc đầu, "Cũng không tệ lắm."
Anh cúi đầu, hôn lên bụng cô một cái, nói: "Biết từ nhỏ đã phải chăm sóc mẹ."
Hai người đối diện cười, đều vô cùng quý trọng tiểu bảo bối.
"Ngày mai đi máy bay chắc là không có vấn đề gì lớn."
"Sẽ không." Thẩm Nam nói, "Bọn Lục Gia Tu đều đi theo, hẳn là không có việc gì."
Mặc dù có việc, cũng có thể giải quyết đầu tiên.
Chu Túy Túy ừ ừ hai tiếng, đối với sức khỏe của mình cũng có hiểu biết, mi mắt cong cong cười, nói: "Em cảm thấy tiểu bảo bối nhất định sẽ không có chuyện gì, tiểu bảo bối siêu cấp ngoan."Không biết có phải là vẫn luôn thích trẻ con hay không, Chu Túy Túy đối với tiểu bảo bối trong bụng, luôn luôn là kiên nhẫn, bây giờ tuy là không cảm nhận được gì, nhưng mỗi ngày cô đều nói chuyện, mỗi ngày đều dịu dàng tưởng tượng ra dáng vẻ của tiểu bảo bối.
Thật ra cô cũng hy vọng giống Thẩm Nam, là một cô bé.
Nam nữ cô đều thích, nhưng cô khát vọng có một bé gái, có thể là vì đền bù việc chính mình khi còn nhỏ không làm tròn trách nhiệm của người chị gái, liền mong có một bé gái, cô nhất định sẽ chăm sóc cô bé thật tốt, làm bạn cô bé trưởng thành, cho cô bé tình yêu ấm áp.
Buổi sáng ngày hôm sau, đoàn người vội vàng đi máy bay đến nơi du lịch.
Đối với mấy người thừa ra của chuyến đi trăng mật, Chu Túy Túy cảm thấy buồn cười, nhưng lại có chút vui vẻ.
Chơi cùng mọi người, còn rất sung sướng.
Hạ Văn biết chăm sóc người khác, Duy Nhất thì chưa từng đi du lịch riêng cùng cô, cho nên rất khát vọng, Lục Gia Tu và Hồ Dật là hai người có thể bỏ công việc ba bốn ngày, đương nhiên cũng không thành vấn đề, còn Đường Thịnh vì bạn gái, không tới cũng đến tới. Đoàn Tử Du vì em gái cũng không từ chối.
Chỉ còn dư lại Chu Nhiên và Đoàn Bác Văn không đến. Đoàn người mênh mông cuồn cuộn, đặt hết khoang hạng nhất, nếu không phải Chu Túy Túy và Thẩm Nam ngăn cản, Lục Gia Tu còn muốn dùng máy bay riêng đến đây.
Cũng may, đã ngăn lại.
Hạ Văn nhìn về phía Chu Túy Túy, cúi đầu nhìn bụng cô, "Bảo bối có khỏe không?"
Chu Túy Túy gật đầu, "Rất ngoan."
Hạ Văn ai một tiếng, cười nói, "Vậy là tốt rồi, không ầm ĩ là được."
Cô ấy nhìn, cười nói: "Đợt du lịch này, cũng có thể thuận lợi."
Chu Túy Túy cười, "Đúng vậy."
Cô quay đầu nhìn về phía cửa sổ, đột nhiên có chút cảm khái, "Nháy mắt đã qua một năm."
Cô đã về một năm, cuộc sống hôn nhân với Thẩm Nam không tệ lắm, thậm chí trong bụng còn có tiểu bảo bối, luôn cảm thấy có loại cảm giác không chân thật. Nhưng tất cả cái này, đều là chân thực.
Hạ Văn nhìn bụng cô, trong mắt có chút hâm mộ, "Hy vọng nhanh chóng ra đời, mình gấp không chờ nổi muốn làm mẹ nuôi rồi."
Chu Túy Túy liếc mắt nhìn cô ấy, "Không muốn làm mẹ sao?"
Hạ Văn sửng sốt, dừng một chút nói, "Không nói cái này, thuận theo tự nhiên."
