Lang Hậu Truyền Kì

chương 196

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Tra ra được?”

Uyển Nhược lắc lắc đầu, giữ nguyên khoảng cách hồi đáp: “Cái gì cũng tra không ra, trong cung chỉ biết nàng bị bán đến vài tháng trước.”

“Kỳ quái, ngươi sống rành rành tận mấy tháng sao lại chẳng ai biết thông tin?” Mộ Hoan đem kéo đặt lại xuống bàn, gạt nhẹ mấy hạt tuyết vô tình bám vào cành mai: “Ngươi điều tra qua địa phương của Nhiễm quý nhân?”

“Sự việc của cung nô quá lớn nên phía Nhiễm quý nhân bị Thái hoàng thái hậu quở trách còn phạt cấm túc nửa năm, thuộc hạ không cách nào tiếp cận được người của Nhiễm quý nhân vì vậy…”

“Bản cung hiểu rồi.”

Mộ Hoan ngồi xuống tọa ỷ, đưa tay tiếp nhận chén trà hạnh nóng hổi: “Nhiễm quý nhân tuy ăn nói cuồng ngạo nhưng là người cẩn thận, sẽ không để cung nô nơi mình gây loạn. Thế phía Thục phi thế nào? Vẫn yên ắng cả sao?”

“Thục phi từ sau khi bị nương nương phạt cấm túc, đến nay chỉ quanh quẩn trong sân. Vài hôm trước thì có xuất cung đi bái tế, chiều muộn liền quay lại, bất quá sắc mặt có vẻ không đúng lắm?”

“Hửm?” Dường như nghe được điều thú vị, hai tai Mộ Hoan dỏng lên: “Có gì kỳ quái?”

Uyển Nhược cố gắng hồi tưởng lại: “Lúc đi phi thường gấp gáp, còn mang theo rất nhiều dược liệu. Nhưng lúc về thì vẫn bộ dáng cũ, chỉ có những món đồ mang đi đều đột nhiên biến mất. Thuộc hạ thoáng thấy có ít đồ ăn ngọt dành cho oa oa, nhưng nghĩ kỹ lại điện thần sao lại có oa oa?”

“Dược liệu? Đồ ăn ngọt?” Mộ Hoan chống tay đỡ lấy cằm, trầm tư nghĩ ngợi một chốc rồi hỏi: “Nữ nô Triêu Đài cũng đi theo?”

“Hai chủ bộc Thục phi như hình với bóng, Triêu Đài tất nhiên sẽ cùng đi.”

“Thế điện thần bọn họ đến bái tế ở đâu?”

“Thâm sơn cùng cốc, thuộc hạ tạm thời không nhớ rõ, sẽ về kiểm tra lại một lần nữa.”

“Ngươi điều tra chuyện này sau đi, trước mắt điều tra Triêu Đài.” Mộ Hoan lười nhác không dùng trà, quét mắt nhìn Uyển Nhược từ trên xuống dưới: “Không tra ra được thì dùng bạc, bao nhiêu bản cung cũng không tiếc, chỉ cần tra ra được lai lịch của Triêu Đài.”

“Vâng, nương nương.”

Uyển Nhược cung kính chấp tay bái lạy rồi lui xuống, đến cửa luyến tiếc mà quay lại nhìn thêm một cái mới chịu đi. Trông thấy Uyển Nhược đã đi rồi, Ân Ly mới từ sau bình phong chạy ra, tay vẫn ôm chặt khay gỗ không rời.

“Đi rồi, xem cái gì?”

Ân Ly đưa mắt nhìn sang Mộ Hoan, bĩu bĩu môi: “Ta vẫn chưa đủ can đảm đối diện.”

“Ngươi trốn tránh thì tốt hơn sao?” Mộ Hoan đưa tay về phía nàng: “Dìu bản cung, bản cung phải đến chỗ hoàng tổ mẫu một chuyến.”

“Nương nương đi làm gì a?”

“Tất nhiên là cầu cao nhân chỉ điểm rồi.”

Mộ Hoan đang yên đang lành đột nhiên ngồi thụp xuống, ôm chân rêи ɾỉ một trận. Còn chưa kịp hiểu gì đã bị quý phi dọa sợ mất mật, Ân Ly bối rối ngồi xuống giúp nàng xoa chân.

“Nương nương ngài lại làm sao a?”

“Bị chuột rút.” Mộ Hoan vô pháp duỗi thẳng chân ra, buồn bực nói: “Mấy hôm nay chân liên tục bị chuột rút, bản cung phiền sắp chết rồi.”

