Lăng Không Tam Kiếm

chương 21: mây đen đã tiêu tan

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Triệu Thiếu Vân cũng cả kinh, không suy nghĩ gì hết, nghe lời giở khinh công ra đuổi theo Cổ Thất Đình luôn.

Nghe thấy, Lôi Vân bảo Triệu Thiếu Vân như thế, Cổ Thất Đình kinh hãi vô cùng vội giở hết toàn lực chạy thẳng về phía trước.

Triệu Thiếu Vân thấy thái độ của Lôi Vân lo âu như thế, càng không dám chậm trễ, vội giở toàn lực đuổi theo Cổ Thất Đình ngay.

Chỉ trong nháy mắt, hai bóng người, một trước một sau phi nhanh như điện chớp mất dạng ngay. Còn Lôi Vân thì từ từ bước theo về phía hai người vừa đi khỏi.

Đi được một quãng, Lôi Vân bỗng hối hận và nghĩ bụng :

- “Võ công của Thiếu Vân bằng sao được Xích Mi Ma Quân, dù có đuổi kịp cũng vô ích mà thôi!”

Chàng vừa nghĩ tới đó thì đã nghe thấy tiếng quát thánh thót và đúng là tiếng của Triệu Thiếu Vân mà chàng đang lo ngại. Đồng thời, hình bóng của nàng đã hiện ra ở trước mặt chàng ngay.

Lôi Vân cả mừng vội tiến lên an ủi :

- Thực tội nghiệp cho Vân muội! Kiếm không thấy thì thôi có sao đâu!

Triệu Thiếu Vân tỏ vẻ hổ thẹn, u oán thở dài đáp :

- Vân đại ca xin thứ lỗi cho tiểu muội bất tài! Đáng lẽ tiểu muội đã đuổi kịp y rồi, nhưng bị y quay lại giơ song chưởng lên tấn công một thế rất lợi hại, nên tiểu muội phải lùi bước... À, đại ca, y là ai? Có thù hằn gì với đại ca thế?

Lôi Vân trợn ngược đôi lông mày lên hỏi :

- Thiếu Vân, trong Tam tuyệt Nhị quân có ai là người chột mắt?

Triệu Thiếu Vân ngạc nhiên đáp :

- Ngoài Xích Mi Ma Quân ra thì không còn ai chột mắt hết. Chả lẽ đại ca bảo người đó chính là một trong Tam tuyệt Nhị quân hay sao?

Lôi Vân bỗng tiến lên một bước, mắt lộ hung quang :

- Phải! Y chính là Xích Mi Ma Quân!

Triệu Thiếu Vân đỡ lời :

- Không đúng! Ông già áo xanh mà em đuổi theo đó không phải là chột mắt!

- Cái gì?

Lôi Vân giật mình kinh hãi vội tiếp :

- Người mà Vân muội đuổi theo không phải chột mắt?

- Phải! Tiểu muội nhớ lắm, vả lại khinh công của tiểu muội lại nhanh hơn y, không khi nào tiểu muội lại đuổi lầm người, và người này vẫn mặc bộ quần áo xanh như vừa rồi, chỉ có mắt của y không phải là chột thôi!

Lôi Vân nghe nói cả kinh và hoài nghi, nhìn thẳng vào mặt Triệu Thiếu Vân hỏi tiếp :

- Vân muội không trông lầm chứ?

Triệu Thiếu Vân lắc đầu không suy nghĩ gì hết, liền đáp :

- Tiểu muội không nhìn lầm chút nào! Tiểu muội lại tưởng y có thâm thù với đại ca, cho nên lúc đuổi kịp, tiểu muội còn nhận kỹ được bộ mặt của y nữa.

Lôi Vân nghe nói ngẩn người ra giây lát, rồi bỗng trợn ngược đôi lông mày lên, hai mắt lộ hung quang, ngửng mặt nhìn lên trời, thái độ rất khác thường, và chàng móc túi lấy ra lọ thuốc bằng ngọc của Y Dư Huy tặng cho chàng tủm tỉm cười và nghĩ bụng :

- “Ta phải sớm chữa khỏi vết thương ở trên vai đã. Hà hà, theo sự nhận xét của ta thì Tam tuyệt Nhị quân đã chết hết, thì tên Xích Mi Ma Quân này thể nào cũng là giả dạng. Ta hãy chữa khỏi vết thương của ta đã! Chữa khỏi vết thương của ta đã...”

Nghĩ tới đó, thái độ của chàng đã thay đổi hẳn và tự nhủ rằng :

- Nếu lọ thuốc này của Y Dư Huy là Du Ty Thiết Cốt Phấn như trước, thì ta chỉ có biết nhìn nhận là số ta hẩm hiu thôi!

Chàng cười và nói với Triệu Thiếu Vân rằng :

- Vân muội làm ơn khoét hộ những thịt thối ở trên vai của ngu huynh bỏ đi, rồi rắc hộ thuốc bột này vào.

