Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhạc Kiêu thối xị mặt, bị phụ thân đại nhân xách cổ lôi tới phủ Thượng thư nhận đòn chịu tội.
Quả đúng là nhận đòn chịu tội!
Nhạc Kiêu mới bốn tuổi đầu bước đi còn chưa vững, bị vị phụ thân tác phong quân sự nói một không nói hai của hắn cột vào lưng một cành mận gai phải dài hơn hắn tận hai cái đầu, làm cái lưng non nớt trắng nộn của hắn in toàn vết máu. Nhạc Kiêu vốn định tìm mẫu thân đại nhân yêu quý cầu cứu, tiếc rằng chuyện hắn làm lần này khiến nàng thương tâm quá, chỉ đành lắc đầu một cái coi như không thấy, mặc kệ lão cha hảo hảo giáo huấn hắn! Huynh đệ tỷ muội cũng không dựa dẫm gì được, Nhạc Kiêu chỉ có thể cắn chặt răng không hề kêu đau cũng chẳng hề xin xỏ, mặc cho phụ thân kéo hắn tới phủ Thượng thư. Dọc đường có vô số người vây xem, cơ hồ chắn kín cả lối đi.
Gia đinh Nhạc gia nuốt lệ đuổi đám người xem náo nhiệt đi, một bên đau lòng cho Nhạc Kiêu, một bên thầm thóa mạ lão gia nhà mình không có tình người, hổ dữ còn không ăn thịt con cơ mà, sao lão gia lại ác với tiểu thiếu gia như vậy chứ?! Nhiều người nhìn thế này, bảo thiếu gia sau này làm sao nhìn mặt người ta đây!
Đám người vây xem có người tán thưởng Nhạc tướng quân quả nhiên có phong phạm của đại tướng, đến cả con ruột của mình làm sai cũng tuyệt không vì tình riêng mà làm trái luật lệ, triều ta có tướng lĩnh như vậy thật đúng là phúc khí! Cũng có người nhỏ giọng trách cứ Nhạc Tung Hoành không nể tình thân, tiểu hài tử làm sai mỗi chuyện cỏn con thì coi như khiển trách một chút thôi, sao lại tuyệt tình đến mức này!
Nhạc Kiêu cắn răng, ngược dòng thu phong ào ạt, chấn hưng cơ thể nhỏ bé, gian nan tiến bước. Mắt có chút nóng, mũi có chút tê… Hắn thật sự không muốn khóc đâu!
Lăng Bá Thao đã sớm nghe gia nô hồi báo, ba bước thành hai bước vội vã chạy tới đại môn, kia chính là Nhạc Kiêu nhà Nhạc Tung Hoành trên lưng đang bị cành mận gai đè ép, hướng về cửa phủ đi tới.
“Ta nói lão già ngươi nha! Ngươi! Người đúng là hồ đồ rồi! Còn không mau thả con ra, giày vò nó thành cái dạng gì kia!” Lăng Bá Thao đau lòng nhìn, đoạt lấy sợi dây trong tay Nhạc Tung Hoành, cởi Nhạc Kiêu ra.
“Lão Lăng ngươi đừng có xía vào! Đứa nhi tử này nếu ta không quản, sau này chắc chắn sẽ xảy ra đại họa! Ngươi xem hắn cắn Lăng Tuần thành cái dạng gì rồi!” Nhạc Tung Hoành đoạt lại sợi dây trong tay Lăng Bá Thao, lôi Nhạc Kiêu vào phủ. Trán Lăng Bá Thao đổ đầy mồ hôi, lão quen biết Nhạc Tung Hoành hai mươi năm nay còn không hiểu tính cách lão ta sao? Bây giờ mà đối cứng với lão ta, không chừng còn khiến Nhạc Kiêu phải chịu tội nhiều hơn!
