Lang Kỵ Trúc Mã Lai

chương 29

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhạc Kiêu cởi y phục của Lăng Tuần, chỉ đủ lộ ra cánh tay phải xanh tím. Một cước của Nhạc Tung Hoành tuy đã giữ lại vài phần lực đạo, nhưng lực đá vẫn đủ để cánh tay và cả phần vai của Lăng Tuần đều xanh tím một mảng.

Nhạc Kiêu thận trọng đưa tay sờ thử, Lăng Tuần đau đến phát run.

“Sao ngươi ngốc quá vậy? Nếu không phải cha còn nhớ tỷ tỷ là cốt nhục của mình mà vô thức giữ lực lại, cánh tay này của ngươi còn không bị phế luôn sao?” Nhạc Kiêu đau lòng nhìn Lăng Tuần, nói.

“Giờ bị đá một lần, biết đau đến mức nào, sau này sẽ không sợ nữa.” Lăng Tuần cúi đầu, rầu rĩ nói.

Nhạc Kiêu kinh ngạc, hiểu “sau này” mà Lăng Tuần ám chỉ là chuyện gì. Đưa tay ôm y vào ngực, Nhạc Kiêu nhẹ giọng: “Nếu ngày đó tới, ta sẽ không để ngươi bị thương, ta sẽ che chắn cho ngươi khỏi mọi chỉ trích.”

“Không, chúng ta phải cùng gánh chịu.” Lăng Tuần dùng cánh tay không bị thương ôm lại Nhạc Kiêu, nghiêm túc nói.

“Ừ, cùng gánh chịu.” Nhạc Kiêu siết chặt vòng tay ôm lấy Lăng Tuần.

Hạ nhân đưa thuốc cao tán ứ tiêu sưng tới, Nhạc Kiêu buông Lăng Tuần, đi mở cửa, cầm thuốc rồi tự mình bôi thuốc cho Lăng Tuần.

Thuốc cao này là Hoàng thượng ban cho Nhạc Tung Hoành, tổng cộng chỉ có hai bình, rất trân quý. Xem ra Nhạc Tung Hoành rất áy náy chuyện ngộ thương Lăng Tuần, lệnh cho người đưa thuốc của hoàng cung tới.

Thuốc cao rất mịn, lại có mùi vị thơm mát, Nhạc Kiêu quệt vào lòng bàn tay, cẩn thận bôi lên nơi bị sưng ứ của Lăng Tuần, sau đó bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp.

Dù cho Nhạc Kiêu rất nhẹ nhàng rất cẩn thận, nhưng Lăng Tuần vẫn đau đến mức đầu đầy mồ hôi, chờ đến khi thuốc cao phát huy dược hiệu, nơi bị đau bắt đầu nóng lên, Lăng Tuần đã đau đớn tái nhợt cả mặt.

“Tiểu Tuần, ngươi nhịn một chút, thuốc cao này dược hiệu rất tốt, ta trước đây bị cha dùng gia pháp, cũng là được bôi thuốc này, dăm ba ngày là khỏi hẳn.” Nhạc Kiêu một mặt an ủi Lăng Tuần, một mặt bôi thuốc lên vai y.

Chờ bôi thuốc xong, Lăng Tuần đã đau nói không ra lời.

Nhạc Kiêu thu dọn thuốc xong, vừa muốn đỡ Lăng Tuần đi nghỉ, bên ngoài liền truyền tới thanh âm nhao nhao ầm ĩ.

“Ngươi cứ ngồi đi, ta ra ngoài xem một chút.” Nhạc Kiêu còn chưa tới cửa, chợt nghe một tiếng hét lớn như tiếng dã thú – “Lan Thư!”

Nhạc Kiêu và Lăng Tuần đồng thời chấn động, Lăng Tuần đi tới bên người Nhạc Kiêu, nói: “Là ai đang gọi Lan Thư tỷ tỷ vậy?”

Nhạc Kiêu kinh nghi bất định, nam nhân kia không phải đã theo đại ca tới Nam Kinh sao? Sao lại xuất hiện ở phủ Tướng quân?! Cha hắn không nỡ giết tỷ tỷ hắn, nhưng đối với nam nhân đã hại tỷ tỷ hắn, cha hắn nhất định sẽ không bỏ qua!