Triệu Thiếu Vân vội tiến tới gần, từ từ cởi nút áo Lôi Vân, khoét những thịt thối đi, và rắc thuốc bột ở trong lọ ngọc vào vết thương cho chàng. Đồng thời nàng khẽ hỏi :

- Đại ca đã làm Lục Lâm Minh Chủ rồi đấy à?

Lôi Vân chỉ khẽ trả lời bằng một tiếng “ừ” thôi, rồi chàng lại làm thinh ngay.

- Đại ca có biết vết thương ở trên vai đại ca là bị ai đánh...

Lôi Vân chị lo sợ nàng ta hỏi đến vấn đề ấy, không ngờ nàng lại hỏi liên tiếp mấy câu. Chàng khích động lạ thường, người bỗng run lẫy bẫy... Triệu Thiếu Vân lại tưởng là tay mình đã đụng trúng vết thương của chàng vụt hỏi :

- Có phải tiểu muội đã va đụng phải vết thương của đại ca đấy không?

Lôi Vân mủi lòng không sao nhịn được, nước mắt nhỏ ròng xuống như suối, cất giọng rầu rĩ :

- Không! Không phải thế! Vết thương của ngu huynh đã đỡ nhiều rồi.

Triệu Thiếu Vân bỗng trợn ngược đôi lông mày lên nghĩ bụng :

- “Bây giờ ta nên nói cho chàng biết!”

Nàng vừa nghĩ vừa liếc nhìn Lôi Vân, thấy bộ mặt anh tuấn của chàng bỗng lộ vẻ âu sầu, nhưng không có vẻ gì là nhăn nhó hết, nàng mới yên tâm.

Nàng biết vết thương ở trên vai của chàng không làm cho chàng đau khổ chút nào. Nàng vừa rắc thuốc xong, liền cài khuy áo lại cho chàng và một mặt thì nghĩ ngợi, nên dùng phương pháp gì nói cho chàng biết tại sao chàng với Trung Nhạc Chi Chủ hai thầy trò lại bất hòa như vậy! Nàng nghĩ tới đó bụng bảo dạ rằng :

- “Chàng bướng bỉnh lắm! Có lẽ Âu Dương tiền bối nói không sai, trước khi chưa tìm thấy Cổ Thất Đình, thì dù ông ta có giải thích cho chàng biết cũng vô ích thôi”.

Nàng cau mày lại trầm ngâm giây lát, lại nghĩ tiếp :

- “Ta phải nói chàng hay để chàng biết mà lo liệu trước. Ít nhất ta cũng không thể để cho chàng bị kích thích đau đớn đến nỗi có thể điên khùng được”.

Lôi Vân thấy rắc thuốc xong chỗ vết thương da mát rượi hẳn, chàng hơi yên tâm nghĩ bụng :

- “Có lẽ lần này Y Dư Huy đã đưa thuốc cứu thương thực cho ta!”

Chàng lại bỗng thấy vẻ mặt Triệu Thiếu Vân hơi khác, vội hỏi :

- Vân muội đang nghĩ gì thế?

- Đại ca, tối hôm qua tiểu muội với sư phụ và sư phụ của đại ca nói đến chuyện của đại ca, nói suốt một đêm...

Lôi Vân nghe tới đó liền thất kinh, nhưng chàng vẫn làm ra bộ lạnh lùng và nén lửa giận xuống hỏi lại Triệu Thiếu Vân rằng :

- Nói chuyện về ngu huynh ư? Nói gì thế?

Thấy thái độ của Lôi Vân lạnh lùng như vậy, Triệu Thiếu Vân không động lòng chút nào vẫn tủm tỉm cười đáp :

- Nói về vết thương ở trên vai của đại ca!

- Tại sao lại không nói đến chuyện cuốn bí kíp của Tam tuyệt Nhị quân để lại...

Lôi Vân đã bắt đầu khích động, đầu óc choáng váng, cổ họng hầu như bị tắt nghẽn, đến nói chuyện cũng mơ hồ hẳn.

Cổ họng như bị tắt nghẽn, hầu như Lôi Vân không sao nói được nữa, thì Triệu Thiếu Vân lại nói tiếp :

- Vân, đại ca hãy nghe tiểu muội nói trước...

Nàng nói tới đó, giơ tay lên vuốt tóc rồi ung dung nói tiếp :

- Tối hôm qua sư phụ của tiểu muội khuyên Trung Nhạc Chi Chủ nên đi kiếm đại ca ngay để nói rõ chuyện này, nhưng sư phụ của đại ca bảo phải kiếm thấy Cổ Thất Đình đã rồi hãy kiếm đại ca sau...

Lôi Vân nghe tới đây rùng mình đến thót một cái, trầm giọng quát :

- Việc này thì có liên quan gì đến Cổ Thất Đình?

