Chương
Trong lúc nhất thời, căn phòng rơi vào im lặng hồi lâu.
Thật ra Chu Túy Túy cũng hơi đoán được ý tứ của mẹ Thẩm, nhưng lúc ấy đang ăn cơm cho nên không nghĩ nhiều.
Bây giờ ngẫm lại, thật sự rất rõ ràng.
Cô nghĩ, dở khóc dở cười nói: "Mẹ có thể nói thẳng nha."
Thẩm Nam liếc cô một cái, duỗi tay xoa tóc cô, âm thanh mang theo ý tứ trấn an: "Không cần suy nghĩ nhiều, không có ai thúc giục em cả."
Nghe vậy, Chu Túy Túy bật cười, nhìn anh: "Thật sự có thể không sinh?"
Thẩm Nam gật đầu: "Đương nhiên, đây là chuyện cả đời, ý nguyện của em là quan trọng nhất."
Tuy rằng anh cũng khá thích trẻ con, nhưng chỉ cần Chu Túy Túy không muốn, Thẩm Nam cũng sẽ không miễn cưỡng. Chu Túy Túy gả cho chính mình, lại cũng không phải là để sinh con cho anh, cô ấy là vợ anh, đầu tiên là phải đặt cô lên hàng đầu.
Thẩm Nam cũng không phải là người đàn ông lạc hậu, tuy rằng có chút gia trưởng, nhưng tư tưởng lại rất phóng khoáng. Biết con gái lo lắng sinh con sẽ ảnh hưởng đến dáng người của mình, cũng sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều thứ, sinh con là chuyện lớn, chỉ cần sinh ra, liền nhất định phải yêu bé con, cho nên phải là bản thân thật sự muốn sinh mới sinh, bằng không, sinh ra mà không yêu thương, có ảnh hưởng rất lớn đối với đứa bé.
Tuy rằng Thẩm Nam cảm thấy, muốn thuyết phục mẹ Thẩm có chút khó khăn, nhưng chỉ cần Chu Túy Túy không muốn sinh, anh cũng có thể đi thuyết phục mẹ Thẩm được.
Chu Túy Túy bật cười, tuy rằng không biết Thẩm Nam nói thật hay là giả, nhưng vẫn cảm động.
Ít nhất anh không cho rằng, mình gả cho anh rồi, nhất định phải sinh con cho anh, cần phải duy trì đời sau.
Thật ra Chu Túy Túy cũng không ghét trẻ con, chính là có chút sợ hãi, sợ chính mình chăm sóc không được, sợ sẽ xuất hiện sai lầm, vậy đó sẽ làm cô hối hận cả đời. Cũng sợ hãi... Tính cách của đứa bé sẽ kỳ lạ giống như mình.
Tóm lại, cô thích trẻ con, con của mình đương nhiên càng thích hơn, chỉ là lúc trước quả thật không suy nghĩ đến chuyện này.
Cô cười nói: "Em không ghét trẻ con."
Chu Túy Túy nhìn về phía Thẩm Nam, duỗi tay ôm cổ anh làm nũng: "Chỉ sợ mình không chăm sóc cho đứa bé được tốt."
Sợ hãi giẫm lên vết xe đổ.
Thẩm Nam duỗi tay vỗ lưng cô, trấn an cảm xúc của cô: "Yên tâm, sẽ không."
Chu Túy Túy im lặng một lát, mới nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Một lát sau, Thẩm Nam giục cô đi tắm rửa.
"Đi tắm trước."
"Được."
Sau khi hai người tắm xong, lúc này Chu Túy Túy mới phát hiện vết thương sau lưng anh, vội vàng bôi thuốc. Nhìn những vết thương đó, trong lòng cô đều là đau lòng thương xót, thật sự là luyến tiếc.
Sau khi bôi thuốc xong, hai người tự nhiên mà hôn nhau.
Chu Túy Túy bị hôn đến mơ màng, toàn bộ đầu óc đều là mông lung, giống như là một đoạn thời gian không thân thiết, có loại cảm giác xa lạ.
