“Đừng quay!” Hạ Tử Du lớn tiếng để dừng việc ghi hình.
Cô chỉ muốn đến nhà Trương Tử Cẩn lấy ít tư liệu, nhưng không ngờ lại gặp cảnh này. Đây là Trương Tử Cẩn lần trước lo lắng không biết theo đuổi Sở Kiều thế nào sao? Cô nhìn lầm phải không?
Sở Kiều đứng lên chào Hạ Tử Du.Trương Tử Cẩn nắm tay Sở Kiều, che chiếc nhẫn trên tay nàng.
Sở Kiều quay đầu lại liếc mắt nhìn cô, Trương Tử Cẩn khẽ mỉm cười, nhìn camera sau lưng Hạ Tử Du ."Có chuyện gì vậy?"
Hạ Tử Du là nhà biên kịch, còn chồng là nhà sản xuất. Ngay cả khi là bạn bè, Trương Tử Cẩn không thể nói cho Hạ Tử Du biết cô đang che giấu hôn nhân của mình.
Không phải cô không tin vào Hạ Tử Du, nhưng cô đã chứng kiến
rất nhiều chuyện trong giới giải trí. Cô sợ Hạ Tử Du cố tình làm gì đó trong chương trình sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm của chương trình.
Sở Kiều: “Xin chào.” Nàng không gặp Hạ Tử Du nhiều, giọng điệu của nàng có chút xa lạ.
Hạ Tử Du muốn hét lên hai lần, trước đó, cô đã chào hỏi ba mẹ Trương Tử Cẩn rồi mới dẫn camera lên lầu,muốn tạo một bất ngờ cho Trương Tử Cẩn nhưng không ngờ khi mở cửa phòng lại bị dọa hoảng hồn.
“Tôi có việc phải làm.” Trương Tử Cẩn nhướng mày.
Hạ Tử Du: "Làm sao vậy? Có việc gấp sao?"
Trương Tử Cẩn liếc nhìn Sở Kiều cười: "Ừ, buổi chiều."
Lúc này, Sở Kiều gần như nghĩ tới việc dùng búa đập vào cái đầu của mình ...
Nàng cảm thấy từ khi gặp Trương Tử Cẩn, nàng đã gặp rất nhiều sự cố. Nàng đã hạ quyết tâm không yêu mà bây giờ lại kết hôn với Trương Tử Cẩn. Không những thế, lẽ ra ngày mai mới đi đăng ký kết hôn, nhưng nàng nhất quyết nói muốn đi ngày hôm nay, như rất nóng lòng.
Rõ ràng, người muốn kết hôn ngay từ đầu là Trương Tử Cẩn.
Sở Kiều nhìn chằm chằm Trương Tử Cẩn , chuyện gì đang xảy ra vậy? Nàng hoàn toàn quên mất tay mình vẫn nằm trong lòng bàn tay Trương Tử Cẩn, yên lặng chờ đợi.
Hạ Tử Du hướng Sở Kiều "Không phải chương trình sẽ sớm được ghi hình sao? Trước đó có một cuộc phỏng vấn . Tôi đã nghĩ đến việc đến nhà em để ghi hình cho em, nhưng tôi không nghĩ em cũng ở đây. À, vậy chúng ta phỏng vấn luôn nhé?"
Sở Kiều suy nghĩ một lúc, lắc đầu: "Thời gian tới tôi sẽ đến phòng thu âm phỏng vấn. Tử Cẩn sẽ phỏng vấn ở đây."
" Vậy cũng được". Hạ Tử Du hỏi Trương Tử Cẩn ngồi trên ghế sô pha , nháy mắt với cô, "Tôi bắt đầu đây, Tử Cẩn”
Sở Kiều đứng trước máy quay quan sát, khuôn mặt của Trương Tử Cẩn vẫn hoàn hảo ngay cả khi cô ở trên máy ảnh. Nàng thở dài, đây đúng là nữ thần.
Hạ Tử Du cầm micrô radio, không nhìn vào ống kính, nhưng từng vấn đề nói từng cái một.
Hạ Tử Du: "Tại sao bạn muốn đến với chương trình của chúng tôi?"
Như mọi khi trong phần phát biểu mở đầu, người ta ước tính hồ sơ cá nhân của Trương Tử Cẩn sẽ được thêm vào màn ảnh, cho nên không cần phải nói tên khi đặt câu hỏi. Trương Tử Cẩn nhanh chóng trả lời: "Tổ chương trình đã tìm đến tôi."
Sở Kiều không khỏi bật cười, Hạ Tử Du vội xua tay, "Không được, không được! Làm sao có thể nói như vậy? Nói cái khác."
Trương Tử Cẩn: "Là cậu tìm tới tôi?"