- Đại ca có bằng lòng nhận lời tiểu muội một vấn đề này không?

Tuy nàng hỏi thế, nhưng không đợi chờ Lôi Vân trả lời, nàng đã nói tiếp :

- Đại ca hãy bình tĩnh trước đã, tiểu muội có việc muốn nói cho đại ca hay và cũng có việc muốn hỏi đại ca nữa.

Lôi Vân nghe nói phải cố nén lửa giận xuống và tươi cười đáp :

- Ngu huynh nhận lời Vân muội! Vậy Vân muội cứ nói đi!

- Chờ lát nữa sư phụ của đại ca với sư phụ tiểu muội tới...

Thấy Triệu Thiếu Vân nói như thế, Lôi Vân rùng mình hỏi lại :

- Cái gì? Hiền muội bảo Giang Nam Hiệp Cái với sư phụ của ngu huynh sẽ tới đây ư?

Nói tới đó lời của chàng đã bắt đầu run lẫy bẫy và nói tiếp :

- Tôi không muốn gặp họ. Hì hì, Lôi Vân này đã là kẻ phản đồ của sư môn rồi! Còn đối với Giang Nam Hiệp Cái, thì tôi là kẻ thù kẻ địch, vậy sao tôi lại phải gặp họ?

Nói tới đó, chàng vùng vằng phất tay áo như muốn bỏ đi ngay vậy.

Triệu Thiếu Vân thấy thế đau lòng vô cùng, không sao nhịn được, hai hàng nước mắt đã nhỏ ròng, nghẹn ngào nói tiếp :

- Đại ca chả nhận lời tiểu muội bằng lòng bình tĩnh nghe tiểu muội nói rồi là gì?

Lôi Vân ngẩn người ra, mặt biến sắc gượng cười đáp :

- Hiền muội... tôi bình tĩnh sao được? Việc này Vân muội không phải là không biết, bây giờ tôi đã trở nên kẻ thù địch chung của võ lâm rồi! Ai đã gây nên việc này? Trung Nhạc Chi Chủ là người có ơn nuôi nấng và truyền thụ võ công cho tôi, ông ta muốn bảo tôi làm gì thì dù có phải đâm đầu vào chỗ chết, Lôi Vân cũng không từ chối... nhưng ông ta không thể bắt tôi chết dưới tình thế này, để tôi chết rồi mà vẫn còn mang ô danh!

Triệu Thiếu Vân nghe nói cảm động vô cùng, vội ngã ngay vào lòng Lôi Vân thổn thức nói :

- Đại ca đừng nói nữa! Đó là hiểu lầm! Hoàn toàn là sự hiểu lầm!

Lôi Vân thất kinh ôm chặc lấy Triệu Thiếu Vân hỏi lại :

- Hiểu lầm ư? Sao lại là hiểu lầm?

Lúc này chàng thấy Triệu Thiếu Vân đối xử với mình như vậy, đã quên hết mọi sự, mà chỉ cảm thấy mối thâm tình của Triệu Thiếu Vân đã tặng cho mình là duy nhất thôi. Chàng biết sở dĩ Triệu Thiếu Vân nói với mình chuyện này cũng là vì thương mình, nên chàng gượng cười nói tiếp :

- Vân muội, chúng ta nói sang chuyện khác đi. Hiện giờ quả thực ngu huynh không muốn gặp sư phụ...

Triệu Thiếu Vân nhắm mắt lại thổn thức :

- Đại ca thể nào cũng phải gặp sư phụ mới được... đó hoàn toàn là hiểu lầm!

Đại ca phải nên hiểu người đả thương đại ca không phải là sư phụ của đại ca đâu, đại ca phải bình tĩnh một chút mới được!

Lôi Vân lại run lẫy bẫy, nhưng vẫn gượng nói :

- Hiền muội nói hết đi, mau nói hết đi!

- Người đó là Hàn Thiên Cô...

- Hàn Thiên Cô Tú, họ Cổ ấy ư?

Lôi Vân bỗng biết sắc mặt quát hỏi :

- Cái gì? Vân muội nói người đả thương ngu huynh là Hàn Thiên Cô Tú ư?

Tôi xin Vân muội đừng có lừa dối tôi nữa. Nếu quả thực như vậy, tôi đã biến thành một kẻ phản sư nghiệp đồ thực sự hay sao?

Chàng rất đau lòng nghe chuyện của người mà mình tin tưởng nhất đã kể cho chàng nghe một câu chuyện quá bất ngờ. Triệu Thiếu Vân lại nói tiếp :

- Phải! Theo sư phụ của đại ca nói, không biết Cổ Thất Đình tại sao lại làm được một cái mặt nạ da người, y đã mạo nhận là sư phụ của đại ca, đả thương đại ca, đồng thời còn ly gián tình thầy trò của đại ca! Còn nữa...

