Chương
Phản ứng này của mẹ Thẩm, làm cho Chu Túy Túy có chút ngốc.
Chu Túy Túy theo bản năng nhìn về phía Thẩm Nam, Thẩm Nam nhướng mày, cho cô ánh mắt chính mình cũng không hiểu lắm.
Chu Túy Túy nhìn mẹ Thẩm tức muốn hộc máu, đột nhiên có chút muốn cười. Vốn dĩ cô cũng tức giống như mẹ Thẩm, nhưng bây giờ thấy mẹ Thẩm đáng yêu như vậy, thật đúng là hơi muốn cười.
Mẹ Thẩm thật sự là người bênh vực người nhà, bênh vực một cách mù quáng.
Mẹ Thẩm cắn răng, nhìn về phía Chu Túy Túy, "Con ngồi đi, mẹ đi gọi điện cho người ta."
Chu Túy Túy nhìn Thẩm Nam, Thẩm Nam vội vàng giữ người lại, thấp giọng nói: "Mẹ, bình tĩnh chút, mẹ gọi điện cho ai chứ?"
Mẹ Thẩm trừng mắt nhìn anh: "Sao mẹ bình tĩnh được? Bây giờ giáo dưỡng của con người sao thấp kém như vậy chứ? Nhà nước nên cho họ học thêm mấy lớp tư tưởng đảng mới được! Mỗi ngày đều suy nghĩ cái gì không biết."
Bà lại lẩm bẩm: "Nếu như không có quân nhân tụi con, bọn họ được sống những ngày bình an chắc?"
Bà hừ lạnh một tiếng: "Đều là mấy người kiến thức thiển cận."
Thẩm Nam: "....."
Anh sờ sờ chóp mũi, buồn cười nói: "Mẹ, mẹ đừng nóng giận đã." Anh nghĩ nghĩ, nói: "Người khác nói thế nào tụi con không quản được, quan trọng nhất bây giờ không phải là mẹ nên vào bếp xem đồ ăn mẹ đang nấu sao, hình như bị cháy rồi."
"Nha!" Mẹ Thẩm nhanh chóng phản ứng lại, trực tiếp bỏ lại hai người đi vào phòng bếp.
"Đợi lát nữa tính sổ với bọn họ." Nói xong, bà vội vàng về phòng bếp.
Chu Túy Túy và Thẩm Nam đối mặt nhìn nhau, cùng bật cười.
Bởi vì hai người rất vất vả mới về nhà một chuyến, cho nên hôm nay mẹ Thẩm tự mình xuống bếp, có ý làm đồ ăn ngon cho bọn họ. Cả buổi chiều đều bận rộn trong phòng bếp, Chu Túy Túy nhìn, hơi cảm động.
Hai người ngồi trên sô pha, Chu Túy Túy nhìn về phía phòng bếp, thấp giọng hỏi: "Có cần em qua giúp đỡ không?"
"Không cần." Thẩm Nam nói: "Mẹ anh và dì Trần có thể làm được."
Anh cúi đầu nhìn Chu Túy Túy, duỗi tay vuốt tóc cô, nhàn nhạt hỏi: "Bây giờ còn tức không?"
Nghe vậy, Chu Túy Túy hơi ngừng lại, liếc mắt nhìn anh: "Đương nhiên là tức, nhưng em tức là do mọi người hiểu lầm bọn anh."
Tuy rằng có rất nhiều người tôn trọng quân nhân, nhưng đồng thời cũng có rất nhiều người khinh thường bọn họ. Cho rằng nghề này vừa khổ vừa mệt, đều là những người không có văn hóa, không có tiền đồ mới đi làm.
Bây giờ, quân nhân có chuyện mọi người đều sẽ tưởng niệm họ trên weibo hoặc vòng bạn bè, thậm chí còn dùng mấy ngôn ngữ dối trá để bày tỏ sự cảm kích của mình, nhưng trên thực tế vẫn có rất nhiều người khinh thường họ như cũ, vẫn là không thích.
Nhìn là biết, một khi bên cạnh mình có người làm nghề này, bọn họ liền dùng tất cả các loại ngôn ngữ đi nguyền rủa, công kích.
Chu Túy Túy biết bản thân mình không thể thay đổi suy nghĩ của một số người, nhưng đôi khi nghĩ sẽ dùng hết khả năng của bản thân, để mọi người có càng có hiểu biết hơn về quân nhân, càng tích cực cổ vũ và ủng hộ. Mà không phải giống như bây giờ.
