Ngày hè, Lý Quả lên nóc nhà thay đổi tấm gỗ che chắn, cậu liếc mắt cái liền phát hiện cửa sổ luôn đóng chặt của phòng ngủ Triệu Khải Mô đã mở ra. Rất lâu cậu không lên nóc nhà, cũng không trèo tường, cũng đã lâu không qua gặp Triệu Khải Mô.
Nghĩ tới bộ dáng ngạo mạn không để ý ai khác của hắn, lần ở lò rồng bên sườn núi gặp phải, cũng hờ hững như vậy, Lý Quả không khỏi tức giận.
Đã lâu rồi song vẫn còn có chút buồn bực, chính mình rõ ràng không đắc tội gì với hắn, đột nhiên lại không làm bằng hữu nữa.
Không làm thì không làm, ai thèm chứ.
Dùng dây thừng kéo tấm gỗ mới sát theo mái hiên lên, Lý Quả dùng sức kéo, chuyển tới nóc nhà. Một mình cậu, cũng không có ai giúp đỡ, chỉ có thể tự mình xoay sở.
Đem tấm gỗ mới che lại cửa vào trên nóc nhà xong, Lý Quả muộn thuận theo bờ tường trượt xuống đất.
Lúc cậu từ nóc nhà nhảy lên bờ tường, không khỏi nhìn về hướng cửa sổ phòng Triệu Khải Mô, biết trong phòng ngủ xác thực không có người.
Hắn không ở đây?
Có chút mất mác.
Lập tức, trên cửa sổ có một đám xanh rờn thu hút sự chú ý của Lý Quả, đó là một chậu nha đam, mọc rất khỏe, đang thoải mái phơi nắng.
Đây là cây nha đam Lý Quả đưa Triệu Khải Mô lần trước, lớn hơn rất nhiều, lá nha đam mọc dài, mập mạp, no đủ.
Hừ, đây là nha đam mình đưa, hắn còn trồng làm chi.
Hành động nhanh hơn cả suy nghĩ, chờ Lý Quả lấy lại tinh thần, cậu đã leo lên mái hiên Tịnh Công trạch, đứng ở trước cửa sổ tây sương.
Không lưỡng lự, cầm lấy chậu nha đam trên cửa sổ, quay người lập tức rời đi.
Lý Quả lấy đồ, cũng không có ý định giấu đi, cậu thoải mái đặt trên nóc nhà mình, cách cửa sổ tây sương rất xa.
Dân cư bản địa, đại thể đều trồng nha đam trên nóc nhà, không cần tưới nước, có nước mưa rồi nên cũng không sợ bị chết khô.
Sau khi lấy chậu nha đam đi, Lý Quả không suy nghĩ nhiều nữa, trượt theo bờ tường xuống.
Hai ngày sau, Lý Quả ra cạnh biển tìm A Thông, thuận tiện bắt chút cua nhỏ, dùng lưới rách mò tép về. Về đến nhà, Lý Quả bò lên trên nóc nhà, xốc tấm gỗ lên, bày cua ra phơi nắng.
Cua đem phơi trong cái nia trúc, cái nia to kềnh, trên đó có chừng mười con cua, nhìn thực sự nghèo kiết.
Phơi cua xong, Lý Quả đi đến chậu nha đam, trong lưới có tầm mười con tôm liu riu, đương nhiên sẽ không lãng phí, xào đại với nha đam thôi cũng có thể ăn được rồi.
Vùng duyên hải nơi đây, cá tôm rẻ bèo, một nhúm tôm nhỏ thế này đổi cũng chẳng được bao tiền, đương nhiên là ăn nó thôi.
Nha đam trồng lớn như vậy cũng vô dụng, đương nhiên cũng ăn nó nốt.
Chỉ cần bẻ hai bẹ nha đam to nhất, gọt vỏ, cắt thành miếng, rồi xào chung với tôm, lại vẩy thêm chút muối, là đủ mỹ vị.
Lý Quả cảm thấy thèm, chợt nghe thấy có người kêu to ở sau lưng, cậu quay đầu lại, mới phát hiện Triệu Khải Mô đứng ở cửa sổ tây sương nhìn mình.
