Sau giờ ngọ, Lý Quả đang đứng ở chợ sau nhà phường, đây là thời điểm không buôn bán được gì, đột nhiên có người vỗ đầu cậu, lớn tiếng nói: “Tiểu Quả tử về mau đi, đại bá nhà ngươi đến kìa.”
Lý Quả quay đầu lại nhìn, là một nam hài xấp xỉ tuổi cậu, tóc tai bù xù, mặc bộ quần áo quanh năm tản ra mùi lạ. Đây là tên nhi tử nhà bán bánh họ Lâm hàng xóm.
Lý Quả không sợ trời không sợ đất, nhưng lại sợ một người, chính là đại bá Lý Đại Côn của cậu.
Lý Đại Côn ở phố đông có một quán rượu, kinh doanh hơn mười năm, thu lợi vô số. Người này giàu có keo kiệt, đối đãi với nhà em trai vô cùng cay nghiệt.
Lý Quả lén lút mò về nhà, trốn ở cửa, nghe tiếng đại bá gầm thét lên: “Đứa bé kia đâu?” Lại nghe Quả nương yếu ớt nói: “Để nhờ người đi gọi.” Lý Đại Côn tiếp tục trách cứ: “Ngươi nuôi dạy thế nào thế, suốt ngày chỉ biết làm trộm, các ngươi không biết xấu hổ, ta còn muốn giữ mặt mũi đấy.” “Lần này bất kể thế nào, ta nhất định phải mang nó đi, không cố gắng quản giáo, cả nhà lão Lý ta thể nào cũng bị đâm vào lưng.” Quả mẫu chỉ biết thấp giọng khóc, không dám biện bạch.
Lý Quả nghe thấy đại bá muốn mang mình đi, cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng hành động, quay người chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tết năm ngoái Lý Đại Côn cũng lại đây nói muốn mang Lý Quả đi, Quả mẫu bất lực, lại nghĩ hài tử qua đó cùng đại bá ít nhất cũng sẽ không chịu đói. Sau đó, Lý Quả liền bị kéo sang nhà đại bá ở, nhưng chỉ ở được hai ngày.
Hai ngày sau Lý Quả trốn về, tay chân đều bị gậy gỗ đánh bị thương, người nào nhìn thấy cũng không thể đành lòng. Bởi vì Lý Quả ăn vụng một miếng thịt trên bàn, bị đại thẩm vừa chửi vừa đánh.
Nhà đại bá có năm miệng ăn, trên bàn lúc nào cũng có cá có thịt, Lý Quả không được phép ngồi vào bàn, bị đuổi tới nhà bếp ăn canh thừa cơm nguội.
Ở hai ngày, đại bá đại thẩm không phải đánh thì cũng chửi mắng, còn bị đám con của đại bá bắt nạt, tuy rằng Lý Quả cũng đánh nhau với bọn chúng, nhưng làm sao có thể địch lại.
Lý Đại Côn cực kỳ không thích đứa cháu này, ngay cả Quả nương, hắn cũng ghét bỏ nàng, nghĩ nàng vô lại không chịu tái giá, chiếm lấy nhà cũ của Lý gia.
Ngay cả căn nhà siêu vẹo rách nát này, hắn cũng muốn cướp khỏi từ tay cô nhi quả phụ, đừng nói đến cứu trợ hay cảm thông cho họ.
Những ngày mẹ con Lý Quả trải qua gian nan như vậy, Lý Đại Côn chẳng thèm quan tâm, song hàng xóm láng giềng vẫn không nhìn nổi, khiển trách vợ chồng Lý Đại Côn. Bởi vậy mới có thể có chuyện Lý Đại Côn muốn đem Lý Quả qua nhà hắn, chặn bớt miệng mồm người khác lại, hơn nữa Lý Quả đã có chỗ đi, Quả nương liền không còn lý do ở lại tổ trạch Lý gia nữa, gọi nhà nương nàng tới lĩnh người trở về là xong.
Lý Quả chạy vào nha phường, lang thang quanh đấy. Sau đi đến hậu viện của Tôn trạch. Cửa nhỏ của hậu viện hé ra hơn nửa, trong sân có một nữ hài chơi đánh đu, Lý Quả dừng chân quan sát.
Quý gia nữ hài đang chơi đánh đu trong viện phát giác Lý Quả ở ngoài cửa, gọi thị nữ qua đóng cửa.
