Đói bụng rồi tỉnh mộng vốn là chuyện thường xuyên xảy ra, ngoài nha môn, đại khái chắc cũng chỉ có mỗi mình Lý gia là một ngày chỉ ăn một bữa cơm, người nhà khác, người ta ai nấy cũng một ngày hai bữa. Nhà nào hơi dư dả chút, được một ngày ba bữa. Như nhà của Triệu Đề cử, một ngày có đến bốn bữa ăn, ngoài ba bữa chính, còn có thêm cả bữa ăn khuya.
Đói bụng đến chẳng ngủ được, vào nhà bếp lục đồ ăn, bình gốm đựng đậu rỗng tuếch, vị trí bỏ khoai nơi kệ bếp cũng trống trơn, ngó sang bình sành đựng bột mỳ, may mắn chưa cạn sạch, vẫn còn một vốc nhỏ, ngày mai có thể nấu một bát canh bánh chia cho cả nhà, vẫn nên để dành cho ngày mai đi.
Lý Quả vác bụng réo lột rột trở về giường nằm xuống, lăn qua lộn lại, cậu không ngủ được. Trong bóng tối, cậu ngửi thấy mùi hoa, đó là hương Mạt lị (hoa nhài).
Mạt lị ngoài nha phường có trồng mấy cây, ở Tịnh Công trạch có một cây, đêm nay có mùi hoa bay tới, thì chỉ có thể từ Tịnh Công trạch sát vách.
Các phu nhân quốc triều đều thích đeo hoa tươi, ngay cả nam tử cũng không ngoại lệ, mặc kệ xanh đỏ tím chàm, nhất định làm trâm hoa cài trên khăn mũ. Giá Mạt lị không thấp, Lý Quả bình thường hay ra chợ sau phố xem người ta bán hàng, một nhánh có thể được tận năm văn đấy, mà phải hái ngay lúc còn tươi, hoa vừa nở, chứ đã héo rồi thì chẳng đáng một đồng.
Thời điểm trời vừa hửng sáng, Lý Quả kéo thang gỗ đến, loạng choạng bò lên trên tầng gác. Cậu mở cửa sổ ra, nhảy lên bờ tưởng, leo lên cây lê, trượt xuống khỏi thân cây, lẻn vào Tịnh Công trạch. Đoạn đường này, thực sự đi liền một mạch, còn rành hơn cả vào nhà mình.
Cậu khoác cái sọt nhỏ, tay cầm theo kéo mà mẫu thân dùng để khâu quần áo, cũng là dụng cụ kim loại duy nhất trong nhà.
Bình minh quấn quýt che chở cho Mạt lị, toả ra mùi thơm lạ lùng, xinh đẹp động lòng người.
“Răng rắc răng rắc.”
Động tác Lý Quả thần tốc, cắt xuống từng cành từng cành một, một hồi liền cắm đầy cả sọt.
Lúc cậu còn muốn hạ kéo cắt tiếp, liền nghe thấy có tiếng nói chuyện trong phòng, vội vàng bò lại lên cây lê, dọc theo bờ tường trở về nhà.
Tới gần cửa sổ nhà mình rồi, đột nhiên nghe thấy từ phía sau có tiếng “rầm” một cái, quay đầu lại thấy Triệu Khải Mô hung thần ác sát như vừa mở cửa sổ, quát về phía mình:
“Tặc nhi, ngươi lại tới nhà ta trộm cái gì hả!”
“Không được chạy!”
Triệu Khải Mô leo lên cửa sổ, chẳng mấy chốc là đuổi kịp, Lý Quả nhanh chóng nhảy vào cửa sổ nhà mình, kéo sập kín cửa sổ lại, sợ không đủ chắc, còn kéo cái giương gỗ tới chận lại.
Lúc này trời sáng hơn, công tử nhà họ Triệu đứng ở trên bờ tường mắng, hắn đang nói gì, một câu Lý Quả cũng chẳng nghe hiểu, không đau không ngứa, không rảnh chú ý.
Sáng sớm, Lý Quả xuyên qua nha phường, đến chợ thực phẩm sau nha bán hoa. Cậu rải trên đất một miếng vải, rồi bày một cành Mạt lị lên.
Người khác hỏi cậu Mạt lị nhà ai trồng, cậu liền bịa chuyện nói có một gia đình nông dân nọ chuyên trồng hoa ngoài thành.
