Sở Kiều và Sở Dịch nhanh chóng được Trương Tử Cẩn đưa đến khu VIP của bệnh viện thành phố, may mắn thay, cô đã đến kịp thời để đưa Sơ Kiều ra ngoài, tránh tất cả giới truyền thông. Bây giờ tin tức địa phương tràn ngập tin về vụ nổ quán bar Juise, Sở Dịch đã được đưa đến phòng bệnh để nghỉ ngơi, Sở Kiều vẫn đang kiểm tra tổng thể , bỏ lại Trương Tử Cẩn ở bên ngoài không biết đang suy nghĩ gì.
Một lúc lâu, cô gọi điện với ánh mắt lạnh lùng không biết là chuyện gì, ngón tay tái nhợt bóp điện thoại.
Đầu dây bên kia phản hồi: "Vâng. Đúng.. đúng...Tôi sẽ chịu trách nhiệm về hậu quả...... "
Sau một vài cuộc điện thoại, Hàn Mẫn Linh đi tới từ góc hành lang đi đến trước mặt Trương Tử Cẩn.
Trương Tử Cẩn nhướng mắt: "Kết quả thế nào?"
"Ngọn lửa đã được dập tắt, cảnh sát cũng đã tìm ra kẻ phóng hỏa. Tôi đã xem video giám sát, quả thật người phụ nữ Lăng Dương muốn tán tỉnh nhưng không được. Cô gái muốn làm lớn chuyện để giúp Sở Dịch. Bây giờ đã bị cảnh sát đưa đi. ”Hàn Mẫn Linh nói và gửi video qua điện thoại di động của Trương Tử Cẩn“ Đây là đoạn ghi hình của Lăng Dương và Sở Kiều trước khi xảy ra vụ cháy. Tôi đã lấy nó ra. Cậu muốn sử dụng nó như thế nào. "
Hàn Mẫn Linh: "Không có gì nghiêm trọng, đúng không?"
Trương Tử Cẩn liếc mắt nhìn ra cửa, nhìn xuống màn hình hiển thị trên điện thoại: "Vẫn đang kiểm tra, Sở Dịch không có chuyện gì."
Hàn Mẫn Linh gật đầu, "Làm gì với tên Lăng Dương này đây ? Mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp, chỉ cần đợi lời của cậu."
Trương Tử Cẩn tùy ý cất điện thoại vào túi xách, ánh mắt chìm xuống: "Thôi, chờ Sở Kiều ra."
Cô không thể hỏi con nhím nhỏ là muốn cắt bỏ cánh tay phải hay tay trái của Lăng Dương.
Lời vừa nói, cửa phòng bệnh mở ra. Sở Kiều được đẩy ra khỏi phòng, khuôn mặt bẩn chưa kịp lau. Trương Tử Cẩn vội vàng đứng dậy hỏi bác sĩ: "Thế nào rồi ?"
"Không có vấn đề gì, nhưng hôm nay vẫn phải quan sát một đêm, sáng mai mọi việc bình thường sẽ được xuất viện."
Trương Tử Cẩn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn vào mắt Sở Kiều. Hai người nhìn nhau, Sở Kiều nhìn sang hướng khác nói: "Đừng lo, không có vấn đề gì đâu."
Khi đến phòng bệnh của Sở Kiều, Trương Tử Cẩn ngăn y tá lại, tự mình bế Sở Kiều lên giường.
Cô so sức nặng trên tay, nhỏ giọng nói: "Sao em gầy vậy?"
Sở Kiều đảo mắt sang phía khác, không nói gì.
Hàn Mẫn Linh bí mật rút lui, trước khi đi, cô nói với Sở Kiều là Sở Dịch đang trong tình trạng tốt, đang ở phòng bên cạnh, cho nên nàng đừng lo lắng.
Bác sĩ và y tá cũng bỏ đi, để lại hai người trong phòng.
Sau khi Trương Tử Cẩn đặt Sở Kiều xuống, cô cúi đầu xuống điều chỉnh tư thế thoải mái cho nàng, ngay khi cô ngước mắt lên, cô thấy Sở Kiều đang nhìn chằm chằm vào cô, như thể nàng muốn nói gì đó.
Cô bật cười lấy khăn ướt lau mặt cho Sở Kiều. Sở Kiều cuối cùng cũng nhớ lại lời nàng đã nói trong xe, nắm lấy tay Trương Tử Cẩn.
"Câu trả lời của chị là gì?"
Sau khi nàng nói câu đó trong xe, Trương Tử Cẩn sững sờ một lúc, thậm chí còn không trực tiếp cho nàng một câu trả lời. Chỉ gối đầu lên vai nàng, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đi bệnh viện khám trước, được không?"
Chết tiệt, Trương Tử Cẩn có phải đang nghĩ nàng nói câu đó vì cô đã cứu nàng khỏi nguy hiểm không? !
Lúc đó Sở Kiều cảm thấy bàn tay Trương Tử Cẩn đang run lên, cho thấy trái tim của người này không bình tĩnh như vẻ bề ngoài chút nào.