Hôn hôn, cô có thể cảm nhận được hô hấp của Thẩm Nam nặng nề hơn mấy phần, một lát sau, Thẩm Nam đột nhiên xoay người về một bên, ôm chặt người trong ngực.
Chu Túy Túy nghi hoặc ừ một tiếng, lúc này mới mở mắt nhìn anh: ".... Không tiếp tục?"
Thẩm Nam thấp giọng cười, ôm chặt cô vào trong ngực mình, nói: "Không có đồ."
Chu Túy Túy ngẩn ra, lúc này mới nhớ đến hai người đang ở nhà.
Cô nghĩ nghĩ, cúi đầu hôn khóe môi Thẩm Nam, mơ hồ không rõ: "Vậy không cần dùng đi..." Cô chớp chớp mắt, tiến gần bên tai Thẩm Nam lẩm bẩm: "Chúng ta thuận theo tự nhiên."
Lời vừa dứt, tay Thẩm Nam ôm cô chặt hơn mấy phần, ép cô không thở nổi.
"Nghĩ kỹ rồi?"
"Nghĩ kỹ rồi." Chu Túy Túy nghĩ nghĩ, nói: "Nhưng mà thể chất em thiên hàn, chắc không dễ dàng như vậy..."
Lời còn chưa nói xong, Thẩm Nam liền trở mình đè nặng lên cô, ngăn miệng cô lại.
Phòng của hai người ở trong cùng, cho dù có tiếng vang lớn cũng sẽ không có người nghe thấy, huống chi cách âm cũng tốt.
Thẩm Nam tiếp tục chuyện ban đầu, làm không biết mệt.
Đại khái là bị Chu Túy Túy kích thích, đêm nay hai người thể lực cực tốt nháo đến nửa đêm, mới tắm rửa một lần nữa rồi đi ngủ.Hôm sau, Chu Túy Túy thật sự đi câu cá với ông nội Thẩm.
Chỉ là cô không nghĩ đến, sẽ gặp được người quen.
Chu Túy Túy, ông nội Thẩm, còn có cả Thẩm Nam cùng đi qua, sau khi chào hỏi với mấy ông bạn của ông nội Thẩm, mấy ông rất hoan nghênh sự xuất hiện của hai người.
Mấy lão ngoan đồng (ý chỉ người già nhưng tính cách như trẻ con) ghé vào nhau khoe khoang.
"Lão Thẩm, vẫn là cháu dâu nhà ông ngoan ngoãn, còn đến câu cá với ông."
Ông nội Thẩm vui tươi hớn hở: "Đó là đương nhiên, Xuy Xuy nhà tôi rất ngoan ngoãn, hơn nữa là con bé chủ động nói muốn đi câu cá cùng tôi."
Ông nội Lâm ở bên cạnh nói: "... Cho ông khoe khoang, hôm nay một con cá cũng không câu được."
Ông nội Thẩm thổi râu trừng mắt: "Vậy cũng không sao, Thẩm Nam câu cá cũng không tệ lắm."
Thẩm Nam vội vàng đáp lời liên tục, cười nói: "Xin lỗi mấy ông ạ, cháu phải câu cá cho bà xã ăn."
Mấy ông liếc mắt nhìn anh, tuy rằng trong miệng là ghét bỏ, nhưng trong mắt đại đa số đều là hâm mộ. Bọn họ tuổi già, thật ra khát vọng nhất đó là người nhà bầu bạn.
Nhưng họ cũng biết mỗi người đều có cuộc sống riêng, cho nên mấy ông vẫn thường tụ tập cùng nhau đấu võ mồm, chơi cờ, câu cá, sinh hoạt của người già rất có tư vị. Nhưng mà, chỉ cần có người nhà đi theo, họ nhất định sẽ hâm mộ, mà đương sự, nhất định phải khoe khoang một phen.
Giống như ông nội Thẩm bây giờ vậy.