“Là hắn, để ta đi xem, ngươi cứ ở trong phòng nghỉ ngơi đi.” Nhạc Kiêu dứt lời, định đi.

Lăng Tuần đưa tay trái kéo Nhạc Kiêu một cái, nói: “Đi cùng đi!” “Hắn” mà Nhạc Kiêu nói tới, có phải người trong lòng của Lan Thư tỷ tỷ không?

Nhạc Kiêu không nói gì nữa, dắt Lăng Tuần cùng đi.

Vừa ra khỏi viện tử của Nhạc Kiêu, liền thấy một nam tử tay cầm song đao một đường gạt bỏ đám hộ vệ đang ngăn cản hắn. Hắn tựa như có điều cố kỵ, đao trên hai tay đều hướng sống đao ra ngoài, dùng sống đao nghênh kích.

“Đều cút ngay cho ta! A!” Tư thế của nam tử kia không thể kháng cự, hộ vệ trong phủ Tướng quân thân thủ cũng không phải yếu, vậy mà lại không cách nào ngăn nam tử kia lại!

Nam tử kia một đường lao tới từ đường, Nhạc Kiêu và Lăng Tuần nhìn thấy, kinh hãi không thôi, vội vã đuổi theo.

Nhạc Kiêu và Lăng Tuần vừa chạy vào viện tử của từ đường, chỉ thấy nam tử cầm song đao kia như đoạn tuyến phong tranh (như diều đứt dây) bay ra ngoài, đụng vào tường rồi ngã xuống, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Lăng Tuần kinh hô một tiếng, quay đầu liền chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói với Nhạc Kiêu: “Ngươi đi khuyên cha ngươi trước, ta đi tìm nương và bá nương (bác gái)tới!”

Nhạc Kiêu cũng không có thì giờ để nghĩ nhiều, tiến lên muốn đỡ nam tử kia dậy, nam tử kia lại không chút để ý đến thương thế của mình, đẩy hắn ra, quỳ rạp trên mặt đất muốn giãy dụa tự đứng lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh gầy yếu trong từ đường.

“Làm càn!” Hai phó tướng một tả một hữu đứng trước cửa từ đường, dùng ánh mắt bén nhọn nhìn nam tử kia. “Trầm giáo úy, ngươi cầm song đao tự xông vào phủ Tướng quân, thế nào, ngươi muốn giết chủ sao?”

“A Ninh!” Nhạc Lan Thư tận mắt chứng kiến Trầm Ninh bị hai phó tướng đánh bay ra ngoài, kêu khóc muốn chạy ra khỏi từ đường, lại bị Nhạc Tung Hoành kéo lại.

“Hắn là tên hạ lưu hủy hoại danh dự của ngươi?” Nhạc Tung Hoành rốt cuộc cũng thấy nam nhân mà nữ nhi nhà mình khổ sở giấu diếm, nhất thời lửa giận đốt lòng, quay về phía hai phó tướng, quát: “Hai người các ngươi còn ngơ ra làm gì? Giết hắn!”

“Không được! Cha, xin người buông tha cho hắn! Buông tha cho hắn đi!” Nhạc Lan Thư giãy dụa trong vòng tay Nhạc Tung Hoành, ánh mắt tuyệt vọng.

Hai phó tướng sững sờ, do dự không nhúc nhích. Giết hắn? Nhưng vừa rồi rõ ràng không phải đang thương lượng với Lăng Thượng thư chuyện có giải trừ hôn ước hay không sao? Nếu bây giờ giết Trầm Ninh, Tam tiểu thư phải làm sao bây giờ?

“Lão Nhạc ngươi sao cả đời đều không nói lí lẽ vậy?” Lăng Bá Thao mắt thấy thật sự sắp có án mạng, vội tiến tới kéo Nhạc Tung Hoành lại, nói: “Ngươi thực sự muốn Lan Thư hận ngươi cả đời à!”

Nhạc Tung Hoành sửng sốt, quay đầu nhìn gương mặt đẫm lệ của Nhạc Lan Thư.

“Cha!” Nhạc Lan Thư quỳ gối bên chân Nhạc Tung Hoành, thê lương khóc: “Trầm Ninh không có lỗi, hắn tới giờ vẫn chưa từng bất kính với con. Là con, là con cố ý chuốc say hắn, dụ hắn chiếm lấy con!”