Thẩm Nam nhìn thần thái tức giận của cô, cong cong khóe miệng: "Không nóng nảy, rất nhanh có thể giải quyết."
"Đó là đương nhiên." Chu Túy Túy nhìn anh: "Sở dĩ hôm nay em không đưa đoạn ghi âm ra, chính là muốn xem bọn họ sẽ giảo biện như thế nào, muốn xem tòa soạn sẽ xử lý ra sao."
Cô thấp giọng nói: "Đợi đến thứ hai là thời khắc mấu chốt, cho bọn họ một đòn trí mạng."
Nếu hôm nay lấy đoạn ghi âm ra, cuối cùng người biết đoạn ghi âm cũng chỉ là mấy người bọn họ, Chu Túy Túy muốn làm, là muốn toàn bộ tòa soạn biết mấy người kia đã nói những gì. Tòa soạn, không thiếu đó là những đồng nghiệp chính nghĩa, tam quan chính trực, mấy người bọn họ bị trừng phạt, tòa soạn sẽ không trừng phạt nhẹ nhàng..
Cô rất hư, bởi vì với cô, không ai có thể dùng những từ ngữ ác độc để tổn thương Thẩm Nam, tổn thương đến những người đáng yêu nhất của tổ quốc.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, bọn họ cũng không nói chuyện này cho ông nội, rốt cuộc cũng không muốn làm ông tức giận.
Sau khi ăn xong, mẹ Thẩm không thèm để ý đến ánh mắt tò mò của Thẩm Nam và ba Thẩm, trực tiếp kéo Chu Túy Túy lên thư phòng, vừa hay Chu Túy Túy cũng có chuyện muốn hỏi mẹ Thẩm.
"Mẹ, sao mẹ biết chuyện ở tòa soạn?"
Buổi chiều cô đã muốn hỏi, nhưng lúc đó không có cơ hội.
Mẹ Thẩm nhìn về phía cô, ngượng ngùng cười nói: "Túy Túy, mẹ tuyệt đối không có ý muốn giám thị con hay là gì khác."
Bà giải thích: "Ông chủ tòa soạn của con là bạn của mẹ, lần trước A Nam về nói con muốn đi tòa soạn làm việc, lúc đó mẹ không khỏi hỏi nhiều thêm một câu là con làm ở chỗ nào sao." Bà sờ sờ chóp mũi, có chút chột dạ: "Ta biết tụi trẻ bọn con đều có suy nghĩ của riêng mình, mẹ cũng không can thiệp và ngăn cản. Nhưng từ sau khi con bị tai nạn, mẹ liền gọi điện cho ông chủ của con, bảo người ta quan tâm con hơn một chút."
Mẹ Thẩm giơ tay thề: "Nhưng mẹ rất ít khi hỏi đến chuyện của con ở tòa soạn, nhiều nhất chỉ là bảo bọn họ đừng giao cho con nhiệm vụ nguy hiểm."
Cách làm của bà, đơn giản là lo lắng cho con cái mà thôi.
Con trai mẹ Thẩm là quân nhân, loại nguy hiểm này là không thể tránh khỏi, mà bây giờ con dâu là phóng viên, loại nghề nghiệp như phóng viên, nói nguy hiểm hay không, đại đa số phải xem tình hình phát triển. Mẹ Thẩm cũng không có ý gì khác, bà chỉ muốn nói, nhỡ đâu Chu Túy Túy ở tòa soạn có chuyện gì, bọn họ cũng không phải là người cuối cùng biết đến, ít nhất cũng biết được đầu tiên, sau đó hỗ trợ giải quyết.
Xuất phát điểm của bà, là tốt.
Chỉ là bà không biết Chu Túy Túy có thể chấp nhận hay không.
Chu Túy Túy hơi giật mình, đôi mắt hơi lóe lên nhìn mẹ Thẩm trước mặt, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua. Cô chớp chớp mắt, cố gắng để mình không lộ ra quá nhiều cảm xúc.
Nhưng có đôi khi một số cảm xúc tự nhiên đến, không có cách nào ngăn cản được.