Ân Ly ngoan ngoãn xoa bóp một lúc nữa, ngẩng đầu lên hỏi: “Nương nương thấy thế nào?”

“Vẫn còn hơi tê, không sao, chúng ta lập tức đi một chuyến.”

Bám cả người lên Ân Ly để đối phương dìu ra ngoài nghi trượng, thẳng đến Trường Thọ Cung của Thái hoàng thái hậu. Cung nô đứng hầu ngoài cửa vừa trông thấy bóng dáng của quý phi liền chạy vào hồi báo, chốc sau liền chạy ra mở lớn cửa nghênh đón.

“Quý phi nương nương, thỉnh.”

Mộ Hoan để hai cung nô cùng dìu xuống mới đi được, chân vẫn còn chuột rút, bước một bước đều hư nhuyễn vô lực.

Thái hoàng thái hậu đang dùng điểm tâm, nghe tin Mộ Hoan đến thì sai cung nô chuẩn bị thêm một phần. Nghe tiếng bước chân vọng lại, Thái hoàng thái hậu vui vẻ chờ mong nhìn ra cửa, nào ngờ lại thấy tiểu tôn tức gian nan để cung nô dìu vào.

“Hoan nhi, làm sao đây?” Thái hoàng thái hậu chống gậy bước đến gần xem nàng: “Chân làm sao? Bị ngã?”

“Thần tức bị chuột rút, chân vô lực nên mới chậm trễ đến thăm hoàng tổ mẫu.”

“Chân chuột rút? Thế đã cho cung nô xoa bóp chưa?”

“Không có bao nhiêu tác dụng.” Mộ Hoan chống đỡ cười cười hai tiếng: “Để hoàng tổ mẫu lo lắng, tôn tức thật sự vô dụng.”

“Nói bậy! Tôn tức của ai gia sao có thể vô dụng được?” Thái hoàng thái hậu đưa mắt nhìn cung nô đang dìu đỡ nha đầu: “Dìu quý phi ngồi xuống, cho ma ma xoa bóp đến giúp quý phi.”

“Vâng.”

Mộ Hoan miễn cưỡng duỗi thẳng chân ngâm vào nước nóng, tạm xem như thoải mái, nhịn không được thở hắt một hơi.

Bản thân Thái hoàng thái hậu ngồi xuống tọa ỷ, quan sát Mộ Hoan một lúc rồi nói: “Bình thường đều chuột rút sao?”

“Chỉ mới gần đây, có lẽ do cả ngày ngồi nhiều quá ít vận động nên như vậy.” Mộ Hoan cong mắt mỉm cười: “Hoàng tổ mẫu không cần lo lắng, Hoan nhi thân thể dưỡng hảo, thái y cũng nói qua rất nhanh sẽ hoài oa oa cho hoàng thượng.”

“Ai gia cũng mong như thế, chỉ là thân thể ngươi quá yếu ớt nên cẩn thận vẫn hơn.” Thái hoàng thái hậu không chút chần chờ quay sang lão cung nô bên cạnh: “Ngươi đi lấy nhân sâm của ai gia cho quý phi điều dưỡng thân thể.”

Không thể đứng nổi, Mộ Hoan đành ngồi ngay ngắn lạy tạ: “Đa tạ hoàng tổ mẫu hậu ái.”

“Để ai gia đoán xem ngươi hôm nay làm sao lại đến Trường Thọ Cung, có phải là vì chuyện đại lễ tạ ân thần linh lần trước?”

“Hoan nhi không dám giấu hoàng tổ mẫu, thật ra trong chuyện cháy bàn tế lễ, ta đã cảm thấy có gì đó không ổn. Chỉ là mãi cũng tra không ra được kẻ nào đứng trong tối gây chuyện thị phi, nên mới đường đột đến thỉnh giáo hoàng tổ mẫu, mong hoàng tổ mẫu dạy bảo thêm.”

“Không phải tỷ tỷ ngươi rất lợi hại trong mấy việc quản nữ quyến hậu viện sao? Ngươi không thỉnh giáo nàng?”

Mộ Hoan xấu hổ cười trừ hai tiếng: “Tỷ tỷ thời gian này đều chỉ biết đến Ái Lan, sớm quên mất muội muội.”

“Ngươi a! Tiểu hầu nghịch ngợm!!” Thái hoàng thái hậu chỉ vào nàng, sảng khoái cười lớn: “Ai gia biết ngươi là người cơ linh, chuyện khó khăn nào cũng tìm được lối thoát nhanh nhất. Nhưng xem chừng lần này đụng phải đá to nên mới đi không được nữa mà cầu cứu ai gia?”