“Nhạc bá bá!” Lăng Giác kéo mẫu thân nhà mình ra, đúng quy đúng củ vái chào Nhạc Tung Hoành. Sau đó lén nhìn Nhạc Kiêu đang chật vật chịu không thấu nhưng vẫn cố không kêu la không đổ lệ, tuy rằng hận nó đến ngứa răng nhưng cũng âm thầm bội phục, tuy nó to gan dám cắn đệ đệ, nhưng vẫn coi như nó là hán tử! Lăng Giác cũng mới chỉ là đứa hài tử bảy tuổi, ở trà quán nghe lão thuyết thư kể chuyện hiệp khách giang hồ nhiều quá đâm ra cũng ít nhiều bắt chước người ta, hoàn toàn không cảm thấy từ “hán tử” này khoác lên người một tiểu oa nhi bốn tuổi thì có gì sai.
“Nhạc đại ca làm gì vậy? Không được, không được, mau thả con ra đi!” Lăng phu nhân nhìn mà trong lòng đau muốn rơi lệ, ôm chầm lấy Nhạc Kiêu, muốn cởi trói cho hắn.
“Đệ muội (vợ của đệ đệ) đừng xen vào! Mau, bế Lăng Tuần lại đây, ta muốn tiểu tử này quỳ trước mặt nhận sai!” Lăng phu nhân là phụ nữ, Nhạc Tung Hoành không tiện đưa tay đẩy nàng ra, chỉ có thể cứng cổ nói to.
“Nó có làm chuyện gì ghê gớm đâu? Huynh làm cha thì tùy tiện mắng vài câu thôi, không nên để con một thân thương thích thế này!” Lăng phu nhân chính là nhìn ra Nhạc Tung Hoành không dám làm khó dễ nàng, liền kéo Nhạc Kiêu vào trong lòng rồi đưa lưng về phía lão, biểu thị rằng lão không có cửa đấu với nàng đâu!
“Đệ muội đúng là hồ đồ! Tuần Nhi bị nó cắn thành như vậy, còn dọa thằng nhỏ sốt cả một đêm, suýt đem nửa cái mạng đi mất, ta, ta thật xin lỗi hai người!” Nhạc Tung Hoành trên mặt đầy vẻ xấu hổ, cúi đầu không dám nhìn.
“Ta nói lão huynh đệ à, sao ngươi càng lớn tuổi lại càng hồ đồ vậy? Tuần Nhi còn nhỏ, phát sốt là chuyện thường tình, huống chi nó ở trong núi bị nhiễm lạnh nên phát sốt, có quan hệ gì tới việc bị cắn đâu. Hơn nữa, vết cắn kia cùng lắm chỉ để lại vết sẹo nhỏ không nghiêm trọng. Nhưng nhìn lại ngươi xem, nhìn lưng Tiểu Kiêu xem, máu chảy thành cái dạng gì rồi? Còn nữa, cuối thu rồi, ngươi còn bắt nó để trần mà đi, lỡ bị bệnh thì phải làm sao bây giờ? Ngươi đừng quên nó mới có bốn tuổi, đã biết cái gì đâu mà ngươi bắt nó nhận tội hả?” Lăng Bá Thao quả thực đau đớn vô cùng, nhìn gương mặt Nhạc Tung Hoành thoáng chốc trắng bệch, hổ thẹn biến thành yêu thương và tự trách, liền thở dài nói: “Nào, huynh đệ ta hôm nay nhân tiện ra hậu viện uống vài chén, Kiêu Nhi cứ để cho phu nhân chăm, ngươi a, tỉnh táo một chút đi!” Nói xong liền nháy mắt với phu nhân nhà mình, Lăng phu nhân hiểu ý, vội vàng tháo cành mận gai bị cột vào người ra, ôm hắn vào phủ. Lăng Giác hấp tấp theo sau.
Nhạc Tung Hoành buồn bực im lặng liếc Lăng Bá Thao, Lăng Bá Thao vỗ vỗ vai lão, phân phó quản gia: “Đi hâm rượu đi”, rồi cùng Nhạc Tung Hoành tâm sự chuyện nam nhân.