Hạ Tử Du bất lực đỡ trán, “Đúng vậy, nhưng đây là chương trình tạp kỹ, cậu phải có nhận thức về chương trình tạp kỹ, được chứ?” Cô lại khịt mũi hất cằm lên với Sở Kiều, “Mặc kệ, cậu không theo đuổi Sở Kiều thì cậu có xuất hiện trong chương trình này không? Tôi đã nói với cậu rồi! "
Sở Kiều mỉm cười nhìn Trương Tử Cẩn: "Chỉ cần trả lời cẩn thận cho biên kịch Hạ một câu trả lời thỏa đáng thôi."
Trương Tử Cẩn: "Được."
Hạ Tử Du: "Tại sao bạn muốn đến với chương trình của chúng tôi??!"
Trương Tử Cẩn không phải là người phi chủ nghĩa. Khi Hạ Tử Du hỏi lại, Trương Tử Cẩn trả lời: "Để tìm tình yêu đích thực."
Hạ Tử Du hỏi: " Chúng ta qua câu hỏi tiếp theo, bạn thích loại con gái nào?"
Sở Kiều muốn biết Trương Tử Cẩn thích người như thế nào, nàng nhìn sang.
Trương Tử Cẩn rũ mắt xuống, nhìn nàng rất ôn nhu, nhẹ giọng nói: "Sở Kiều, giống cô ấy là tốt rồi ."
"Hai người có tiếng nói trên mạng rất lớn, bạn biết không? Lần này bạn có tự tin bắt cặp thành công với Sở Kiều không?"
Trương Tử Cẩn nhìn camera: "Tôi biết, đương nhiên là tôi tự tin, nếu không thì tại sao tôi lại ở đây?"
Hạ Tử Du giả vờ che nửa khuôn mặt nói nhỏ "Hừ ,Tử Cẩn cậu chua quá": Hạ Tử Du lại nói tiếp:"Nếu Sở Kiều không chọn bạn thì sao? Tin tưởng vào sự hiểu biết ngầm giữa hai người sao?"
Trương tử Cẩn liếc nhìn Sở Kiều, sau đó quay lại, mỉm cười: " Hiểu biết của chúng ta... tốt, hẳn là khá tốt."
Sở Kiều lại nhớ tới chuyện tối hôm qua, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi nóng. Hạ Tử Du lại hỏi: "Vậy thì Sở Kiều trong lòng bạn là người như thế nào?"
Trương Tử Cẩn nhẹ giọng nói: "Cô ấy..."
Đôi mắt của Sở Kiều chạm vào cô trong không khí.
Trương Tử Cẩn cười: "Cô ấy như các nữ minh tinh khác. Nhưng cô ấy rất mạnh mẽ từ khi mới ra mắt. Trước đó có scandal về cô ấy nhưng bây giờ ở đây tôi muốn nói với mọi người đó không phải như mọi người nghĩ. Tôi cũng xin nhắc lại, cô ấy là người đầu tiên mà tôi theo đuổi. "
“Khoan. Đoạn này phải cắt bớt đi.” Hạ Tử Du vẫy vẫy tay, “Làm sao có thể để cho khán giả đồng loạt nhìn thấy màn tỏ tình nghiêm túc của cậu?"
Sở Kiều sững sờ thật lâu không lên tiếng, sợ mình già rồi, Trương Tử Cẩn nói vậy thật sự khiến nàng cảm thấy muốn khóc.
Sau đó, Hạ Tử Du hỏi thêm một số câu hỏi thông thường rồi rời đi.
Cô bước lên xe, nhanh chóng gọi điện cho chồng với giọng điệu phấn khích: " Xuyên Chính, thay đổi, độ khó tập đầu tiên của chương trình phải thay đổi! Nhiệm vụ khảo sát của Trương Tử Cẩn với Sở Kiều trong quá trình tuyển chọn khó nhất. Vâng, vâng, Hai người họ ở trong một căn phòng, hình như đã cùng một chỗ ! "
...
Hai người ăn cơm ở nhà, Trương ba và Trương mẹ vẫn luôn quan tâm hết cỡ, Sở Kiều không cảm thấy khó chịu.
Khi đến cửa Cục dân chính, Sở Kiều đột nhiên cảm thấy rụt rè.
Trương Tử Cẩn ý thức được liền dừng lại: "Em thực sự muốn kết hôn với tôi sao ?"
Hộ khẩu của Sở Kiều đã giao cho Trương Tử Cẩn, nàng và Trương Tử Cẩn mới quen nhau được một tháng. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy cô, nàng đã nghĩ cô là người ở thế giới ngầm, lần thứ hai nàng nhìn thấy cô, Trương Tử Cẩn là người đến sớm hơn cả đội cứu hộ để cứu cô. Gặp lại cô lần thứ ba, Trương Tử Cẩn hỏi, em có muốn lấy tôi không?