“Sao?” Nhạc Tung Hoành cứng đờ, không dám tin nhìn con gái mình, lão vẫn cho là tên Trầm Ninh kia dụ dỗ Nhạc Lan Thư còn chưa hiểu chuyện, thì ra, chân tướng lại khủng khiếp như vậy!

“Ngươi là đồ không biết xấu hổ!” Nhạc Tung Hoành vừa sợ vừa giận, nếu không có Lăng Bá Thao ngăn lại, Nhạc Tung Hoành dưới cơn tức giận có thể sẽ thật sự giết chết Nhạc Lan Thư.

“Con là đứa không biết xấu hổ.” Nhạc Lan Thư buồn bã cười, nhìn Trầm Ninh ngoài cửa. Trầm Ninh cũng nhìn nàng, trong mắt ngập nước mắt, không ngừng thì thào với nàng hai chữ “Không phải”.

“A Ninh nói y chỉ là một giáo úy nho nhỏ, mà con lại là nữ nhi duy nhất của Tướng quân, y không xứng với con, y nói y không thể cho con hạnh phúc. Rào cản tình cảm giữa chúng con rốt cuộc cũng chỉ là hai chữ “thân phận”!” Nhạc Lan Thư đôi mắt ai oán, nhiều hơn nữa là sự lún sâu không thể kiềm chế, “Con thương y! Con chỉ muốn nói cho y biết, con có thể vì y mà trả giá hết thảy, cũng là con ép buộc y, buộc y tới nhà cầu thân, buộc y cưới con. Con cho rằng tới giờ vẫn chỉ có mình con ở đây nỗ lực, thì ra không phải, y cũng yêu con, y cũng yêu con!” Nhạc Lan Thư đưa ánh mắt về phía Nhạc Tung Hoành, thản nhiên nói: “Cha, nữ nhi bất hiếu, nếu cha muốn giết y, nữ nhi sẽ không ngăn cản. Nữ nhi sẽ cùng đi với y, mang theo hài tử trong bụng, một nhà ba người tương hội dưới âm tào địa phủ.”

“Lan Thư! Sao ngươi cũng hồ đồ rồi!” Lăng Bá Thao tức giận đến giậm chân, thế nào mà hai người không ai coi mạng sống ra gì vậy!

“Các ngươi ầm ĩ đủ chưa!” Một thanh âm dõng dạc truyền tới, Nhạc phu nhân cùng Lăng phu nhân sóng vai bước vào, sắc mặt hai người đều không tốt lắm. Lăng Tuần cũng ở sau lưng họ, trực tiếp đi tới cạnh Nhạc Kiêu, đánh cho hắn một ánh mắt “Yên tâm”.

“Lan Thư, lại đây!” Nhạc phu nhân đang ở giữa sân, liếc mắt nhìn Trầm Ninh ngã dưới đất, sau đó lạnh lùng nói với Nhạc Lan Thư.

“Giác Nhi, ngươi cũng lại đây cho vi nương!” Lăng phu nhân cũng trầm giọng, nói.

Lăng Giác và Nhạc Lan Thư đứng dậy, bởi quỳ đã lâu, cước bộ của cả hai đều có chút lảo đảo. Tới trước mặt Nhạc phu nhân và Lăng phu nhân, vừa muốn quỳ xuống liền bị ngăn trở.

“Không cần quỳ, các ngươi không phải đều luôn miệng nói mình không sai sao? Giờ lại quỳ là có ý gì?” Nhạc phu nhân liếc mắt nhìn bọn họ, ánh mắt dừng lại trên mặt Nhạc Lan Thư. Nhạc Lan bị Nhạc Tung Hoành dưới cơn thịnh nộ cho vài cái tát, khuôn mặt vốn xinh đẹp tú lệ giờ sưng cao, càng lộ vẻ đáng thương.

“Nương…” Nhạc Lan Thư áy náy nhìn Nhạc phu nhân, một câu còn chưa nói, nước mắt đã rơi xuống.

Đôi mắt Nhạc phu nhân đỏ lên, cắn răng nén lệ. Trái lại, Lăng phu nhân nhìn thấy liền vô cùng đau lòng, rút khăn lụa lau nước mắt cho nàng.

