Sau khi Sở Kiều suy nghĩ mười lần không biết có nên thu dọn vali chạy đi không, cuối cùng nàng cũng thay đồ, ngoan ngoãn chờ đợi.
Nàng và Dư Hoài đã được chọn cho buổi chụp hình tạp chí này. Tuy nhiên, Sở Kiều luôn cảm thấy liệu mình có quên bất kỳ điều gì quan trọng nào hay không.
Ah, rượu chết tiệt.
Điện thoại lại reo.
Là Tiểu Duẫn trong giao diện trò chuyện riêng tư: Chị Kiều, Trương tổng đến đón chị! !
Tiểu Duẫn: Hôm nay Trương tổng mặc bộ này quá đẹp đúng không?
Còn một cái nữa.
Trương Tử Cẩn: Đi xuống.
Mẫu câu ngắn gọn đầy đủ này buộc Sở Kiều phải hiểu ý cô. Sở Kiều cam chịu bỏ chiếc áo len bị co lại vào một chiếc túi giấy.
Nàng cảm thấy đau ở dưới đùi sau khi đi được một bước, dường như nhắc nhở nàng những chuyện nàmg đã làm đêm qua.
Lần đầu tiên Sở Kiều cảm thấy đi ô tô áp lực lớn như vậy.
Tiểu Duẫn đứng ở cửa xe đợi nàng, vừa nhìn thấy Sở Kiều, cô lập tức mở cửa xe vị trí phó lái, cười khúc khích, "Chị Kiều! Đây."
Sở Kiều vốn dĩ muốn ngồi ở ghế sau, thật xấu hổ khi ngồi ở phó lái, nhưng lại bị cô trợ lý nhỏ nhắn dễ thương đẩy vào.
Tiểu Duẫn nghĩ mình đã làm được một điều tuyệt vời, vui vẻ ngồi vào ghế sau.
Điều đầu tiên Sở Kiều nhìn thấy là ngón tay thon dài của Trương Tử Cẩn trên vô lăng, sau đó nàng nhận thấy Trương Tử Cẩn đã thay một chiếc áo sơ mi cổ chữ v , xương quai xanh của cô thấp thoáng nơi cổ áo. Vừa bước vào xe, Sở Kiều đã ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo trên cơ thể Trương Tử Cẩn khiến nàng nhớ đến ngày tuyết rơi.
Trương Tử Cẩn nhìn nàng, khóe miệng cô cong lên.
Sở Kiều không nhìn đi chỗ khác, sao đột nhiên lại chú ý đến cô như vậy?
Trương Tử Cẩn nhìn ánh mắt khó chịu của Sở Kiều, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em uống nước rồi à?"
Chủ đề nàng trốn tránh thực sự đã đến. Câu hỏi mà cô hỏi khiến nàng nghĩ đến mấy câu tiếp theo sẽ hỏi "Đã đọc ghi chú tôi để lại? Em đã sẵn sàng chịu trách nhiệm chưa? Đồng ý?"
Sở Kiều cảm thấy mình chưa sẵn sàng.
“Uống rồi.” Giọng của Sở Kiều rất bình tĩnh, dù sao nàng cũng là một diễn viên có năng lực tốt.
Trương Tử Cẩn trả lời: "Ừ."
Không còn?
Sở Kiều đã chuẩn bị tâm lý Trương Tử Cẩn sẽ hỏi mấy câu tiếp theo như nàng nghĩ, cho nên nàng quay đầu, lúc này cô đang nghiêm túc lái xe. Nàng vẫn đang ôm áo len của Trương Tử Cẩn trong tay, nàng không để ý đến chân của mình đột nhiên bị đụng đến cửa xe.
"Ôi——" Nàng hít một ngụm khí lạnh, Sở Kiều đột nhiên cảm thấy đau từ mắt cá chân và đùi.
Trương Tử Cẩn nhướng mày liếc nhìn nàng lần nữa, tốc độ xe chậm lại một chút: "Cẩn thận, tối hôm qua cũng vậy. Uống nhiều rượu như thế sáng có đau đầu không?"
Sở Kiều bình tĩnh cười: "Tôi không sao."
Tiểu Duẫn nghe thấy "A", liền hỏi: "Rượu, loại rượu nào? Chị Kiều, chị sẽ không uống nhiều Thanh Dương Mịch mà em đưa cho chị chứ !"
Sở Kiều chậm rãi gật đầu: "... Hừ."
Tiểu Duẫn sờ đầu Sở Kiều một cách khoa trương: "Trời ơi, chị Kiều, hôm qua chị say à?"
“… Tôi say.” Nàng say đến mức dám lầm lẫn với người đang im lặng bên cạnh.
Sở Kiều càng nói càng khẽ, có chút sợ hãi nhìn vẻ mặt của Trương Tử Cẩn.