Kết quả là Sở Kiều phải thực hiện một số kiểm tra, trái tim đang khuấy động của nàng dần dần lắng xuống. Thay vào đó, nàng tự trách mình vì đã nói điều đó với Trương Tử Cẩn. Nàng đợi một lúc nếu Trương Tử Cẩn không tự trả lời, nàng sẽ nói với cô——
"Chỉ cần trả lời những gì tôi đã nói trong xe ..."
Nàng chưa nói hết lời, Trương Tử Cẩn đã nắm tay nàng, đôi mắt đen nhìn nàng. Cảm xúc mãnh liệt trong ánh mắt làm cho lòng Sở Kiều dậy sóng, tất cả lời nói đều bị chặn lại.
“Bởi vì trước đó tôi đã nói câu trả lời của mình rồi” Trương Tử Cẩn đột nhiên nhếch môi cười, “Tôi muốn kết hôn với em, Sở Kiều.”
Trái tim Sở Kiều khẽ run lên, Trương Tử Cẩn luồn tay còn lại vào túi lấy ra một chiếc hộp nhung.
"Đáng lẽ tôi phải đưa em đeo thử rồi mới quyết định, nhưng tôi không thể đợi được. Đáng lẽ tôi nên tìm dịp trang trọng hoành tráng cho em. Tôi cũng không thể đợi được nữa. Cả việc cầu hôn đều có thể làm sau. Tôi muốn có em sớm hơn. ”Trương Tử Cẩn mở hộp, một cặp nhẫn đôi bạch kim lấp lánh trong ánh sáng.
"Thích không?"
Trương Tử Cẩn lấy chiếc nhẫn ra, nâng tay Sở Kiều lên.
Đôi mắt Sở Kiều khẽ nheo lại, nhìn Trương Tử Cẩn đang nghiêm mặt đứng trước mặt nàng, ngẩng đầu nhìn cô, khóe mắt có chút đỏ lên.
“Chị sẽ không hối hận sao?” Sở Kiều khẽ thở dài, trong giọng điệu có chút không rõ, “Tôi thừa nhận chị có ấn tượng tốt với tôi, nhưng… chị biết không, chính chị là người đã cứu tôi. Tôi có thể lập tức trở nên phụ thuộc vào chị, biết ơn chị ....... tôi cũng biết rằng trước đây tôi đã từng nói với chị tôi không có ý nghĩ về tình yêu, cho nên tôi sợ đến lúc đó chị sẽ hối hận. . "
“Tôi sẽ không hối hận.” Giọng điệu của Trương Tử Cẩn kiên định, lông mi dài rũ xuống, nhìn cô gái đang ngước mắt nhìn cô. Đôi mắt sáng ấy có vòng cung tuyệt đẹp, nhưng có một nỗi sợ hãi trong đó.
Trương Tử Cẩn biết những lo lắng của Sở Kiều lúc này. Điều nàng sợ là bản thân nàng sẽ lại bị vứt bỏ, cho nên nàng thà đẩy cô ra xa.
Nhưng làm sao Trương Tử Cẩn có thể rời đi?
Cô nói: "Sở Kiều, khi nghĩ đến việc sống cùng em, tôi rất hạnh phúc. Tôi đã nói với em từ lâu tôi đã thích em, từ rất lâu rồi."
Trương Tử Cẩn duỗi hai tay ra, áp hai tay vào mặt Sở Kiều, cúi xuống, dừng lại ở chóp mũi nàng, chóp mũi hai người chạm vào nhau, hơi thở của cô nhẹ nhàng phả vào mặt Sở Kiều, trầm giọng: " Tôi sẽ không ép buộc em. Nếu em muốn cùng tôi sống thử, chúng ta lấy chứng nhận kết hôn. Được không ? Nếu sau này em không yêu tôi và hối hận vì chuyện này, tôi sẽ để em đi. "
Sở Kiều không nói được gì, mũi chua xót.
Trương Tử Cần lại cười: “Nếu em ly hôn với tôi, em vẫn có thể có một nửa tài sản của tôi.” Cô cúi người lại gần, áp mũi mình vào mũi Sở Kiều, nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên rồi. Tôi đặc biệt muốn chuyện này xảy ra. Bởi vì sau khi kết hôn với tôi, tất cả của tôi là của em , vợ tôi có thể tiêu bất cứ thứ gì cô ấy muốn. "
Sở Kiều sững sờ, nụ hôn của Trương Tử Cẩn nhẹ rơi trên mắt cô.
“Đừng khóc.” Trương Tử Cẩn khẽ thở dài. “Em biết không. Tôi không biết phải làm gì khi em khóc".
Sở Kiều cố gắng kìm nén để nàng không khóc. Nàng gỡ tay cô khỏi mặt nàng lắc lắc đầu, nói: "Tôi có khóc sao?"
Trương Tử Cẩn bật cười, cầm lấy chiếc nhẫn từ từ đeo lên ngón áp út của Sở Kiều, kích thước vừa phải. Trước khi Sở Kiều đưa tay ra, cô đã đeo một chiếc nhẫn khác vào ngón áp út của mình.
Sau khi nhìn kỹ dưới ngọn đèn, Sở Kiều cuối cùng cũng mỉm cười, nhưng trái tim nàng càng thêm đau, cô thốt lên một tiếng, "Chị không quỳ một gối xuống sao?"
Trương Tử Cẩn nhướng mày: "Ở đây?"