“Cẩn cô nương, là một đứa bé ăn xin.” Thị nữ nhìn thấy ngoài cửa là một đứa nhỏ, nghĩ chẳng hề gì.
Nữ hài gọi là Cẩn cô nương từ trên xích đu nhẹ nhàng nhảy xuống, dáng vẻ nàng ước chừng mười một mười hai tuổi, trán điểm hoa đào, mặt như khay bạc, mặt mày thanh tú, giữa lông mày lộ ra luồng linh khí.
Nữ hài trong khuê phòng, rất khó gặp được chuyện thú vị, nhìn thấy một tên ăn mày, cũng hết sức tò mò. Nàng đứng gần cửa viện, nhìn thấy Lý Quả đi chân đất, có vẻ không đành lòng.
“Thúy Bình, ngươi lấy mấy văn ra cho nó, rồi bảo nó đi đi.”
Thị nữ gọi là Thúy Bình lấy trong túi tiền ra hai văn, muốn đưa cho Lý Quả, nhưng không ngờ Lý Quả vươn tay đánh rớt, hầm hừ nói: “Ta mới không phải ăn xin.”
Nói xong lời này, quay đầu bỏ chạy.
Lý Quả nghe hiểu được lời của nữ hài và thị nữ, tuy rằng khẩu âm rất nặng, phỏng chừng cũng là người Mân.
Màn đêm buông xuống, Lý Quả vẫn còn lang thang ở nha phường, muốn tìm một chỗ để trốn, lúc đến gần cửa một đại trạch, liền bị đuổi đi. Nghĩ không chừng đại bá hung thần ác sát kia đã đi, không bằng lén lút về thăm nhà một chút.
Chưa ra Tây Hôi Môn, xa xa nhìn thấy đèn nhà mình sáng, Lý Quả phát giác khác thường —— trong nhà rất ít khi châm đèn, có thể tiết kiệm được thì sẽ tiết kiệm. Giờ không dám về, chỉ sợ mẫu thân cũng muốn để cậu đi cùng đại bá.
Trong đêm tối Lý Quả bí mật về nhà, cậu đi qua khe hở giữa bức tường và phòng mình, nhoài người vào cửa sổ nghe lén tiếng trong phòng. Trong phòng tựa hồ có ba, bốn người, âm thanh nghe được không rõ ràng lắm, Lý Quả nghĩ, chờ những người này đi, cậu sẽ lén lút về ngủ.
Khoảng cách giữa tòa nhà Lý gia cùng bức tường càng vào bên trong càng hẹp, Lý Quả giang rộng tay chân, dán vào hai bên mặt tường, từ từ trèo lên, chẳng bao lâu, cậu đã bò lên tới bờ tường.
Dưới ánh trăng, cậu mở rộng tứ chi, nằm ở trên tường. Gió đêm thổi xuyên quần áo, cậu hết sức tập trung nghĩ đến các món ăn đã nấu chín ở ngoài chợ, nuốt nước bọt.
“Tiểu tặc.”
Tựa hồ có người đang gọi mình. Lý Quả giương mắt, nhìn thấy người đang đứng trước cửa sổ tây sương của Tịnh Công trạch, là người quen cũ.
Tâm trạng Lý Quả đột nhiên sa sút, không muốn để ý tới hắn. Không ngờ Triệu Khải Mô tựa hồ rất tẻ nhạt, hắn trèo ra khỏi cửa sổ, nhảy đến bờ tường, đi về phía Lý Quả.
“Tiểu tặc, lại muốn qua nhà ta trộm đồ đúng không?”
Triệu Khải Mô tựa hồ còn rất vui vẻ, rốt cục lại bị hắn bắt lấy.
“Ta rất đói, không muốn đánh nhau với ngươi, tránh ra.”
Lý Quả xoay người quay lưng về phía Triệu Khải Mô, cậu cảm thấy người này quá phiền, mà cũng chẳng nghe hiểu hắn đang huyên thuyên nói cái gì.
“Đói bụng?”
Tới đây hơn hai tháng, Triệu Khải Mô cũng có thể nghe hiểu vài câu thổ ngữ bản địa.
“Phải, rất đói.”
Nghe thấy đối phương lặp lại lời của mình, cũng không biết có phải vì đây là đầu tiên giao lưu thành công nên biểu hiện hữu hảo, hay là đói bụng đến mức chẳng còn tí sức lực nào mà lời nói của Lý Quả thật ôn hòa.