“Quả Tặc Nhi, trả nha đam lại đây.”
Câu chữ của Triệu Khải Mô rất đơn giản, hắn nhoài người trên cửa sổ, trong tay cầm cuốn sách, vẫn là dáng vẻ quen thuộc trong dĩ vãng.
“Ta không trả ngươi, bây giờ là nha đam của ta.”
Lý Quả là một con buôn nhỏ, còn lâu mới nói tới lễ nghi.
“Không chỉ không trả ngươi, ta còn muốn ăn nó đấy.”
Lý Quả nói, liền ngồi xổm xuống bẻ nha đam. Dọc thân lá nha đam có loạt gai nhỏ, Lý Quả cẩn thận từng li từng tí một hành động. Cậu ngừng thở bẻ xuống một lá, chuẩn bị bẻ cái thứ hai, âm thanh của Triệu Khải Mô đã vang lên ở bên người: “Nó chưa từng đắc tội ngươi, ngươi ăn nó làm gì?”
Lý Quả á lên một tiếng, ngón tay cái đâm phải vào gai nha đam, rút ra, một giọt máu trên ngón tay ứa ra.
Cậu là bị Triệu Khải Mô làm giật mình, mới không cẩn thận làm tay bị đâm chảy máu. Bỏ ngón tay vào miệng mút, đồng thời không quên trợn mắt giận dữ nhìn Triệu Khải Mô.
“Ta xem một chút.”
Triệu Khải Mô kéo ngón tay Lý Quả ra, kéo đến trước mặt, nhìn chăm chú, chỉ là vết thương nhỏ như lỗ kim, hắn lau đi dòng máu đang chảy, cúi đầu thổi.
Xem dáng vẻ chăm chú của Triệu Khải Mô, Lý Quả ngược lại thấy ngượng ngùng, vội vàng rụt tay về, không chịu để cho Triệu Khải Mô xem tiếp.
“Bôi nước bọt là được rồi.”
Lý Quả đặt ngón tay lên cạnh môi, dùng đầu lưỡi liếm.
“Ngươi leo tường lại đây, không sợ bị nương ngươi phát hiện sao?”
Nghiêng đầu nhìn Triệu Khải Mô, phát hiện Triệu Khải Mô tựa hồ cao lên không ít, giữa hai hàng lông mày cũng thêm mấy phần anh khí.
“Nương ta đi Tử Trúc tự rồi.”
Triệu Khải Mô liếc mắt nhìn chậu nha đam trên mặt đất, còn có một bẹ nha đam đã bị bẻ xuống, hắn quay đầu lại nhìn Lý Quả, nghiêm túc hỏi: “Có thể ăn hả?”
“Lột vỏ rồi cắt thành từng miếng, bỏ vào nồi xào lên là ăn được.”
Lý Quả cũng không phải thường xuyên ăn nha đam xào, tình cờ mới ăn một bữa, vật này dù sao cũng không phải đồ ăn.
“Ăn ngon không?”
“Tạm được.”
“Có độc không?”
“Không có độc.”
Lý Quả ngờ vực nhìn Triệu Khải Mô, cái tên này không phải cũng muốn nếm thử đấy chứ?
“Ngươi không thể ăn, ngươi ăn sẽ đi tả đấy.”
Lời này thực sự là “một châm đâm ra máu”, người chưa bao giờ may mắn thoát khỏi như Triệu Khải Mô dường như không quan tâm.
“Vậy ngươi ăn một lá đi, còn lại ta ôm về chăm sóc.”
Mặc dù nha đam không nở hoa cũng chẳng kết quả, nhưng màu xanh biếc rất đáng yêu, Triệu Khải Mô lại thích hoa cỏ, làm sao cam lòng để nó bị ăn hết.
“Hừ.”
Lý Quả tức giận khoanh tay, quay mặt sang một bên.
“Ầy, ngươi dùng nó đi mua đồ ăn khác đi.”
Triệu Khải Mô tìm túi tiền trên người, đổ ra một khối bạc vụn nhỏ, đặt vào lòng bàn tay Lý Quả.
“Khải Mô.”
Lý Quả gọi Triệu Khải Mô lại, nhét trả khối bạc vụn.