Nàng muốn nháy mắt với Tiểu Duẫn đừng đi xa hơn.
Thật đáng tiếc, Tiểu Duẫn vẫn nói: "Chị cứ nói đi! Chẳng trách hôm nay chị Châu nói chị muốn hủy hợp đồng, em nói Trương tổng tốt với chị như vậy, sao có thể hủy hợp đồng được. Chị Kiều, sao đêm qua chị lại uống nhiều rượu như vậy? Muộn thế rồi ai chăm sóc chị? "
...
Nàng muốn xuống xe!
Nàng thật sự không nói nên lời, cảm giác nhiệt độ trong xe đột nhiên lạnh hơn vài độ.
Nàng ngước mắt ngập ngừng nhìn Trương Tử Cẩn, trên mặt cô không có biểu cảm gì, nhìn về phía trước, môi mím chặt.
Sở Kiều cảm thấy cô đang khó chịu, cho nên nàng nhìn xuống bàn tay của mình. Xòe ra xem từng ngón tay.
Có vấn đề gì với chị ấy ? Quá dài? Chị ấy khó chịu cái gì?
Khi nàng đang chuẩn bị nói chuyện, nàng nghe thấy Trương Tử Cẩn nói: "Tối qua tôi đã chăm sóc cô ấy."
“Ồ vâng, Trương tổng đã chuyển đến nhà bên cạnh chị Kiều.” Tiểu Duẫn không nghĩ là có chuyện gì.
Sau đó, cho đến nơi chụp ảnh, Trương Tử Cẩn không hề nói một lời.
Sở Kiều cảm thấy bình thường chỉ mất hơn mười phút lái xe, nàng lại cảm giác như ngồi cả tiếng đồng hồ.
Khi đến tầng hầm đỗ xe, Sở Kiều vừa định mở cửa xe.
“Sở Kiều, chờ một chút.” Trương Tử Cẩn quay đầu nhìn nàng “Tôi có chuyện muốn nói với em.”
Tiểu Duẫn thấy thế gật đầu nói với giọng không rõ ràng: "Không sao, không sao, tôi lên trước, chị Kiều, hai người từ từ nói chuyện, phút sau sẽ bắt đầu chụp."
Sở Kiều rất muốn mở cửa xe đi, nhưng khi Trương Tử Cẩn gọi nàng, chân nàng như gánh đầy chì, nặng trĩu không nhúc nhích được.
Sở Kiều nặn ra một nụ cười: "Trương tổng có chuyện gì không?"
Giọng Trương Tử Cẩn yếu ớt: "Hủy hợp đồng? Tối hôm qua em không nói như vậy. Em muốn bồi thường hợp đồng đúng không?"
Sở Kiều chỉ muốn cười nói nàng không có ý đó, suy đi nghĩ lại nàng cười nhạt.
"Đúng, ý tôi là vậy."
Nàng không nghĩ sẽ làm được nữa, lúc trước khi đối mặt với Trương Tử Cẩn, nàng không muốn để ý đến, chỉ muốn bản thân thoải mái hơn. Sau sự việc đêm qua, Sở Kiều cảm thấy mình luôn mất tự tin khi đối mặt với Trương Tử Cẩn, muốn trốn tránh cô.
"Sở Kiều, không phải chỉ ngủ một đêm sao? "
"Đúng! Tôi phải nghiêm khắc với bản thân."
Trương Tử Cẩn đột nhiên bước đến kéo tay nàng.
Bàn tay của Sở Kiều nhỏ hơn một chút so với Trương Tử Cẩn, nàng thấy Trương Tử Cẩn đầu tiên dùng lòng bàn tay của mình áp với lòng bàn tay Sở Kiều, sau đó lấy từ tay khác một chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của nàng, cô xen kẽ các ngón tay vào nhau rồi nắm chặt.
Sở Kiều đột nhiên lắp bắp, quên hết mọi thứ chỉ muốn nói: "Trương Trương Trương Trương ..." Đừng làm vậy! Quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ!
“Hôm qua em hứa với tôi điều gì?” Trương Tử Cẩn nhướng mắt.
Sở Kiều bối rối cố gắng nhớ lại trong đầu. Dường như có chuyện như vậy, nàng đã nói gì đó.
Ánh mắt của nàng rơi vào ngón đeo nhẫn trong tay Trương Tử Cẩn, nàng cố gắng hiểu lời nói của cô.
Trong chốc lát, Sở Kiều kiên quyết nói: " Trương tổng, đêm qua thật sự là một tai nạn. Tôi không thể nhận sai."
Sau đó nàng nhanh chóng rụt tay lại, giọng nói trầm thấp gần như không nghe được: "Kỹ thuật của tôi tốt như vậy sao?"
