Thang gỗ bị Quả nương mang đi, chuyển tới vào gian chứa đồ, Quả nương không cho Lý Quả trèo lên nóc nhà, leo lên tường, đặc biệt là leo lên mái hiên nhà người khác nữa.
“Muốn bị rơi xuống, ngã gãy chân hả? Cho dù không ngã gãy chân, thì cứ leo mái hiên đại trạch, sớm muộn gì cũng bị người ta đánh gãy chân cho.”
Quả nương vốn không quản giáo Lý Quả nhiều, sinh hoạt khốn cùng, nàng một mực cưng chiều Lý Quả, cảm thấy hài tử chịu đói đáng thương, nhưng bây giờ đã không còn vấn đề chịu đói nữa, mà là quá nghịch ngợm, mà cũng không thể cứ tiếp tục như thế.
Bị nương dạy dỗ một trận nhớ đời, lại thêm e ngại Triệu phu nhân Tịnh Công trạch, Lý Quả không dám trèo tường, bò qua mái hiên Tịnh Công trạch nữa.
Khi trời tối, liền đàng hoàng ở trong nhà, lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, nghĩ tới Triệu Khải Mô thường ngày đưa cho đồ ăn ngon, nghĩ tới dáng vẻ Triệu Khải Mô một tay cầm sách, một tay cầm đèn, gọi hắn Quả Tặc Nhi.
Lý Quả rầu rĩ không vui suốt mấy ngày, có lẽ bởi vì không còn ai ném đồ ăn cho, mà có lẽ bởi vì không thể chơi cùng Triệu Khải Mô nữa.
Sáng sớm, Lý Quả cõng Quả Muội ra cửa, muốn đi cảng biển, vừa vặn nhìn thấy Triệu Khải Mô đi học, hắn đang cưỡi ngựa, bên cạnh còn có ba người hầu. Một thư đồng, Lý Quả không quen biết, hai người khác là Triệu Cường cùng Triệu Phác.
Lý Quả dừng chân quan sát, kêu: “Khải Mô.” Triệu Cường lại đây, xua Lý Quả đi.
Nghe thấy tiếng gọi, song Triệu Khải Mô cũng không quay đầu lại.
Có rất nhiều lần ở bên ngoài gọi Triệu Khải Mô, Triệu Khải Mô cũng không phản ứng. Lý Quả cảm thấy vô vị, cõng Quả Muội đi.
Tuy rằng không hỏi Triệu Khải Mô nguyên nhân cửa sổ bị phong kín, nhưng Lý Quả cũng biết, đó là vì người nhà Triệu Khải Mô không cho bọn họ qua lại.
Nhiều người lớn ở ngoài nha môn sẽ dặn hài tử không nên chơi cùng Lý Quả, thậm chí ngay cả khi Lý Quả có mặt, nói Lý Quả là một tên ăn trộm, lỗ mãng không gia giáo. Lý Quả cũng không ngại, không phải là bởi vì bị ghét bỏ, không cùng ta chơi thì thôi, ta cũng không thèm.
Ngươi không để ý tới ta, ta cũng không cần đối tốt với ngươi.
Nghĩ đến Triệu Khải Mô hờ hững, Lý Quả ảo não trong lòng.
Tại cảng biển, Lý Quả không cần lúc nào cũng phải địu theo Quả Muội, Quả Muội rất được mấy phụ nhân yêu thích, đại thẩm nhà này ôm, cô nương nhà kia ôm, Lý Quả cũng nhàn nhã, vui vẻ.
Rảnh rỗi, Lý Quả sẽ làm chân chạy cho khách nhân, thương nhân lai vãng cập đến bến cảng, nhờ vậy có thể kiếm vài đồng tiền, vận khí tốt, gặp được hải thương hào phóng, còn tiện tay cho ít đồ, đều rất đáng giá.