“Đùa thôi.” Sở Kiều cúi đầu nghiêm túc nhìn chiếc nhẫn trên tay, nàng cảm thấy chiếc nhẫn giống như một lời thề mà Trương Tử Cẩn chưa nói ra, nặng nề mà trang trọng.
Đối với Sở Kiều, đây là cuộc đánh cược với bản thân bất chấp hậu quả.
Trương Tử Cẩn biết, kết hôn với nàng là chịu trách nhiệm cả cuộc đời của nàng. Đó là điều cô phải làm.
"Nhìn tôi, Sở Kiều."
Ngay khi Sở Kiều nhướng mắt, Trương Tử Cẩn lại ôm mặt nàng, nhẹ giọng nói: "Lúc cứu em, tôi đã hô hấp nhân tạo cho em."
Gần như trong khoảnh khắc này, Sở Kiều mím môi trong tiềm thức. Nhưng mặt vẫn không lộ ra biểu cảm gì, nhướng mi nói: "Sao, Chị còn muốn tôi cám ơn lần nữa sao?"
Trương Tử Cẩn cúi xuống, lời nói của cô tan biến trong không khí, "Không, tôi sợ em không biết, cho nên tôi sẽ làm lại cho em biết."
Cô không chút do dự hôn xuống, áp lên đôi môi mềm mại của Sở Kiều, luồn đầu lưỡi vào trong miệng nàng, kỹ thuật rất tốt, hô hấp của cả hai đều dần gấp gáp.
Trong giây tiếp theo, Sở Kiều bị Trương Tử Cẩn bắt lấy tay nàng nhất lên, đặt nàng lên trên giường. Trương Tử Cẩn đặt tay lên tai Sở Kiều, nhìn đôi mắt có hơi nước mờ ảo của nàng, khẽ cười: "Em biết chưa?"
Sở Kiều đột ngột phản ứng, đẩy vai của Trương Tử Cẩn.
Trương Tử Cẩn trực tiếp nắm chặt bàn tay không yên của nàng, cúi người lại gần, "Đừng nhúc nhích, nhím nhỏ."
Sở Kiều được cô ôm vào lòng, nàng ngước mắt lên nhìn cô, hàng mi dài cong vút của nàng run rẩy, đôi mắt nâu ngấn nước. Trương Tử Cẩn rũ mắt xuống, chậm rãi cúi đầu ngậm lấy khóe môi Sở Kiều.
Sở Kiều thở không ra hơi, cho nên nàng hơi ngửa đầu ra sau để đáp lại nụ hôn, từ từ nhắm mắt lại.
...
Khi Trương Tử Cẩn buông Sở Kiều ra, tai nàng đã đỏ bừng. Sở Kiều quấn mình trong chăn bông, sau một lúc lâu, nàng mới nói với Trương Tử Cẩn: "Trước đây chị có bạn gái không!"
"Không." Trương Tử Cẩn chỉ đầu Sở Kiều, "Đừng nói nhảm."
Sở Kiều không chịu thua: “Có bao nhiêu?” Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, sau khi Trương Tử Cẩn trả lời con số, nàng nên hỏi, nàng điểm nào tốt hơn bạn gái cũ của cô.
Trương Tử Cẩn không chút do dự nói: "... Không có." Sau đó, cô nói thêm, "Em là người đầu tiên."
Sở Kiều cảm thấy Trương Tử Cẩn có phải đang nói dối nàng, làm sao có thể? Trương Tử Cẩn không chỉ giống kiểu người rất được yêu thích mà kỹ thuật hôn thành thạo cũng khiến nàng rất nghi ngờ.
Trương Tử Cẩn hỏi ngược lại: "Vậy trước đây em đã có ai chưa?"
Khi Sở Kiều bắt gặp ánh mắt thăm dò của Trương Tử Cẩn, nàng đột nhiên cảm thấy nghẹn lời quyết định đổi chủ đề khác. "Lăng Dương đó nhắm vào chị? Sẽ không phiền chị nữa chứ? "
Trương Tử Cẩn không tiếp tục chuyện vừa rồi. Khi nàng nhắc đến Lăng Dương, cô đương nhiên phải xử lý vấn đề này một cách triệt để.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trương Tử Cẩn lạnh băng, sờ sờ đầu Sở Kiều, thì thào nói: "Em nghỉ ngơi đi, tôi bày trò vui cho em xem."
Sở Kiều không biết cô đang nói cái gì, "Hả?"
Trương Tử Cẩn mở hai tay ra trước mặt cô hỏi một cách khó hiểu, "Em nghĩ tay trái hay tay phải tốt hơn."
Sở Kiều chớp mắt: "Tất cả đều tốt. Nhưng nếu phải chọn thì cứ chọn tay trái." Bởi vì tay trái của chị đeo nhẫn."
“Được rồi.” Trương Tử Cẩn dừng lại, đút tay trái vào túi quần, nhướng mày, “Vậy tôi sẽ đánh hắn với cái tay mà em chọn.”
Sở Kiều: "???"
Trường Tử Cẩn quay đầu hướng bên ngoài: "Mang người vào đi."