“Cũng chỉ hoàng tổ mẫu hiểu Hoan nhi.”bg-ssp-{height:px}

“Bề ngoài trông thấy chuyện lần này hết sức đơn giản, là do cung nô kia vì muốn giúp chủ tử mà làm cháy bàn tế thần hãm hại quý phi. Bất quá nhìn kỹ lại thì thấy vô vàn sơ hở, thứ nhất Nhiễm quý phi tuy trước đã đuổi người nhưng vẫn tránh không khỏi can hệ, thứ hai cung nô kia quá dễ nhận biết, chỉ tốn chưa đến một khắc đã tra ra được hung thủ.” Thái hoàng thái hậu nhíu nhíu đôi chân mày, từ tốn nói tiếp: “Tầng tầng lớp lớp mưu tính chồng lên nhau, muốn biết kẻ trong tối phải kiên nhẫn lật từng tầng một.”

“Nhưng tôn tức từ đầu đến cuối cũng chẳng có chút manh mối nào, muốn tra cũng chẳng biết từ đâu mà tra.”

“Thế ban đầu ngươi làm gì?”

Mộ Hoan ngẩn người một chốc, nói: “Điều tra thân thế của cung nô kia, bất quá cái gì cũng tra không ra, đến cả người trong cung cũng không biết nàng đến từ đâu. Sau đó tra đến phụ mẫu nàng, bọn họ bán oa oa xong thì bỏ quê hương đi mất, khó khăn lắm mới thấy họ ở ngoài thị tập mà cho bạc và giấy tờ đất. Kết quả chẳng tra được gì, sau đó mới lần đến Nhiễm quý nhân và Thục phi, phát hiện Thục phi thời gian trước có xuất cung bái tế mang theo rất nhiều dược liệu và đồ ăn ngọt. Tôn tức quyết định cho người điều tra Triêu Đài, thiếp thân cung nô của Thục phi để tìm manh mối.”

“Tại sao lại tra Triêu Đài mà không phải Thục phi?”

“Thục phi xuất thân cao môn thanh lưu, là oa oa của Hầu phủ, có tra cũng chỉ tra ra được những điều này. Hơn nữa mẫu thân của Thục phi là đương kim quận chúa, nếu xảy ra sơ sót thì khó lòng giao đãi, nên tôn tức mới để mắt đến Triêu Đài.” Mộ Hoan hít một hơi thật sâu, nghiêm túc thẳng lưng nói: “Từ lần gặp đầu tiên tôn tức đã thấy Triêu Đài thông minh hơn người, khẳng định là nhân trung long phượng. Bình thường cung nô ít người có loại gương mặt ấy, nhưng trên mặt Triêu Đài toát lên hào quang sáng lạ thường, giống như là mọi thứ nàng đều nhìn thấu.”

“Triêu Đài là một cung nô cơ linh, chính nàng giúp Thục phi tính kế sống sót ở Hầu phủ khi quận chúa mất đi sủng ái của Hầu gia.” Thái hoàng thái hậu nói rất chậm rãi, từng lời từng chữ phi thường rõ ràng: “Nhưng ngươi có thể nhìn ra được nàng tâm cơ linh hoạt, đây cũng là một thân bản lĩnh.”

“Tôn tức tiếp xúc nhiều người, dần dần phân biệt được.”

Thái hoàng thái hậu gật gật đầu, ý vị thâm trường thốt ra một câu: “Vấn đề nằm ở thời gian.”

“Hoàng tổ mẫu nói như vậy là muốn tôn tức đợi?”

“Phải, đợi bọn họ lộ ra nhiều manh mối, càng đợi bọn họ tiếp tục động thủ. Thấy ngươi án binh bất động, bọn họ liền nghĩ đây là thời cơ tốt, trực tiếp ra tay loại trừ ngươi.”

Như sau nắng hạn gặp mưa rào, Mộ Hoan bừng tỉnh khỏi cơn mê, quả nhiên trong tất cả Thái hoàng thái hậu vẫn là lợi hại nhất.

“Ban đầu tôn tức nghĩ phải xuất mã để bọn họ e ngại, nhưng án binh bất động lại khiến bọn họ lộ sơ hở lại tốt hơn nhiều.”

“Đó là tất nhiên, ngươi vẫn còn trẻ, còn nhiều điều cần học hỏi.”

“Vâng, đa tạ hoàng tổ mẫu dạy bảo.”

“Được rồi, được rồi, ai gia không thích ngươi câu nệ, mau mau dùng cao điểm đi. Đây là cao điểm do đệ nhất trù sư Giang Châu làm ra, ăn một lần liền nhớ mãi không quên.”