Triệu Khải Mô rời đi, nhìn hắn rời đi, Lý Quả cũng không để ý.
Một hồi lâu, liền thấy Triệu Khải Mô nhảy xuống bờ tường, đi về phía Lý Quả, lần này trong tay hắn có thêm thứ khác, một cái bánh bao.
“Cho, cầm ăn.”
Triệu Khải Mô mới vừa dùng qua cơm tối, trong hộp còn dư cái bánh bao thịt dê.
Bánh bao được đưa tới trước mặt, Lý Quả chần chờ, thò tay qua, giương mắt nhìn Triệu Khải Mô, đang xác nhận có phải là cho cậu ăn không.
“Ăn đi.”
Triệu Khải Mô cầm bánh đẩy qua.
Lý Quả xác nhận chắc chắn, cầm lấy bánh bao từ trong tay Triệu Khải Mô, bánh còn ấm, không chút suy nghĩ, đưa tay lên cắn một miếng lớn, miệng dính đầy dầu.
“Ăn ngon quá! Đây là bánh bao gì?”
Lý Quả mặt mày rạng rỡ, vô cùng kinh hỉ.
Bên trong vỏ chính là thịt, không biết là thịt gì, cậu chưa từng nếm qua mùi vị này, rất thơm.
Bánh bao, Lý Quả chỉ toàn ăn bánh bao nhân rau.
Bần dân quanh năm suốt tháng cũng chẳng ăn nổi một lần thịt lợn, huống chi là thịt dê.
Sau khi Lý Nhị Côn mất đi tung tích, Lý Quả chưa được ăn lại thịt cá.
Lý Quả cấp tốc cắn ba miếng lớn trên bánh bao, ăn như hổ đói, đột nhiên cậu ngừng động tác lại, cất nửa cái bánh bao vào ngực. Cậu ngẩng đầu nhìn Triệu Khải Mô, trong mắt tràn đầy cảm kích.
“Sao không ăn nữa?”
Nhìn Lý Quả ăn, Triệu Khải Mô nghĩ quỷ đói ở địa ngục đại khái cũng như vậy thôi. Sau thấy cậu đem nửa cái bánh bao cất vào ngực, Triệu Khải Mô khó hiểu.
Đưa cho Lý Quả ăn chính là bánh bao thịt dê, đây là món rất bình thường trong nhà Triệu Khải Mô, hắn cũng không hề biết rằng, vật này đối với bần dân mà nói lại là mỹ vị nhân gian.
Lý Quả nghe không hiểu lời Triệu Khải Mô nói, mà nhìn thấy bộ dáng nghi hoặc của hắn, cậu đáp: “Cho mẫu thân ăn.”
Ánh trăng chiếu xuống người hai đứa bé, một người quần áo lam lũ, một người đeo vàng đeo bạc.
Triệu Khải Mô nghe hiểu hai chữ “mẫu thân”, lặng lẽ rời đi, từ bờ tường nhảy lên một mái hiên, rồi từ mái hiên leo lên cửa sổ, sau đó chạy ra phòng ở tây sương, đi thang xuống lầu một, chạy vào nhà bếp, xốc lồng hấp lên, lấy ra hai cái bánh bao thịt dê cuối cùng, sau đó quay lại đường cũ.
Đưa hai cái bánh bao cho Lý Quả, hai mắt Lý Quả sáng lên, song cũng không nhận lấy, cậu hiếm khi thấy ngại ngùng.
Cậu nhớ tới cảnh mình và Triệu Khải Mô đánh nhau, còn cả cảnh tượng mình trộm lê, cắt Mạt lị.
Cảm thấy rất ngại.
“Quả, Quả!”
Xa xa truyền đến tiếng gọi của Quả mẫu, giọng nàng khàn khàn sau khi khóc lâu.
“Nương, con ở đây.”
Lý Quả đáp lại, chẳng qua Quả nương đã đi xa, không nghe thấy được.
Lý Quả trượt xuống dưới tường, cách cậu trượt xuống vừa nhanh vừa vững vàng, Triệu Khải Mô trố mắt nhìn theo.
“Tiếp!”
Triệu Khải Mô đứng trên tường kêu to, lập tức ném hai cái bánh bao xuống. Lý Quả kéo áo ra đón, cậu ôm lấy bánh bao thịt, dưới ánh trăng, vui vẻ chạy đi.
“Nương, con ở đây!”