Lúc nhìn thấy Trương Tử Cẩn lặng lẽ đợi nàng dưới lầu. Ngay lúc đó, trái tim nàng rung động.
Đứng dưới bậc thang, Sở Kiều ngẩng đầu lên cười: "Thật ra, tôi là một người rất nhút nhát, nếu chị hỏi tôi như vậy, tôi thực sự do dự."
Trời lạnh, bên ngoài Cục Dân chính vẫn còn ít người. Trương Tử Cẩn đứng cách nàng hai bật thang, nàng cảm thấy cổ mình rất đau.
Trương Tử Cẩn không nói, mặc một chiếc áo khoác dài màu nâu, quần ống đứng, đơn giản mà lạnh lùng.
Sở Kiều đợi thật lâu cũng không nghe cô nói gì, đành thở dài: "Chị cho là tôi hối hận sao?"
Trương Tử Cẩn đột nhiên cúi người vươn hai tay, đặt lên vai Sở Kiều, trực tiếp ôm lấy nàng: "Cơ hội hối hận của em đã dùng hết rồi, tôi không cho em trốn nữa."
Sở Kiều đẩy cô ra, có phần không hài lòng: "Tôi không nói là muốn trốn."
Nàng vuốt mái tóc rối bù, ngước mắt lên, "Tôi nói do dự có nghĩa là hối hận sao? Sao chị không hiểu con gái gì hết vậy? Nếu tôi thực sự không muốn thì có nhất thiết phải đi đến bước này không? Chị có biết không, đôi khi tôi đẩy chị ra chỉ vì trong lòng tôi sợ. Chỉ có vậy thôi. Tôi không có cảm giác an toàn cho nên tôi sẽ không chịu đựng nỗi mọi tác động xấu nào sau khi kết hôn. Nếu chị không hài lòng những gì tôi nói với chị hôm nay, chúng ta có thể kết thúc ”.
Sau khi nghe những lời này, Trương Tử Cẩn nhận ra đây là lần đầu tiên Sở Kiều bày tỏ nội tâm của nàng với cô, mũi chua xót, cô cảm thấy hối hận về suy nghĩ tiêu cực của mình.
Cô ôm chặt lấy Sở Kiều, mở áo khoác bọc nàng lại, đặt cằm lên trán nàng, cúi đầu hôn nhẹ: "Đừng lo, tôi sẽ không bao giờ buông tay."
Sở Kiều nhìn lên, Trương Tử Cẩn cũng nhìn nàng, cô tìm kiếm trong mắt Sở Kiều một lúc lâu nhưng không tìm thấy một tia lo sợ, chỉ có sự kiên định.
Sở Kiều bật cười: "Tử Cẩn, tôi không định lải nhải chuyện kết hôn, coi như tôi không muốn rời đi. Vì đã hạ quyết tâm nên tôi không hối hận. Đây có lẽ là lần duy nhất trong đời tôi đặt cược lớn như vậy, tôi có thể ..."
Trương Tử Cẩn đặt ngón tay lên môi Sở Kiều, "Đừng nói thêm gì nữa, đi thôi."
Sở Kiều ngừng nói, đi vào với Trương Tử Cẩn. Cả hai điền vào đơn, chụp ảnh, đóng dấu. Khi hai tập tài liệu được đưa ra, mọi việc diễn ra suôn sẻ. Khi nhìn vào tấm ảnh nền đỏ và chiếc nhẫn cưới trên tay, Sở Kiều xuất thần. Hóa ra đơn giản như vậy, nửa đời sau trói buộc người bên cạnh.
Nàng đã hoàn thành sự kiện trọng đại của cuộc đời mình mà không hề thông báo cho ba mẹ.
Nàng nhìn vào tờ giấy đăng ký kết hôn, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn không thể giải thích được. Quay đầu nhìn sang, Trương Tử Cẩn đang tập trung lái xe, sau khi nhận được giấy chứng nhận, cả hai người không biết đang suy nghĩ cái gì, thật lâu không nói lời nào. Yên tĩnh lặng lẽ trở về nhà ăn tối , sau đó ...
Sau khi nói lời chúc ngủ ngon , cả hai trở về phòng của mình.
...
Sở Kiều đột nhiên cảm thấy mình đã kết hôn là giả.
Không biết Trương Tử Cẩn cảm thấy thế nào, cũng không thấy cô biểu hiện ra!
Sở Kiều cầm điện thoại đi quanh phòng, lo lắng nhìn quần áo trong tủ. Nói thật là hôm nay hai người kết hôn thì nên làm một cái gì đó, bằng không thì có quá qua loa không?
Nàng không biết nên mời Trương Tử Cẩn chuyển vào phòng ngủ chính của nàng hay ...
