Trong ký túc xá thường xuyên không thấy bóng dáng Địch Nam cùng Du Lệ, đêm không về ngủ cũng là chuyện thường xảy ra, thời gian đầu Lăng Hề cũng là có chút kinh ngạc, chuyện này đối với cậu vẫn là lần đầu tiên gặp phải. Nhưng phát hiện người chung quanh đối loại sự tình này đều là biết nhưng không nói gì. Thậm chí còn xem là một loại hành vi quang minh chính đại, cậu cũng dần dần tiếp nhận đươc.
Bởi vì tự mình trải qua nhiều khó khăn, dùng tin tưởng để tiếp nhận càng khó, nhưng Lăng Hề hiểu, nếu như không đi theo các nguyên tắc của thời đại này, cậu tuyệt đối sẽ bị rớt lại phía sau.
Trong trường học gặp phải hai nam nhân hôn môi, loại chuyện xấu hổ này cậu cũng thấy nhưng không thể trách.
Vốn là bạn cùng phòng còn có Hẹn Sắt, nhưng lại không biết vì cái gì Hẹn Sắt cũng rất nhiều ngày không có trở lại.
Vì vậy Lăng Hề hầu như là sống một mình trong căn phòng rộng lớn.
Thời gian một tuần lễ trôi qua, thứ sáu, Lăng Hề ôm sách từ phòng học bước ra. Cái đầu nhỏ cụp xuống, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Ánh mắt mọi người chung quanh đều tập trung vào mái tóc đen cùng đôi mắt đen của cậu.
Lăng Hề mặc một cái áo sơ mi màu trắng, tóc đen mềm mại rủ xuống hai bên mặt, bởi vì thân hình mảnh khảnh, nên cho đến lúc này Lăng Hề vẫn làm cho người khác có một loại cảm giác khéo léo tinh xảo, bộ dáng cúi đầu đôi mắt cụp xuống rất là đáng yêu nha.
Mở cửa xe thể thao, Lạc Gia liền nhìn thấy thiếu niên tóc đen người gầy mảnh khảnh từ xa. Trong lòng lại nổi lên một trận xúc động khó có thể miêu tả.
Lặng lẽ đậu xe bên cạnh người thiếu niên, người nọ lại không hề phát giác, vẫn như trước cúi đầu chuyên tâm mà đi, khóe mắt cũng không liếc một cái. Lạc Gia thở dài một tiếng, xem ra biện pháp hắn dùng để đối phó với những người trước kia thì lại không thể thực hiện được đối với người này.
Đem xe dừng lại trước mặt thiếu niên, mở cửa xuống xe đứng trước mặt cậu.
Lúc này Lăng Hề mới có cảm giác, ngẩng đầu, Lạc Gia nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh kia, cảm thấy trái tim đập mạnh một chút.
Lăng Hề nhìn mặt nam nhân nửa ngày, đến khi nam nhân mở miệng nói chuyện cậu mới nhớ lại người này chính là người cuối tuần trước nói cho cậuviệc làm thêm.
“Đã học xong?” Giọng nói của Lạc Gia trầm thấp nhu hòa, lực sát thương tuyệt đối không nhỏ.
Lăng Hề ngửa đầu nhìn mặt nam nhân gần sát, hơi sửng sốt, gật đầu.
Lạc Gia cúi đầu nhìn thiếu niên trước ngực, trong mắt mang theo một chút ôn nhu khó có được, thậm chí còn có chút sủng nịch: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Nói xong liền một bên giúp Lăng Hề mở cửa xe, cũng rất đàn ông mời Lăng Hề lên xe, Lăng Hề do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định ngồi vào ghế phụ.
Cách đó không xa trong một chiếc xe khác liên tục phát ra vài tiếng răng rắc, hai người cũng không có phát giác. Rồi sau đó hết thảy trở về lại bình thường.
Lạc Gia vừa lái xe, vừa nhìn qua chỗ ghế phụ của thiếu niên.
Từ khi lên xe mắt Lăng Hề đã mở to, đôi mắt hiếu kì nhìn thiết kế trong xe. Đây vẫn là lần đầu tiên cậu ngồi xe hơi. Xe bắt đầu chạy, cậu nghiêng đầu nhỏ qua một bên, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xẹt qua.
Cùng với đi xe ngựa ở Vương đô cũng không khác biệt lắm, chỉ khác ở chỗ đó là tốc độ nhanh hơn.
Thấy không còn gì kì lạ, mắt cũng không còn nhìn xung quanh nữa, thân thể buông lỏng, dựa lưng vào ghế.
Lạc Gia cố ý bắt chuyện: “Em thích gì?”
Lăng Hề liếc hắn một cái: “Nước lọc”
“….”
“Còn gì nữa không?”
“Không biết.”
“Nhà của em ở đâu?”
“Tôi không có nhà.” Giọng điệu Lăng Hề hoàn toàn là giọng điệu báo cáo, rủ đôi mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Theo trí nhớ từ trước đến nay…. Tôi chỉ có một mình” Nửa thật nửa giả a, Lăng Hề cũng không dám nói thật ra, không biết vì cái gì, trực giác của cậu nói cho cậu biết nhất định không thể đem chuyện cậu là người của thế giới khác nói cho bất cứ người nào nghe. Tuy cậu không biết sẽ có hậu quả gì, nhưng cậu đã quyết định, cậu sẽ chôn chặt bí mật này dưới đáy lòng, cũng sẽ không nói cho bất cứ người nào.