Cánh cửa mở ra, Lăng Dương, người đang cố gắng trong tuyệt vọng, bị kéo vào bởi những người đứng sau lưng Hàn Mẫn Linh. Khoảng bảy, tám thuộc hạ của hắn cũng được đưa vào, miệng của hắn bị bịt kín bằng băng keo.
Hàn Mẫn Linh yêu cầu khen ngợi rồi vỗ vỗ mặt hắn: "Để không làm phiền cậu, tôi đã đặc biệt dùng băng keo bịt miệng lại."
Trương Tử Cẩn gật đầu: "Làm tốt lắm."
Sở Kiều nhìn phòng bệnh trống trải đột nhiên đi vào nhiều người như vậy, vẫn là một đám người máu mặt, nàng ngẩn ra. May mắn là, không gian trong phòng rất rộng nên Trương Tử Cẩn vẫn ung dung đứng bên cạnh nàng, đối mặt với Lăng Dương cùng những người khác, không hề vội vàng, đút tay vào túi trong bộ dạng đặc biệt kiêu ngạo.
Tấm lưng thật đẹp, Sở Kiều nhìn đôi chân thon thả, thẳng tắp của Trương Tử Cẩn nghĩ nghĩ cái gì đó.
Lăng Dương vẫn đang trong giấc mộng xuân thu để xem lần này Trương Tử Cẩn tức giận như thế nào, nhưng khi xe chạy được nửa đường thì bị người của Trương Tử Cẩn chặn lại. Hai người trên xe của Lăng Dương cùng với năm thuộc hạ khác bị người của Trương Tử Cẩn khống chế làm cho sững sờ.
Ngay khi hắn bước vào nhìn thấy Trương Tử Cẩn và Sở Kiều. Hắn biết đã tiêu rồi. Đặc biệt là ánh mắt Trương Tử Cẩn rất quen thuộc, đêm đó Trương Tử Cẩn cũng có ánh mắt này.
Ngay khi Trương Tử Cẩn nâng cằm lên, Hàn Mẫn Linh đã xé miếng băng dính trên miệng Lăng Dương, mạnh đến nỗi rách ra một lớp da.
Lăng Dương hét lên: "Đồ chết tiệt, thả tôi ra !!" Hắn cố gắng dãy dụa, nhìn chằm chằm vào Trương Tử Cẩn và Sở Kiều.
Trương Tử Cẩn trực tiếp bỏ qua hắn nhìn Hàn Mẫn Linh: "Không phải nói đã lâu không đánh đấm cảm thấy chán sao, hôm nay luyện tay, thế nào?"
Ngay khi cô nói lời này, tất cả những người đàn ông đi theo Lăng Dương đều trở nên bồn chồn, nhưng tất cả đều bị khống chế tay không thể nhúc nhích.
Hàn Mẫn Linh lập tức hiểu ra, khởi động cổ tay của mình: "Chỉ có cái này để luyện tay thôi."
Trương Tử Cẩn mỉm cười, sự khinh thường đối với Lăng Dương hiện rõ trong mắt cô. Tiến đến bên người Lăng Dương.
Sở Kiều chạm vào ngón tay của Trương Tử Cẩn khi cô định rời đi: "... Cẩn thận."
Trương Tử Cẩn nhìn lại, cong môi: "Em không biết tôi là ai sao?"
Hàn Mẫn Linh lao lên ngay lập tức, một cú móc bên trái đi lên khiến hắn bay vào tường. Người khác phản ứng lại, chuẩn bị đi tới bên người Lăng Dương, quát: "Cô dám động đến thiếu gia, cô muốn chết à!"
Hàn Mẫn Linh đánh trái tay vào mặt người đàn ông, túm lấy quần áo và dán băng keo lên miệng hắn: " Thật ồn ào."
Lăng Dương vừa định lao về phía cửa, còn chưa chạm tới tay nắm cửa, một bên hông bị đá bay về phía sau cánh cửa, cửa trực tiếp bị đóng lại. Vừa ngẩng đầu đã thấy Trương Tử Cẩn đứng trước mặt hắn, phần thân trên và phần eo bị đá thật đau, trong mắt Lăng Dương lúc này dường như Trương Tử Cẩn đang đi tới.
Sở Kiều không thể rời mắt bởi màn đá bên hông đẹp mắt của Trương Tử Cẩn, thấy cô dễ dàng kẹp chặt Lăng Dương còn có thể nhấc mắt lên nhìn mình, nói: “A, quên yêu cầu em thích. Tay trái hay là tay phải. Cũng là tay trái sao? Nhưng tôi chỉ dùng tay phải thôi. "
Sở Kiều: "Nếu đánh nhau thì cứ nghiêm túc đánh nhau, được rồi, ... Đừng có tán gẫu."
Hàn Mẫn Linh giải quyết ba người trong nháy mắt, khi hai người họ thấy tình hình không ổn, họ sẽ đến vây Trương Tử Cẩn.
Lăng Dương mặc dù cao khoảng m nhưng là một bậc thầy về ăn uống, vui chơi, không thể chịu nổi Trương Tử Cẩn dạy dỗ thế này chút nào, lúc này chỉ có thể thao túng hắn. Trương Tử Cẩn đưa tay đến động mạch cổ, Lăng Dương đột nhiên cảm thấy ớn lạnh. Đột nhiên, tiếng gió rì rào quanh tai, Trương Tử Cẩn trực tiếp lật Lăng Dương sang một bên, cô lao tới đá mạnh vào ngực Lăng Dương.