Lăng phu nhân ôm Nhạc Kiêu tới phòng của Lăng Tuần, Lăng Giác nhắm mắt theo đuôi.
Sau khi phân phó thiếp thân thị nữ đi lấy nước nóng, khăn và kim sang dược, Lăng phu nhân ôm Nhạc Kiêu lên giường. Lăng Tuần sốt cao vừa hạ, đang nằm giữa giường ngủ say, hoàn toàn không biết kẻ thù đã xâm nhập lãnh địa của mình.
“Chậc chậc chậc.” Lăng phu nhân đau lòng lau vết thương sau lưng của Nhạc Kiêu, Nhạc Kiêu vì đau mà run nhẹ, Lăng phu nhân ôn nhu nói: “Con cứ khóc đi, đừng cố chịu đựng, ở đây không có người ngoài.” Lăng phu nhân thường tới Nhạc gia, tất nhiên cũng biết Nhạc Kiêu tuy còn nhỏ nhưng lại có sự kiên cường đến cả cha mẹ nó cũng phải bội phục.
“Không đau!” Âm thanh bé tí nghẹn khuất của Nhạc Kiêu khiến Lăng phu nhân vừa bực vừa buồn cười, dùng lực đạo nhẹ nhất thoa thuốc rồi băng bó kĩ, sau đó cho Nhạc Kiêu mặc y phục của Lăng Tuần, lại hỏi: “Sáng sớm đã bị phụ thân hành hạ như vậy, chắc chưa ăn gì phải không? Thẩm thẩm đi làm vài món ngon cho con, con ngoan ngoãn ở đây chờ thẩm thẩm nghe chưa?” Lăng phu nhân rất thích Nhạc Kiêu, tuy nó cắn tiểu tử nhà mình, nhưng đây cũng chỉ là tiểu hài tử không hiểu chuyện mà thôi. Với Lăng phu nhân mà nói thì kiểu ghen tị muốn tranh giành tình cảm này thật đáng yêu!
Nhạc Kiêu vừa nghe có đồ ăn, đứa nhỏ đã sớm đói muốn ngất xỉu lập tức gật đầu lia lịa, sau đó còn làm bộ dáng nhu thuận đáng thương chớp mắt nhìn Lăng phu nhân. Hắn vẫn nhớ thẩm thẩm làm đồ ăn rất ngon, ngon hơn cả đầu bếp nhà hắn nữa. Nhạc phu nhân từ nhỏ đã thích vũ đao lộng kiếm (múa đao đùa kiếm), không có duyên với trù phòng, trù nghệ các kiểu căn bản là không cần bàn tới.
Lăng phu nhân vui vẻ cười cười, sờ cái đầu nhỏ của hắn, suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn ôm hắn lên giường Lăng Tuần. “Thẩm thẩm có thể phải tốn chút thời gian, con ở trên giường Lăng Tuần nghỉ ngơi một lúc nhé. Kiêu Nhi phải nhớ kĩ, con là ca ca, phải thương yêu đệ đệ có biết chưa?” Lăng phu nhân khom người truyền bá tư tưởng huynh hữu đệ cung (anh thương em kính) cho Nhạc Kiêu. Nhạc Kiêu gật đầu thật mạnh, hắn nhất định sẽ “thương yêu” đệ đệ thật tốt! Lăng phu nhân hài lòng nở nụ cười, sau đó đứng dậy kéo Lăng Giác nãy giờ vẫn cứ hả hê cười nhìn thương tích của Nhạc Kiêu đi, nàng sợ để Lăng Giác ở lại biết đâu lại thừa dịp không có người lớn mà báo thù cho đệ đệ. Chuyện Lăng Giác thương đệ đệ đã nổi danh khắp hoàng thành, hôm qua nếu không phải bị huynh đệ Nhạc gia đè lại thì Lăng Giác đã sớm nhào tới xé xác Nhạc Kiêu ra!