Chu Túy Túy không biết nên nói cảm xúc trong lòng mình là gì... Thật ra cô cũng không tức giận, cô biết mẹ Thẩm là người hiểu lý lẽ, cũng sẽ không can thiệp gì nhiều đến công việc của mình, huống chi cô làm việc thời gian dài như vậy, cũng không nhận được đãi ngộ khác biệt nào, ít nhất, cô không cảm giác được.
Cách làm này của mẹ Thẩm, chính là quan tâm bọn họ. Bởi vì con cái trưởng thành, đều không muốn chia sẻ chuyện của mình với ba mẹ, khi về nhà cũng chỉ nói chuyện tốt, chuyện xấu đều giấu đi.
Bọn họ cảm thấy đây là tốt cho ba mẹ, nhưng ba mẹ lại không thấy vậy, ba mẹ cho dù con cái mình tốt hay không tốt đều muốn biết, như vậy, càng có thể quan tâm đến cảm xúc của con cái mình nhiều hơn.
Trước kia, Chu Túy Túy chưa từng nhận được tình thương của mẹ như vậy, ba mẹ của cô, Chu Túy Túy từ nhỏ đã biết, chỉ có việc làm ăn mới quan trọng, nếu đổi là hôm nay ba mẹ cô biết chuyện này, nhất định sẽ bắt buộc cô xin lỗi hai người kia, nói là chính mình sai rồi, chỉ vì muốn lấy lại mặt mũi của họ, chỉ vì muốn tiếp tục làm việc.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người giống như mẹ Thẩm, sau khi nghe đoạn ghi âm xong, liền mắng chửi người cùng mình, bảo vệ mình vô điều kiện, thậm chí còn gạt bọn họ trộm tìm người giúp đỡ.
Chỉ là vì quan tâm.
Loại quan tâm này, Chu Túy Túy quá thiếu thốn.
Chu Túy Túy chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn vị trí của hai người bây giờ, tay mẹ Thẩm còn đang đặt trên đùi, có thể nhìn thấy chút căng thẳng.
Nhìn nhìn, Chu Túy Túy không nhịn được bật cười: "Mẹ, người nói cái gì vậy chứ." Cô duỗi tay, trực tiếp ôm lấy mẹ Thẩm, không để mình rơi nước mắt trước mặt bà, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn mẹ quan tâm, con không giận."
Mẹ Thẩm sửng sốt, mới duỗi tay vỗ vỗ lưng cô, nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.... Mẹ sợ mấy đứa sẽ tức giận, Thẩm Nam không thích mẹ hỏi chuyện trong đội."
Chu Túy Túy bật cười, nghĩ nghĩ nói: "Vậy sau này con sẽ trộm nói cho mẹ biết."
"Được, được." Mẹ Thẩm ôm cô vỗ về sau lưng, thở dài nói: "Con chịu uất ức rồi."
"Không có." Chu Túy Túy nói: "Con rất biết ơn khi được gả cho Thẩm Nam."
Mẹ Thẩm cười, đột nhiên bả vai cảm nhận được có một giọt nước ướt át, bà hoảng hốt, càng ôm chặt Chu Túy Túy hơn..
Một hồi lâu sau, chờ Chu Túy Túy ổn định cảm xúc, hai người mới nhỏ giọng nói cách giải quyết, còn nhân tiện để Chu Túy Túy chào hỏi với ông chủ tòa soạn.
Sau khi ra khỏi thư phòng, Thẩm Nam vẫy tay với Chu Túy Túy: "Nói xong?"
"Ừm." Hốc mắt Chu Túy Túy hồng hồng, "Bây giờ về sao?"
Thẩm Nam nhìn chằm chằm cô một lát, gật đầu: "Chúng ta chào hỏi ông nội một tiếng rồi về."
"Được."
Sau đó, hai người ở nhà hơn một tiếng, hơn h đêm mới ra về, trở về tổ ấm nhỏ của hai người.
Sáng sớm hôm nay, vốn dĩ là chuyến du ngoạn đơn độc của Chu Túy Túy và Thẩm Nam, nhưng vì Lục Gia Tu nhắn hỏi trong nhóm, hỏi Thẩm Nam đã hơn một tháng không gặp, có muốn tụ tập không Thẩm Nam nói muốn đi ra ngoài với Chu Túy Túy.
Sau đó, Lục Gia Tu và Hồ Dật rất tích cực muốn gia nhập, sau khi hai người bọn họ đi theo, Chu Túy Túy lại hỏi Hạ Văn và Ngải Trạch Dương, dù sao mọi người đều đi cùng nhau, chi bằng thêm nhiều người cho náo nhiệt.