Vị tanh dâng lên, Lăng Dương gần như không thể phát ra một tiếng. Trương Tử Cẩn nhấc tay đưa người tiếp theo lên cao, hắn chưa kịp phản ứng thì đã bị ném xuống đất. Người còn lại bị Trương Tử Cẩn dùng một tay bóp cổ họng đẩy thẳng lên tường, đôi mắt đen nheo lại đầy nguy hiểm, giây tiếp theo cô gập cổ tay, dùng đầu gối đá vào bụng hắn ngã vào tường.
Hàn Mẫn Linh nói vài câu, hai người bên cạnh giải quyết êm đẹp.
Khi Trương Tử Cẩn bước từng bước tới, Lăng Dương đang cố gắng gượng dậy. Với khuôn mặt lạnh lùng không chút do dự, Trương Tử Cẩn dẫm lên lòng bàn tay trái của hắn rồi đi ngang qua.
Hắn ngất đi trong đau đớn.
Đây là một Trương Tử Cẩn mà Sở Kiều chưa từng thấy trước đây, đầy kiêu ngạo. Ngay cả khi không nói, nàng cũng có thể cảm nhận được cô đang tức giận, còn kiêu ngạo hơn lần đầu gặp mặt.
Đây thực sự là Trương Tử Cẩn ... giống như Hàn Mẫn Linh đã nói trước đây, cô không bao giờ mềm lòng trước đối thủ của mình, cô sẽ chỉ để lại cho họ giọt máu cuối cùng.
Nhưng đối với nàng, cô là một người hiền lành và ôn nhu hơn bất cứ ai khác. Sở Kiều sau đó nhận ra lần này Lăng Dương đã ép đến đường cùng của Trương Tử Cẩn khiến cô tức giận. Cho nên, điểm trọng yếu của Trương Tử Cẩn là ...
Là nàng.
Lăng Dương vừa đứng dậy đã bị Trương Tử Cẩn chống xuống bằng khuỷu tay. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Buông lão tử ra, cô không sợ hậu quả của việc này à!"
Trương Tử Cẩn đá vào xương bánh chè của hắn, giây tiếp theo hắn quỳ xuống đối mặt với Sở Kiều, chân mềm nhũng. Trương Tử Cẩn đi tới trước mặt nàng, tay trái đút túi, dùng tay phải kéo áo khoác, lạnh lùng liếc nhìn hắn.
Những người còn lại ở đó đã bị Hàn Mẫn Linh đánh chỉ có thể nằm trên mặt đất rêи ɾỉ.
Sở Kiều thở dài, nhún vai nhìn Lăng Dương nói: "Yo Lăng thiếu gia, tôi không thể chịu nổi lời xin lỗi này đâu."
Trương Tử Cẩn nhìn Sở Kiều, lông mày giãn ra trong chốc lát, chậm rãi nói: "Em muốn loại bỏ cánh tay hay chân nào?"
“Chết tiệt!” Lăng Dương không thể nhúc nhích, nghiêng đầu nghiến răng: "Trương Tử Cẩn, cô dám không? Chờ ông nội tôi qua sẽ không khiến cô cảm thấy dễ chịu ! Tôi nói cho cô biết--"
Trương Tử Cẩn lãnh đạm nói: "Ngươi vẫn còn mạnh miệng sao?"
Lăng gia là một gia tộc cũng được coi có tiếng. Tất cả được gây dựng sự lớn mạnh bởi thế hệ người già. Thật đáng tiếc cả cha mẹ của Lăng Dương đều chết khi hắn còn nhỏ, để lại một cây con như vậy.
Nếu không phải có mặt mũi của lão nhân gia, Lăng Dương đã bị Trương Tử Cẩn đánh chết.
Lăng Dương đau đớn mà ngẩng đầu nhìn Trương Tử Cẩn: "Cô tại sao động tôi?!"
Nghe vậy, Trương Tử Cẩn khịt mũi, nhìn Lăng Dương , trầm giọng nói: "Vậy thì tại sao ngươi lại động vợ ta?"
Cuối cùng cô cũng lấy tay trái trong túi ra, chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út trái của cô sáng bóng.
Đứng sau Trương Tử Cẩn, Hàn Mẫn Linh quay đầu lại nói với Sở Kiều: "Đừng bận tâm, cậu ấy có lẽ muốn nói với cả thế giới cậu ấy đã có vợ."
Sở Kiều nghẹn lời không nói được gì.
Lúc này ngoài cửa có tiếng động, sau khi cửa mở ra, ở cửa xuất hiện một lão già tóc trắng chống gậy.
"... Ông nội..."
Sở Kiều đoán được đại khái trong lòng, chợt nhớ tới Lăng Dương cường điệu bảo Trương Tử Cẩn quỳ xuống gọi hắn là Lăng gia gia.
Lão Lăng trừng mắt nhìn Lăng Dương đang sững sờ, bước vào dùng nạng đánh vào lưng Lăng Dương: "Cái tên vô dụng ngươi chỉ biết gây chuyện ! Theo ta trở về!"