Vào lúc không có thuyền cập bờ, người ở kho hàng Tôn gia cũng sẽ sai Lý Quả đến tửu quán lấy cơm mua rượu, cho hai ba văn tiền lẻ làm phí chạy việc.
Thực sự không có việc gì, Lý Quả sẽ mang Quả Muội đến nhà A Thông tìm A Thông chơi. Nhà A Thông, là chiếc thuyền cũ quanh năm thả neo ở cạnh biển. Cả nhà A Thông ăn uống, giặt giũ sinh hoạt ở trên thuyền, A Thông cha có lúc cũng chở người, chuyển hàng, song phần lớn thời gian đến ngồi trong một trà quán phụ cận uống nước, tán chuyện.
A Thông còn nhỏ hơn Lý Quả một tuổi, song biết nhiều thứ hơn Lý Quả, sẽ dạy Lý Quả câu cá, làm mồi câu cá. Sau khi thủy triều rút, sẽ mang Lý Quả tới mấy khe đá bắt cua, dùng lưới đánh cá mò tôm trong vùng nước cạn.
Cua rửa sạch, Quả nương sẽ băm nhỏ chúng, đồng thời vo gạo nấu chung, rất ngon.
Tôm tép nhỏ phơi nắng trong tiểu viện, phơi cho khô, lúc nấu cháo, cho một nhúm vào, cũng dậy lên mùi vị.
Sẽ không lãng phí đồ ăn, cũng không lãng phí một đồng tiền.
Ở cảng biển đã lâu, Lý Quả cũng để dành được một xâu tiền. Cậu dùng một bình gốm để hết tiền tích cóp vào, rồi giấu dưới gầm giường.
Bất quá, có lúc Quả nương sẽ lấy đi vài xu, mua những thứ như đậu phụ, giá đỗ, mua dầu mua muối. Dần dà một xâu tiền này, cũng thấy đáy.
Có mấy ngày như vậy, Lý Quả không nghĩ tới Triệu Khải Mô, hay nghĩ tới tiểu viện nhà hắn nữa.
Tình cờ, vẫn có thể ở trên đường Triệu Khải Mô đi học hoặc tan học về nhà, gặp phải hắn, bất quá Lý Quả cũng chỉ nhìn, không còn cảm thấy kích động hay là vui vẻ.
Triệu Khải Mô búi tóc ghim lên, mang một phát quan vấn tóc bằng ngọc, hắn để tóc dài, khác với những hài tử khác. Chân hắn đi giày đen, mặc áo bào cổ tròn, bên hông treo huyền ngọc, giống như là một tiểu đại nhân. Duy có trên cổ đeo một chuỗi kim châu rủ xuống, để lộ mấy phần trẻ con. Triệu Khải Mô từ đầu đến chân, đều vô cùng khí thế, tự phụ. So ra mà nói, Lý Quả mặc cái quần rách, đầu gối cùng phía sau mông vá mấy miếng vải màu sắc khác nhau, y phục trên người, vạt áo chỉ có một cái, quần áo mở rộng, cũng may ở bên trong còn mặc cái yếm bạc màu, không đến nỗi phanh ngực lộ đầu nhũ. Tóc tai không chải lại như hai cái sừng dê, nghiêng nghiêng bên phải buộc một búi tóc, dùng mảnh vải rách tùy tiện buộc lại. Chân đi giày cỏ, đầu mặt đầy bụi, không nhìn ra nhan sắc ban đầu.
Khác biệt một trời một vực.
Lại một hoàng hôn nữa, Lý Quả đứng ở cửa nhà, nhìn Triệu Khải Mô đi qua. Triệu Khải Mô đột nhiên ném đồ xuống cạnh chân Lý Quả. Lý Quả khom người nhặt lên, là một tờ giấy. Mở ra, trên giấy vẽ một bức tường, một thân cây, trên cây treo một cái đuôi mũi tên.