“Đứa con ngốc, sao lại cứ bướng bỉnh như vậy, đầu tiên cứ mềm mỏng với cha ngươi một chút thì cũng đâu ầm ĩ đến tình cảnh này, ngươi là muốn nương ngươi đau lòng sao?” Lăng phu nhân vừa khóc vừa nói.

“Thẩm thẩm, nương, con xin lỗi…” Nhạc Lan Thư dựa vào lòng Nhạc phu nhân, khóc không thành tiếng. Nhạc phu nhân cũng không nhịn được nữa, ôm nữ nhi mà khóc.

“Nương, bá nương, là Giác Nhi bất hiếu… Phụ lòng mọi người, thật xin lỗi!” Lăng Giác quỳ thẳng xuống, dập đầu ba cái.

“Được rồi, được rồi.” Lăng phu nhân vội đỡ nhi tử dậy, nhìn trán Lăng Giác vì dập đầu mà sưng lên, liền đau lòng một trận.

“Năm đó, hôn sự này là ta và tỷ tỷ quyết định, bất quá là để hai nhà có thể thân càng thêm thân. Nhưng hôm nay, xem ra là chúng là loạn điểm uyên ương phổ (ý chỉ vun vén nhầm duyên), ngược lại còn phá hỏng nhân duyên của các ngươi.” Lăng phu nhân cầm tay Lăng Giác, nói.

“Khi Tuần Nhi tới tìm chúng ta, có hỏi chúng ta một vấn đề. Nó hỏi, trước đây ta vì sao lại gả cho lão gia, là bởi phụ mẫu sắp đặt hay là vì lưỡng tình tương duyệt. Khi đó ta mới biết mình sai rồi, là những người làm phụ mẫu như chúng ta đem ý nguyện của bản thân áp đặt lên người hài tử. Lan Thư nói rất đúng, bọn nó không sai, là chúng ta sai rồi.” Nhạc phu nhân ôm nhi nữ của mình, trong mắt ngập tràn hối hận, “Năm đó ta có thể gả bản thân cho nam nhân mình yêu, hôm nay lại muốn ép nữ nhi của mình phải gả cho một người nó không yêu, là lỗi của ta.”

“Lão gia”, Lăng phu nhân nhìn Lăng Bá Thao, nói: “Năm đó ta và ngươi cũng xác định là nhất kiến chung tình rồi đặt lời thề tam sinh, vì sao không thể để nhi tử lấy người mà nó yêu?”

Dứt lời, Lăng phu nhân lấy vật đính ước năm đó đã trao đổi với Nhạc phu nhân ra, một chiếc trâm cài tóc tinh xảo. Nhạc phu nhân cũng lấy trâm cài tóc Lăng phu nhân đưa cho nàng năm đó, hai người nhấc tay kiên quyết ném trâm cài xuống đất, hoa ngọc trên cây trâm rơi tứ tán, trâm cũng đứt lìa.

“Tín vật bị hủy, hôn sự này cũng không được tính nữa.” Lăng phu nhân nhẹ giọng nói.

“Nương, thẩm thẩm, cảm ơn hai người!” Nhạc Lan Thư kích động vừa khóc vừa cười, chạy tới bên người Trầm Ninh, đỡ hắn lên, khóc nói: “A Ninh, ngươi có nghe thấy không? Nương đáp ứng rồi! Ta đã không còn hôn ước, ngươi không thể trốn tránh!”

Trầm Ninh khuôn mặt đầy máu và nước mắt, nắm chặt tay Nhạc Lan Thư, khàn khàn mở miệng: “Lan Thư, Lan Thư… Là ta vô dụng, có lỗi với ngươi!”

Nhạc Lan Thư cười lắc đầu, đưa tay lau máu trên khóe miệng hắn.

“Người là người trong lòng của nữ nhi nhà ta?” Nhạc phu nhân tiến lên, cúi đầu đánh giá Trầm Ninh. Trầm Ninh nước da hơi đen, ngũ quan bình thường, thân hình cao lớn khỏe mạnh, tựa như một con gấu ngốc chất phác. Nam nhân không có chút điểm đặc biệt như vậy, lại có thể khiến Nhạc Lan Thư toàn tâm toàn ý yêu.

Trầm Ninh dưới sự nâng đỡ của Nhạc Lan Thư, quỳ gối trước mặt Nhạc phu nhân, dập đầu một cái, nói: “Đúng vậy, con là Trầm Ninh.”