Người đã từng tổn thương, đối với hôn nhân thật ra đã không còn khát vọng như vậy, Hạ Văn đối với hôn nhân trong tương lai cũng không có hy vọng quá lớn, không có nguyên nhân. Có lẽ là do sợ hãi, sợ giẫm lên vết xe đổ. Năm đó cô và chồng trước, cũng rất tốt, nhưng chung quy những cái đó sẽ qua đi.
Bây giờ Đường Thịnh đối xử với cô rất tốt, mọi chuyện đều cưng chiều, nhưng nhỡ đâu thì sao.
Chuyện về sau không ai có thể đoán được, liền đi một bước tính một bước.
Chu Túy Túy nhìn cô ấy, có chút bất đắc dĩ, nhưng không biết nên khuyên thế nào.
"Chính cậu tự thông suốt là được."
Hạ Văn ừ một tiếng, nhìn cô, "Yên tâm. Trong lòng mình có cân nhắc."
"Được."
Đoàn người bọn họ không đặt khách sạn, mà là trực tiếp vào hai biệt thự ở bờ biển, nghe nói là sản nghiệp của Đường Thịnh ở bên này, vì để cho đôi vợ chồng không gian riêng tư, Đường Thịnh trực tiếp để cho hai người Chu Túy Túy và Thẩm Nam một căn phòng, mà mấy người bọn họ đều ở một căn khác, ở bên cạnh, cũng coi như để cho Chu Túy Túy và Thẩm Nam có tuần trăng mật riêng.
Hai người đối với sắp xếp này, đều hơi buồn cười, nhưng lại có chút cảm động.
Thật ra ở cùng mọi người cũng không sao, nhưng bọn họ tri kỷ như vậy, làm cho Chu Túy Túy cảm động.
"Đợi lát nữa muốn chơi cái gì?" Thẩm Nam nhìn cô.
Chu Túy Túy nhìn ánh dương bên ngoài, cảm nhận một chút, hỏi: "Bên ngoài nhiệt độ rất cao sao?"
Thẩm Nam nhìn, "30 độ, rất thích hợp."
Anh cúi đầu nhìn Chu Túy Túy, sờ đầu cô hỏi: "Có đói bụng không, anh làm gì cho em ăn nhé?"
"Được."
Chu Túy Túy cong cong môi, ôm Thẩm Nam làm nũng, "Muốn ăn cơm chiên anh làm."
Thẩm Nam bật cười, nhéo mặt cô, "Anh làm cho em."
Hai người ở bên này tương đối ấm áp, bên kia hoàn toàn buông lụa, nhưng mà cũng không đến quấy rầy bọn họ, để cho Thẩm Nam và Chu Túy Túy đủ không gian riêng tư.
Thẩm Nam làm cơm chiên cho Chu Túy Túy, còn nấu canh trong phòng bếp đồ ăn và trái cây đều đầy đủ, hoàn toàn là để cho Chu Túy Túy bồi bổ thân thể, Đường Thịnh sắp xếp rất tốt.
Sau khi Thẩm Nam làm xong, cho cô nếm thử một ngụm, thấp giọng hỏi: "Ngon không?"
Hai mắt Chu Túy Túy sáng lên, vội vàng nói, "Ngon, siêu ngon."
Cô đói bụng.
Thẩm Nam cười, cúi đầu hôn cô một cái nói, "Hôn một cái, uống một ngụm."
Chu Túy Túy: "......"
Cô bất lực, liếc mắt nhìn Thẩm Nam, ôm anh hôn mấy cái, mới hỏi: "Đủ chưa?"
Thẩm Nam không nghĩ cô sẽ chủ động như vậy, hầu kết chuyển động, ánh mắt nặng nề mà nhìn cô một lúc lâu, mới duỗi tay đè ót cô, cúi đầu xuống hôn, "Không đủ."
Mãi mãi không đủ.
Anh mút cánh môi mềm mại của cô, hôn.
Khi sắp hôn đến mất khống chế, Thẩm Nam cắn khóe miệng của cô, ngừng lại, đưa canh cho cô, "Uống canh trước, cơm chiên sắp xong rồi, còn có rau xanh."
