Lãng Khách Vô Danh

chương 45: phong ấn lỏng lẽo, sáo ngọc bá đạo

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi được phân chia lôi đài, thì người tham gia hoàn toàn có thể nói là rảnh, ưng làm gì thì làm, chỉ cần tới lúc vào khu vực dành cho lôi đài của mình thì phải tới đúng giờ là được, không có hạn chế hay quản lý gì cả. Kể cái quá trình này cũng chán, Lam Vũ chả thân quen ai cả, vả lại chuẩn bị tham gia tuyển dụng này nọ, ngại nhất là đi tìm phiền phức, mất công đụng phải con ông cháu cha nào đó, mình thì không sợ, chỉ sợ tụi nó đi cửa sau cho mình bị loại vô lý mà thôi. Bình thường thì anh vốn chả để tâm, tham gia chỉ để cho vui, cho dù không được thì sao, còn có thể trà trộn vào để đi, nhưng lần này nghe nói cái gì Điện Thờ Bóng Tối với Đền Thời Gian, sao có thể không đi chơi chuyến chứ.

Thế là chạy sâu một chuyến đi vào khu đầm lầy rễ cây farm quái, kiếm chút thú vui, nâng cao thực chiến. Tất nhiên chỉ dám đi vào đoạn đầu của cái đầm lầy thôi, ngu sao đi sâu, max trình độ chỉ cỡ Chân Linh cảnh, vào đó ăn hành à, chết thì không chết, nhưng mà có vào đó đánh quái cũng chả được tí năng lượng (exp) nào, làm việc không chút kích thích, thì thôi chơi mấy cái kém hơn chút mà hoạt động chút chân tay cho phê còn hơn!

======= Ở một ngôi đình viện lớn.

- Ngươi chú ý cho ta, trong lần tuyển hộ vệ lần này nếu có một tên nào bị Xích Lam Thi trói toàn thân thì báo lại, rõ chưa? - Ra lệnh.

- Vâng, thưa t... - Hạ nhân chưa nói hết câu thì bị cắt ngang.

- Được rồi! Lui ra đi, ta muốn nghỉ ngơi. - Phất tay.

- Vâng! - Cung kính lui ra ngoài.

Người kia căm hận cắn môi:

- Chờ đó đi, ngươi mà lọt vào tay ta thì... - Nắm chặt tay.

========== Cuối cùng thì cũng chờ tới vòng gửi xe.

Tất cả người tham gia đều tập trung ở một khu vực lớn cỡ một thị trấn đã được đánh dấu sẳn cho lôi đài của mình, Lam Vũ thì lôi đài số nên chọn khu vực được đánh dấu số . Ra tới nơi được phân bố Lam Vũ mới nhận ra thêm một cái "hỗn loạn" nữa của thế giới này, mọe, rõ ràng lúc đi phân lôi đài thì phải xét cảnh giới mà trong lôi đài thì có đầy đủ từ Chân Linh cho tới Nguyên Linh, Nguyên Linh đỉnh phong cũng có nữa. Khá là bất công, nhưng mà có lẽ như vậy cũng đúng, nếu một lôi đài toàn kẻ yếu chắc chỉ lựa được mấy tên được được trong kẻ yếu, ai cần chứ. Còn một lôi đài toàn kẻ mạnh thì chả lẽ chỉ lựa được mấy tên mạnh nhất? Còn mấy người khá tốt thì sao, chả nhẽ bỏ. Đâu phải Lam gia chỉ cần hộ vệ loại tốt đâu, đâu phải Lam gia chỉ cần bảo vệ con cháu dòng chính đâu!!! Còn có cả những có dòng thứ hoặc các gia tộc yếu thế hơn cũng cần thuê thì sao? Đó cũng là một hình thức kinh doanh kiếm lợi của Lam gia.

Sau khi cảm giác đã đầy đủ người, một tên Địa Linh cảnh sơ kỳ bay lên cao lớn giọng thông báo:

- Được rồi, lôi đài đã gần đủ thí sinh, quy tắc chắc các ngươi cũng rõ rồi, chính là chẳng có quy tắc nào cả. Mạnh được yếu thua, thông minh sống ngu chết, cuối cùng chỉ còn người sống sót duy nhất sẽ được tham gia lôi đài chính thức. Nhớ kỹ, trong số các ngươi chỉ còn có người thôi, nếu bây giờ ai sợ có thể cút, ta cho giây. ............. Được rồi, hết giờ, giờ chỉ cần có ai đi ra khỏi ranh giới được phân định thì tổ trọng tài sẽ giết chết không giải thích, các ngươi có phút chuẩn bị tâm lý sẳn sàng đối diện với cái chết, chỉ phút thôi! Ngay khi tiếng chuông cổ ngân lên chính là phút chém giết. - Tên trọng tài nói xong lại biến mất.