“Được, Trầm Ninh, ta hỏi ngươi, ngươi có thể vì nữ nhi mà làm gì?” Nhạc phu nhân vẻ mặt mặc nhiên nhìn hắn.

“Nương!” Nhạc Lan Thư sốt ruột, nương muốn làm khó Trầm Ninh sao?

Trầm Ninh ngẩng đầu yên lặng đối diện cùng Nhạc phu nhân một hồi lâu, mới trịnh trọng chậm rãi nói: “Con có thể vì Lan Thư mà trả giá tất cả, bao gồm cả tính mạng.”

Nhạc phu nhân nhìn hắn, chậm rãi nở nụ cười, nói: “Ta đây thật ra đã nhìn ra, đơn thương độc mã dũng cảm xông vào phủ Tướng quân bắt người, từ thời khai quốc đến nay ngươi là người đầu tiên. Bất quá…” Nhạc phu nhân chuyển đề tài, nói: “Ta lại mong ngươi có thể sống cho tốt, yêu thương Lan Thư nhà ta cả đời. Nó không mong muốn một trượng phu bất tài, hiểu không?”

Trầm Ninh vui sướng, vội nói: “Trầm Ninh đã hiểu!”

“Hiểu rồi thì tốt, hôn sự của hai người các ngươi không thể kéo dài nữa. Sau này ngươi phải tới phủ Tướng quân đưa sính lễ, tam sinh lục lễ tất cả đều không được thiếu thứ gì, hiểu không?” Nhạc phu nhân kỳ thực cũng không muốn hấp tấp vội vàng như thế, nhưng Nhạc Lan Thư có thai đã hơn một tháng, nếu kéo dài để người khác biết, Nhạc Lan Thư sau này sẽ thành trò cười của khắp kinh thành!

“Trầm Ninh đã hiểu! Không cần sau này, ngày mai, ngày mai con sẽ tới! Lễ nghi tất cả sẽ không thiếu, con tuyệt đối sẽ không để Lan Thư tủi thân!” Trầm Ninh ôm chặt lấy Nhạc Lan Thư, cao hứng nói, bộ dạng kia quả thực cứ như sợ chỉ chậm một ngày thôi thì Nhạc Lan Thư sẽ chạy mất.

“Được, Kiêu Nhi, ngươi đưa tỷ tỷ ngươi về phòng đi, vết thương trên mặt phải được bôi thuốc.”

Nhạc Kiêu vẫn đứng một góc đáp lời, lặng lẽ kéo tay Lăng Tuần, nhỏ giọng nói “Ngày mai ta tới tìm ngươi”, rồi đi về phía Nhạc Lan Thư, đỡ nàng dậy.

“Về phần Trầm Ninh, Chu phó tướng, Trần phó tướng, hãy đem người về, nếu con rể ta giờ phút quan trọng này mà lại xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ không bỏ qua!” Nhạc phu nhân nói với hai phó tướng.

“Vâng, thưa phu nhân.” Hai gã tiến lên, đưa Trầm Ninh đang trọng thương đi.

Mấy người Nhạc Kiêu đi rồi, từ đường thoáng chốc yên tĩnh trở lại.

Nhạc Tung Hoành biểu cảm có chút dại ra, lão không rõ, vì sao phu nhân nhà mình ra tay một cái liền giải quyết xong xuôi hết đống chuyện hỗn loạn khó xử này rồi!

Lăng phu nhân cúi người trước Nhạc Tung Hoành, nói: “Đại ca, lão gia nhà ta và đứa con bất hiếu đã làm phiền nhiều rồi, hỗn loạn ngày hôm nay, để đệ muội trước hết dẫn bọn hắn về nhà đã.” Dứt lời liền nói nhỏ với Nhạc phu nhân câu gì đó, rồi ý bảo Lăng Bá Thao đuổi theo, dẫn Lăng Tuần và Lăng Giác rời đi. Chuyện của Lăng Giác còn chưa giải quyết xong, nàng phải mau về nhà dạy con!

“Lão Nhạc, tự mình bảo trọng, tiểu đệ đi trước. Tẩu tử (chị dâu), xin dừng bước.” Lăng Bá Thao vừa chắp tay với Nhạc Tung Hoành, liền chuồn theo phu nhân nhà mình.