Lập tức, thế giới của hai người liền biến thành sáu người, đến cuối cùng... Lại là bảy người.
Đương nhiên, cái này để sau nói.
Bởi vì nhiều người, Lục Gia Tu trực tiếp đặt một sơn trang nghỉ mát để vui chơi.
Trước kia Chu Túy Túy đã từng đến sơn trang nghỉ mát, nhưng hai năm gần đây quả thật chưa từng đi, trong lúc nhất thời rất mong chờ.
"Sơn trang nghỉ mát của Lục Gia Tu anh đã đi chưa?"
Thẩm Nam nhướng mày, lắc đầu: "Chưa đi, nhưng biết một chút." Anh thấp giọng nói: "Hình như là một hạng mục hợp tác của cậu ta và bạn, rất lớn, bên kia cũng rất thích hợp chụp ảnh và tụ tập."
Anh nhếch cằm: "Mai theo hai bộ áo tắm, váy có thể mang nhiều một chút."
Nghe vậy, Chu Túy Túy bật cười: "Anh muốn chụp ảnh cho em sao?"
Chu Túy Túy cúi đầu, dùng điện thoại tra tư liệu về sơn trang kia. Thế mới biết là sơn trang đó không mở cửa bên ngoài, chỉ có người tài nhất định mới có thể đến, có rất nhiều lúc, có tiền cũng không thể đi vào.
Sơn trang nghỉ phép làm rất cổ kính, có một mảnh rừng trúc lớn, có cảm giác rất võ hiệp, giống như kiểu Thần Điêu Hiệp Lữ... Chu Túy Túy tiếp tục xem, ngoại trừ cái này, bên đó còn chia làm bốn khu khác nhau, khu cổ phong, khu hiện đại, còn có khu châu Âu.
Chu Túy Túy nhướng mi, sự tò mò với sơn trang này lại tăng thêm mấy phần.
"Chúng ta lái xe qua đó sao?"
"Ừm." Thẩm Nam gật đầu, nhìn cô: "Đi thu dọn đồ vật đã, anh làm bữa sáng cho em."
"Được."
Sau khi thu dọn xong, sáu người ba xe trực tiếp xuất phát dưới lầu nhà họ.
Thẩm Nam và Chu Túy Túy, Hạ Văn và Ngải Trạch Dương, Lục Gia Tu tự nhiên đi cùng Hồ Dật. Đoàn người mênh mông cuồn cuộn xuất phát từ trung tâm thành phố, đến khi đến sơn trang nghỉ phép, vừa lúc đúng giờ cơm trưa.
Vừa xuống xe, Hạ Văn đã đi về phía Chu Túy Túy, ngẩng đầu nhìn kiến trúc thiết kế của nơi này, híp mắt nói: "Oa, cảm giác không tồi."
Cô ấy hít sâu một hơi: "Không khí tươi mát."
Lục Gia Tu xuống xe, mỉm cười nói: "Cũng được chứ?
Chu Túy Túy gật đầu, giơ ngón tay cái lên với anh ta: "Rất không tồi, Lục tổng quả nhiên tinh mắt."
Ngải Trạch Dương xuống xe, xùy một tiếng: "Ăn nhậu chơi bời, Lục tổng giỏi nhất!"
Lục Gia Tu nhấp môi: "Sao có thể sánh được với Ngải tổng! Ăn chơi trác táng có tiếng."
Hai người vốn dĩ đã quen biết, lúc trước còn đấu ta sống ngươi chết trên thương trường, bây giờ vất vả lắm mới chơi cùng nhau, vẫn phải đấu một trận. Hai người từ lúc gặp mặt lần đầu tiên, đã có chút phân tranh cao thấp.
Dùng lời Thẩm Nam mà nói, là hai người đàn ông này vô cùng ấu trĩ!
Chu Túy Túy bật cười, nhìn Hạ Văn: "Lục tổng, đói bụng rồi, có chuẩn bị đồ ăn chứ?
"Đó là đương nhiên." Lục Gia Tu cười nhạt, "Nữ sĩ mời đi bên này, hai ngày nay để Tiểu Lục phục vụ các vị."
Ngải Trạch Dương nhìn, hừ lạnh một tiếng.