Chu Túy Túy nói chuyện cùng họ một lát sau, liền đi đến bên cạnh Thẩm Nam câu cá.
Thẩm Nam là một người đàn ông lúc nào cũng có thể tĩnh tâm, giờ phút này đang nhìn cần câu của mình chằm chằm, sừng sững bất động.
Chu Túy Túy không có kiên nhẫn gĩ, vừa định muốn đi dạo một chút, liền nhìn thấy được bóng hình quen thuộc đang đi về phía này, cô híp mắt lại, lập tức đứng lên, từ bên kia đi theo qua.
Người tới trong tay còn cầm đồ vật, vẻ mặt nịnh nọt mà đứng trước mặt ông nội Thẩm, đặt đồ trên mặt đất, trên mặt tươi cười.
Khi Chu Túy Túy lạnh mặt đi qua, vừa nghe được ông ta đang nói: "Lão gia tử, ngài cũng biết cháu thật sự không có cách nào, cho nên mới tìm ngài giúp đỡ, tốt xấu gì cháu cũng là ba của Túy Túy...."
Lời còn chưa nói xong, Chu Túy Túy đã ở phía sau nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông nói cái gì?"
Ba Chu sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ cô sẽ ở chỗ này.
"Sao con lại ở đây?"
Chu Túy Túy lạnh lùng a một tiếng, nhìn về phía người đàn ông trước mặt: "Ông không phải nói ông là ba tôi sao, sao tôi ở chỗ này, ông không biết sao?"
Ba Chu vẻ mặt xấu hổ nhìn cô, muốn cứu vãn: ".... Túy Túy, ba không phải có ý đó, ý ba là không nghĩ đến con sẽ đến đây câu cá cùng ông Thẩm."
"Phải không." Chu Túy Túy mặt không đổi sắc nói: "Nếu biết ông cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này."
Cô nhìn về phía ba Chu: "Đừng cầm cờ hiệu của tôi mà đi cầu người khác làm việc, tôi không nợ mấy người bất cứ thứ gì." Chu Túy Túy dừng một chút, mới nói từng chữ: "Nếu không phải pháp luật không cho phép đoạn tuyệt quan hệ, bây giờ chúng ta hẳn là không còn quan hệ gì cả."
Chu Túy Túy chỉ vào đồ vật trên mặt đất: "Còn có, mang đồ của ông về, ông nội cũng không cần, ông nội muốn tôi cũng có thể mua."
Ba Chu nghe, giận dữ trừng mắt nhìn cô: "Chu Túy Túy, mày nói cái gì! Mày còn..."
"Còn cái gì?" Thẩm Nam từ một bên lại đây, thanh âm nặng nề, mang theo chút uy hiếp.
Anh nhấc mí mắt nhìn về phía ba Chu, mím môi nói: "Chú, cách làm hôm nay của chú không thích hợp."
Tuy rằng Thẩm Nam không biết ba Chu tìm ông nội Thẩm làm gì, nhưng có thể tìm đến ông nội Thẩm nhờ giúp đỡ, nói vậy nhất định là khó giải quyết. Thẩm gia thế lực lớn, nhưng từ ông nội Thẩm, làm việc vẫn luôn rất cẩn thận, chỉ tuân thủ tất cả quy tắc, giúp đỡ gì đó, hoàn toàn không tồn tại.
Nhưng mà ba Chu rất thích nói với bên ngoài, con gái mình gả cho Thẩm gia, chính là Thẩm gia còn tiền có thế kia, ở thương trường, cũng vì cái này mà nhận được không ít lợi lộc, đại đa số là những người muốn lấy lòng Thẩm gia làm.
Mấy chuyện không đau không ngứa này, mẹ Thẩm và ba Thẩm cũng không nói nhiều, Chu Túy Túy tự nhiên không biết.
Nhưng tìm đến tận bên của ông nội Thẩm, Thẩm Nam cũng lần đầu tiên gặp phải.