Ban đêm, Lý Quả bò lên tường, lén lút leo lên cây lê, cậu tìm tới đuôi mũi tên. Dưới ánh trăng, có thể nhận ra đây là cái đuôi mũi tên đầy sắc màu. Nếu như là ban ngày ở trên bờ tường, từ xa xa đã có thể phát hiện.
Trên bốn cạnh đuôi mũi tên treo đồ, dùng giấy dầu bọc lại. Lý Quả một mạch kéo xuống, cất vào trong ngực.
Cậu trượt xuống bờ tường, mới dám đem giấy dầu này mở ra, bên trong đều là đồ ăn, có hạch đào, có mễ hoa (bỏng), có bánh xốp.
Rất có thể, từ mấy ngày trước, Triệu Khải Mô đã treo đuôi mũi tên màu sắc này lên cây lê, đồng thời treo đồ ăn vặt lên, chẳng qua Lý Quả lại không bò qua tường, cho nên không phát hiện.
Lý Quả chỉ ăn mễ hoa, còn lại cầm về nhà, cất để dành.
Cách ngày, Triệu Khải Mô thừa dịp một mình tản bộ trong viện, chạy tới dưới cây lê nhìn lên, đồ ăn hắn treo đã biến mất, song lại xuất hiện thêm một túi nhỏ ở đấy.
Triệu Khải Mô leo lên thang gỗ, đi tới bờ tường, tháo túi nhỏ xuống, giấu vào trong tay áo, không chút hoang mang leo xuống khỏi thang gỗ.
Mấy ngày nay, hắn buồn bực đến phát hoảng, ban đêm không còn người nào lại đây núp ở ngoài cửa sổ bắt chước tiếng mèo, tìm hắn chơi nữa.
Triệu phu nhân đóng kín cửa sổ tây sương hướng bờ tường, phòng ngủ Triệu Khải Mô lập tức chuyển sang gian phòng hướng nam sát vách, hai cửa sổ căn phòng kia cũng mở ở hướng nam nốt.
Từ cửa sổ thò đầu ra, miễn cưỡng có thể nhìn thấy nóc nhà Lý Quả, Triệu Khải Mô rất ủ rũ.
Đi ra sân trước, thư đồng bị sai đi, cầm tới cuốn sách Triệu Khải Mô muốn, Triệu Khải Mô tiếp nhận, trên mặt bất giác mang theo ý cười. Thanh Phong thấy hắn nhiều ngày rầu rĩ không vui, biết là bởi chuyển đổi phòng, dù sao cũng là do mình báo lại, mấy ngày nay hắn hầu hạ Triệu Khải Mô cẩn thận từng li từng tí, hiện nay rốt cục có thể thở phào.
Ban đêm, sai thư đồng đi từ rất sớm. Triệu Khải Mô lấy túi nhỏ ra, tháo dây, từ túi vải đổ ra một “cục đá”, lớn chừng quả trứng gà, đặt ở trên tay, nhìn kỹ thì thấy, “cục đá” trong suốt có vệt đỏ nhàn nhạt, nhìn có chút quen mắt.
Đây là thạch đồi mồi, bị nước biển quanh năm suốt tháng bào mòn, trơn nhẵn sáng bóng, đại khái là Lý Quả đã kiếm được ở đâu đó.
Vật này còn rất đắt giá.
Triệu Khải Mô đặt thạch đồi mồi ở bên gối thưởng thức, dưới ánh nến, viên thạch trong suốt mỹ lệ. Hắn nhớ tới vỏ sò lần trước Lý Quả cho hắn mượn chơi hai ngày, ban ngày khi ánh mắt trời chiếu xuống, vỏ sò liền phát ra ánh sáng lạ kỳ. Sau đó Lý Quả cầm ra Lạc Cơ phố bán được năm lượng bạc.