Triệu Thiếu Vân vừa nói tới đó, đã bị tiếng quát tháo của Lôi Vân át giọng :

- Được rồi! Vân muội đừng nói tiếp nữa!

Lôi Vân bỗng tự trấn tĩnh, trố mắt lên nhìn Triệu Thiếu Vân. Chàng thấy bộ mặt xinh đẹp của nàng ta tuy nước mắt chưa ráo, nhưng vẫn đẹp vô cùng. Triệu Thiếu Vân lại hỏi :

- Đại ca có tin lời nói của tiểu muội không?

Lôi Vân nhắm nghiền đôi mắt một lúc, rồi mới từ từ mở mắt ra nhìn nàng và đáp :

- Sao tôi lại không tin lời Vân muội? À, vừa rồi Vân muội có nói, lát nữa sư phụ của tôi và Giang Nam Hiệp Cái sẽ tới đây phải không? Nếu vậy phen này sự hiểu lầm sẽ không còn nữa...

Triệu Thiếu Vân vẫn nằm tựa trong lòng Lôi Vân, vẻ mặt tươi cười trong lòng hân hoan, liền lớn tiếng kêu gọi :

- Âu Dương thúc thúc mau lại đây đi!

Hình như nàng đã quên hiện giờ Lôi Vân đã là Thiên Hạ Lục Lâm Minh Chủ, mà trong thâm tâm của nàng chỉ nhận thấy sự hiểu lầm của Trung Nhạc Chi Chủ với Lôi Vân khi đã quét sạch xong, thì việc gì cũng có kết quả mỹ mãn cả.

Nàng thấy sau đó việc gì cũng sẽ rất giản dị. Rồi nàng mong Trung Nhạc Chi Chủ với Giang Nam Hiệp Cái sẽ cho phép nàng với Lôi Vân được dắt tay cùng đi hành đạo giang hồ, khiến người trong võ lâm phải thèm muốn hạnh phúc của hai người.

Ngồi tựa trong lòng Lôi Vân nên không trông thấy sắc mặt của chàng, nếu nàng trông thấy rõ thì những ý nghĩ của nàng sẽ tan như bọt nước.

Vì lúc này, Lôi Vân đang nhăn nhó, đang đau khổ để chờ ân sư của mình tới và trong lòng thì tự nhủ rằng :

- Đây là sự hiểu lầm. Hà! Bây giờ ta mới biết, liệu có muộn không? Bây giờ, dù sư phụ có tha thứ cho ta cũng vô ích thôi... vì ta đã làm Thiên Hạ Lục Lâm Minh Chủ rồi, chả lẽ ta lại có thể rút lui ngay được một cách dễ dàng hay sao?

Lúc ấy, bốn bề yên lặng như tờ, hai người đều nghe thấy tiếng hô phấp của nhau. Lôi Vân lại nghĩ tiếp :

- “Cổ Thất Đình có thể đeo mặt nạ da người mạo nhận là ân sư của ta, như vậy Xích Mi Ma Quân và Vân Thái thư sinh vừa xuất hiện đó lại là ai giả mạo? Lát nữa gặp sư phụ, nếu sư phụ cho phép ta sống, thì người mà ta sẽ tìm kiếm trước tiên thể nào cũng phải tên Cổ Thất Đình...”

Lúc ấy, trên đỉnh núi cao chót vót bỗng có hai cái bóng người nhanh như sao sa phi xuống, chỉ trong nháy mắt đã tới chỗ của Lôi Vân với Triệu Thiếu Vân đang ngồi.

Hai người đó đứng ở phía sau Lôi Vân với Triệu Thiếu Vân và cách chừng nữa trượng, cả hai đều tủm tỉm cười, nhưng cái cười của hai người không biết mừng hay lo âu. Người tuổi trạc trung niên mặc áo nho sĩ màu trắng, bỗng cất tiếng kêu gọi rất dịu dàng :

- Vân nhi!...

Lôi Vân nghe thấy tiếng kêu gọi, bỗng giật mình đến thót một cái vội đẩy Triệu Thiếu Vân ra, đứng phất dậy và quay người lại. Chàng đã trông thấy rõ người vừa gọi mình là ai, không sao cầm lòng được, đã ứa nước mắt ra luôn, với giọng run run khẽ gọi một tiếng :

- Sư phụ!

Rồi chàng nhảy lại ngã vào lòng Trung Nhạc Chi Chủ.

Trung Nhạc Chi Chủ ôm chặc lấy Lôi Vân mà ông ta đã nhận là nghịch đồ phản môn, mắt ông ta đã lu mờ, cổ đã khô khan, với giọng khàn khàn nói tiếp :

- Vân nhi... bây giờ sư phụ đã biết rõ rồi... Vân nhi! Con có biết sư phụ trách cứ con là tại sao không? Hà! Sự thực sư phụ có biết đâu trong người của con lại có cuốn bí kíp da người của Tam tuyệt Nhị quân. Sư phụ lại tưởng con vốn dĩ là đồ đệ của Tam tuyệt Nhị quân và mang nghề đầu sư...