Ba Chu hơi ngừng lại, nhìn về phía Thẩm Nam: "A Nam, ba đây... Cũng không phải là không có cách gì sao."
Hạng mục gần đây của Chu gia, vẫn luôn không được phê duyệt. Mà vị không phê duyệt kia, vừa hay lại là cấp dưới của cấp dưới của ông nội Thẩm, đã từng nhận được chăm sóc, chỉ cần ông nội Thẩm nguyện ý mở miệng, hạng mục kia tuyệt đối được phê duyệt. Nhưng ba Chu tìm đến ông nội Thẩm hai lần, ông đều nói ông không quản mấy việc này, hôm nay cũng thật sự không còn cách nào, mới da mặt dày mà đến đây.
Không nghĩ đến sẽ gặp Thẩm Nam và Chu Túy Túy.
Chu Túy Túy cười lạnh một tiếng, trực tiếp cầm đồ trên mặt đất, ném về phía ba Chu, lạnh lùng nói: "Ông vẫn là nhanh về thôi."
"Chu Túy Túy, mày..." Ba Chu giận dữ trừng mắt nhìn cô, muốn răn dạy, nhưng Thẩm Nam lại đang đứng một bên.
Giờ phút này, ông nội Thẩm cũng lên tiếng. Ông thở dài, nhàn nhạt nói: "Xin lỗi, việc này không phải không muốn giúp, là thật sự không giúp được."
Mãi cho đến khi ba Chu tức hộc máu mà rời đi, mấy ông nội bên kia cũng không đến gần. Từ lúc ba Chu đến đây bọn họ đã tản ra, này dù sao cũng là chuyện nhà, bọn họ thật sự không nghe nhiều.
Nhưng dù như thế, Chu Túy Túy cũng cảm thấy quẫn bách, hổ thẹn. Sao cô lại có ba mẹ như vậy, vì sự nghiệp, vì kiếm tiền, thế nhưng không tiếc tới khó xử một ông già.
Nghĩ đến điều này, cô liền cảm thấy mình không còn mặt mũi tiếp tục ở đây nữa.
Chu Túy Túy mím môi, nhìn về phía Thẩm Nam đang muốn an ủi mình, dừng một chút nói: "Em không sao." Chu Túy Túy cúi đầu nhìn ông nội Thẩm: "Ông nội, thật sự xin lỗi."
Ông nội Thẩm buồn cười nhìn cô, vỗ vỗ tay cô: "Trách con làm gì, con không trách ông nội không giúp đỡ là được rồi."
"Đương nhiên sẽ không." Chu Túy Túy nói: "Chính phủ không phê duyệt, khẳng định có nguyên nhân."
Ông nội Thẩm giật đầu: "Dù sao cũng là việc trong giới của bọn họ, ta cũng không quản." Ông nhìn về một bên: "Lại đây ngồi câu cá với ông."
Chu Túy Túy hoảng hốt: "Dạ."
Chỉ là câu cá có chút thất thần, tâm tư của cô căn bản không ở chỗ này.
Thừa dịp Thẩm Nam qua bên kia, Chu Túy Túy nhìn về phía ông nội Thẩm ở bên cạnh, mím môi nói: "Ông nội, con muốn đi về trước."
"Vậy tìm A Nam đi cùng con."
"Không cần." Chu Túy Túy nghĩ nghĩ, nói: "Con về trước, cách rất gần."
Nơi này cách nhà bọn họ cũng chỉ mười mấy phút đi bộ, huống chi... Cô cũng không phải thật sự muốn về nhà.
Thẩm Nam bị một ông khác gọi qua giúp đỡ, chờ mười mấy phút sau quay lại, Chu Túy Túy đã không thấy.
Anh nhìn xung quanh một vòng, vừa định hỏi chuyện, điện thoại liền rung lên, Chu Túy Túy gửi tin nhắn đến: Em về nhà trước, hơi mệt.
Thẩm Nam nhíu mày, nhìn về phía ông nội Thẩm: "Ông nội, bà xã con đâu?"