Từ đường lớn như vậy liền còn dư lại Nhạc Tung Hoành và Nhạc phu nhân, gió hạ khô nóng thổi qua, Nhạc Tung Hoành lại thấy có chút lạnh.

“Chờ vết thương của nữ nhi lành lại rồi sẽ tính sổ với lão sau! Còn cả Tuần Nhi, nhớ mang thuốc qua cho nó! Hôm nay lão bắt đầu ngủ ở thư phòng cho ta, dám bước vào phòng ngủ một bước, lão nương sẽ lấy dao phay ra hầu hạ!” Nhạc phu nhân ném lại vài câu hung ác, giận đùng đùng bỏ đi. Dám hạ thủ ngoan độc như vậy với nữ nhi, không dạy dỗ lão một chút thì lão không biết ai là chủ cái nhà này!

Về phần Nhạc Tung Hoành ngổn ngang đứng một mình trong gió, lão đến tột cùng đã làm gì sai?

Hôn sự hai nhà Nhạc Lăng cuối cùng cũng được giải quyết. Vì trong bụng Nhạc Lan Thư đã có hài nhi, hai nhà cùng thương lượng viện một cái cớ. Đối với người ngoài thì nói đại thiếu gia Lăng gia thay lòng đổi dạ, còn chưa đón dâu đã yêu mến nữ tử khác, còn nói cái gì không phải nàng thì sẽ không lấy, buộc hai nhà phải hủy hôn, còn nói trong vòng một tháng phải rước được nữ tử kia vào cửa. Nhạc gia cũng không phải dễ bắt nạt, người Lăng gia không phải muốn trong vòng một tháng phải đón dâu sao? Nhạc gia chúng ta đây cũng trong vòng nửa tháng gả nữ nhi ra ngoài! Giáo úy Trầm Ninh trong đệ ngũ doanh của Nhạc gia quân, đôn hậu thật thà, cần cù chăm chỉ, hiếu với bề trên, nhẫn với bề dưới, lại nghe nói hắn ái mộ tam tiểu thư Nhạc gia đã lâu, một nam tử có phẩm chất ưu tú, tận trung một lòng như vậy, đó chính là con hiền rể quý của Nhạc gia!

Tin tức vừa loan, giáo úy tên Trầm Ninh kia liền mời bà mối nổi danh nhất trong kinh thành, dẫn đầu bởi gia trưởng Trầm gia, tiến về phủ Tướng quân cầu hôn nạp thái[]. Nghe nói Nhạc Tướng quân và gia trưởng Trầm gia nhất kiến như cố (gặp lần đầu đã quen thân), gặp mặt chưa được một khắc, hôn sự này liền được định đoạt.

Ngay sau đó là lễ ăn hỏi, mời ba thần toán nổi danh nhất kinh thành tính toán bát tự của hai người, kết quả đều là quẻ cát (quẻ lành)bốn chữ – thiên tác chi hợp (ông trời tác hợp)!

Nếu ngay cả ông Trời cũng nói là thiên tác chi hợp, Trầm gia liền rèn sắt khi còn nóng, trực tiếp mang rương lớn rương nhỏ sính lễ tới Nhạc gia, tiện thể kèm theo một tấm thiếp hồng, ngày hai mươi hai tháng sáu chính là ngày hoàng đạo tốt nhất trong năm.

Ngày hai mươi hai tháng sáu, vừa khéo là kỳ hạn trong vòng nửa tháng gả con gái của Nhạc gia.

Từ lúc nạp thái, bất quá chỉ năm ngày sau, Nhạc gia phát thiếp cưới rộng rãi, ngày hai mươi hai tháng sáu, chưởng thượng minh châu[] của Nhạc gia phong quang xuất giá!

Lại nghe nói, khi người nhà Lăng gia nhận được thiếp cưới Nhạc gia cố ý đưa tới, đều tức đến vẹo mũi!

Tuy thời gian vội vàng, nhưng dưới sự hỗ trợ hết sức của Nhạc gia, việc sắp đặt hôn lễ của Trầm gia ngược lại cũng rất hoa lệ, tinh tế.