Đối diện với phòng ngủ chính là phòng ngủ thứ hai. Khi Sở Kiều vừa mở cửa, nàng nghe thấy một âm thanh mơ hồ, Trương Tử Cẩn đang tắm. Sở Kiều dựa vào cửa nghe một hồi, liền nghe thấy cửa phòng tắm mở. Ồ, xong rồi.
Nàng nằm xuống mà không biết mình đang làm gì.
Ngày mai Sở Kiều phải đến studio để ghi hình phỏng vấn mà bây giờ là :, lẽ ra nàng đã đi ngủ từ lâu.
Nàng quyết định đi ra ngoài rót một cốc nước, cánh cửa phòng ngủ cho khách được mở ra, như ra hiệu với nàng: "Vào đi, vào đi."
Sở Kiều không thể bị cám dỗ, cho nên nàng nhìn qua cửa thấy Trương Tử Cẩn đang chơi điện thoại.
Sở Kiều: "???"
Nhìn điện thoại nghiêm túc như vậy lại không hỏi han nàng cái gì!
Nàng thực sự không thể cầm lòng được lao vào phòng: "Chị đang làm gì vậy !?"
Sau khi vào phòng, nàng thấy Trương Tử Cẩn chơi với điện thoại mà còn có âm thanh. Cô xem video?
Nhưng đây, âm thanh này ...
Sở Kiều xông vào không làm Trương Tử Cẩn sợ hãi, hai chân thon dài của cô duỗi ra, cô nhàn nhã ngả người ra sau, nhìn Sở Kiều đang lúng túng một cách thích thú.
Trong điện thoại--
"Nhẹ một chút……Ân"
"A~ Ưʍ..." vân vân.
Sở Kiều có thể nghĩ Trương Tử Cẩn đang xem là loại phim kia không? Không thể.
Nàng thậm chí không thể nghĩ đến Trương Tử Cẩn xem loại phim kia với vẻ mặt nghiêm túc và bình tĩnh như thế.
“Chị đang xem gì vậy?” Sở Kiều hỏi một câu ngu ngốc.
Trận chiến trong điện thoại có chút kịch liệt, lớn tiếng vang lên, mặt Sở Kiều đỏ bừng. Nếu không phải vì tình huống đặc biệt này, có lẽ nàng đã muốn hỏi Trương Tử Cẩn tìm đâu ra một bộ phim chất lượng cao như vậy, cô có thể chia sẻ một bản cho nàng được không.
Trương Tử Cẩn nhướng mày, khóe miệng cười giễu cợt: "Không nghe thấy sao?"
Cô di chuyển, ý định đứng dậy.
Sở Kiều gần như rút lui trong tiềm thức.
Giọng nói không có chút khí lực nào: "Tự mình xem một bộ phim như vậy có ích lợi gì ... Nếu cần thì có thể..."
Trương Tử Cẩn ngồi thẳng trên giường, đặt điện thoại xuống sau đó nắm lấy cổ tay Sở Kiều, nhẹ nhàng kéo nàng lên giường. Tay kia vẫn đang bảo vệ sau đầu Sở Kiều, ghé vào tai nàng thở phì phò, "Em nói xem tại sao lại xem?"
Sở Kiều không dám kêu to, nói "Chị đang học."
Đột nhiên cảm thấy không ổn, điện thoại vẫn đang phát ở một bên, âm thanh đó vang lên rõ ràng trong tâm trí Sở Kiều. Khi cô đến gần, nàng nhận ra đôi mắt của Trương Tử Cẩn dường như chứa đầy du͙ƈ vọиɠ nhưng nàng không thể thoát ra được. Lòng bàn tay có chút ẩm ướt, hiển nhiên vừa rồi không phải là không có phản ứng.
Chết tiệt, nàng không thể cử động!
Sở Kiều nói: "Đừng lộn xộn!"
Trương Tử Cẩn khẽ cười một tiếng: "Tôi không có kinh nghiệm. Lần đầu tiên phải cho tôi trải nghiệm học một chút! Hay là ... em dạy tôi?"
Cô đưa tay ra sau eo Sở Kiều, hai người dính chặt vào nhau. Trương Tử Cẩn mặc quần ngắn, khá bình thường. Nhưng Sở Kiều ... mặc một chiếc váy ngủ, lúc này đã hoàn toàn mở ra, để lộ cảnh xuân bên trong, một bên của vai đã bị rủ xuống, lộ ra bờ vai trắng bóng.
Khóe mắt Trương Tử Cẩn hơi cụp xuống, "Lần trước tôi đã nói với em một chuyện. Nếu lần sau đi vào phòng tôi vào ban đêm thì tôi không chỉ hôn em đâu."
...
Tác giả có chuyện muốn nói: Sở Kiều: Đây là không thể, chính mình ngủ cũng không dễ dàng như vậy. Ngày mai tôi còn phải làm việc, tôi còn phải làm việc.