Ông nội Thẩm liếc nhìn anh một cái: "Tâm tình không tốt, về trước rồi."
Thẩm Nam: "....."
Ông nội Thẩm thở dài: "Cũng không biết hai người Chu gia này có tật xấu gì, Túy Túy tốt như vậy, ông bà nội của con bé cũng không phải là loại người này, sao cố tình con trai và con dâu lại là lục thân không nhận..." Ông lắc đầu, rất bất đắc dĩ nói: "Túy Túy cũng không dễ dàng gì, con hiểu chút."
"Con biết."
Thẩm Nam có thể hiểu được, anh suy nghĩ một chút, vẫn gọi điện thoại cho Chu Túy Túy.
Không nghe máy.
Thẩm Nam cau mày, nghĩ nghĩ: "Ông nội, con cũng về trước đây."
Ông nội Thẩm nhìn anh, rất ghét bỏ nói: "Cút nhanh đi."
Thẩm Nam bật cười, trấn an cảm xúc của ông nội: "Lần sau lại đến câu cá với ông."
Chẳng qua, đợi đến khi Thẩm Nam về nhà, Chu Túy Túy cũng không ở nhà.
Mẹ Thẩm lại có chút ngạc nhiên nhìn anh, "Sao con lại biết mẹ định gọi mọi người về ăn cơm?"
"Con không biết." Thẩm Nam nhìn một vòng: "Xuy Xuy không về nhà sao?"
"Không có nha." Mẹ Thẩm một mặt mông lung: "Sao vậy?"
Bà quan sát thần sắc của Thẩm Nam, trợn tròn mắt hỏi: "Hai đứa cãi nhau?"
Thẩm Nam bất đắc dĩ thở dài: "Không cãi nhau, vừa mới ở bên kia câu cá gặp được ba cô ấy."
Mẹ Thẩm: ".... À, tìm ông nội con giúp đỡ?
"Mẹ biết?"
"Biết." Mẹ Thẩm im lặng mấy giây, nói: "Hạng mục kia sẽ không phê duyệt cho bọn họ."
Bà trầm tư một lát nói: "Một cây cầu lớn, lúc trước công ty bọn họ giúp đỡ xây dựng đã từng có vấn đề, là ba Chu liều mạng tìm người giúp đỡ mới che được, lần này không thể nào cho bọn họ qua được nữa." Bà gật đầu nói: "Lúc trước ta nghe cậu con nhắc đến mấy câu, thật sự không nghĩ là phía ba Chu lại tìm đến tận cho của ông nội con."
Thẩm Nam xoa xoa mi tâm, có chút thất bại.
Đây là chuyện thất bại gì vậy.
Mẹ Thẩm nhìn anh, muốn nói lại thôi.
"Mẹ, mẹ còn muốn nói cái gì, nói đi."
Mẹ Thẩm ừ một tiếng, thấp giọng nói: "Ta cũng chỉ muốn nói với con, ta không có ý kiến gì với Túy Túy, con bé khá tốt, cuộc sống của hai đứa cũng khá tốt, nhưng bên phía ba mẹ Chu con đừng đi lại quá gần, nếu như bọn họ bị điều tra, vấn đề lớn đấy." Bà còn hiểu được rất nhiều, thấp giọng nói: "Ngần ấy năm bọn họ vì kiếm tiền, đắc tội không ít người, cũng làm không ít chuyện phát rồ, con tự cân nhắc mà tiếp xúc, nếu tiếp xúc cũng phải cẩn thận."
"Con biết." Thẩm Nam nghĩ nghĩ nói: "Quan hệ của Túy Túy và ba mẹ cô ấy không tốt."
Mẹ Thẩm gật đầu: "Cái này ta biết."
"Không phải không tốt giống như mẹ biết." Thẩm Nam nhiều lời thêm một câu: "Cô ấy thậm chí còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ."
Mẹ Thẩm ngẩn ra, sau một hồi mới nói: "Có cá tính."