Lăng phu nhân và Lăng Giác vừa đi, Nhạc Kiêu lập tức nhe răng trợn mắt vặn vẹo lưng, đúng là đau chết hắn rồi! Vừa nãy nói Nhạc Kiêu rất kiên cường, đến chết cũng không chịu thua trước mặt người khác, người khác vừa đi thì hắn lập tức hiện hình.
Nhạc Kiêu cắn răng liều chết nhìn chằm chằm Lăng Tuần tay chân dang rộng, khẽ ngáy o o, nước miếng chảy ròng. Lông mi vừa dày vừa dài, cái mũi xinh xắn đáng yêu, môi hồng cong cong khép mở theo nhịp hô hấp. Đều tại ngươi! Nhạc Kiêu rướn cổ thận trọng nhìn cánh cửa khép hờ, xác định là không có ai liền giơ móng vuốt hung hăng chọc chọc khuôn mặt mũm mĩm trắng nõn như bánh bao thịt của Lăng Tuần.
“Hừ! Cái mặt nhìn như cái banh bao thịt mà cũng kêu là đáng yêu? Nữ oa oa (bé gái) mới gọi là đáng yêu!” Nhạc Kiêu lại dời “tiểu ma trảo” (móng vuốt quỷ =]]]]]]) xuống, chọc thẳng vào cái bụng tròn vo của Lăng Tuần, “Hừ! Cái bụng nhìn như cái bánh màn thầu lớn, nhất định là cái đồ mèo tham ăn! Nữ oa oa mới tham ăn!”
“Bánh bao thối! Bánh bao mập! Bánh màn thầu mập!” Tiểu tử Nhạc Kiêu dáng dấp mũm mĩm dùng đầu ngón tay mập mạp chọc vào người tiểu tử Lăng Tuần mũm mĩm hơn hắn một chút từ đầu xuống chân một lượt mới thấy đỡ bực. Nhìn Lăng Tuần trước mặt bị mình chọc đến mức mặt mũi nhăn lại mà vẫn chưa tỉnh, lương tâm Nhạc Kiêu có chút bất an. Phụ thân nói vì bị hắn cắn nên nó mới phát sốt. Phát sốt là chuyện rất khó chịu, trước đó không lâu Nhạc Kiêu cũng có bị qua rồi, hắn biết rõ loại đau khổ này, còn phải uống thứ thuốc đen thui thối hoắc chết người nữa.
“Ư…” Nhạc Kiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt say ngủ của Lăng Tuần, mặt mày khổ não, cuối cùng quyết tâm như thể đi đặt lễ đính hôn, hắn đưa tay cởi y phục của Lăng Tuần ra.
Trên vai phải trắng nõn của Lăng Tuần bỗng dưng xuất hiện một vết thương, vết thương có hình dấu răng, rất nhỏ nhưng bị thương rất nghiêm trọng, da thịt đều rách ra, thuốc bột trắng thoa đều lên vết thương, nhìn đã thấy đau rồi!
Nhạc Kiêu cứ như vậy nhảy lên người Lăng Tuần, chống thân trên cúi đầu nhìn vết thương trên vai y, con ngươi đen láy chợt hiện chút áy náy. Hình như hắn, thực sự có hơi quá đáng…
“Kiêu Nhi, đồ ăn không nấu nhanh được, con ăn bánh ngọt lót bụng trước nhé… Kiêu Nhi, con đang làm gì vậy?” Lăng phu nhân bưng đĩa điểm tâm tinh xảo cho hai đứa, đứng sững ngoài cửa phòng.
“Thẩm thẩm, con…” Nhạc Kiêu vẫn giữ tư thế cúi người mà nhìn về phía Lăng phu nhân, lời còn chưa nói hết, trên mặt đã trúng một quyền.
“Ai u!” Nhạc Kiêu bị đánh lật sang một bên. Lăng Tuần giơ nắm đấm ngồi dậy, hung hăng nhìn chằm chằm Nhạc Kiêu, “Hừ” một tiếng. Vốn dĩ Lăng Tuần bị Nhạc Kiêu chọc cho thành nửa tỉnh nửa mê, tới khi Lăng phu nhân vào cửa hét một tiếng thì y tỉnh triệt để luôn. Vừa mở mắt đã thấy ngay cái mặt to đùng đáng ăn đập kia đang lắc lư trước mặt mình, lập tức không suy nghĩ, giơ quyền đánh ngay!