"Được."
Chu Túy Túy sắc môi hồng nhuận, sắc mặt ửng hồng ừ một tiếng: "Anh mau làm đi."
Thẩm Nam thấp giọng cười, ừ một tiếng.
Một đoạn thời gian này, Thẩm Nam khác không tiến bộ, nhưng trù nghệ ngày càng tốt.
Sau khi ăn xong, cũng gần đến chạng vạng.
Chu Túy Túy và Thẩm Nam lúc này mới thu thập ra ngoài.
"Đi bờ biển một chút."
"Được." Chu Túy Túy nhìn cách vách, "Bọn họ đâu?"
Thẩm Nam nhướng mày, chỉ vào cách đó không xa, "Ở bên kia kìa."
Chu Túy Túy ngẩng đầu, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy mấy người đang chơi, cười nói vui vẻ, rất cảm nhiễm người. Đây là bãi biển tư nhân, người rất ít, cũng chỉ có mấy người chơi ở chỗ này, đối lập với bên kia chen chúc náo nhiệt.
"Xuy Xuy" Hạ Văn hô lên, "Mau đến đây."
Chu Túy Túy đồng ý, "Lập tức."
Sau khi đi qua, Hạ Văn cười, "Hai người làm gì vậy, cả buổi trưa không ra ngoài."
Chu Túy Túy nghẹn lại, bất đắc dĩ nói, "Ăn cơm, ngủ trưa."
Cô mang thai có chút thay đổi, rất thích ngủ, còn lại những phản ứng khác dường như không có.
Hạ Văn à một tiếng, cười nói: "Ngủ gì?"
Chu Túy Túy trừng mắt nhìn cô ấy, "Ngủ đơn thuần." Cô nhìn xung quanh một vòng, "Bọn Lục Gia Tu đâu?"
Nơi này chỉ có Duy Nhất và Hạ Văn, còn có Đoàn Tử Du.
Duy Nhất nhặt quả bóng từ bên cạnh lại, cười tủm tỉm nói, "Bọn họ nói ra biển câu cá, nói là buổi tối nướng ăn."
Nghe vậy, Chu Túy Túy nháy mắt liền cảm thấy đói bụng.
"Thật sự có thể câu cá ở đây?"
Hạ Văn cười nhạo một tiếng, "Câu được hay không không quan trọng, mấy tên đàn ông này không câu được cá nhất định sẽ ra bên ngoài mua, sau khi trở về nói cho mọi người là mình câu được, bọn họ nhất định sẽ không để mình bị vả mặt."
Chu Túy Túy: "......"
Duy Nhất: "....."
Nói còn rất có đạo lý.
Không thể không nói, Hạ Văn thật sự hiểu mấy tên đàn ông kia.
Lục Gia Tu và Đường Thịnh và Hồ Dật câu cá hai tiếng mà không thấy bóng dáng một con cá nào, cuối cùng ba người đề nghị, đến thuyền đối diện mua một ít về, làm như hôm nay bọn họ cũng có thu hoạch.
Hơn 5h, bọn Lục Gia Tu cuối cùng cũng về.
Chu Túy Túy và Thẩm Nam liếc nhìn nhau, nhìn về phía bọn họ, "Câu được cá chứ?"
Hồ Dật, "Đương nhiên, mấy con lớn."
Hạ Văn không chút nghĩ ngợi, "Xác định không phải mấy người mua?"
Ba người, "......."
Lục Gia Tu ặc một cái, "Sao bọn tôi lại mua cá, đây là cá bọn tôi câu được."
Mọi người ý vị thâm trường, "À...."
Lục Gia Tu, "....."
"Đường Thịnh, cá này là bọn anh câu sao?" Nháy mắt, Hạ Văn ném vấn đề này cho bạn trai.
Đường Thịnh không chút do dự nói cho cô, "Không phải."
Lục Gia Tu và Hồ Dật liếc nhìn nhau, cười mắng, "Đường Thịnh, cậu cái tên phản đồ này."