Thẩm Nam bật cười giải thích: "Chắc là cô ấy về nhà của tụi con, hôm nay cô ấy đã mắng ba mình, khả năng trong thời gian ngắn ngại đối mặt với mọi người."
Điều này Thẩm Nam hiểu rõ Chu Túy Túy hơn bất cứ ai, cô ấy là một người coi trọng mặt mũi. Cô cảm thấy ba mẹ mình quá không phải là người, vậy mà có thể làm ra những chuyện như vậy.
Tuy rằng cô không liên lạc với ba mẹ, nhưng chung quy vẫn có quan hệ huyết thống, bọn họ làm như vậy không nghi ngờ là vất hết thể diện của mình đi, về sau cô ở Thẩm gia... Cô cũng không biết có thể ngẩng mặt làm người nữa không. Nghĩ đến đây, Chu Túy Túy liền muốn khóc.
Nhưng cô không phải là người thích khóc.
Chỉ một chút đả kích như vậy, sao có thể không chịu nổi chứ.
Chu Túy Túy ngồi trên taxi, hít sâu một hơi, mới báo một địa chỉ cho tài xế.
Hạ Văn nhìn người đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà mình, sửng sốt: "Cậu đây là làm gì?"
Chu Túy Túy uể oải nhìn cô ấy, không có tinh thần.
"Để mình ở mấy ngày."
Hạ Văn nhướng mày, có chút ngoài ý muốn: "Cãi nhau với Thẩm Nam?"
"Không có." Nếu là cãi nhau, cô cũng không sao cả.
Hạ Văn nhìn bộ dáng của cô, cũng không hỏi. Bọn họ là như vậy, không muốn nói thì sẽ không truy hỏi nguyên nhân, chờ đến khi muốn nói, cũng không có việc gì.
Chu Túy Túy thậm chí còn đặt điện thoại ở chế độ im lặng, Hạ Văn cười nhìn cô: "Ăn cơm hay là cái gì?"
"Muốn uống rượu."
Hạ Văn liếc mắt nhìn cô: "Sao cậu biết chỗ mình có rượu?"
Chu Túy Túy nhìn quanh một vòng, nhướng mi nói: "Đường tổng đã đến sao?"
Hạ Văn: "....."
Hạ Văn nghẹn họng, cũng không lừa gạt cô.
"Đã đến mấy lần, nhưng đều là ngồi một lát rồi đi."
"À?" Chu Túy Túy kéo dài âm cuối, chậc chậc hai tiếng: "Đường tổng không được nha, đã vào tận cửa rồi, sao lại không ở lại qua đêm."
Hạ Văn ngừng lại, theo bản năng nghĩ đến chuyện đêm trước... Rõ ràng hai người đã lau súng cướp cò, nhưng người nọ cảm nhận được sự kháng cự của mình, vẫn thân sĩ mà rời đi.
"Mặt đỏ." Chu Túy Túy cười, cong môi: "Đừng nghĩ, giờ phút này ở trước mặt cậu chính là mình."
Chu Túy Túy hừ một tiếng, ngạo kiều nói: "Gọi cơm bên ngoài đi, chúng ta uống chút bia gì đó, buổi tối đi quán bar."
"Được." Hạ Văn không ý kiến, nhìn cô: "Không nói với đội trưởng Thẩm một tiếng?"
Chu Túy Túy mím môi, lắc đầu nói: "Tạm thời không, muốn an tĩnh một chút."
Hạ Văn khuyên không được, không có cách.
Hai người ở nhà gọi cơm hộp, ăn không ít, sau đó lại lục phim điện ảnh cũ ra xem, cả buổi chiều vô cùng náo nhiệt, mãi cho đến khi Chu Túy Túy mệt nhọc, đã ngủ.
Hạ Văn nhìn người đang nằm trên sô pha, đến phòng cầm một cái chăn đắp cho cô, điện thoại ở một bên vẫn không ngừng lóe sáng. Hạ Văn nhìn mấy cái, vẫn duỗi tay nhận điện thoại.