“Ngươi dám đánh ta! Ta đánh chết ngươi!” Nhạc Kiêu tỉnh mộng lập tức phản kích, bất quá hắn vẫn còn chậm một bước, Lăng Tuần đã ngồi lên cái bụng nhỏ của hắn, dùng hai cánh tay mũm mĩm không có chút sát thương nào – tả hữu khai cung! (đánh trái đánh phải không chừa đường lui)
“Ta đánh ngươi, ta đánh ngươi!” Lăng Tuần chỉ một mực giáng đòn xuống mặt, xuống người Nhạc Kiêu. Nhạc Kiêu trên lưng vừa bị thương, lại mất quyền chủ động, không còn cách nào khác ngoài vùng vẫy tay chân khua loạn xạ.
“Lão thiên gia a!” Lăng phu nhân sợ đến mức vội vã buông đồ ăn xông lên, ôm Lăng Tuần đang đánh nhau đến phát nghiện ra, Lăng Giác vẫn lẽo đẽo theo đuôi Lăng phu nhân liền tận dụng thời cơ, làm bộ đi tới kéo Nhạc Kiêu vừa bị đánh tới tấp dậy, sau đó hung hăng bấm một cái trên đùi hắn.
“A!” Nhạc Kiêu hét thảm một tiếng, quay đầu về phía Lăng Giác tát cho một phát!
Được lắm, vừa mới kéo đứa bé ra thì đứa lớn lại nhập cuộc. Nhạc Kiêu còn nhỏ, đánh sao lại Lăng Giác hơn hắn ba tuổi lại cao hơn hắn những hai cái đầu?
Lăng phu nhân giận đến muốn ngất đi, một tay ôm Lăng Tuần còn đang giãy dụa, một tay nhéo lỗ tai Lăng Giác, hét lớn: “Tất cả dừng tay cho ta!”. Ba đứa lập tức sợ đến không dám nhúc nhích.
Bọn hạ nhân nghe thấy tiếng động cũng vội vã chạy vào, vừa thấy đã sợ hết cả hồn, phái một người đi thông tri hai vị lão gia, đám còn lại luống cuống giúp Lăng phu nhân tách mấy tiểu thiếu gia ra.
Nhạc Tung Hoành và Lăng Bá Thao vừa hấp tấp tới nơi đã thấy ba đứa hài tử từ cao đến thấp tay nắm lỗ tai cúi đầu đứng trước mặt Lăng phu nhân, Lăng phu nhân thì tức giận đến mức dùng tay vỗ ngực thông khí không ngừng. Nàng vừa mới ra ngoài một lúc, hai thằng ranh kia sao đã đánh nhau rồi? Còn Lăng Giác nữa, sao cũng không hiểu chuyện mà góp chân vào, lại còn ỷ lớn hiếp nhỏ!
“Phu nhân!”
“Đệ muội!”
Lăng Bá Thao và Nhạc Tung Hoành đều đã uống không ít, mặt cả hai đều đỏ ửng.
“Ta, ta mặc kệ!” Lăng phu nhân đứng dậy giậm chân một cái, thở phì phò bỏ đi. Nàng không bao giờ… trông hai thằng nhãi con này nữa!
Lăng Bá Thao và Nhạc Tung Hoành hai mặt nhìn nhau một lúc, sau đó nhìn xuống ba đứa vì đánh lộn mà quần áo lôi thôi, mặt mày xanh tím.
Nhạc Tung Hoành quay sang Lăng Bá Thao, chắp tay nói: “Thời gian không còn sớm, lão ca ca ta đi trước, hẹn ngày khác tái hợp!”
Lăng Bá Thao cũng chắp tay, nói: “Vậy tiểu đệ cũng không tiễn, ngày khác tái hợp! Thỉnh!”