Chu Túy Túy bị chọc cười, nhìn về phía Lục Gia Tu trước mặt, không ngừng gật đầu: "Vậy phiền toái... Tiểu Lục, dẫn đường đi."
Lục Gia Tu rất biết chơi, hơn nữa chơi rất phóng khoáng, tuy rằng anh ta là ông chủ, nhưng khi ở với bạn bè không hề làm giá, cùng với Hồ Dật hai người kẻ xướng người họa, giống như mấy tên ngốc bạch, rất khôi hài.
Dùng lời Hạ Văn mà nói, Lục Gia Tu, Hồ Dật, Ngải Trạch Dương, ba vị bá đạo tổng tài khôi hài này, không hề có khí chất chút nào.
....
Phong cảnh của sơn trang nghỉ mát này rất đẹp, ngồi trong nhà ăn nhìn ra khung cảnh cây cối tươi tốt bên ngoài, nghe tiếng nước suối chảy, nhìn tường trắng ngói xanh, rất trong lành, độc đáo.
Mà bên trong, còn có người đánh đàn.
Chu Túy Túy không thể không cảm thán, cái mà người có tiền theo đuổi, bạn căn bản không tưởng tượng được.
Không lâu sau, đồ vật mọi người muốn đều được đưa lên, kiểu dáng toàn bộ đều thỏa mãn mọi người.
"Nơi này của Lục tổng quả thật không tồi." Ngay cả Ngải Trạch Dương cũng không nhịn được mà nói một câu, nhìn thiết kế xung quanh một vòng, thấp giọng nói: "Bên này chỉ là nhà ăn thôi?"
"Đúng vậy."
Lục Gia Tu nhấp một ngụm trà: "Bên kia là khu hiện đại, mọi người xem muốn ở chỗ nào, chỗ đó có bể bơi, bên này có hồ câu cá..." Anh ta tỉ mỉ nói điểm chủ yếu: "Tối nay đưa cho mọi người bản đồ."
"Được."
Nói, Hồ Dật hỏi: "Buổi tối có muốn ăn nướng BBQ không, ở nơi đây nướng BBQ rất có cảm giác, bên trong có một cái đình rất lớn, có thể chơi, cũng có thể nướng BBQ."
"Có thể nha." Mắt Chu Túy Túy sáng rực lên, nhìn về phía Thẩm Nam: "Đội trưởng Thẩm, có muốn phát huy kỹ năng huấn luyện dã ngoại của mình không?"
Thẩm Nam bật cười, cong cong môi: "Được."
Sau khi ăn cơm trưa, mấy người đều có chút mệt mỏi, dọn dẹp một chút rồi tìm phòng ngủ, tất cả mọi người đều ở cùng một tòa nhà, chẳng qua là phân ra các tầng mà thôi.
Chu Túy Túy và Thẩm Nam ở gian cuối cùng ở tầng hai, từ trên ban công còn có thể nhìn được rừng trúc cách đó không xa, Chu Túy Túy nhìn một chút, trong mắt tràn đầy hưng phấn. Có thể đến nơi đây chơi đối với cô mà nói, chính là một chuyện vô cùng vui vẻ.
Thẩm Nam thăm dò nhìn một cái, thấp giọng hỏi: "Muốn xem cái gì?"
"Anh không cần nghỉ ngơi một lát sao?"
Thẩm Nam cười: "Không cần." Anh nhìn về bộ đồ bà xã mình mặc hôm nay, cười nói: "Đi, dẫn em qua bên kia đi dạo."
"Được."
Hai người thừa dịp mọi người đang ngủ ngơi, trộm ra ngoài, nắm tay nhau đi dạo trong sơn trang. Thời gian nhàn rỗi như vậy đối với hai người mà nói, đều quá khó có được, cho nên cũng rất quý trọng.
Chu Túy Túy trước kia cũng đã đi rất nhiều sơn trang nghỉ mát, nhưng rất ít cái nào lớn như vậy, sơn trang thiết kế lớn như vậy, hoàn toàn là hưởng lạc của kẻ có tiền. Đi dạo một vòng, cô còn để cho Thẩm Nam chụp cho mình rất nhiều ảnh.
Trước kia, Chu Túy Túy không thích chụp ảnh, nhưng bây giờ cô càng muốn lưu giữ lại những kỷ niệm cuộc sống của mình, chỉ cần là ở bên cạnh Thẩm Nam, đều muốn lưu giữ những ký ức độc nhất vô nhị, sau này dễ xem lại. Cho dù sau này bọn họ thế nào, ít nhất cũng có một phần lưu giữ, vậy là tốt.