"Alo." Hạ Văn chủ động nói: "Đội trưởng Thẩm, tôi là Hạ Văn."
Thẩm Nam nhìn căn phòng trống rỗng, ừ một tiếng: "Túy Túy ở chỗ cô?"
"Đúng vậy." Hạ Văn nghĩ nghĩ nói: "Tâm tình cô ấy hình như không được tốt lắm, nói mấy ngày này ở bên này."
Nghe vậy, Thẩm Nam trầm tư vài giây, mới nói: "Vậy phiền cô chăm sóc một chút. Cảm ơn."
Hạ Văn cười: "Nên làm, hai người không cãi nhau chứ?"
"Không có." Thẩm Nam dừng một chút nói: "Túy Túy không nói cho cô, chắc là không muốn nói, cho nên...."
"Tôi hiểu. Anh yên tâm đi, có chuyện gì tôi sẽ nói với anh, người ở bên chỗ tôi khẳng định không có việc gì."
"Phiền toái."
Sau khi ngắt điện thoại, Hạ Văn cầm điện thoại nhét vào bên cạnh của Chu Túy Túy, bất đắc dĩ thở dài.
Mà Thẩm Nam ở bên này, đối mặt với căn phòng trống rỗng nhíu mày hồi lâu, vẫn gọi điện cho Lục Gia Tu, sau đó ra cửa.
.....
Cả cuối tuần, Chu Túy Túy đều cùng Hạ Văn trải qua những ngày ăn hại.
Đến thứ hai, cô thu dọn một chút rồi đến công ty làm việc, quần áo và túi xách là hôm chủ nhật đi dạo phố mua.
Lâm Hựu nhìn rất ngạc nhiên, nhìn quần áo hôm nay của cô một cái, nhướng mày: "Hôm nay em rất xinh đẹp."
Chu Túy Túy ừ một tiếng: "Có lúc nào mà em không xinh đâu."
Lâm Hựu: "Trước kia em sẽ không cố ý trang điểm."
Chu Túy Túy: "Thật ra là lười, nhưng cũng không khác biệt lắm."
"Cũng đúng, lúc trước cũng trang điểm." Lâm Hựu bình luận: "Chính là quần áo và túi xách sẽ không quá khoa trương, nhưng hôm nay em mặc váy GUCCI, túi Chanel, cả người chắc cũng mấy vạn."
Chu Túy Túy nhoẻn miệng cười nói: "Hôm nay có chuyện lớn phải làm, không mặc khoa trương chắc sẽ không làm được."
Mắt Lâm Hựu sáng rực lên, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Một buổi sáng Chu Túy Túy rất nghiêm túc mà ngồi trong văn phòng của chính mình, đến lúc nghỉ giữa trưa, cô nói với Lâm Hựu: "Em ra ngoài một chuyến, nếu buổi chiều không về kịp thì chị xin nghỉ cho em nhé."
"Không cần." Lâm Hựu nhướng mày nói: "Nói em xuất ngoại luôn."
Chu Túy Túy: "Cảm ơn."
Chu Túy Túy cầm theo túi xách, dẫm bước oai phong vô cùng cao ngạo mà rời đi.
Công ty Gia Việt, một công ty lớn năm nay càng phát triển nhanh chóng hơn, liên quan đến rất nhiều ngành sản xuất.
Khi Chu Túy Túy xuất hiện ở cửa công ty, không có bất kỳ cản trở nào việc cô đăng ký tiến vào. Sau khi đăng ký xong vào đại sảnh, vừa định đi về phía thang máy, liền bị lễ tân ngăn cản.
"Chào cô, xin hỏi cô tìm ai?"
Chu Túy Túy hơi mỉm cười, nhìn về phía người con gái trước mặt: "Tìm Chu tổng của các cô."
Cô gái lễ tân nhìn nụ cười trên mặt Chu Túy Túy, hơi ngẩn người hỏi: "Xin hỏi cô có hẹn trước không?"