Nhạc Tung Hoành khom lưng ôm lấy Nhạc Kiêu, sải bước về phủ. Lăng Bá Thao phất ống tay áo một cái, nhìn bầu trời xanh trong ngoài cửa sổ, thở dài: “Đem hai thằng nhóc này tới từ đường, bắt chúng nó quỳ tới sáng mai, không được đưa cơm cho chúng nó!”
Ngày hôm sau, tin tức nhị vị công tử nhà Lăng gia và út tử nhà Nhạc gia vì đánh lộn mà bị phạt quỳ ở từ đường suốt một ngày một đêm đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Nghiêm phạt qua đi, ngày lại như cũ.
Chẳng qua cuộc sống trôi qua quá thư thái, rốt cuộc cũng không tránh khỏi có việc ngoài ý muốn phát sinh.
Sự kiện phạt quỳ vừa qua được ba ngày, Nhạc gia tiểu thư Nhạc Lan Thư bỗng nhiên đòi tới phủ Thượng thư thăm “đệ đệ”, hơn nữa lại còn một mực muốn dẫn đệ đệ ruột của mình cùng đi. Nhạc phu nhân dù trong lòng thấy khó hiểu, bất quá vẫn vui vẻ đáp ứng. Tương lai, hai nhà Nhạc Lăng sẽ thành thông gia, dẫn nữ nhi qua lại nhiều một chút cũng hay, tình cảm thì phải bồi dưỡng từ bé mới tốt. Về phần tiểu quỷ nghịch ngợm Nhạc Kiêu này, đúng là dư thừa, không được để hắn rước thêm rắc rối nào nữa. Khi đến Lăng phủ, hai vị phu nhân còn đang ân cần thăm hỏi, Nhạc Lan Thư đã dắt đệ đệ thẳng đến hậu phủ! Nàng đã tới phủ Thượng thư mấy lần, đối với nơi này rất quen đường thuộc lối. Nhạc Lan Thư hùng hổ dẫn đệ đệ đến thẳng nơi mà huynh đệ Lăng gia vẫn thường chơi – “Lý hí viện” (sân chơi cá chép). Lăng Giác đang ôm Lăng Tuần chơi xích đu, bỗng thấy Nhạc Lan Thư mặt mày hung tợn xông vào liền giật mình, ôm chặt đệ đệ, híp mắt nói: “Nguyên lai là Lan Thư muội muội tới, ta còn đang không biết cái tiếng động hổ hổ sinh phong (rầm rầm uy vũ như hổ =]]]]) kia ở đâu mà ra.”
Nhạc Lan Thư mới năm tuổi, đương nhiên không hiểu ý vị châm chọc trong lời nói của Lăng Giác, chỉ thấy nàng chống nạnh hô to: “Hứ! Ai là muội muội của ngươi! Dám bấm vào đùi đệ đệ ta, xem ta còn không giáo huấn ngươi!” Nói xong liền xông vào đánh Lăng Giác, Lăng Giác dù sao cũng lớn hơn Lan Thư hai tuổi, lại là nam hài, chỉ thấy hắn duỗi hai tay nắm đôi bàn tay trắng như phấn của Nhạc Lan Thư, cười đùa: “Chỉ bằng tiểu nha đầu ngươi mà cũng dám dạy dỗ ta? Đợi cao thêm hai tấc nữa đi rồi nói!” Nhạc Lan Thư tức giận cắn răng, chỉ có thể chân trái chân phải đá Lăng Giác liên tục, đáng tiếc chân nàng cũng ngắn, đá không trúng, lại còn chọc cho Lăng Giác cười hô hố.
Bên kia ca ca với tỷ tỷ đang đánh nhau, bên này hai đứa đệ đệ cũng không nhàn rỗi. Nhạc Kiêu vừa đến một lúc, hai đứa liền phồng mang trợn má, xắn tay áo lên.
