“Lý Quả đâu?”
Vương Kình dáng vẻ hung hăng, lớn tiếng kêu gào. Quả nương ôm Quả Muội, nhẹ giọng dỗ dành Quả Muội đang khóc.
Bọn người hầu chia ra, có kẻ đi vào nhà bếp, có kẻ vào phòng ngủ, còn có nhóm đi vào phòng chứa tạp vật.
Đám gia hoả này bạo lực lật tung đồ đạc, rất có ý đồ đập phá.
“Ta ở chỗ này đây.”
Lý Quả nhảy ra từ phòng chứa tạp vật, lớn tiếng nói.
“Nhanh đuổi theo! Đánh chết nó cho ta!”
Vương Kình tức đến nổ phổi, thét to người hầu truy đuổi.
Lý Quả liều mạng chạy ở phía trước, cậu xông ra khỏi nhà, liều mạng chạy trốn ra ngoài nha môn, phía sau một đám người hầu của Vương Kình đang đuổi theo.
Ngay cả Vương Kình mập mạp kia cũng chạy theo, thở hồng hộc, truy ở phía sau.
Tuy rằng sắc trời đã tối, người ngoài nha môn cũng không ít, mọi người dừng chân quan sát, ngẩn cả người.
Lý Quả ở ngoài nha môn như cá gặp nước, luồn vào cái hẻm nhỏ, leo tường xuyên phòng, chọc cho náo loạn cả lên. Lý Quả trơn trượt như cá chạch phóng qua Mộc Kiều, nhảy lên tiến vào khu Hợp Kiều hỗn loạn mà chen chúc.
“Bắt lấy nó! Bắt lấy nó!”
Vương Kình chống gối, thở không ra hơi, dừng lại ở Mộc Kiều. Người hầu đốt đèn truy cản, Lý Quả ở phía trước nhảy qua chướng ngại vật, trông y hệt con khỉ.
Thừa dịp bóng đêm, Lý Quả ẩn náu trong nhà dân ở khu Hợp Kiều.
Bốn bề nổi lên tiếng chó sủa, bọn người hầu Vương gia tìm khắp nơi, cuối cùng không thể làm gì.
Trở về Mộc Kiều, Vương Kình tức giận đến mắng to là thùng cơm.
Lúc này xung quanh tụ tập đầy người, dồn dập dáo dác ngó nghiêng, chỉ trỏ. Cho dù thô bạo như Vương Kình, cũng cảm thấy lúng túng, dẫn người hầu vội vã rời đi.
Giữa đường nghĩ lén quay lại nhà Lý Quả, thì thấy trước cửa nhà Lý Quả cũng tụ tập chừng mười vị hàng xóm, bọn họ vây quanh bên cạnh Quả nương, tiếng người huyên náo.
Hài tử thành đông rất ít khi tới ngoài nha môn, huống chi còn phải đi qua Hợp Kiều khu, lần truy đuổi này, gây nên động tĩnh không nhỏ.
Vương Kình ảo não rời đi, nghĩ Lý Quả suốt ngày tại cảng biển, muốn tóm cậu còn không dễ dàng, tóm được sẽ đánh gãy chân, nhìn cậu chạy thế nào.
Lý Quả náu mình trong nhà dân ở Hợp Kiều, nằm bò dưới giường người khác.
Gia đình này, vừa vặn mở cửa viện ra, Lý Quả loạng choạng đi vào, liền chui xuống gầm giường gỗ nhà nọ. Nghe thấy bên ngoài không còn tiếng động nữa, cậu mới bò ra. Đương nhiên không dám về nhà, cậu vòng qua Mộc Kiều, leo lên tường, dọc theo bờ tường, trở lại nóc nhà mình.
Hàng xóm tụ tập ở cửa nhà, đua nhau nói, đều là kể tội Lý Quả, cũng khiển trách Vương gia thô bạo. Quả nương đại khái đã ôm Quả Muội trở về nhà dỗ, không nghe thấy thanh âm của nàng.
Lý Quả nghĩ, mình đã gây họa rồi.
Trở lại còn không bị nương đánh chết.
“Quả Tặc Nhi.”
Một giọng không lớn vang lên, Lý Quả ngẩng đầu lên nhìn, là Triệu Khải Mô đang gọi cậu.
Triệu Khải Mô mở cửa sổ tây sương ra, vẫy tay với Lý Quả.
“Chuyện gì đã xảy ra, vì sao lại ồn ào như thế?”
Lý Quả ba, năm bước, nhảy đến trước mặt Triệu Khải Mô, Triệu Khải Mô quan tâm hỏi han.