"Không có." Chu Túy Túy nhướng mày, mỉm cười nói: "Nếu không cô gọi điện thoại hỏi chút đi, nói tôi họ Chu là được."
Cô lễ tân sửng sốt, vội vàng đồng ý.
Chủ yếu là người này cùng họ với ông chủ, hơn nữa ăn mặc cũng không phải là người thường, chắc là họ hàng thân thích gì đó của ông chủ, vẫn phải có thái độ tốt.
Không lâu sau, lễ tân nói: "Chu tiểu thư, mời đi bên này."
"Cảm ơn."
Chu Túy Túy vào thang máy, ấn tầng cao nhất, lúc này mới thả lỏng, cười lạnh lùng.
Ra khỏi thang máy, vừa ngước mắt liền nhìn thấy trợ lý bên người ba Chu, rất hiển nhiên người vừa mới nhận điện thoại chính là anh ta.
Anh ta tươi cười nhìn Chu Túy Túy, hô lên: "Đại tiểu thư, Chu tổng đang bàn chuyện với người khác, còn phải đợi một chút mới kết thúc."
Chu Túy Túy gật đầu: "Đã biết, tôi ở chỗ này chờ."
"Được, cô muốn uống cái gì?"
"Nước sôi để nguội."
Không lâu sau, Chu Túy Túy liền nhìn thấy người đàn ông mặt đầy tươi cười tiễn người đi, lúc này cô mới đứng lên.
Sau khi nhìn thấy cô, ba Chu theo bản năng híp mắt lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Sao mày lại đến đây? Ai cho mày lên đây?"
"Sao?" Chu Túy Túy nhướng mày hỏi: "Tôi không thể đến sao?"
Cô lạnh lùng nhìn về phía ba Chu: "Ông muốn cãi nhau với tôi ở chỗ này, hay là vào trong phòng họp?"
Sau khi vào trong phòng, ba Chu ngay cả ánh mắt cũng không muốn cho Chu Túy Túy, trực tiếp ngồi sau máy tính, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Có chuyện gì mau nói, không có việc gì mau cút đi, nơi này không chào đón mày."
Chu Túy Túy từ trên cao nhìn xuống ba Chu, lạnh lùng nói: "Ông cho rằng tôi muốn đến đây tìm ông sao?"
Cô lạnh giọng nói: "Chu Tế, hôm nay tôi đến đây chỉ muốn cảnh cáo ông... Đừng dùng thể diện của tôi để tìm người Thẩm gia giúp đỡ, cho dù là ai cũng không được!" Cô khinh bỉ: "Mấy người vì tiền cái gì cũng có thể làm được, còn dám lấy danh nghĩa của tôi để nhờ ông nội Thẩm giúp đỡ, ông cũng không nghĩ là tại sao hạng mục kia của mình lại không được phê duyệt sao?"
Ba Chu bị cô nói tức giận, duỗi tay tát một cái.
Chu Túy Túy mím môi cười một tiếng, không hề để ý mình bị đánh. Cô lạnh lùng nhìn ba Chu, cảnh cáo nói: "Nhân dịp bây giờ ông có thể đánh tôi, tốt nhất nên đánh nhiều mấy cái. Sau này nếu để tôi biết ông còn đi tìm nhà họ Thẩm nhờ giúp đỡ, không cần người khác làm cái gì, tôi cũng có thể lật đổ ông!"
Trong ánh mắt của Chu Túy Túy đều là lạnh lùng: "Ông đừng tưởng rằng mấy chuyện ông làm kia tôi không biết được."
Cô khẽ mỉm cười, thấp giọng hỏi: "Chuyện mấy năm trước kia, ông xử lý thế nào, còn nhớ không?"
Ba Chu trợn tròn mắt nhìn cô, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Chu Túy Túy lạnh nhạt nói: "Ông chạm vào điểm giới hạn của tôi lần nữa, đừng trách tôi lục thân bất nhận." Nói xong, cô xoay người rời đi, bỏ lại một câu: "Tự lo lấy mình."