Tóm lại, chuyện tình của Nhạc Lan Thư và Trầm Ninh đã kết thúc hoàn mỹ. Cùng ngày cùng đêm, Nhạc Tung Hoành và Lăng Bá Thao ở phủ Tướng quân, mỗi người ôm một vò rượu, vừa hát vừa than ngắn thở dài, chuyện làm thông gia của bọn họ cuối cùng vẫn không có duyên kết thân!

Lại qua một tháng, đến phiên Lăng gia làm đám cưới. Nghe nói nhà gái cũng là thư hương thế gia, tuy phụ thân mất sớm, nhưng vẫn dạy dỗ được một nữ nhi tri thư đạt lễ, ôn nhu hiền thục, xuất đắc thính đường hạ đắc trù phòng[]. Hai lão nhân Lăng gia rất thỏa mãn, cô nương nhà người ta còn chưa vào tới cửa đã bắt đầu gặp thân thích gần xa mà khen không ngớt lời.

Lăng phủ.

Nhạc Kiêu và Lăng Tuần ngồi trong hoa viên được giăng đèn kết hoa, nhìn vầng trăng sáng trên đầu. Xa xa là tiếng vui cười nháo động phòng truyền đến từ viện tử của Lăng Giác.

Lăng Tuần lấy tay chống cằm nhìn bầu trời đầy sao, nhẹ giọng nói: “Cuối cùng cũng kết thúc.”

“Ừ.” Nhạc Kiêu gật đầu, “Mệt mỏi suốt hai tháng, rốt cuộc cũng được yên tĩnh.”

“Chúng ta…” Lăng Tuần hơi dừng lại, trầm ngâm một hồi mới nói: “Chúng ta sau này phải làm sao đây?”

Nhạc Kiêu sửng sốt, nhìn về phía Lăng Tuần, Lăng Tuần vẫn giữ tư thế ngẩng đầu nhìn trời như cũ.

“Chúng ta ngay cả nhà riêng cũng có rồi, ngươi nói phải làm sao?” Nhạc Kiêu hỏi lại.

“Chuyện tình của ca ca và Lan Thư tỷ tỷ đều trắc trở như thế, ta và ngươi đều là nam tử, tương lai còn gặp cản trở lớn hơn nữa, càng không thể quang minh chính đại bái đường thành thân.” Lăng Tuần có chút mờ mịt, có chút thống khổ, “Trên con đường tương lai, cũng chỉ có hai chúng ta, có lẽ chúng ta… sẽ mất đi rất nhiều người, rất nhiều việc…”

“Ngươi hối hận?” Nhạc Kiêu lạnh lùng nhìn Lăng Tuần nói: “Ngươi hối hận có phải không?”

“Đều không phải! Ta chỉ là…” Lăng Tuần biết Nhạc Kiêu hiểu lầm, muốn giải thích lại bị hắn cắt ngang.

“Thật ra bây giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp.” Nhạc Kiêu dừng lại ở đôi mắt Lăng Tuần, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, giọng nói lại lạnh như băng: “Dù sao giữa chúng ta vẫn chưa xảy ra chuyện gì, ngươi lúc nào cũng có thể rời đi.” Nói xong, liền đứng dậy bỏ đi, để lại một mình Lăng Tuần vẫn ngơ ngác ngồi tại chỗ.

“Ta nói hối hận lúc nào chứ? Ta chỉ là, hâm mộ ca ca và Lan Thư tỷ tỷ, tìm được người mình yêu, còn có thể được tất cả mọi người chúc phúc.” Lăng Tuần cúi đầu lẩm nhẩm: “Ta chỉ là, rất hâm mộ họ thôi…”

Có thể phơi bày tình yêu của cả hai dưới ánh mặt trời, có thể quang minh chính đại nhận lời chúc phúc của thân bằng hảo hữu, có lễ đường đẹp đẽ, có tiệc mừng động phòng. Đây là chuyện mà cả đời này, y không thể cầu được.

_____Hết chương _____

[] Nạp thái: Đưa lễ vật đính hôn [↑]

[] Chưởng thượng minh châu: Viên ngọc quý trên tay, ý chỉ con cưng.[↑]

[] Xuất đắc thính đường, hạ đắc trù phòng: Có thể quản cả chuyện đối ngoại lẫn việc bếp núc (kiểu như giỏi việc nước đảm việc nhà ấy). [↑]

Truyện Chữ Hay