Lý Quả thuận lợi bán được sáu cành, nắm giữ một “khoản tiền kếch sù”.
Đương lúc đang đắc chí, nghĩ lát nữa mua bánh rán hay mua canh bánh ăn, ngẩng đầu nhìn qua hướng sạp bán đồ ăn vặt thì thấy Triệu Khải Mô dẫn theo hai người hầu đến đây.
Lý Quả vội vàng thu cành hoa nhỏ, thả lại vào trong sọt, cậu còn chưa dọn xong, Triệu Khải Mô đã chạy tới trước mặt. Triệu Khải Mô khí thế hùng hổ, vừa nhấc chân đá văng cái sọt, cái sọt nhỏ vút lên thành một đường cong, bay rất cao, cả đường rải rác đầy hoa, lập tức bị người, xe bận rộn trên đường đạp nát.
Hừng đông, Triệu Khải Mô không đuổi kịp Lý Quả, phẫn nộ leo xuống khỏi bờ tường rồi đi xem xét hoa Mạt lị bị cắt. Tuy trời chưa sáng, nhìn không rõ lắm, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra Lý Quả đang xách một sọt hoa.
Mạt lị ở Tịnh Công trạch là một gốc cây không lớn, thường ngày hoa phủ cả cây nhìn rất đẹp, lúc này đã bị Lý Quả xén trọc một mảng lớn.
Mạt lị không chịu được trời rét, kinh thành không thể trồng được. Sau khi vào ở Tịnh Công trạch, phát hiện trong viện có cây Mạt lị, Triệu Khải Mô vô cùng yêu thích. Mỗi sáng sớm đều tưới nước cho nó, chạng vạng đọc sách thấy mệt mỏi, lại xuống lầu đi ngắm nó. Cho dù có cắt để trưng trong thư phòng thì cũng chỉ lấy một cành, hay cắt đi cài hoa cũng chỉ cắt một cành.
Vậy mà lại bị tên tiểu tặc sát vách trèo tường, nhoáng cái cắt trụi một mảng lớn.
“Triệu Cường, Triệu Phúc.”
Tiểu công tử ca Triệu gia đứng ở trong viện phẫn nộ quyết không dung thứ, tên láng giềng xấu xa thế, há có thể bỏ mặc không quan tâm!
Ở đây buôn bán hoa nhiều, kéo rổ đến bỏ mối cho tiểu thương cũng có, mà Mạt lị dễ héo, sáng sớm đi bán, đại để đều ra chợ.
Tuy Mạt lị có thể dùng để làm mỹ phẩm, phơi thành trà, song hơn nửa vẫn là bị trộm dùng làm trâm hoa đi ra chợ bán.
Suy đoán một hồi, tiểu công tử Triệu gia lập tức dẫn hai người hầu đi tới chợ.
Quả nhiên, vừa đến chợ, liền thấy tên tiểu tặc cầm bó hoa trong tay, thét to rao bán Mạt lị nhà hắn. Triệu Khải Mô ngay lập tức bốc hỏa, không chút suy nghĩ, một cước đá bay sọt hoa.
Lý Quả đờ mặt sững sờ, không kịp phản ứng lại, đột nhiên cậu ngẩng đầu lên, viền mắt đỏ ửng, lao thẳng tới Triệu Khải Mô.
Một cành Mạt lị giá năm văn cứ như vậy bị đạp nát toàn bộ, năm văn có thể mua được rất nhiều thứ, có thể mua được năm miếng đường mạch nha, một vốc lớn táo, rất nhiều cá tôm, ba bát canh bánh, nước mắt Lý Quả bất giác trào khóe mi, nghĩ ở đây có rất nhiều năm văn tiền, đều đã nát thành bùn.
Cậu cũng không ngẫm lại, Mạt lị này vốn cũng chẳng phải của mình.
Lý Quả giống như con khỉ bật người lên, túm chặt tóc Triệu Khải Mô.