Lôi Vân không sao nhịn được, lớn tiếng khóc sướt mướt, nức nở và y như điên như khùng đáp :

- Sư phụ! Sư phụ! Xin sư phụ đừng nhắc nhở đến chuyện ấy nữa! Đồ đệ tồi bại, lúc đầu có biết đâu kẻ cướp bí kíp và đả thương vai phải của đồ đệ lại là người khác mạo nhận, chứ không phải là sư phụ... vì vậy, mà đồ đệ đã gây nên những việc đại nghịch bất đạo. Đồ đệ đã thất lễ với sư trưởng... sư phụ! Xin sư phụ lượng thứ cho! Xá tội cho con.

Trung Nhạc Chi Chủ mặt lộ vẻ hiền từ, cúi đầu xuống nhìn đồ đệ cưng, một mặt kể chuyện mình đã hiểu lầm Lôi Vân như thế nào cho chàng hay, đồng thời Lôi Vân cũng kể lại những sự tao ngộ kỳ dị và tàn khốc của mình như thế nào cho sư phụ hay.

Thế là sự hiểu lầm của hai thầy trò đã tiêu tan.

Sau cuộc gặp gỡ ấy, Trung Nhạc Chi Chủ giơ cánh tay phải lên để lau nước mắt mà đã mấy chục năm nay ông ta chưa hề có trạng thái như thế này, miệng tủm tỉm cười nói :

- Vân nhi! Bây giờ, sư phụ không trách con nữa đâu! Lúc ấy chỉ vì con quá đau lòng, quá uất ức nên con thất lễ với Giang Nam Hiệp Cái Lục tiền bối. Tất nhiên Lục Tiền bối cũng như sư phụ, đã lượng thứ cho con rồi. Con mau ra xin lỗi lão tiền bối đi.

Lôi Vân vâng lời quay lại đi tới trước mặt Hiệp Cái.

Cũng cảm động hết sức, Hiệp Cái gượng cười nói :

- Thôi! Hiền điệt khỏi cần phải xin lỗi nữa, việc này không thể trách hiền điệt được.

Đột nhiên mặt biến sắc, hai mắt trố lên như hai ngọn đèn ló, Hiệp Cái nhìn thẳng về phía sau Lôi Vân dùng giọng mũi khẽ kêu “hừ” một tiếng.

Lôi Vân cũng đã nghe thấy phía sau có tiếng chân người đi tới. Chàng quay đầu lại nhìn, đã thấy ba cái bóng người nhanh như điện chớp phi tới.

Hiệp Cái vội nói lớn :

- Thực không ngờ! Thực không ngờ!...

Lôi Vân ngạc nhiên hỏi :

- Tiền bối bảo không ngờ cái gì cơ chứ?

Tiếng nói của chàng vừa dứt, thì Trung Nhạc Chi Chủ cũng kinh ngạc la lớn :

- Thực không ngờ Đại Giang Nam Bắc Lục Lâm Minh Chủ lại giáng lâm nơi đây! Chả lẽ quả thật vì...

Trong tiếng cười ha hả thực lớn, đã có ba cái bóng người ở đằng xa phi tới trước mặt Trung Nhạc Chi Chủ, Hiệp Cái và Lôi Vân các người liền.

Triệu Thiếu Vân trông thấy ba người đó mặt lộ vẻ sợ hãi, vội tới cạnh Lôi Vân, giơ tay ra khẽ nắm lấy cánh tay phải của chàng và rỉ tai nói :

- Đại ca, người đứng giữa trong ba người đó là Thiết Diện Kim Kiếm Lam Thiên Ưu và cũng là Lục Lâm Minh Chủ của Đại Giang Nam Bắc đấy...

Lôi Vân nghe tới đó khiến chàng như bị té ngay vào trong cơn ác mộng.

Chàng bỗng phát giác bây giờ mình vẫn còn là Minh chủ của thiên hạ lục lâm.

Chàng vội ngửng đầu lên nhìn kỹ, thấy Lam Thiên Ưu mặc áo lam, tuy trời tối om mà chàng vẫn trông thấy rõ mặt của y đen nhánh, hai mắt sáng như hai ngọn đèn ló, tuổi trạc ba mươi, lưng đeo một thanh trường kiếm dài lê tới tận đất, trông rất hào khí hơn người.

Lam Thiên Ưu vừa tới nơi, mặt lộ vẻ kinh ngạc, hình như y ngạc nhiên là tại sao Trung Nhạc Chi Chủ với Giang Nam Hiệp Cái lại xuất hiện ở nơi đây?