Trương Tử Cẩn sửng sốt. Cô nghĩ đến hôm nay Sở Kiều có chuyện gì, cuối cùng cũng hiểu ra, tiểu yêu tinh này thật sự hiểu lầm lớn.
Trương Tử Cẩn không khỏi muốn che bụng cười, tiểu yêu tinh này làm sao có thể đáng yêu như vậy? Lần thứ nhất hiểu lầm cô là người thế giới ngầm, lần thứ hai hiểu lầm phát sinh quan hệ.
Cô có nên để sự hiểu lầm này đến cùng không?
Sở Kiều có chút ngượng ngùng trước nụ cười của Trương Tử Cẩn: "Chị cười cái gì? Tôi xuống xe."
Trương Tử Cẩn vội vàng nói: “Đừng đi.” Cô trầm giọng cười nói: “Tối hôm qua em mời tôi vào nhà...”
"Tôi..." Sở Kiều trừng mắt nhìn cô, Trương Tử Cẩn nói tiếp: "Lúc đó em say ! Chúng ta đều là người lớn, vậy tại sao em không muốn tôi chịu trách nhiệm?"
Trương Tử Cẩn nín cười: "Phải không?"
“Đương nhiên không phải!” Sở Kiều kịch liệt phủ nhận, không rõ bây giờ nàng đã xem quy tắc bất thành văn của Trương Tử Cẩn hay nàng đã nằm dưới quy tắc bất thành văn.
Nàng nhét túi giấy vào tay Trương Tử Cẩn, “Trả áo len cho chị.” Mặc dù bị thu nhỏ lại nhưng nó đã trở về với chủ nhân ban đầu.
Trương Tử Cẩn cất quần áo vào ghế sau, nhướng mày: "Có một chương trình tạp kỹ muốn tìm em. Hôm qua em đã hứa với tôi. Tiểu Duẫn sẽ nói chi tiết . Sau khi chụp tạp chí xong thì gọi cho tôi, tôi đón em"
Sở Kiều không quan tâm đến chương trình tạp kỹ trong miệng cô. Nàng do dự, "Đừng phiền phức như vậy."
“Không phiền phức đâu.” Trương Tử Cẩn lại liếc nhìn ngón đeo nhẫn của Sở Kiều, ngón tay trắng nõn đang giật mạnh quần áo của nàng. Cô cười cười, nhàn nhạt nói: "Dù sao chúng ta cũng có thể cùng nhau đi xem nhẫn. Hoặc là không thích thì nhờ nhà thiết kế sáng chế đi?"
Sở Kiều không nhận ra ý của Trương Tử Cẩn.
Trương Tử Cẩn nhếch khóe miệng đến trước mặt nàng , hơi thở phả ra nhẹ nhàng bên tai: "Quên sao? Tối hôm qua tôi hỏi em có muốn lấy tôi không, em-đồng-ý"
Không thể nào.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Sở Kiều: Hủy bỏ hợp đồng!
Suy nghĩ thứ hai trong đầu Sở Kiều: Nhanh chóng chuồn đi.
Tay nàng lại bị Trương Tử Cẩn kéo lại, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Cỡ nhẫn của em chắc cũng tương đương của tôi, nhưng tự mình thử thì tốt hơn, em nghĩ sao?"
Trương Tử Cẩn nhận thấy biểu hiện của Sở Kiều trở nên cứng đờ, cho nên cô lùi ra một chút.
Sở Kiều đỏ mặt bước xuống xe, cửa xe đóng sầm một tiếng. Nhưng trong tâm trí nàng, những lời cuối cùng của Trương Tử Cẩn vẫn luôn vang vọng--
"Về câu hỏi kỹ thuật của em có tốt không ... Tôi sẽ trả lời em vào một ngày nào đó"
Lần đầu tiên nàng phát hiện ra Trương Tử Cẩn có thể xấu xa như vậy, khi nói câu này, khóe mắt lông mày của chị ta đầy phong tình nhưng cũng rất hợp với khuôn mặt của chị ta. Không thể nói chỉ có thể bỏ chạy.
Khi lên thang máy, Sở Kiều cảm thấy nhịp tim của mình vẫn chưa khôi phục lại tần số bình thường.
Điều nàng nghĩ bây giờ là --
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nàng xem như không có gì? !
Sở Kiều dậm chân trước chân sau ra khỏi thang máy, đôi giày cao gót của nàng nện xuống sàn kêu lục cục.
Nàng thậm chí còn lóe lên ý nghĩ nàng không thể thua, nàng phải xác nhận với Trương Tử Cẩn thẳng thắn nói kỹ thuật của nàng thực sự-rất giỏi!!!
Tác giả có chuyện muốn nói: Chào buổi tối ~