“A~~~~~~~~”
“A~~~~~~~~”
Hai đứa trẻ con bốn tuổi gân cổ, rất khí thế hét lên, xông thẳng vào đối phương.
Hai đứa bổ nhào vào nhau, ôm một cái, lắc một cái, sau đó cùng ngã lăn xuống đất. Bởi hai đứa đều gắt gao nắm lưng đứa kia, chế trụ nhau, làm đứa kia không thi triển được quyền cước gì, chỉ có thể dùng đầu mà chiến đấu. Nhìn xem, hai cục tròn tròn đánh nhau! Đúng là trán chạm trán nha! Ai u, bắt đầu dùng răng cắn rồi! Chắc là trán chịu lực sát thương mạnh quá nên phải sửa lại chiến lược! Đứa thấp thấp dùng hàm răng nhỏ cắn vào vai phải đứa cao cao, đứa cao cao cắn chặt vai trái của đứa thấp thấp, sau đó, bắt đầu tốn hơi thừa lời rồi!
Hai đứa trẻ con ôm nhau lăn lộn trên đất, cắn vai đứa kia nhất quyết không chịu nhả ra.
Lại thêm nhóm của ca ca với tỷ tỷ, chỉ thấy tỷ tỷ Nhạc gia tức giận đến đỏ cả mặt, ướt cả mắt, đá không được mà đánh cũng không xong, suýt khóc đến nơi thì bỗng nảy ra diệu kế, quay về phía sau Lăng Giác mà hô: “Thẩm thẩm, ca ca đánh con! Cứu con với!”
Lăng Giác run tay, lập tức buông tiểu nha đầu ra, xoay người lại giơ hai tay lên, nói: “Nương, con không có!”
Lăng Giác vừa quay người, Nhạc Lan Thư liền nhếch miệng cười, vươn hai tay nhắm thẳng lưng hắn hung hăng nhéo hai cái, sau đó nhanh chóng nhảy ra xa một trượng, cười to. Lăng Giác đau đớn kêu, biết mình mắc bẫy, quay lại nhìn Nhạc Lan Thư đang làm mặt quỷ với mình! Lăng Giác xoa cái lưng đau nhức liền muốn xông lên báo thù, ai ngờ hai tên gia đinh từ cửa viện xông vào, gọi to: “A di đà phật, tiểu tổ tông của ta ơi”, sau đó một đứa chạy đi báo tin, một đứa ở lại khuyên can.
Lúc này Lăng Giác và Nhạc Lan Thư mới nhận ra, nguyên lai trong lúc bọn nó không để ý thì bọn đệ đệ lại cắn nhau rồi!
Nếu cha nương mà biết được… Lăng Giác và Nhạc Lan Thư rùng mình, ta không muốn đến từ đường quỳ đâu!
“Này, nha đầu, không muốn bị phạt thì phải làm theo lời ta!” Lăng Giác bỗng bảo Nhạc Lan Thư. Nhạc Lan Thư nhìn Lăng Giác một chút, lại nhìn hai đứa đệ đệ đang cắn nhau không tách ra nổi, vội vã gật đầu.
Khi Lăng phu nhân và Nhạc phu nhân hấp tấp chạy tới, tên gia đinh có nhiệm vụ khuyên can vẫn chưa tách hai tiểu tổ tông kia ra được! Lăng phu nhân và Nhạc phu nhân vội thân tự xuất mã (tự mình động thủ), một người gạt tên gia đinh vô dụng ra, một người tranh thủ cách ly hai đứa! May mà trời ngày càng lạnh, hai tiểu tử kia đều mặc y phục dày, chỉ để lại trên vai nhau một bãi nước bọt thôi.
Bị ôm vào ngực mà hai đứa vẫn còn quẫy đạp, miệng đầy nước miếng dùng đồng ngôn đồng ngữ (ngôn từ trẻ con) mà chửi bậy.
“Đồ quỷ ngu ngốc đáng ghét, ta cắn nát ngươi, cắn nát ngươi!” Đây là của Lăng Tuần.
