Sáng hôm sau, Sở Kiều mang giày đi diễn sớm. Trương Tử Cẩn vẫn còn ngủ. Hôm qua thực sự mệt mỏi nhưng cuối cùng cũng bắt nạt được cô, mà bản thân thì cũng bị quăng qua quăng lại biết bao nhiêu lần.
Hàn Mẫn Linh nhàn nhã bưng trà nóng uống một nửa dựa vào cửa tủ lạnh, cô vừa nhìn giày, nói:... "Sở Kiều, ngày hôm qua em vào phòng không phải là mèo đấy chứ?"
“Chị đang nói gì vậy?” Sở Kiều đeo kính râm “Mèo đâu”.
"Ồ, chắc chắn là một con mèo rừng." Hàn Mẫn Linh cười bí hiểm "Đêm qua chị khác nước đi ra, nghe phòng em có tiếng mèo rừng kêu. Không phải là em...."
“Em đề nghị chị im lặng đi” Sở Kiều móc qua cổ Hàn Mẫn Linh ép xuống “Em có thể nói cho chị biết ah, hôm nay chúng ta có cảnh quay ban đêm. Chị nói thêm một lời em sẽ bán đứng em ấy, có tin hay không! ”
Từ Vũ Nguyệt đứng bên cạnh khóe mắt hiếm thấy cười, nhưng là gần đây sinh động hơn rất nhiều, bình thường nói chuyện với nàng ấy trong phòng thu cũng nói chuyện nhiều hơn.
" Bà cô của tôi ơi tôi sai rồi" Hàn Mẫn Linh đau khổ nói: "Hai người cứ diễn đi. Tối chị và Tử Cẩn sẽ đến đón".
“Được.” Sở Kiều xua tay mở cửa. “Chúng ta phải đi rồi.”
Khi Trương Tử Cẩn tỉnh dậy, Sở Kiều đã gửi cho cô một tin nhắn.
Sở Kiều:
Sở Kiều: Chị dậy chưa?
Sở Kiều: Em nghĩ em đã có quyết định lớn.
Trương Tử Cẩn nhấc chăn lên vừa đi vừa trả lời: Chị dậy rồi, có chuyện gì vậy?
Sở Kiều: Chúng ta công khai đi.
Bước chân của Trương Tử Cẩn hơi khựng lại, cô liên tục đọc tin này lại nhiều lần, mỗi lần đọc cô cảm thấy vui hơn.
Trương Tử Cẩn: Hóa ra là chị có thể được điều trị như thế này.
Trương Tử Cẩn: Chị biết ...
Sở Kiều cảm thấy bây giờ là lúc Perfect Love đã kết thúc, mặc dù nàng và Trương Tử Cẩn chỉ tham gia vào hai tập, nhưng đó là hai phiên có lượng lớn người quan tâm nhất của Perfect Love. Sự nổi tiếng hiện tại của Sở Kiều đã ổn định, lượng fan của nàng ngày càng đông đảo, quan trọng hơn là sau khi tay của Trương Tử Cẩn bị thương, Sở Kiều đã tiếp thêm sức mạnh cho trái tim của mình.
Trương Tử Cẩn là người nàng muốn ở bên cạnh suốt đời.
Sở Kiều trả lời: Emm rất muốn đăng thông báo trên Weibo với mọi người, nhưng em luôn cảm thấy cần có một dịp trang trọng hơn.
Sở Kiều: Khi nào thì mới tốt?
Sở Kiều: []
Trương Tử Cẩn bật cười, ngay cả biểu cảm mà nàng gửi cũng đau khổ.
Cô suy nghĩ một lúc, ngón tay búng nhẹ, nhấn: Em có nhớ chương trình tạp kỹ mà Hạ Tử Du đã nói sau chương trình không? Chương trình sẽ có một cuộc phỏng vấn nhỏ.
Sở Kiều: Vâng, vâng! Em nhớ rồi!