Hiệp Cái cố nén lửa giận xuống, trong lòng hoài nghi, nhưng vẫn gượng cười nói :

- Thế ra là Lam Minh chủ đấy à! Hà hà... hân hạnh thực! Hân hạnh thực!

Trung Nhạc Chi Chủ thấy vậy trợn ngược đôi lông mày lên nghĩ bụng :

- “Lục Triệu Ký nóng tánh thật! Hà, một người là Hiệp Cái của Giang Nam và một người là đạo tặc của Giang Nam Bắc, tất nhiên hai người không thể nào hòa hợp với nhau được...”

Lam Thiên Ưu cười khẩy, rồi đưa mắt liếc nhìn Trung Nhạc Chi Chủ, Lôi Vân và Triệu Thiếu Vân ba người một cái. Y nhìn mọi người xong, lại bỗng nhìn thẳng vào mặt Trung Nhạc Chi Chủ và nói :

- Thực không ngờ lại được gặp Âu Dương tiền bối ở đây!

Y vừa nói dứt, miệng đã cười khẩy tỏ vẻ khinh miệt.

Trung Nhạc Chi Chủ là người rất điềm đạm, dù thấy Lam Thiên Ưu có thái độ vô lý như thế, mà ông ta vẫn bất chấp, chỉ lớn tiếng cười đáp :

- Tên tuổi của các hạ, lão phu cũng đã ngưỡng mộ từ lâu...

Hiệp Cái mặt bỗng biến sắc, trầm giọng quát hỏi :

- Họ Lam kia, ngươi đến đây có việc gì không?

Lam Thiên Ưu lạnh lùng nhìn Giang Nam Hiệp Cái rồi lại liếc nhìn Trung Nhạc Chi Chủ một cái, mới cười một tràng thực dài và nói tiếp :

- Bỉ nhân dẫn các Minh chủ của cái phe trại ở Giang Nam Giang Bắc đến đây để yến kiến vị Minh chủ đã được thủ hạ của Tam tuyệt Nhị quân bầu lên. Hà hà...

Y lại chỉ mặt Trung Nhạc Chi Chủ, vẻ mặt rất đắc trí vừa cười vừa nói :

- Nghe nói Minh chủ là cao túc của các hạ phải không? Hà hà...

Trung Nhạc Chi Chủ tức giận đến mặt tái mét không sao nhịn được, định giơ tay lên tấn công, nhưng bỗng thấy Lôi Vân đồ đệ cưng của mình mặt bỗng lộ vẻ tươi cười từ từ tiến lên.

Trong lúc Lam Thiên Ưu có ngờ đâu Lôi Vân chính là người được bầu là Thiên Hạ Lục Lâm Minh Chủ, nên y vẫn cứ cười như điên như khùng, có vẻ chế giễu hoài.

Hai tên đại hán cao lông ngông đứng ở cạnh y cũng cười vẻ kiêu ngạo và mặt rất đắc trí. Lôi Vân bỗng có một ý nghĩ rất kỳ lạ :

- Ta vẫn còn là Thiên Hạ Lục Lâm Minh Chủ, ta có thể ra lệnh cho chúng.

Chúng đang giễu cợt Hiệp Cái với sư phụ một cách vô lý như thế, ta có quyền ngăn cản...

Nghĩ tới đó, chàng liền lớn tiếng quát bảo :

- Câm mồm!

Tiếng quát của chàng rất hùng hồn. Lam Thiên Ưu với hai người tuổi trạc trung niên mà được gọi là Minh chủ của cái phiên trại Giang Nam Giang Bắc kia đều kinh ngạc trố mắt nhìn chàng.

Lôi Vân rất hào khí hỏi tiếp :

- Các người biết ta là ai không?

Rồi đột nhiên chàng giơ tay lên chỉ vào mặt Lam Thiên Ưu mà quát hỏi :

- Người có phải là Thiết Diện Kim Kiếm Lam Thiên Ưu đấy không?

Lam Thiên Ưu như tức giận, nhưng y sực nghĩ :

- Trông hình dáng của người này có vẻ kiêu ngạo lắm, chả lẽ y chính là Lôi Vân đồ đệ của Trung Nhạc Chi Chủ chăng?

Nghĩ tới đó, y cố nén lửa giận và trầm giọng đáp :

- Bỉ nhân vẫn chưa được biết tên của các hạ!

Lôi Vân cười khẩy nói :

- Mục đích của các người tới đây làm chi? Chả lẽ các người lại còn không biết ta là ai hay sao?

Lam Thiên Ưu giật mình đến thót một cái, rồi vội hỏi :

- Người, người là Lôi Vân?

Y vừa hỏi vừa quay đầu lại nhìn hai đại hán đứng ở hai bên thấy chúng cũng lộ vẻ kinh ngạc vô cùng.

- Phải! Chính ta đây!