Thiếu niên nói rất chậm, rất bình tĩnh, Lạc Gia lại cảm thấy trái tim như bị đâm một nhát.
Xe dừng lại tại một tòa biệt thự tráng lệ.
Lão quản gia giúp Lăng Hề mở cửa xe, trên mặt mỉm cười, đưa tay để trước ngực, có chút khom người đối với Lăng Hề chào: “Lăng Hề thiếu gia, phòng của ngài đã được chuẩn bị tốt.”
“Đừng gọi tôi là thiếu gia. Kêu Lăng Hề là được rồi.”
Tuy trước kia được người khác gọi là Vương gia, nhưng mà cách xưng hô thiếu gia này quả thực cậu không thích, cậu cũng muốn được nghe người khác gọi tên của mình nhiều hơn một chút.
Lăng Hề nhìn người hầu đứng hai bên con đường rõ ràng là được huấn luyện nghiêm chỉnh, cái chỗ này không phải là ai cũng có thể đến làm công a. Vậy gọi cậu tới làm cái gì? Không chút sợ hãi nào quay đầu trừng mắt nam nhân vừa xuống xe, khẩu khí không vui: “Nếu như không có công việc gì phù hợp với tôi, anh dẫn tôi tới đây làm gì?”
Lạc Gia cả kinh, xem ra lòng tự trọng tiểu gia hỏa này rất lớn nha. Đôi mắt màu lam tĩnh mịch: “Em biết làm gì?”
Lăng Hề nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Quét dọn phòng cùng giặt quần áo.”
“Vậy từ nay về sau em phụ trách quét dọn phòng tôi cùng với giặt quần áo của tôi.”
“Chỉ phòng của anh?” Biểu lộ vô cùng kỳ quái, sao lại có kiểu công việc như vậy.
Lạc Gia có chút buồn cười: “Chỉ phòng của tôi.”
“Khi nào bắt đầu làm việc?”
Lạc Gia lắc đầu: “Hôm nay không cần làm, ngày mai chính thức bắt đầu. Trong thư phòng có sách, nếu nhàm chán có thể đi xem.”
Ăn xong bữa trưa đơn giản, Lăng Hề liền chạy vào thư phòng, cậu thực sự rất tò mò, hơn nữa cũng rất thích đọc sách, cả ngày đọc sách cũng sẽ không chán ghét. Lăng Hề chọn lấy một cuốn cảm thấy hứng thú trên giá sách, liền chạy đến bên cửa sổ ngồi yên lặng, say sưa với niềm thích thú của mình.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp, tuy thân là hoàng tử, từ nhỏ cũng tiếp xúc với rất nhiều thứ đen tối, nhưng cậu không thích những thứ đó. Cảm thấy cuộc sống đơn giản mà ấm áp thích hợp với cậu hơn.
Lạc Gia cũng ngồi ở trong thư phòng xử lý công việc. Thỉnh thoảng liếc mắt về phía cửa sổ một cái, cả người thiếu niên tinh xảo kia đều đắm chìm trong ánh mặt trời rực rỡ. Rủ con mắt xuống, chăm chú nhìn quyển sách trên tay, khuôn mặt trắng nõn mang theo một hơi thở ấm áp. Lông mi thỉnh thoảng nhẹ nhàng nháy động mấy cái.
Lạc Gia nhìn đến mất hồn, hoàn hồn lại, sau đó cười khổ tự giễu chính mình, duỗi ngón trỏ ra xoa xoa đầu có chút đau, sao hắn lại để tiểu tử kia vào trong tầm mắt mà nhìn đến thất thần như vậy, trước giờ hắn luôn đánh giá rất cao khả năng tự chủ của chính mình.
Sau giờ, ánh mặt trời chiếu xuống làm cho người ta có chút lười biếng, cầm sách chăm chú xem, Lăng Hề dần dần cảm thấy có chút buồn ngủ. Con mắt hạ dần xuống, hạ dần cho đến khi nhắm hẳn…..
Không bao lâu, thiếu niên ngủ thiếp đi. Ôm chân cuộn mình trên sàn nhà bên cửa sổ, từ xa nhìn lại, là một điểm nho nhỏ, lại dị thường làm cho người ta cảm thấy đáng yêu.
Dưới đáy lòng Lạc Gia thở dài một tiếng, nhẹ bước lên trước, mắt nhìn chằm chằm Lăng Hề đang ngủ trên sàn nhà, nửa ngồi xổm xuống, không chút nào tốn sức bế thân hình nho nhỏ kia lên.
Một đường cẩn thận ôm Lăng Hề đến phòng của hắn, cũng giúp Lăng Hề cởi giày và tất. Cố gắng không làm cho Lăng Hề tỉnh, ôn nhu đặt lên giường.
Lạc Gia đứng thẳng người lên, hạ tầm mắt xuống nhìn Lăng Hề.
Mái tóc đen mềm mại của thiếu niên rơi tán loạn trên đệm giường màu trắng, cổ lộ ra một mảng trắng nõn không tì vết, đôi mắt màu xanh lập tức không thể khống chế được, như là đã bị đầu độc, Lạc Gia cúi đầu hôn lên cổ Lăng Hề.