Sau khi chụp đến quá chiều, hai người mới về.
Thẩm Nam là một thẳng nam chính hiệu, nhưng khi bà xã mình muốn chụp ảnh, cũng không từ chối, trên cơ bản tất cả những yêu cầu của cô, anh đều đáp ứng.
Sau khi đi dạo một vòng, hai người mới về, vừa lúc bọn Lục Gia Tu tỉnh ngủ, chuẩn bị đi đến bên hồ câu cá.
"Tôi cũng đi!"
"Đi đi đi!"
Mấy đi ra bên ngoài, Chu Túy Túy nhìn một cái: "Hạ Văn đâu, còn chưa tỉnh ngủ hả?"
Ngải Trạch Dương thở dài một hơi, vẫy vẫy tay nói: "Đang gọi điện thoại đó, anh không dám quấy rầy."
"Hả?" Chu Túy Túy kinh ngạc nhìn anh ta: "Vì sao?"
Ngải Trạch Dương cho cô một ánh mắt thần bí: "Đợi lát nữa em sẽ biết."
Chu Túy Túy không hiểu ra sao, nhưng cũng không hiểu nhiều.
Đến buổi tối, khi bọn họ đang nướng BBQ, Lục Gia Tu nhận được một cuộc điện thoại, đi ra ngoài, sau khi trở về, bên cạnh có thêm một người đàn ông cao lớn, ít nhất nhìn mặt, là vô cùng tuấn tú, khí chất vô cùng.
Chu Túy Túy nhìn chằm chằm một lát, lại bị Thẩm Nam che mất, "Nhìn cái gì?"
Đội trưởng Thẩm ghen tuông tràn đầy hỏi: "Người khác đẹp thế sao?"
Chu Túy Túy dở khóc dở cười, bẻ ngón tay Thẩm Nam ra, nhìn về phía người cách đó không xa, kề tai nói nhỏ với Thẩm Nam: "Em thấy người đó rất quen, như là đã gặp ở đâu."
Thẩm Nam nhướng mày, nhìn theo ánh mắt của cô: "Không quen."
Chu Túy Túy: "....."
Chu Túy Túy cười, véo tay Thẩm Nam: "Vậy anh đang làm gì vậy?"
Thẩm Nam nói rất đơn giản: "Không làm gì, chỉ là muốn che mắt để em có thể nghe được tiếng gió, tiếng gió thổi lá trúc ở đây rất đặc biệt."
Chu Túy Túy: "...."
Cô tin anh cái quỷ ý.
Không lâu sau, đám người quay lại, Chu Túy Túy cuối cùng cũng biết tại sao người đó lại quen mặt như vậy.
"Là Đường Thịnh." Chu Túy Túy khẽ hô một câu, lại nhìn về phía đó, phương hướng mà Đường Thịnh đang nhìn, là Hạ Văn. Giây tiếp theo, trước mặt mọi người, Đường Thịnh lập tức đi về phía Hạ Văn.
Dưới bóng đêm, khoảng cách của Chu Túy Túy cũng khá xa, cô nhìn không rõ, Đường Thịnh không biết làm cái gì, Hạ Văn trực tiếp đứng lên khỏi ghế, đạp một cái thật mạnh về phía đối phương.
"!!!!" Chu Túy Túy tròn mắt, quay đầu nhìn Thẩm Nam: "Bọn họ rất quen thuộc?"
Thẩm Nam nhướng mày, cũng không hiểu ra sao: "Không biết."
Chu Túy Túy theo bản năng muốn đi qua, lại bị Thẩm Nam kéo lại: "Đi làm cái gì?"
Chu Túy Túy nghẹn lại, chớp chớp mắt: "Cứu Hạ Văn nha."
Thẩm Nam bật cười, dở khóc dở cười với bà xã đột nhiên ngây ngẩn: "Em thấy bọn họ không thân sao?"
Chu Túy Túy sửng sốt, hơi híp mắt nhìn một lát, không đúng... Nụ cười này của Hạ Văn, đã lâu không thấy.
Nháy mắt, cái đầu nhất thời ngừng hoạt động của cô bắt đầu hoạt động lại, quan hệ của hai người này không đúng, có mờ ám. Hơn nữa, bây giờ nhiều người như vậy, Chu Túy Túy cũng không lo sẽ xảy ra chuyện gì, đơn giản là mặc kệ.