“Tử cá kình dẫn người muốn bắt ta, ta tránh thoát.”
Lý Quả khoanh hai tay ôm lấy người, cậu ăn mặc đơn bạc, gió ngoài trời còn thổi mạnh.
“Ngươi trước tiên đừng trở lại, chỉ sợ Vương Kình không bỏ qua, lại quay lại đây.”
Triệu Khải Mô căn dặn Lý Quả, liền quay đầu lại sai Thanh Phong lấy cho hắn một cái áo khoác.
Thanh Phong bất đắc dĩ, đem áo khoác của công tử gia nhét vào lòng Lý Quả.
“Khải Mô ngươi thật tốt.”
Lý Quả ôm áo, vô cùng cảm kích. Cuối mùa thu, lại trốn trên nóc nhà, không khéo bị đông luôn.
“Không cần nhiều lời, ngươi đến chỗ tránh gió trốn đi.”
Triệu Khải Mô nói xong, liền đóng cửa sổ lại.
Cũng không phải hắn không giúp Lý Quả, cho Lý Quả vào phòng ngủ hắn tránh né, mà lúc này chính là lúc ăn cơm, trong nhà tai mắt đông đảo, người hầu như mây.
Cho dù Triệu Khải Mô cẩn thận mấy, thân ảnh Lý Quả trèo tường, leo lên cửa sổ tây sương, vẫn bị người hầu trong sân nhìn thấy, người hầu kia không phải người khác, chính là Triệu Phác.
Triệu Khải Mô xuống lầu cùng người nhà dùng cơm, thói quen ẩm thực của Triệu gia vẫn là khẩu vị Biện kinh, đến xứ Mân một năm, bọn họ cũng không thay đổi thói quen tập tục theo bên này.
Phàm là vật phẩm xứ Mân, Triệu phu nhân đều cảm thấy bỉ lậu, mọi thứ đều cho theo Biện kinh là tốt.
Ăn no, Triệu Khải Mô lấy đi hai cái bánh bao thịt dê, nói đêm đọc sách đói bụng thì ăn.
Triệu phu nhân cười nói: “Vậy thì nguội mất, ban đêm nếu đói bụng, sai Thanh Phong đến nhà bếp dặn là được.”
“Không sao ạ, lát đem xuống hâm chút là xong.”
Triệu Khải Mô đưa hai cái bánh bao thịt dê cho Thanh Phong, vội vàng đứng dậy.
Nhìn nhi tử vội vã rời đi, Triệu Đề cử uống chút rượu, suy tư, Triệu Phác đứng phía sau hắn.
Leo lên lầu hai, Triệu Khải Mô kiểm tra bốn bề vắng lặng, sai Thanh Phong đóng cửa phòng ngủ lại, canh giữ ở cửa. Triệu Khải Mô tự mình mở cửa sổ ra, thấp giọng kêu to Lý Quả.
Lý Quả nhanh nhạy, rất nhanh xuất hiện, một thân ảnh không lớn nhảy lên bờ tường, leo lên mái hiên, cấp tốc xuất hiện ở ngoài cửa sổ.
“Cầm ăn đi.”
Triệu Khải Mô nhét hai cái bánh bao thịt dê vào trong lồng ngực Lý Quả.
“Khải Mô, túi này tốt quá.”
Bánh bao vẫn còn ấm, Lý Quả ôm một cái, ngậm một cái.
“Ừ, đi đi.”
Triệu Khải Mô không dám nói nhiều, phất tay ra hiệu Lý Quả rời đi, cũng cấp tốc đóng cửa sổ.
Thân ảnh Lý Quả lần thứ hai từ bờ tường vụt qua, cậu tập trung cắn bánh bao, không phát giác ra bên trong cành lá cây lê ẩn giấu một người, nhất cử nhất động của cậu, đều bị phát hiện.
Triệu Phác leo xuống, dưới cây lê là Triệu Đề cử.
“Thân thủ đứa nhỏ này rất tốt.”
Triệu Đề cử đứng ở trong sân, tuy rằng không thấy rõ như Triệu Phác, song vẫn có thể nhìn thấy bộ dáng Lý Quả nhảy qua lại, leo lên.
“Chỉ là chuyện trèo tường này, về sau không thể có nữa.”
Triệu Đề cử khẽ lắc đầu.