Lôi Vân vẫn cười khẩy như vậy. Lam Thiên Ưu vội chắp tay chào và lớn tiếng nói :

- Đại Giang Nam Bắc Minh chủ Lam Thiên Ưu với anh em Mã Thiên Phúc và Mã Thiên Lộc tới đây tiếp kiến Minh chủ.

Nói xong, y lại giơ tay lên chỉ vào đại hán cao lông ngông có đôi lông mày xếch xuống mà nói tiếp :

- Y là Mã Thiên Phúc, Minh chủ của vùng Giang Nam. Người ta vẫn thường gọi là Thiết Kỵ Hiệp.

Tiếp theo đó, y lại chỉ người đứng bên phải trông mặt giọng hệt Mã Thiên Phúc mà giới thiệu tiếp :

- Vị này là Ngân Kỵ Hiệp Mã Thiên Lộc!

Lôi Vân lại cười khẩy hỏi :

- Các người tìm ta có việc gì không?

Lam Thiên Ưu đột nhiên quay người lại hú lên một tiếng thật dài. Tiếng hú của y như vượn rú vạc kêu vang đi rất xa mà vẫn chưa ngớt.

Lôi Vân nghe tiếng rú của Lam Thiên Ưu cũng phải thất kinh, nhưng chàng lại thấy y lộ vẻ lo âu, hai mắt sáng quắc cứ nhìn về phía tối om hoài.

Trung Nhạc Chi Chủ liền biến sắc mặt nghĩ bụng :

- “Có lẽ y đang gọi đồng đảng tới cũng nên? Chả lẽ y lại định giết hại Vân nhi chăng?”

Ông ta chưa nghĩ xong thì đằng xa đã có một tiếng rú thực vao vọng trở lại với tiếng rú của Lam Thiên Ưu.

Lôi Vân trợn ngược đôi lông mày lên giận dữ hỏi :

- Lam Thiên Ưu, có phải còn có người tới nữa đấy không?

Lam Thiên Ưu liền dứt tiếng rú vội đáp :

- Vâng! Đại ca vừa lên ngôi xong đã gửi đi một đạo mệnh lệnh cấm anh em chúng tôi không được cướp bóc và giết chóc nhân dân.

Lôi Vân đáp :

- Phải! Ta có gửi lệnh ấy đi thực! Chả lẽ người lại định phản đối mệnh lệnh ấy của ta hay sao?

Chàng chưa nói dứt, đã thấy có tiếng tà áo bay trước gió phấp phới, và trong tiếng rú ở đằng xa vọng tới đã có hai người nhảy xuống chỗ cạnh bọn Lam Thiên Ưu rồi.

Lôi Vân thấy hai người đó đều có thân hình ngũ đoản, mình mặc võ trang đen nhánh trông rất xấu xí.

Lam Thiên Ưu ha hả nói tiếp :

- Lại đây, để Lam mỗ giới thiệu cho hai vị! Thưa Minh chủ, hai vị này là Nam Cung song kiệt, Nam Cung Thước với Nam Cung Sáng, tiếng tăm đã trấn động cả Dự Nam.

Triệu Thiếu Vân nghe tới đó giật mình đến thót một cái, liền tiến tới cạnh Lôi Vân rĩ tai khẽ nói :

- Vân đại ca, hai tên ác ma này là ma tinh của vùng Dự Nam, võ công cao siêu lắm, hai tay của chúng đã dính đầy máu tanh hôi...

Lôi Vân thấy mặt mũi của Nam Cung song ma xấu xí dữ tợn như vậy đã không có cảm tình rồi, nay lại thấy Triệu Thiếu Vân nói như thế, chàng càng ghét Nam Cung song ma thêm.

Hai anh em Nam Cung song ma với đôi mắt chuột nhìn bốn xung quanh một vòng và rất thèm khát nhìn mặt Triệu Thiếu Vân hồi lâu.

Lôi Vân thấy thế cả giận liền quát hỏi :

- Lam Thiên Ưu, hai vị này có phải là thuộc hạ của ngươi?

Lam Thiên Ưu cười khì đáp :

- Bỉ nhân làm gì có đủ tài ba ấy? Anh em Song ma xưa nay vẫn độc đoán độc hành.

Anh em Nam Cung nghe thấy Lôi Vân hỏi như vậy, liền trợn đôi mắt lên nhìn Lôi Vân một cái. Nam Cung Thước đứng bên phải bỗng nhếch miệng cười, giọng quái dị hỏi :

- Ồ! Minh chủ mà Tam tuyệt Nhị quân bầu ra lại là ngươi?

Lôi Vân cả giận quát hỏi :

- Cái gì? Ngươi không phục phải không?

Trung Nhạc Chi Chủ bỗng tiến lên đứng cạnh Giang Nam Hiệp Cái, cau mày khẽ nóí :

- Triệu Ký huynh, chúng ta nên xử trí Lôi Vân thế nào? Chẳng lẽ lại cứ để cho y sống ở trong bọn lục lâm chăng?

