Editor: boobannana
- ---
Cúp điện thoại, lúc này Du Duyệt Duyệt mới có thời gian xem những tin nhắn khác.
Trong khoảng thời gian điện thoại hết pin không thể nhận cuộc gọi, Quý Lâm đã sốt ruột lo lắng cho cô hơn cô nghĩ.
Bởi vì không thể liên lạc với cô nên anh đã gọi cho người thân và bạn bè của cô.
Du Duyệt Duyệt trong lòng thầm vui vẻ, đồng thời lại cảm thấy Quý Lâm có hơi ngốc.
không phải anh luôn lý trí và rất bình tĩnh sao? Đúng là đồ ngốc mà..
Bất quá là do anh đang lo lắng cho cô, nên cô tạm thời không so đo với anh.
Du Duyệt Duyệt trả lời lại từng tin nhắn một, giải thích là bản thân vẫn ổn, chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, hiện đã giải quyết xong.
Không lâu sau khi gửi tin nhắn, Quý Lâm cũng đến nhà Du Duyệt Duyệt.
Tuy anh có chìa khóa nhà cô nhưng vẫn lịch sự bấm chuông cửa.
Du Nguyệt Nguyệt vừa nghe thấy tiếng chuông cửa liền buông điện thoại xuống, chạy đi mở cửa cho Quý Lâm, hiện tại cô rất muốn gặp anh, một giây cũng không muốn đợi.
Ngay khi cánh cửa mở ra, Du Duyệt Duyệt liền gấp không chờ nổi mà nhào về phía Quý Lâm.
Quý Lâm cũng không chút do dự đỡ được Du Duyệt Duyệt, mấy ngày gần đây cô tăng cân không ít nhưng anh vẫn rất dễ dàng ôm lấy cô.
"Quý Lâm!" Du Duyệt Duyệt vòng tay qua rồi vùi mặt cổ anh.
Thật ra cô là kiểu người rất mạnh mẽ, gặp phải loại tâm thần như Đinh Thông chỉ khiến cô cảm thấy phiền toái, khó chịu.
Mọi chuyện đều đã được giải quyết rồi nhưng khi đứng trước mặt Quý Lâm, cô lại cảm thấy rất tủi thân.
Con người thường trở nên dễ bị tổn thương hơn trước những người thân thiết, và mọi điều nhỏ nhặt đều đáng khóc.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Xuyên Thành Tra Công Đi Ngược Kịch Bảnbg-ssp-{height:px}
.
Trước Lúc Chiều Tà
.
Không Làm Hoàng Hậu Nữa
.
Ai Cũng Bảo Tôi Là Người Biến Bạn Trai Nhà Người Ta Trở Nên Tốt Đẹp Hơn
=====================================
Du Duyệt Duyệt cảm thấy quá mất mặt, cô vùi đầu vào ngực Quý Lâm, muốn dùng áo anh để lau nước mắt.
Hôm nay Quý Lâm mặc một bộ âu phục vô cùng trang trọng, áo sơmi phẳng phiu, áo khoác được đo may cẩn thận, phối màu đen trắng cổ điển nhất, nhưng hoàn toàn thể hiện được khí chất cao quý của anh.
Nhưng hiện tại Du Duyệt Duyệt chẳng có tâm trạng thưởng thức vẻ đẹp bảnh trai này, cô chỉ lo lau nước mắt lên áo sơmi của anh.
Sau khi lau sạch sẽ, cô ngẩng đầu lên, hốc mắt có chút ửng đỏ.
"Sao giờ anh mới đến?" Giọng điệu của cô có hướng làm nũng hơn là oán giận.
Quý Lâm cũng biết bản thân tới quá trễ, anh chân thành xin lỗi rồi ôm cô vào trong.
Quý Lâm định đặt Du Duyệt Duyệt lên sofa nhưng cô không muốn, nhất quyết ôm chặt cổ anh.
Cả người Du Duyệt Duyệt mềm nhũn, đặc biệt quấn người, cứ như một cái bánh mật nhão nhão dính dính thơm ngọt.
Quý Lâm không ngại bị cô đeo bám, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô hỏi, "Em có thể kể cho anh biết đã có chuyện gì xảy ra không?."
Nói đến đấy Du Duyệt Duyệt như bị hỏi trúng chỗ ngứa, cô liền hăng hái kể chuyện Đinh Thông tới tìm cô, không quên thêm mắm dặm muối, còn nhắc đến Vu Tử Tấn.
Quý Lâm càng nghe càng nhăn mặt, Du Duyệt Duyệt nhịn không được mà duỗi tay chọc chọc lông mày của anh.
"Anh nhăn mặt như vậy làm gì? Mau già lắm đó." Lúc cô nói mấy lời này còn không nhịn được cười, phảng phất như đây là một chuyện rất thú vị.
Quý Lâm nắm lấy tay Du Duyệt Duyệt, bàn tay của anh vừa vặn bao trọn lấy tay cô.
Du Duyệt Duyệt hơi ngẩn ra một chút, cô giả vờ lắc lắc tay nói: "Sao đột nhiên lại nắm tay em?"
Quý Lâm nhìn chằm chằm Du Duyệt Duyệt, cực kỳ nghiêm túc nói: "Xin lỗi."
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~.