Trương Tử Cẩn gật đầu chào: " Ông Lăng"
Lão Lăng đã xem đoạn video mà Trương Tử Cẩn gửi cho ông, bao gồm cả những đoạn phim ở các sòng bạc nước ngoài, chợt hiểu cháu mình đã làm điều ngu ngốc như thế nào. Hôm nay, nếu không phải đánh một gậy vào Lăng Dương, ông thực sự không thể mang hắn đi được.
“Tiểu Cẩn, xin lỗi.” Lão Lăng trầm giọng nói, nhìn Sở Kiều đang ngồi trên giường.
Ông lên tiếng ngăn cản đám người: "Ta đến đây nàng coi như chừa lại một chút mặt mũi cho ta, các ngươi theo ta về."
Lăng Dương loạng choạng bước ra ngoài, khi cửa đang từ từ đóng lại, hắn nghe thấy giọng nói từ phía sau, là Trương Tử Cẩn.
"Lăng Dương , nhớ nhé, Sở Kiều là vợ sắp cưới của ta. Sau này ngươi có dám động nữa không?"
Trái tim Lăng Dương run lên, cửa phòng lập tức đóng lại.
Tất nhiên, sau khi chuyện này được Trương gia biết đến, các doanh nghiệp của Trương gia đều cắt đứt mọi hợp tác với các công ty của Lăng gia, sau đó cổ phiếu của Lăng gia trực tiếp giảm vài phần.
Sau khi Trương Tử Cẩn xử lý xong mọi việc, cô ngồi ở bên giường hỏi Sở Kiều: "Em có muốn uống nước không?"
Hàn Mẫn Linh nhìn ra: "Khoan đã, đừng rải cơm chó trước mặt tôi được không? Tôi cũng muốn đi tìm vợ!"T.T
Sở Kiều dừng lại: "Chị có thích người nào không?"
Trương Tử Cẩn sửng sốt, nhanh chóng cười trở lại: "Làm sao có thể?."
“Đừng nghe lời của cậu ấy nói bậy”
Trương Tử Cẩn cười lắc đầu, liếc nhìn Hàn Mẩn Linh đầy ẩn ý,
sau đó lại đưa mắt về phía Sở Kiều, “Tôi đã nói với quản lý Châu là em đi cùng tôi rồi. Cô ấy nhờ tôi nói với em là ngày mốt em phải lên đoàn ghi hình chương trình rồi chụp hình ”.
Sở Kiều quay đầu lại: "Chương trình tạp kỹ đó?"
"Ừm, có vấn đề gì sao?"
Sở Kiều liếm khóe miệng: “Không.” Sau đó nghĩ lại, không phải nàng phải cùng Trương Tử Cẩn quay sao? Nàng không khỏi bật cười khi Trương Tử Cẩn dặn nàng phải chọn cô.
“À, tiện thể, em trai em nói để cậu ấy xuất viện hôm nay.” Hàn Mẫn Linh vỗ vỗ đầu, “Lúc nãy đánh người nên tôi quên mất.”
Trương Tử Cẩn quay đầu lại hỏi: "Em qua đó?"
Sở Kiều gật đầu, mở chăn bông ra, Trương Tử Cẩn đi giày vào cho nàng, Hàn Mẫn Linh che mắt lại, không muốn ăn thức ăn chó này.
Cô chưa bao giờ thấy Trương Tử Cẩn như thế này, nghĩ Trương Tử Cẩn sẽ không yêu, bây giờ có vẻ như cô ấy thực sự đã yêu muốn chết rồi.
-
Khi đến khu phòng cạnh, Sở Dịch nằm trên giường bệnh xem điện thoại, không có chuyện gì xảy ra. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Sở Kiều đi tới, vội vàng ngồi dậy: "Chị! Chị bây giờ thế nào? Em muốn giải thích với chị, em thực sự không có gây chuyện với anh ta, chính là anh ta..."
“Chị biết tất cả rồi.” Sở Kiều nhẹ nhàng nói, “Chị không thể làm gì.”
Sở Dịch đau mũi: "Chị, em lại gây phiền phức cho chị."
Giọng điệu của Sở Kiều trở nên nghiêm túc: "Nếu em thực sự cảm thấy em đang gây chuyện thì sau này đừng gây chuyện nữa. Em có biết chuyện này nghiêm trọng như thế
nào không?"
Sở Dịch cúi đầu không nói gì.
Hàn Mẫn Linh lặng lẽ nói với Trương Tử Cẩn ở một bên, "Tôi nghĩ thằng nhóc này được mẹ chiều chuộng quá. "
“Chị , bây giờ chị có thể làm thủ tục xuất viện cho em được không?” Sở Dịch ngập ngừng nói: “Vừa rồi mẹ gọi điện hỏi thăm, để em về đi, em nghĩ sẽ không sao đâu. "
Sở Kiều quay sang Trương Tử Cẩn hỏi, "Có thể xuất viện không?"
Trương Tử Cẩn: "Em ấy không sao, còn em thì phải quan sát một đêm."
Sở Kiều cau mày, nàng cũng không muốn ở lại bệnh viện.