Sở Kiều: Được rồi, vừa rồi..đạo diễn gọi cho em, em đi diễn tiếp đâyy.
Trước khi tin vui của Trương Tử Cẩn được đưa ra, Sở Kiều đã gửi một bức ảnh. Trong ảnh, nàng cười toe toét trước ống kính, mái tóc dài buộc đuôi ngựa để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, bên trái có một chiếc răng khểnh nhỏ nhọn. Mặc đồng phục học sinh vui vẻ nhìn vào máy ảnh, nàng hoàn toàn giống như một nữ sinh cấp ba sôi nổi, tràn đầy sức trẻ. Trương Tử Cẩn không khỏi ngưỡng mộ những bạn học cũ của Sở Kiều, họ may mắn biết bao khi được tham gia vào quỹ đạo phát triển của Sở Kiều.
Những quá trình phát triển đó, cô chưa từng thấy bao giờ.
May mắn là bây giờ, bao gồm hàng chục năm còn lại của cuộc đời, cuộc sống của cô sẽ được gắn với Sở Kiều.
Phim trường được chia thành các nhóm cổ trang và hiện đại, một số nhóm đang quay và dựng hình. Cảnh đêm mà Sở Kiều quay hôm nay là bối cảnh được dựng lên ngay bên cạnh những con đường cổ và bức tường thành được xây dựng xung quanh, với những con hẻm uốn cong. Điều thú vị hơn là khi bước ra khỏi phim trường, Sở Kiều và những người khác muốn nhanh chóng ra ngoài trường quay để chuẩn bị rời đi, họ có thể đi qua một bức tường thành và đi thẳng qua các con hẻm.
Sở Kiều luôn nói đùa đây là để trở về nhà xuyên thời gian và không gian.
Khi hai người chỉ còn cảnh quay cuối cùng, Trương Tử Cẩn chỉ hỏi Sở Kiều đã quay xong chưa, người của phim trường đến gọi Sở Kiều để bắt đầu quay lại, Sở Kiều lo lắng đáp: “Cảnh cuối cùng rồi. Chị có thể chuẩn bị đến đây .... À, nhân tiện lái xe chậm thôi, đừng quá lo, cảnh này sẽ không kết thúc sớm như vậy. "
Nói xong, nàng cùng Từ Vũ Nguyệt đi quay phim, điện thoại liền để trên ghế.
Nàng và Từ Vũ Nguyệt cùng nhau ở chỗ nghỉ ngơi, ai cũng biết hai người này là nữ chính số một được Tần Viễn Thư sủng ái, nhân viên phục vụ thường kính nể. Sở Kiều đặt mọi thứ một cách tùy tiện, mọi người trên phim trường đều quen thuộc, Tiểu Duẫn đang quan sát từ một bên nên cũng không sợ làm mất đồ.
Khi Tiểu Duẫn từ bên ngoài quay lại, cô không nhìn thấy điện thoại của Sở Kiều trên ghế, cho nên cô nghĩ Sở Kiều tự mình cất đi rồi không quan tâm.
Trương Tử Cẩn nhìn thời gian, tâm trạng tốt của cô cuối cùng cũng bị tiêu hao, cô bấm còi mấy lần.
"Làm sao bây giờ?"
Đã gần mười hai giờ rưỡi, đêm nay tắc đường!
Cô bị nhồi ở đây hai mươi phút, cô đã di chuyển tới lui khoảng năm mươi mét, gần như không đáng kể.
Trương Tử Cẩn cảm thấy đau đầu, mí mắt cô đã giật giật vì tắc đường, điều này khiến cô cảm thấy hơi bối rối, nghĩ đến việc đón Sở Kiều và Từ Vũ Nguyệt càng sớm càng tốt.