Lý Quả ở trên nóc nhà chịu đựng gió lạnh, đợi đến đêm khuya, hàng xóm đều tản đi, Vương Kình cùng bọn người hầu của hắn cũng không thấy quay lại. Lý Quả bị cóng sắp đóng băng rồi lúc này mới trượt xuống bờ tường, trèo vào nhà bếp của mình, đi vào phòng khách, ngạc nhiên phát hiện nương đang ngồi ở trong sảnh chờ cậu, trong tay còn cầm cành liễu.
Từ nhỏ đến lớn, Lý Quả không ít lần bị hàng xóm xách về mắng vốn, Lý Quả cũng chịu không ít đòn. Thế nhưng đứa nhỏ này, bướng bỉnh gan lớn, khó có thể quản giáo.
“Đây là quần áo của ai.”
Lúc Quả nương nói liền vung cành liễu đánh qua, Lý Quả giơ chân, tránh né.
“Khải Mô.”
Lý Quả vội vàng cởi áo khoác ra, để lộ bộ quần áo mùa thu đơn bạc.
“Nương đã nói bao nhiêu lần, không được leo tường, tại sao luôn không nghe lời!”
Ba ba ba ba, cành liễu như mưa đánh lên người Lý Quả, Lý Quả bị đánh núp ở sau ghế tựa.
“Nương, đừng đánh đừng đánh.”
Lý Quả nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, tuy cậu nghịch ngợm, nhưng lại cực kỳ sợ đau, xưa nay cũng sợ bị mẫu thân đánh.
“Không nói tới vụ leo tường, hôm nay ngươi đẩy người ta xuống biển, muốn gây án mạng hả? Ngươi lấy cái gì để đền!”
Ba ba ba ba, cành liễu vung lên, có mấy lần được ghế tựa che chắn, mấy lần rơi xuống người Lý Quả, Lý Quả kêu thảm thiết, bị đánh đến chạy trối chết.
“Không dám tiếp tục, không dám tiếp tục.”
Lý Quả đau đến khóc toáng lên, lấy cánh tay chắn lại, tuy cậu cảm thấy oan ức, song Quả nương đánh, cậu cũng không dám đào tẩu.
Loại roi như cành liễu này, quất vào da thịt đau đớn, gân cốt lại không bị thương, bị quất một cái, đau đến mức giơ chân.
“Ngày mai ngươi đi Trường Nghi nhai (phố) giúp người ta bưng trà đưa nước, nương đã dặn A Hoàng, kêu hắn mang ngươi tới.”
A Hoàng, là hàng xóm sát vách, lớn hơn Lý Quả hai tuổi, giúp việc trong tửu quán Lưu gia ở Trường Nghi nhai.
Quả nương ném cành liễu đi, dùng sức xoa trán. Nàng suốt ngày bận rộn, khổ cực làm việc muốn nuôi nấng Lý Quả, nhưng mà đứa nhỏ này luôn chỉ gây chuyện thị phi.
Thành đông Vương gia không phải là hàng xóm ngoài nha môn này, cũng không phải dân thường, mà đó Vương Kình, một tên tiểu bá vương. Thường ngày không đi trêu chọc là xong rồi, vậy mà đẩy cả người xuống biển, còn làm bị thương mặt người ta.
Lý Quả rúc ở trong góc, xắn tay áo, ống quần, kiểm tra vết thương, thút tha thút thít đáp lại. Cậu mặc dù là hài tử nhà nghèo, nhưng Quả nương cũng cưng chiều cậu, chưa từng đánh đau như vậy.
“Con không muốn đi, hu hu.”
Lau nước mắt, vô cùng oan ức.
“Cha ngươi lúc mười một tuổi đã cùng người ta đi buôn cá kiếm tiền, ngươi cũng lớn rồi, không thể cứ không hiểu chuyện như thế, còn gây chuyện khắp nơi.”
Quả nương nghe thấy tiếng Quả Muội khóc trong phòng, bất đắc dĩ thở dài.
“Nghe lời của nương, về sau đừng đi cảng biển nữa.”
Hôm nay dáng vẻ đám người hầu của Vương Kình như muốn đánh muốn giết, cũng thật là hù người.
“Cũng không cho đi leo tường bò lên mái hiên nhà người ta.”
Quả nương cầm lấy cái khoác tinh mỹ đặt trên ghế, cẩn thận xếp nó lại.
Trong phòng, Quả Muội khóc to bò xuống giường, đi tới đại sảnh, mở hai tay ra: “Nương.”
Quả nương đi tới ôm bé, ôm vào trong ngực an ủi.
“Trong nhà còn trông cậy vào tiền đồ mai sau của ngươi, để nương còn có hi vọng.”
Quả nương nói, đưa tay áo lên gạt lệ.