Dẫu gì cũng được sinh ra trong dòng dõi thư hương, cao lầu thâm trạch (lầu cao nhà kín), Triệu Khải Mô cực kỳ xa lại với lối đánh con buôn này, nhất thời không chống đỡ được. Dây tóc đỏ bị kéo xuống, tóc tai cũng kéo mấy lần, đau đến mức Triệu Khải Mô lấy chân đá Lý Quả. Lý Quả bị đá ngã xuống chợ bán thức ăn toàn nước bẩn, há có thể cam tâm, lăn lộn đứng dậy, lần thứ hai đánh về phía Triệu Khải Mô, lần này trực tiếp cào mặt, tạo thành bốn vết máu trên gương mặt tuấn tú đời con cháu thứ sáu của Thái tổ hoàng đế.
Triệu Cường, Triệu Phúc sợ đến gần chết, vội vàng tách hai đứa nhỏ đang đánh nhau ra, cái câu: “Tiểu quan nhân, đừng nóng giận, đừng nóng giận”, cơ hồ còn pha cả tiếng khóc. Tuy rằng Triệu Khải Mô thường ngày kiêu căng, song chưa từng đánh nhau với người khác bao giờ, đối với hai người hầu mà nói, hình ảnh này không khỏi quá kinh hãi.
Triệu Khải Mô tóc tai bù xù, áo bào bẩn thỉu từ lâu đã tức điên lên, thật vất vả mới bị người hầu khuyên tách ra được.
Luận về đánh nhau, tuy Lý Quả nhỏ gầy, nhưng cậu lại có kinh nghiệm đánh nhau phong phú cùng đám trẻ con ngoài nha môn. Trận đánh nhau này, hai người miễn cưỡng ngang nhau.
Rất nhanh, hàng xóm lắm chuyện đi gọi Quả mẫu, Quả mẫu đang vung gậy đập quần áo, ngồi xổm bên suối giặt đồ mướn cho người ta. Quả mẫu nghe nói con trai mình trộm Mạt lị nhà Đề Cử, còn đánh nhi tử của Triệu Đề cử, sợ đến sắc mặt trắng bệch, quên cả buông gậy giặt quần áo xuống, kinh hoảng thất sắc chạy tới chợ.
Lúc này nhi tử Triệu Đề cử cùng người hầu đều đã rời đi. Quả mẫu dùng gậy giặt giáo huấn Lý Quả, lôi Lý Quả đến nha phường Tịnh Công trạch thỉnh tội.
Hôm nay được nghỉ, Triệu cha ở nhà.
Lúc nãy nhi tử tóc tai bù xù, mặt còn đổ máu, y quan không chỉnh trở về, liền bị Triệu cha nhìn thấy, còn đang chất vấn. Ngay sau đó một phụ nhân nghèo khổ địu con nhỏ trên lưng, tay còn lôi một cậu bé quần áo lam lũ, khóc thảm thiết đến cổng lớn quỳ lạy, nói toàn thổ ngữ, một câu cũng nghe không hiểu. Mí mắt Triệu cha nhảy lên, trực giác mách bảo có chuyện.
Gọi Triệu Phác tới, sai hắn đi hỏi thăm phụ nhân kia vì chuyện gì mà đến đây gào khóc.
Triệu Phác rất nhanh chóng thuật lại tình hình cho Triệu Đề cử: Nhà này sống ở sát vách, đứa nhỏ leo tường, trộm cắt Mạt lị ở Triệu trạch đem ra chợ bán, sau đó đánh nhau cùng tiểu quan nhân, bị mẹ đứa bé lôi đến thỉnh tội.
“Hỏi đứa bé kia, xem có bị thương ở đâu không?”
Triệu Phác thuật lại, Lý Quả thút tha thút thít đáp —— ở chợ bị nương đánh khóc, vén cái vạt áo vải bố ngắn tay cũ nát lên, để lộ ra lồng ngực gầy gò đến lộ ra cả xương sườn, ngay ở bụng có một vết bầm đen.
“Lại đây!”
Triệu Đề cử quay đầu quát với nhi tử.
Triệu Khải Mô cúi đầu, ngoan ngoãn đi tới.
“Cậu bé chẳng qua hái chút hoa cỏ, ngươi đánh nó làm gì? Còn đạp bụng cậu ta, lỡ có mệnh hệ gì, làm sao ăn nói với nhà người ta hả!”
Trên khuôn mặt trắng mịn của Triệu Khải Mô còn nguyên bốn vết máu hẹp dài, máu còn chưa khô, nhìn có chút đáng thương, hắn nói nhỏ: “Là nó động thủ trước mà.”