Hàn Mẫn Linh đang ngồi ở ghế sau, so với vẻ lo lắng của Trương Tử Cẩn thì cô thoải mái hơn rất nhiều, an ủi nói: "Tôi nghĩ tối hôm qua cậu mệt rồi. Cậu nghỉ ngơi một chút đi, được không? Theo tôi ... người trẻ tuổi, vẫn phải có khí chất"
Trương Tử Cẩn liếc cô không nói nên lời, gọi Sở Kiều nhưng nàng không trả lời.
Hàn Mẫn Linh nói: "Chắc là hai người họ vẫn còn đang quay phim. Tôi đã nhắn tin cho Vũ Nguyệt rồi cũng không có trả lời. Bỏ cuộc đi. Vợ của cậu và vợ tôi đang diễn cảnh tình nhân."
"..." Trương Tử Cẩn bây giờ xoay người cũng không tiện, nếu không cô thật sự muốn mở cửa đá Hàn Mẫn Linh xuống.
Sau khi nhận được điện thoại, cô phải kiên nhẫn đợi cho đường thông thoáng, sau đó gửi cho Sở Kiều một tin nhắn: "Đường bị tắc, có thể sẽ đến muộn. Diễn xong em đợi một lát nhé."
Đi trên đường với tốc độ rùa bò, Trương Tử Cẩn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cho nên cô lấy điện thoại ra bắt đầu kiểm tra sắp xếp của đoàn phim hôm nay. Cô hiếm khi phát biểu trong nhóm của công ty mình, nhưng suy cho cùng không có cách nào thuận tiện hơn là hỏi mọi người.
Cô tưởng lúc này nói trong nhóm chắc mọi người đã ngủ, nhưng hóa ra toàn là cú đêm.
Trương Tử Cẩn: Có ai biết lịch làm việc của Studio hôm nay không? Có bao nhiêu nhóm vẫn đang quay vậy?
Nhân viên : Chà, tôi đang thấy gì! ! ! !
Trợ lý: Trương tổng quá quan tâm đến công ty rồi! Này, chờ một chút, có vẻ như không có nhóm nào đang quay..... à.nhóm của chị Kiều vẫn đang quay.
Nhân viên : Chà, có phải Trương tổng luôn đi đón chị Kiều không! ! !Không có gì phải ngạc nhiên
Trương Tử Cẩn: Ừ. không có gì ngạc nhiên, hãy trả lời câu hỏi của tôi.
Nhân viên : Tôi không chắc. Có vẻ như có một nhân viên trong nhóm . Có khi nào sợ bị bắt gặp đang chơi điện thoại khi đang việc không?
Trương Tử Cẩn phải nói lại: Ngừng suy diễn.
Nhân viên : Trương tổng, phim trường hôm nay không có nhiều cảnh đêm, nhóm người hiện đại Sở Kiều vẫn đang quay ở đây, có hai bộ phim truyền hình hiện đại. Có một nhóm cổ đại quay cảnh đêm. Bên nhóm chị Kiều chắc cũng đến giờ đóng máy rồi.
Nhân viên : Wow, wow, Trương tổng có hay đến thăm phim trường không!
Nhân viên : Anh hỏi nhiều quá.
...
...
Tiếp tục làm mới màn hình.
Trương Tử Cẩn: Vâng, cảm ơn.
Sau khi nói xong, cô ngừng đọc phần trò chuyện nhóm đang thảo luận sôi nổi.
Hàn Mẫn Linh cũng nhìn lướt qua nội dung, nói: "Cậu đủ nổi tiếng rồi, nhìn mấy cô gái nhỏ ở công ty này, giống như phát điên lên ... Đừng trợn mắt nhìn tôi, tôi không tò mò với lại cậu hỏi cái này có tác dụng gì? "
Lúc này, dòng phương tiện di chuyển với tốc độ con rùa cuối cùng cũng bắt đầu thông thoáng.