Tiếng nói của ông ta như tiếng muỗi kêu, ngoài Hiệp Cái ra thì không ai nghe thấy hết.

Giang Nam Hiệp Cái cau mày lai dùng nội công xâm vào tiếng nói mà khẽ đáp :

- Âu Dương huynh, đã định rồi, chi bằng cứ để cho Vân nhi yên ổn làm Lục Lâm Minh Chủ, chưa biết chừng lại có sự thu hoạch không thể tưởng tượng được...

Trung Nhạc Chi Chủ là người thông minh tuyệt đỉnh, nghe thấy Hiệp Cái nói như vậy đã hiểu ý ngay, liền đắc trí cười khì và nghĩ bụng :

- “Bổn tánh của Vân nhi rất lương thiện. Cứ xem y vừa lên ngôi Minh chủ xong, mệnh lệnh thứ nhất vừa ban ra cũng đủ thấy y là người có đại trí như thế nào. Nhưng lực lượng của y không biết có đủ để cáng đáng nổi công việc này không?”

Tuy vậy, Trung Nhạc Chi Chủ đã hớn hở vô cùng, vì ông ta thấy mình có một đồ đệ có đại trí như thế, cũng phải cảm thấy kiêu ngạo hãnh diện.

Sự thể xảy ra một cách bất ngờ, đáng lẽ tình thế đã ác hóa, mà chỉ trong nháy mắt lại biến thành yên lặng như tờ ngay.

Mấy tên ma tính như Lam Thiên Ưu, Mã Thiên Phúc, Mã Thiên Lộc và anh em Nam Cung song ma bỗng đứng cả vào một nơi.

Nam Cung song ma vốn dĩ nổi giận, múa nanh múa vuốt lăm le chực xông lên, nhưng lúc này hình như y đã phát giác, sau lưng Lôi Vân có hai người đang đứng, đều là võ lâm tiền bối đã khiến giới lục lâm phải thất sắc, như vậy anh em chúng không sợ hãi sao được?

Lôi Vân rất thông minh chỉ trong nháy mắt đã hiểu ngay. Sở dĩ bọn ma đầu này sợ hãi là vì thấy oai vọng của Trung Nhạc Chi Chủ. Nhất là Lâm Thiên Ưu, người đứng đầu lục lâm ở Đại Giang Nam Bắc, trống thấy Giang Nam Hiệp Cái tuy chưa sợ hãi lắm, nhưng đối với Trung Nhạc Chi Chủ, người đứng đầu của Giang hồ Tam kỳ thì dù sao y cũng phải kiêng nễ phần nào.

Thoạt tiên, y nghe người ta đồn môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân với Trung Nhạc Chi Chủ tranh cướp Lôi Vân ở trên núi Thiên Sơn, vì thế mà y mới trông thấy Trung Nhạc Chi Chủ mới có thái độ khinh thị như vậy. Nhưng lúc này, y đã phát giác người mà được môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân bầu lên làm Minh chủ vẫn có vẻ cung kính với Trung Nhạc Chi Chủ lắm, nên y rất thắc mắc và cũng sợ hãi theo.

Anh em họ Mã với anh em họ Nam Cung đưa mắt nhìn nhau. Trông mắt của chúng hình như đang sợ hãi mà nhìn nhau như vậy, là để an ủi nhau đấy thôi!

Lam Thiên Ưu đã bắt đầu do dự, y do dự không biết có nên nói cho Lôi Vân biết ý định của bọn chúng tới đây để làm chi không? Y liền rùng mình tự nhủ :

- Y đã là Minh chủ của chúng ta, đáng lẽ y phải đứng về phe chúng ta. Theo lời đồn thì Lôi Vân không những đã học hỏi được hết tài nghệ của Trung Nhạc Chi Chủ mà còn học hỏi được cả tuyệt nghệ của Tam tuyệt Nhị quân, võ công cao siêu không thể tưởng tượng được...

Quý vị nên rõ, trong giới lục lâm đều nhìn nhận Tam tuyệt Nhị quân là người đứng đầu, cho nên Lam Thiên Ưu mới có ý nghĩ như thế.

Hình như Lôi Vân đã không sao nhịn được sự tỉnh mịch khiến người ta phải rùng rợn, liền nhìn Nam Cung song ma quát hỏi :

- Vừa rồi thái độ của hai người hình như có vẻ không phục ta làm Minh chủ phải không?

Xưa nay, Nam Cung song ma vẫn hoành hành ở Dự Nam các nơi, không coi ai vào đâu hết. Thoạt tiên, chúng sợ hãi vì oai danh của Trung Nhạc Chi Chủ với Giang Nam Hiệp Cái đang rĩ tai nhau, thì thầm hoài và hình như hai người chỉ khoanh tay đứng ngoài xem thôi, chứ không có ý can thiệp vào việc này.

Truyện Chữ Hay