Sở Dịch bước đến chỗ Sở Kiều với bước chân có chút đi không vững, nắm lấy tay nàng, "Chị, chị có thể trở về cùng em không? ... Thật ra, mẹ không phải như vậy, tuy rằng phòng của chị không có người, nhưng mẹ vẫn giữ mọi thứ sạch sẽ ngăn nắp. Chị đã lâu không về nhà. Tối nay em về nhờ mẹ nấu bữa tối cho chúng ta được không ? "
Lúc bình thường Sở Kiều nhất định sẽ từ chối, nhưng hôm nay chuyện xảy ra với Sở Dịch, nàng không yên tâm để Sở Dịch quay lại.
Trương Tử Cẩn hiểu được ánh mắt của Sở Kiều, cô kéo tay Sở Kiều ra khỏi tay Sở Dịch, liếc nhìn chiếc nhẫn: "Đi thôi, tôi đưa em về nhà."
...
Trên đường đến nhà Sở Dịch, Sở Kiều nói cảm ơn với Trương Tử Cẩn trước khi lên lầu.
Trương Tử Cẩn giả bộ không vui: "Tôi và em cũng cần khách sáo sao ?"
Sở Kiều không thể nói trong lòng nàng cảm thấy thế nào, nhưng cảm thấy rất ấm áp, điều này khiến nàng không muốn trở về ngôi nhà của La Anh. Sau khi suy nghĩ, nàng không biết phải làm gì, cho nên nàng tiến đến ôm Trương Tử Cẩn.
Sau khi đưa Sở Kiều và Sở Dịch vào nhà . Hàn Mẫn Linh ra khỏi xe.
"Tôi không thấy gì cả, Cẩn Nhuế, cậu làm sao vui như vậy."
Trương Tử Cẩn liếc cô một cái, "Cậu có thời gian cười nhạo tôi, sao không đi tìm người?"
Hàn Mẫn Linh cười nhẹ: “Không có tin tức gì cả, chắc cô ấy chạy đâu mất rồi.” Cô lấy hộp thuốc từ trong túi ra, châm một cái rồi vùi mặt vào khói thuốc.
Hàn Mẫn Linh mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt cô: "Được rồi, cậu có thể tự mình về. Tôi cần đi nơi khác."
...
Khi Sở Kiều và Sở Dịch vào cửa, La Anh nhìn thấy Sở Kiều phía sau Sở Dịch một lúc, bà cụp mắt xuống, lấy một đôi dép đi trong nhà rồi lạnh lùng để xuống. Sở Kiều từ lâu đã quen với sự thờ ơ của La Anh, cũng may bà không chỉ tay vào nàng.
La Anh vào bếp, còn Sở Kiều thì đi thẳng về phòng.
Nhìn thời gian, mười giờ ba mươi, quả nhiên là đến giờ ăn tối.
Điện thoại rung lên, Sở Kiều nhìn vào, khóe miệng hơi nhếch lên.
Trương Tử Cẩn: Ổn cả chứ ?
Trương Tử Cẩn: Tôi sẽ đón em ngay nếu em thấy không thoải mái.
Sở Kiều chưa bao giờ trả lời WeChat của Trương Tử Cẩn trước đây, cho nên có vẻ như Trương Tử Cẩn đang nói chuyện một mình một cách nhiệt tình.
Sở Kiều trả lời.
Sở Kiều: Bây giờ tôi không sao, chị trở về đi.
Sở Kiều: Tôi sẽ nói chuyện với chị sau.
Trương Tử Cẩn trả lời trong vài giây: Tốt.
Sau gần một tiếng, bên ngoài phòng Sở Dịch gọi nàng xuống ăn cơm.
Sở Kiều lắc đầu: "Em không biết chị là diễn viên sao? Chị không ăn tối, ngày mốt còn phải quay chương trình. "
Sở Dịch thuyết phục thêm vài câu cũng không được, một lúc sau mới bưng bát cơm chiên trứng lên cho nàng: "Em đặt ở đây trước, ăn bao nhiêu cũng được."
Sở Kiều cầm lấy đặt lên bàn làm việc, ngồi ở trên giường ngẩn người cầm điện thoại di động. Nàng ước chừng lúc này Trương Tử Cẩn đang lái xe, nàng không dám gửi tin nhắn WeChat làm phiền cô. Bên ngoài, La Anh đang dùng bữa với Sở Dịch, thỉnh thoảng lại vang lên giọng nói đầy lo lắng.
Trong câu chuyện không liên quan gì đến nàng, Sở Kiều nghĩ. Nàng nhìn chiếc nhẫn trên tay , chạm vào nó, cảm thấy trái tim không còn trống rỗng nữa.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên khiến Sở Kiều run lên vì sợ hãi, nàng liếc nhìn dãy số, giọng điệu có chút không chắc chắn trả lời.
"Ba?"
Khi giọng nói ở đầu dây vang lên, Sở Kiều cảm thấy hơi kỳ lạ. Nhưng rồi, sự bàng hoàng trong lòng nàng đã vượt qua những cảm xúc khác lạ , nhanh chóng chiếm trọn trái tim cô.
Sở ba "ừm" một tiếng rồi nói: "Tiểu Kiều, vài ngày nữa ta sẽ trở về."
Sở Kiều dừng lại: "Khi nào thì ba đi?"