“Hả?”
“Là bởi nương ngươi không cho ngươi chơi cùng ta, ngươi mới không để ý tới ta sao?”
Lý Quả cảm thấy chính mình không làm gì sai, Khải Mô đột nhiên không để ý đến cậu, cậu rất oan ức.
“Không phải.”
Triệu Khải Mô ôm chậu nha đam, lắc đầu.
Y phục của hắn xa hoa đẹp đẽ, dung nhan sạch sẽ đoan trang, ngay cả tóc của hắn cũng cẩn thận tỉ mỉ chải lên, không có một sợi rối.
Mà Lý Quả đứng đối diện hắn, mặc cái quần xắn cao gối, quần còn rộng, lại giặt nhiều đến bạc thếch. Áo cánh ngắn nhỏ, lộ ra non nửa cánh tay, tuy rằng không đến nỗi bẩn thỉu, tóc tai vẫn là bới lên lung tung, dùng cái đũa gỗ thay trâm gài tóc. Nghèo, kiệt xỉn.
Lý Quả không hỏi lại, cậu mơ hồ biết được nguyên do, Triệu Khải Mô không phải người đầu tiên đang chơi tốt với cậu lại đột nhiên không để ý tới cậu nữa.
Cậu là Quả Tặc Nhi mà, luôn bị người ta ghét bỏ.
“Khải Mô, ngươi…”
Lý Quả nhìn thân ảnh Triệu Khải Mô đã nhảy lên bờ tường.
“Ngươi học cho giỏi, tương lai làm đại quan.”
Tiếng càng nói càng nhỏ, về sau có lẽ cũng không còn cơ hội nói những lời này nữa.
Cúi đầu, cảm thấy mũi chua xót, Lý Quả cúi người nhặt lá nha đam lên, nghĩ mình cũng nên đi thôi.
“Quả Tặc Nhi, lát nữa, ta sai thư đồng mang cơm cho ngươi, ngươi ở nhà, đừng ra ngoài.”
Triệu Khải Mô đi rất nhanh, đã trở lại phòng ngủ tây sương, hắn đang đứng ở cửa sổ. Câu nói Lý Quả vừa nói, có lẽ hắn không nghe thấy.
“Không cần đâu, hôm nay ta vớt được tép rồi.”
Lý Quả xua tay, cậu không tỉ mỉ nghe rõ Triệu Khải Mô nói muốn đưa món gì cho mình.
Từ nóc nhà trượt xuống, Lý Quả trở vào nhà bếp.
Sau giờ ngọ, trong nhà chỉ có cậu và Quả Muội, Quả Muội đang ở bếp, chăm nom đám tép còn sống trong chậu nước, thấy Lý Quả tiến vào, khoe công: “Ca, mới vừa chạy mất một con, đã bị muội bắt về.”
Lý Quả nấu cháo, dùng nha đam xào với tép. Cậu và Quả Muội ngồi chung một chỗ, đang muốn động đũa, thì nghe thấy ngoài cửa có người gọi: “Lý Quả có nhà không?”
Lý Quả ra khỏi phòng, nhìn thấy một thiếu niên mặc trang phục gia nô, xách một cái hộp sơn hình vuông, chính là hộp cơm bằng gỗ. Thiếu niên kính cẩn đứng, ôn nhu yên tĩnh.
Người này lạ mặt, Lý Quả hỏi hắn là ai.
“Ta là thư đồng của Triệu phủ Nhị Lang Khải Mô, tên là Khánh Ca.”
Bộ dạng thiếu niên ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi, đối Lý Quả vẫn không tỏ vẻ thất lễ.
Lý Quả nói cám ơn, tiếp nhận hộp cơm, nặng trình trịch.
Chờ thư đồng Triệu Khải Mô rời đi, Lý Quả mới mở hộp cơm ra, cơm nước còn nóng hổi, đập vào mắt chính là cơm nóng, thịt ba chỉ, cá chiên, còn có trứng gà xào hẹ.
Đây chắc là đồ ăn trong một bữa của Triệu Khải Mô, chẳng qua dặn dò nhà bếp làm thêm cho Lý Quả một phần đi.