Trương Tử Cẩn suy nghĩ một lúc rồi nói "Tôi nhớ cấu trúc của trụ sở điện ảnh và đài truyền hình. Sở Kiều ở bên cạnh địa điểm của nhóm cổ đại. Nếu họ băng qua đường tắt, họ sẽ vượt qua con hẻm và bức tường thành. Sau đó, nếu nhóm cổ đại đi trước thì Sở Kiều và những người khác cũng vậy. Không có nhiều nhân viên ở đó, cậu có cảm thấy an toàn không? ”
“!” Hàn Mẫn Linh cau mày “Mau nói cho bọn họ biết để bọn họ ở phim trường chờ."
"Tôi nói, nhưng không trả lời. Tôi vừa liên lạc với trợ lý của Sở Kiều nói điện thoại di động của Sở Kiều đang ở trên người nàng. Gần xong rồi. Cậu gọi lại cho Vũ Nguyệt xem."
Chiếc xe vượt qua một góc cua và cuối cùng cũng đến được đại lộ ít xe cộ, Trương Tử Cẩn vừa lái xe vừa đạp ga thật nhanh. Cô hi vọng đêm nay lo lắng của bản thân đều là ảo giác, Sở Kiều và những người khác hẳn là không có việc gì.
Nhân viên hét lên "Hôm nay xong việc rồi! Cảm ơn mọi người đã làm việc chăm chỉ!"
Thoạt nhìn đã là một giờ rưỡi sáng, mệt mỏi ăn mòn thần kinh của mọi người. Nhân viên thu dọn đồ đạc rồi bước ra ngoài, Sở Kiều hét lên với Tiểu Duẫn: "Tiểu Duẫn, em về nghỉ ngơi trước đi! Lát nữa sẽ có người đón chúng ta."
“Được rồi, chị Kiều, vậy em đi đây!” Tiểu Duẫn cầm túi vẫy tay với Sở Kiều rồi bước nhanh ra ngoài.
“Tử Cẩn sẽ đón em phải không?” Tần Viễn Thư bước đến bên cạnh Sở Kiều, cười hỏi nàng.
"Vâng, chị về đi, muộn lắm rồi."
Từ Vũ Nguyệt gật đầu với Tần Viễn Thư.
“Tôi đi đây, hôm nay hai người làm việc rất chăm chỉ.” Sang Y cũng đang đợi cô ở bên ngoài.
Người trong phim trường bước nhanh, chẳng mấy chốc chỉ còn lại mấy nhân viên thưa thớt, Sở Kiều cầm túi trong tay lật xem, kỳ quái nói: "Điện thoại đâu?"
“Vũ Nguyệt, điện thoại của chị mất rồi.” Sở Kiều cau mày, suy nghĩ không biết mình để ở đâu.
Từ Vũ Nguyệt gật đầu, tỏ vẻ không phản đối.
Sở Kiều nhanh chóng chạy đến cầu thang, nghĩ Trương Tử Cẩn đã nói cô sẽ đến khi bắt đầu quay cảnh cuối cùng, có lẽ cô đã đợi bên ngoài, cho nên nói với Từ Vũ Nguyệt "Có thể họ đã đến sớm đang chờ bên ngoài, chị tìm điện thoại một lát. "
Nàng mở cửa phòng thay đồ, từ cửa sổ nhìn ra cách đó không xa có thể nhìn thấy cảnh tượng cổ xưa. Trương Tử Cẩn đã đi xuyên qua tường thành, đi về phía đường phố, sau đó đi qua ngõ. Lối ra của trường quay.
“Ở đâu, ở đâu.” Sở Kiều lục trong ngăn kéo, màn đêm yên tĩnh, ánh trăng chiếu rọi cũng để lại bóng tối nơi không thể chiếu sáng.
Trong không khí im lặng, tiếng Sở Kiều lục lọi đồ đạc đặc biệt lớn, cho đến khi--
Tiếng hét của Từ Vũ Nguyệt vang lên cắt ngang màn đêm.
Tim Sở Kiều co rút mạnh, gần như vô thức nhìn xuống——
Từ Vũ Nguyệt xảy ra chuyện gì?