Sở ba đang kinh doanh ở nước ngoài, khi trở về Trung Quốc cũng do ông có công tác. Ông không ở lại lâu. Ông lúc nào cũng vội vã . Khi về nhà, hai cha con thường ăn tối.
Sở Kiều nghe thấy giọng nói bên kia trở nên có chút nghiêm túc, chậm rãi nói: “Tiểu Kiều… Ta sắp tái hôn rồi.
...
Sở Kiều đột ngột mở cửa, xương ngón tay bám trên tường hơi trắng bệch. Hai người trong phòng ăn cùng lúc nhìn về phía nàng, Sở Kiều kìm nén cảm xúc đang trào dâng của mình, bước vào bếp với bát cơm rang trứng.
Khi La Anh nhìn bát cơm, không vui nhíu mày: "Ngươi sao vậy, ngươi không thể giả vờ ăn một miếng sao?"
Sở Dịch vội vàng nói : “Không sao đâu mẹ, mẹ cũng biết chị cần giữ dáng mà.
Trong ánh sáng, sắc mặt Sở Kiều đặc biệt tái nhợt. Nàng dừng lại , sau đó chậm rãi cầm cốc đổ nước vào, mãi sau mới nhận ra nước đã tràn, vội lấy khăn lau đi.
“Ý ngươi là gì?!” La Anh đứng dậy, đi đến bên cạnh Sở Kiều vỗ bàn “Ai mượn ngươi quay lại, hả?”
Sở Kiều phớt lờ bà nhấp một ngụm từ cốc nước. La Anh nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Sở Kiều, sắc mặt trở nên lạnh lùng, bà nắm lấy tay Sở Kiều, "Nhẫn cưới? Ngươi có thể giải thích cho ta!"
Sở Dịch đi tới: "Mẹ, mẹ đừng làm phiền chị ..." Cậu cũng nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Sở Kiều.
Sở Kiều cố gắng lấy tay ra nhưng không được, nàng đã phát cáu trước tin ba nàng sắp tái hôn, nàng không có thời gian để đối phó với La Anh, giọng điệu nóng nảy: "Tôi không có ý gì cả, buông tôi ra."
La Anh càng mạnh tay hơn khiến trên tay Sở Kiều in hằn những vết đỏ, giọng nói của bà bắt đầu đanh lại, “Đây rõ ràng là nhẫn cưới! Ngươi bí mật kết hôn với ai? Đúng rồi, ngươi vẫn không để mắt đến người mẹ như ta! "
Sở Kiều chỉ cảm thấy thái dương đột nhiên đau, rốt cuộc nhịn không được, hất tay La Anh ra, lao vào phòng lấy áo khoác: “ Sao tôi phải để bà vào mắt? Bà không có tư cách! ”
La Anh tức giận nói: "Ngươi còn dám cãi!"
Sở Kiều nhanh chóng mang giày vào rồi mở cửa, chỉ nhìn lại Sở Dịch, đeo túi xách lên đóng sầm cửa lại.
Chia tay không vui.
Nàng biết điều này sẽ xảy ra.
Khi bước vào thang máy, Sở Kiều cảm thấy không còn sức.
Thậm chí, ba nàng sắp tái hôn ,ba nàng đã không trở về trong nhiều năm, để nàng sống ở Trung Quốc. Nhưng bây giờ, ông sẵn sàng đặt hết tâm tư cho gia đình mới của ông ấy.
Ông sẽ đặt mình ở đâu?
Cửa thang máy mở ra, gió lạnh lùa vào quần áo. Đã gần nửa đêm, ngoài trời lạnh đến đáng sợ. Sở Kiều cúi đầu lấy điện thoại di động ra, bấm vào mục trò chuyện với Trương Tử Cẩn, vuốt lên nhìn liên tục, thấy trước mắt mờ mịt.
Nàng ngậm ngùi, chân càng lúc đi nhanh hơn, quấn chặt áo khoác rồi ngẩng đầu nhìn.
Nàng sửng sốt.
Trương Tử Cẩn lặng lẽ đứng dưới ánh đèn đường, xe dừng ở nơi đưa Sở Kiều về.
Cô cũng đang nhìn vào điện thoại, toàn thân được bao phủ dưới ánh đèn đường màu vàng ấm áp. Khi Sở Kiều dừng lại, Trương Tử Cẩn tình cờ nhìn thấy nàng, trong mắt cô hiện lên tia xót xa.
Sở Kiều vẫn còn sững sờ, Trương Tử Cẩn bước tới nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng, đặt dưới lớp áo ấm. Sở Kiều nói, "Tại sao chị còn ở đây?"
Trương Tử Cẩn nhìn xuống Sở Kiều: "Tôi lo lắng em bị khi dễ rồi ủy khuất khóc một mình, cho nên tôi đợi em ở đây. Tôi định trở về nhưng em đã xuống. "
Nàng vươn tay vén tóc ra sau tai, "Cảm ơn."
Sở Kiều đặc biệt muốn khóc, cắn môi chịu đựng. Trương Tử Cẩn ôm nàng, đặt đầu Sở Kiều lên vai, giọng nói của cô rơi vào tai.
"Đừng khóc, chúng ta về nhà."
Tác giả có chuyện muốn nói: Trương Tử Cẩn: Không ai có thể bắt nạt vợ của ta.