“Đồ bánh bao, bánh màn thầu, đồ tiểu cô nương, ta cắn nát ngươi!” Đây là của Nhạc Kiêu.
Lăng phu nhân và Nhạc phu nhân đúng là vừa buồn cười vừa bực mình, ôm hai đứa hài tử vừa thấy mặt nhau đã muốn đánh lộn, nhìn nhau cười khổ. Sau mới nhớ ra, còn hai đứa nữa mà?
Gia đinh cũng không nghĩ ra, mới vừa rồi vẫn còn trong cuộc cơ mà…
“Nương, có chuyện gì vậy?”
Là Lăng Giác!
Người trong viện nhìn sang, chỉ thấy Lăng Giác nắm tay Nhạc Lan Thư, đứng ở cửa viện ngây ngô nhìn vào, Nhạc Lan Thư cầm trong tay một cọng cẩu vĩ ba thảo [] (mới đầu còn định hái hoa nhưng cuối thu chỉ còn cẩu vĩ ba thảo), sợ hãi nhìn xung quanh. Hai đứa đều mang bộ dạng vô tội không biết chuyện gì vừa xảy ra mà nhìn mọi người.
May mà hai đứa tình cảm tốt, chuyện thành thân đúng là định được rồi, bọn nó tương lai nhất định sẽ tương thân tương ái! Đây là tiếng lòng của Lăng phu nhân và Nhạc phu nhân.
Vì sao ca ca/tỷ tỷ mới vừa đánh nhau đã lại thay đổi thế này? Đây chính là tiếng lòng của Nhạc Kiêu và Lăng Tuần.
Ta cái gì cũng không biết… Còn đây chính là tiếng lòng của hai đứa gia đinh đã tận mắt chứng kiến.
Vì chuyện của hai đứa hài tử mà lần gặp mặt này phải lúng túng kết thúc.
Buổi tối, Nhạc Kiêu và Lăng Tuần được trưởng bối hai bên “ban thưởng” cho chép phạt “Bách gia tính” [] mười lần, vừa cặm cụi dưới ánh nến chép thư, vừa dùng ngôn từ độc địa nhất mình nghĩ ra được mà chửi thầm đứa kia.
Mà Lăng Giác và Nhạc Lan Thư bị Lăng phu nhân và Nhạc phu nhân xem trọng, thì hết lần này đến lần khác dùng nước rửa cho sạch cái tay bị ép phải nắm tay đứa kia…
Bất quá, các vị khán giả đừng tưởng vì chuyện này mà hai nhà đi thăm hỏi nhau sẽ không mang tiểu hài tử theo. Trên thực tế, số lần thăm hỏi trong sự tranh cãi ầm ĩ của hài tử ngày càng nhiều. Mà mỗi lần đều kết thúc trong sự hỗ ẩu Nhạc Kiêu và Lăng Tuần, và sự “tương thân tương ái” của Lăng Giác và Nhạc Lan Thư. Lâu ngày, ai cũng biết tiểu nhi tử của Nhạc tướng quân và tiểu nhi tử của Lăng thượng thư bát tự không hợp, cứ gặp là đánh, lâu dần mọi người cũng quen, chỉ coi đó là cách biểu hiện tình cảm giao hảo của bọn nó thôi. Có điều ở chỗ không ai nhìn thấy, trên người Lăng Giác ngày ngày lại hết vết thâm này đến vết bầm nọ, mà trang sức tinh xảo trên người Nhạc Lan Thư cũng ngày ngày mạc danh kì diệu (không giải thích được) nát tan…
___Hết chương ___
[] Cẩu vĩ ba thảo:
[] Bách gia tính: văn bản ghi lại các họ phổ biến của người Trung Quốc. Văn bản này được soạn vào đầu thời Bắc Tống. Ban đầu danh sách có họ, sau đó tăng lên họ, gồm họ đơn (chỉ gồm một chữ, ví dụ Triệu, Hồ,…) và họ kép (gồm hai chữ, ví dụ Tư Mã, Gia Cát,…)