Mười phút chuẩn bị, chính ân huệ cuối cùng của Lam gia dành cho những người chết và cũng là cơ hội cho bọn họ thi triển các loại thủ đoạn. Có người tìm một góc rồi đặt bẫy, có người chui xuống đất, có người tìm vị trí thích hợp mà ẩn núp(đâu có gì sai, chỉ cần sống sót là đủ mà! Núp mà sống được thì cũng ngon rồi!)...nhưng đại đa số người ở nơi này đi tìm người để lập đoàn đội, tạo thành từng tốp mấy chục người đến trăm đi chung với nhau để tăng khả năng sống sót và tiêu diệt đối thủ cạnh tranh.

Lam Vũ chả làm gì cả, không núp, không bẫy, cũng không đi tìm đoàn đội gì cả. Cũng vì anh chẳng có áp lực sinh tử giống như đám người tham gia ở đây, max ở đây cũng chỉ là Nguyên Linh, sao có thể làm gì được anh chứ. Ui, nhắc tới lại thấy căm cái vòng à, nếu không có nó giờ bố mày có phải là lên tầng rồi không, Địa Linh lúc đó ra bao nhiêu bố cân hết bấy nhiêu. Đang mắng chửi cái vòng thì có một tốp chừng người tiến tới gần chào hỏi Lam Vũ:

- Chào người anh em! Ngươi đã có đội ngũ chưa? Có hứng thú tham gia đội ngũ của chúng ta không? - Có lẽ là đội trưởng, ai biết, theo Lam Vũ thì thằng đầu tiên đi môi giới có lẻ là thằng trùm.

- Chưa có! Nhưng mà tại hạ lại không cần! Cảm ơn ý tốt của các ngươi, các ngươi đi mời người khác đi. - Đi chỗ khác chơi, tâm trạng anh mày đang không tốt nha, cẩn thận tí game start anh đi săn bọn mày bây giờ, anh đột nhiên nổi ra một cái hứng thú.

Một người trong đội kia thấy Lam Vũ từ chối thì tức giận bước lên quát:

- Ngươi đừng có không biết điều! Chỉ là một tiểu tử Chân Linh cảnh mà dám từ chối nhã ý của bọn ta. Có biết là... - Hắn chưa nói hết câu thì tên đội trưởng kia đã đưa tay ngăn lại.

- Không cần nhiều lời, người ta không muốn thì thôi! Thời gian không còn nhiều, chúng ta đi mời người khác! Nhớ kỹ hắn một chút là được! Đi thôi! - Vì thời gian gấp gáp nên tên đội trưởng cũng không muốn nhiều lời với Lam Vũ, tránh tốn phút bằng vàng này chỉ dành để cãi lộn.

Bọn kia lũ lượt kéo đi, có vài tên còn hung hăng trừng anh. Anh nhún vai, đồ cái bọn điên này, bọn mày đang đi ngược với mục đích PT(party, đội nhóm) rồi đó! Chỉ biết đi tìm phiền phức là giỏi, ghi nhớ mặt tao sao, cứ nhớ đi. Má nó chứ, tại cái vòng chết tiệt này, nếu không mấy đứa này làm gì có gan mà đứng trước mặt mình nhảy múa chứ, tao thề, sau khi đập vòng, thằng nào hổ báo tao giết, tao farm hết. Lão nhị rất dễ kích động nha, cứ như con nít hay để mấy cái lặt vặt! Trên khu vực được phân, hầu hết những người không đi núp, không đi bẫy người ta thì đều có đoàn đội hết rồi. Đang râm rang đi mời hội viên thì có tiếng chuông ngân lên. Rất nhanh, chỉ s sau tiếng chuông tiếng hét thảm vang lên khắp nơi, chém giết đã bắt đầu. Chiêu thức bay loạn xạ, tại không gian khá chật hẹp máu đã phun như mưa rồi, huyết trường...