Mộ Hoan đưa mắt nhìn dĩa cao điểm sặc sỡ trước mắt, vui vẻ cầm một khối cho vào miệng. Bất quá khi vị cao điểm vừa thấm vào lưỡi thì cổ họng dâng lên cảm giác chua xót, nhịn không được đem khối cao điểm ngon lành nôn ra ngoài.

“Ây dô!?” Thái hoàng thái hậu sửng sốt kêu lên: “Hoan nhi, không hợp khẩu vị sao?”

“Tôn tức cảm thấy, khụ…”

Che miệng nôn khan một tiếng, Mộ Hoan đột nhiên cảm thấy lạnh buốt, nhịn không được rùng mình.

“Gọi thái y! Mau gọi thái y đến xem quý phi!!!”

Trường Thọ Cung lập tức ồn ào, tiếng bước chân rầm rập không dứt, cung nô nhanh chóng dìu Mộ quý phi nằm xuống trường kỷ. Lần lượt mang ống nhổ đặt bên ghế, chậu nước nóng lau mặt cũng được bưng đến vẫn còn nghi ngút khói.

Ân Ly xả khăn qua nước nóng giúp Mộ Hoan lau rửa mặt rồi hỏi: “Nương nương có đau chỗ nào không? Có cần gọi Hoàng thượng không?”

“Bản cung chỉ muốn nôn, khụ khụ…”

Rõ ràng cao điểm kia mùi rất thơm, nhưng nàng vừa ăn liền muốn nôn, đây là vì sao a?

Thái y lần lượt tiến vào đứng hầu quanh giường, đầu tiên vẫn để lão thái y kiểm tra trước, gương mặt già nua của hắn bỗng chốc biến thành chau mày nghiêm trọng. Vẫn không dám tin, lão thái y kiểm tra xong liền lui xuống nói nhỏ vào tai vị thái y khác, hắn liền thế chỗ chạy lên bắt mạch lại.

“Bản cung làm sao rồi?”

Thái y còn chưa kịp trả lời bên ngoài liền có tiếng thông truyền – Hoàng thượng giá lâm!!

Mộ Hoan giật nảy, rõ ràng nàng chỉ vừa nằm xuống trường kỷ chưa được nửa khắc thời gian mà chó nhỏ ở Dưỡng Tâm Điện đã biết tin!?

A Ba Đáp Thấu Á Viên tức tốc tiến vào, đầy mặt lo lắng ngồi xuống bên kỷ: “A Hoan, làm sao đây? Sao lại đổ bệnh? Không phải thái y nói nàng không vấn đề sao?”

“Thần thiếp vừa để thái y chẩn mạch, vẫn chưa biết là có bệnh, hoàng thượng đừng lo lắng quá.”

Ánh mắt sắc lạnh của quân vương lập tức quét qua: “Quý phi rốt cuộc mắc phải bệnh gì?”

“Khởi bẩm hoàng thượng, có chút chuyện này vi thần phải hỏi thật kỹ nương nương.”

Mộ Hoan vừa nghi hoặc vừa hiếu kỳ: “Không biết thái y có gì muốn nói với bản cung?”

“Thời gian này không biết quý phi có ăn uống bình thường?”

“Đều bình thường.”

“Không đúng!” Ân Ly bên cạnh lập tức đánh gãy: “Quý phi thời gian này đều ngủ, ngủ dậy thì chán ăn không động đũa, dùng thiện cùng hoàng thượng mới miễn cưỡng ăn một chút.”

Mộ Hoan trừng mắt, nàng rốt cuộc nuôi tâm phúc cho mình hay cho chó nhỏ vậy!?

“Thế quý phi thường xuyên ngủ nhiều?”

“Ách, chuyện này…” Mộ Hoan xấu hổ đảo mắt: “Cũng nhiều.”

“Vi thần nghe ma ma nói quý phi vừa chuột rút?”

“Ân, chuột rút thường xuyên, có khi một ngày ba bốn lần.”

Sắc mặt thái y bỗng chốc rạng rỡ hẳn lên, quay sang hoàng đến chấp tay bái: “Cung hỉ hoàng thượng! Cung hỉ quý phi nương nương!!”

Thái hoàng thái hậu là người có kinh nghiệm, nghe xong liền hiểu ý tứ của thái y, mừng rỡ vỗ vỗ bàn tay của Mộ Hoan: “Hảo tôn tức, hảo quý phi!! Dưới gối hoàng thượng rốt cuộc cũng có tôn tử rồi!!”

“A?!”

Mộ Hoan không dám tin vào tai mình, nguyên lai nàng không có bệnh, mà là hoài oa oa rồi!!

Truyện Chữ Hay