"Tối nay hỏi Hạ Văn một chút."
"Được." Thẩm Nam kéo tay cô: "Còn chưa nướng đồ xong, chúng ta qua bên kia đi dạo."
"Vì sao?"
Thẩm Nam không trả lời, chờ đến nơi hẻo lánh kia, Chu Túy Túy cuối cùng cũng biết tại sao phải đến nơi hẻo lánh rồi.
Chu Túy Túy bị đè dưới tàng cây, hôn môi.
"Ưm..." Chu Túy Túy duỗi tay muốn đẩy người ra, nhưng lại bị Thẩm Nam giam cầm.
Thẩm Nam há miệng cắn khóe môi cô, đầu lưỡi tùy ý chiếm đoạt, mút khóe miệng cô, làm cho Chu Túy Túy không thở nổi.
Một hồi lâu sau, hô hấp hai người nặng nề hơn, đan xen bên nhau.
Thẩm Nam ôm người thật chặt, rúc đầu vào cổ cô mà khẽ mút, để lại một dấu màu hồng nhạt, giọng nói khàn khàn: "Sớm đã muốn làm như vậy."
Khi giúp cô nướng BBQ, nhìn cô ăn cái gì, hai người cả ngày hôm nay, mới là lần đầu tiên thân mật.
Mặt Chu Túy Túy đỏ bừng, chịu không nổi Thẩm Nam ngọt ngào như vậy.
"Chúng ta quang minh chính đại rời đi như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ biết." Chu Túy Túy nhỏ giọng nói, chớp chớp mắt nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, nhìn chằm chằm môi mỏng của anh, không nhịn được vươn đầu lưỡi chạm vào.
Vừa chạm vào, liền bị Thẩm Nam đè mạnh một chỗ, hôn sâu.
Chờ đến khi hai người bọn họ về, mặt, cổ và môi của Chu Túy Túy đều đỏ ửng.
Vừa nhìn là biết đi ra ngoài làm chuyện xấu.
Cũng may bọn họ làm như không phát hiện ra đống thức ăn cho chó này, rất lạnh nhạt tiếp đón hai người: "Mau đến đây ăn đồ nướng, bọn tôi nướng xong rồi."
Chu Túy Túy cười đi đến: "Hôm nay Tiểu Lục phục vụ rất tốt!"
Tiểu Lục rất khiêm tốn gật đầu: "Thẩm phu nhân khách khí rồi, đây là việc tiểu Lục nên làm."
Chu Túy Túy cười lớn, nhìn Thẩm Nam: "Lục tổng thật sự là Lục tổng sao? Không bị ai ám chứ?"
Thẩm Nam cười, cầm một miếng sụn sườn thổi thổi đưa cho cô ăn, thấp giọng nói: "Lục tổng vẫn luôn không bình thường."
Bảy người vừa ăn vừa nói, rất náo nhiệt.
Sau khi ăn đồ nướng xong, mấy người tản ra hoạt động.
Chu Túy Túy muốn đi ngâm suối nước nóng, cho nên kéo Thẩm Nam về phòng sớm. Tròng phòng của bọn họ có một suối nước nóng tự nhiên, chắc là phòng ở bên này, đều có.
Cho nên, lúc chiều khi vừa mới phát hiện ra cái này, Chu Túy Túy không chút do dự mà kéo Thẩm Nam đến.
"Muốn ngâm suối nước nóng?"
"Đúng đúng đúng." Chu Túy Túy gật đầu mạnh: "Anh không muốn sao?"
Thẩm Nam cười, bảo cô đi thay đồ. Chu Túy Túy vừa mới thay đồ ra, liền thấy Thẩm Nam ngồi quỳ trước tủ nhỏ, không biết đang làm cái gì.
"Anh đang làm gì thế?" Chu Túy Túy tò mò đến gần, sau khi nhìn thấy thứ ở trong tủ nhỏ, mặt trợn tròn.
"Đây là...." Chu Túy Túy há miệng, đối với gì đó trong phòng này, rất khiếp sợ.
Thẩm Nam cong môi cười, ánh mắt nhìn cô tràn đầy ý xấu, giơ giơ thứ trong tay lên, mờ ám không rõ hỏi: "Bà xã, muốn thử chút không?"