Lam Vũ lập tức bay lên trời cao, tâm trạng đang cay, muốn thể hiện với phát tiết một chút. Nhưng cách thức cũng quá "sống ảo" đi, bay lên chừng m, gây ra sự chú ý không hề nhỏ, trong tay anh xuất hiện một cây sáo ngọc, các chú cứ chém giết thoải mái, anh cho các chú một khúc nhạc cách mạng cho nó hào hùng nhé? Quanh người anh xuất hiện một đạo hào quang sáng lóa màu trắng chói mắt, tạo thành chữ "Không phận sự cấm làm phiền", chữ lớn xoay quanh người anh. Ồ nghĩ lại, anh cho rằng có lẽ nhạc epic sẽ hay hơn, kích thích hơn, tháo chiếc mặt nạ xuống. Chưa kịp đưa sáo lên môi thì có ít nhất thằng đang hướng về phía anh, mục đích đương nhiên là giết người khác tạo cơ hội cho mình. Lam Vũ đương nhiên không bị động đón đỡ, anh chuyển sang trạng thái chiến đấu tốt nhất, cơ bắp nổi lên một chút, móng tay nhọn dài ra chừng cm, đôi mắt thành con ngươi đỏ, đây chính là mức trạng thái mạnh nhất của trạng thái rồi, tại cái vòng nên chả mọc đuôi được, không thể nâng hơn, lão nhị không thích tóc dài nên khống chế nó vẫn như cũ, lực chiến yếu đi một chút(tóc cũng là một vũ khí, đoạn này mô tả biến hình thôi, chừng chưa được giây nên các thánh đừng bảo giống siêu nhân, tại sao oroku lại có thể chờ bọn siêu nhân biến hình rồi mới đánh nhé).

Anh vận dụng cổng không gian thật nhanh ra phía sau lưng một tên, cầm sáo ngọc đập thật mạnh vào cổ hắn, làm tên này bị gãy cổ, đầu quẹo hẳn ra phía sau rơi xuống dưới, tất nhiên đã là tu linh giả, như thế thì không chết được, nhưng mà kết cục của hắn mọi người cũng đoán ra, trong chiến trường này lỡ té một cái có lẽ chắc không chờ được có người tới đỡ đứng lên thì đã có tới hơn cả ngàn người xung phong tới giết rồi, dù sao chết đi một người thì tỉ lệ lọt top sống sót của mọi người lại cao hơn chút, dẫu chỉ một chút nhưng từng chút đó mới tạo nên cơ hội thật sự. Sau đó lại đấm thẳng về phía trước, cú đấm của anh đã xuyên tim một tên cách đó m vì có cổng không gian nên anh có thể đứng im chỗ mà tấn công mọi nơi mà tinh thần lực có thể hướng tới. Đang đánh thì tự dưng thấy hưng phấn lạ thường, hơi thở gấp gáp, cố gắng khống chế nhưng mà cơ mặt vẫn cười! Anh lập tức ý thức được vấn đề, phong ấn bị lỏng, lúc trước anh ở trong hồn giới thì còn có anh gia cố phong ấn bọn lão tam lão tứ, còn lão đại ở lâu trong đó mà chắc là chả để ý, lão tam thì không rõ nhưng anh hiểu rõ lão tứ, mỗi lần lão đại giết người thì lão tứ đều hưng phấn lên, công kích phong ấn mạnh hơn! Anh cũng hiểu rõ rằng lão tứ là người duy nhất trong người mà sức mạnh tăng tiến rất dị thường, và anh ta sẽ dành quyền kiểm soát mỗi khi có máu tanh, cũng là người khó kiểm soát nhất mà anh và lão đại nên lo lắng hiện nay. Còn về phần lão tam chỉ có chiến đấu thuần túy mới có thể kích thích hắn, cái gì chứ muốn anh và lão đại đi tìm người solo thì còn lâu đi, giờ chưa lo xong cái vòng thì còn lo gì được cái khác nữa. Còn về anh, lão nhị anh thì bị kích thích bởi những thứ rất quái dị, một trò chơi, hay một thú vui cũng có thể khiến anh hưng phấn, đặc biệt là diễn kịch phá đám, rất vui đó. Còn về phần lão đại, anh chẳng có gì đặc biệt cả, anh thích thì anh ra thôi, đó cũng là một điểm nhấn nổi bật của anh...à mà thôi, bỏ đi. Tuy rằng lão đại không có gì đặc biệt nhưng lão nhị anh rất hâm mộ điều đó, không bị kích thích bởi điều gì, hoàn toàn làm chủ bản thân và cảm xúc, sẽ không xảy ra tình huống mất kiểm soát, khiến bản thân lâm vào bế tắc, không phải là trời sinh phá hoại như anh, hay trời sinh đánh lộn, trời sinh chém giết, vì trời sinh nên cuộc sống của người các anh có lẽ chỉ dành cho điều trên, thật thiếu màu sắc, đáng buồn thay.

...

Sau khi nhận ra sự khác biệt của mình, anh lập tức đưa ra phướng án giải quyết, tạo ra cổng gian cho bọn kia tự giải quyết nhau, còn anh gọi lão đại:

- Lão đại, mau gia cố phong ấn, bọn lão tứ đang gia tăng tấn công, sẽ hỏng mất. Sau này thì không sao nhưng bây giờ còn đang bị dính cái vòng, bọn này ra phá hư hết.

- Ok! Tao cũng thấy rồi, dm, nó rú nãy giờ nè! - Lão đại cũng vừa mới thấy, đang cố gắng niệm chú với truyền tinh thần lực vào gia cố.

Xong xuôi phân phó, Lam Vũ tiến tới hồi biểu diễn chính. Anh nhẹ nhàng hạ xuống đất, ngồi tư thế thiền, tạo xung quanh mình là hàng chục cổng không gian kết nối với nhau một cách ngẫu nhiên, để thằng nào không có mắt thì cứ lao vào, nó tự đâm chết thằng khác thôi. Anh đang có hứng thổi một vài khúc, trước tiên anh tạo ra bên cạnh mình vài cái nhạc cụ để cùng hòa tấu cho vui. Đầu tiên anh chơi bài: Call of Heroes - một bài epic khá hào hùng ( ...) tăng kích thích cho bọn họ đấu nhau.

Khi cái dàn nhạc "tự chế" của anh cất lên những âm thanh đầu tiên, nó không vang xa lắm, chỉ chừng km trở lại, mọi người xung quanh đó đều trong giây lát bị gây chú ý. Tuy rằng cảm xúc bọn họ có chút gia tăng nhưng lại không bao nhiêu, không đạt mục đích, Lam Vũ ngưng lại, giờ mới cầm cây sáo, đưa lên môi, bắt đầu thổi, anh chọn bài Người Da Vàng( ...) bài này khá hào hùng, có thể thổi chay bằng sáo được, còn mấy bài epic thì chơi tạp quá. Âm thanh bắt đầu vang vọng, lấn át tiếng ồn, âm thanh nhanh chóng lan khắp khu vực, thâm nhập vào từng tế bào của mỗi người nơi đây, chính Lam Vũ cũng phiêu rồi, quả nhiên cây sáo này không hề tầm thường tí nào. Tới đoạn điệp khúc cao trào, mọi người đều như điên cuồng hơn, vì cái giai điệu vinh quang trong bài Người Da Vàng mà càng thêm khao khát thể hiện bản thân, mỗi phút giây qua đi càng có thêm nhiều người hơn nữa ngã xuống, những người còn sống đều hai mắt đỏ ngầu, cười lớn, lao tới mục tiêu trước mặt, không còn đoàn đội gì rõ ràng nữa, chém giết loạn xạ cả lên. Cả chiến trường chỉ có một ít người hơi tỉnh táo, nhưng cũng không thể phân thân ra can thiệp Lam Vũ được, vì bị người khác tấn công tới tấp. Còn Lam Vũ ngồi lắc lư, phê không thấy trời đất gì nữa, trong đầu chỉ còn lại những giai điệu...

Chỉ chưa đầy tiếng đồng hồ, cả chiến trường hàng chục triệu người mà chỉ còn lại người còn sống bao gồm Lam Vũ, người đáng lẽ phải sống đi vào vòng trong thì lại bị chết do người khác hưng phấn quá không tha. Thế là chiến tranh kết thúc, mọi người đều mệt mỏi cực độ, trọng tài cũng xuất hiện thông báo, rồi ai nấy lại đi con đường của mình chờ tuần sau tái chiến trên lôi đài. Vì có khúc ca thúc đẩy của Lam Vũ nên chiến trường của anh kết thúc chóng vánh, các chiến trường khác thì tới ngày mới kết thúc, do còn nhiều người núp, có rất nhiều đoàn đội âm mưu, đấu đá tránh mặt nhau, nên rất lâu. Qua chuyện này anh lại thấy thêm sự kinh khủng của cây sáo ngọc, quá ghê tởm rồi, tuy không rõ công năng cụ thể nhưng dựa vào độ cứng rắn và cái âm thanh dễ dàng xâm nhập vào trí óc người khác thì bá phải biết....

Truyện Chữ Hay