Ngày thứ hai, Triệu Khải Mô viết hai chữ đồi mồi lên giấy, nghĩ sợ Lý Quả không hiểu, liền vẽ một cái nguyên bảo (đĩnh vàng/ đĩnh bạc) minh họa, gập tờ giấy lại, bỏ cùng đồi mồi vào lại trong túi. Thừa dịp buổi tối không người, treo nó trên cây lê, sát bên đuôi mũi tên.
Túi nhỏ, rất nhanh biến mất, trên tường lại xuất hiện một chậu hoa, trong chậu hoa có một cây con nhỏ xíu, không biết là thuộc giống gì.
Triệu Khải Mô leo lên bờ tường, lấy chậu hoa xuống, chậu cây này liền được bày trên án thư của hắn.
Lý Quả cầm “cục đá” bí ẩn này đi Lạc Cơ phố bán, bởi vì cậu là hài tử, mấy chủ quán liền phớt lờ cậu, duy có một người để ý tới, chính là vị thương gia lòng dạ đen tối lần trước, thương gia lấy đi đồi mồi, cho lại Lý Quả hai lượng bạc.
Lý Quả mười một tuổi áng chừng hai lượng bạc, vui vẻ về nhà, không hề biết vật này có giá gấp mười lần so với con số đó.
Mùa hè trôi qua rất nhanh, đuôi mũi tên màu sắc rực rỡ treo trên cây lê dãi nắng dầm mưa, cuối cùng bị biến thành màu trắng. Hai đứa bé dùng nó làm tín hiệu, trao đổi lễ vật. Ấy vậy mà thần không biết quỷ không hay.
Triệu phu nhân biết Triệu Khải Mô thường tản bộ trong hậu viện, có lúc sẽ đứng ở bên cây lê rất lâu, thư đồng có bẩm báo lại, bất quá nàng không coi là chuyện đáng kể, nghĩ là đến chỗ cây lê đọc sách. Triệu Khải Mô yêu thích hoa cỏ, mà bình thường tay cũng không rời khỏi quyển sách.
Vào thu, Triệu Khải Mô đòi Triệu phu nhân cho chuyển về phòng ngủ cũ của mình. Từ cửa sổ tây sương kia, ánh đèn rốt cục lại lần nữa sáng lên, cửa sổ bị chặn lại, cũng lần thứ hai mở ra.
Suốt mùa hè, biểu hiện của hai đứa bé đều rất tốt, không có trèo tường, không có leo lên mái hiên, cũng không giao lưu với nhau.
Triệu Khải Mô rất hiểu chuyện, Triệu phu nhân cực kỳ yên tâm.
Ngày cửa sổ bị chặn được mở ra, không khí ngày thu thật dễ chịu, Triệu Khải Mô nhìn người hầu dỡ tấm gỗ phong cửa sổ, khóe miệng khẽ cong lên.
Hắn ở nhà, dù được sủng ái nhưng vẫn bị quản lý chặt, không kể Triệu phu nhân luôn muốn mọi chuyện thuận theo ý nàng, mà Triệu cha cũng vô cùng nghiêm khắc. Hồi trước, ngày nào cũng phải đọc sách tới khuya, Triệu Khải Mô cũng không ghét đọc sách, bất quá hắn dù sao vẫn chưa thành niên, còn là một hài tử ham chơi.
Khi xưa ở kinh thành, bằng hữu đông đảo, đều là nhóm hoàn khố, càn quấy cùng nhau, người bên ngoại tổ gia đều cảm thấy đây là chuyện bình thường, ngày đêm trải qua rất thoải mái, tự tại. Vừa đến xứ Mân, không có bạn thân qua lại, chỉ thấy được mỗi Lý Quả thú vị, nhưng người nhà lại không chấp nhận cho qua lại cùng cậu. Lại thêm tuổi lớn hơn, bị bắt buộc đọc sách, ngày qua ngày càng khô khan vô vị.
Triệu Khải Mô sẽ không dùng hành vi trẻ con như giận dỗi, tuyệt thực, kháng nghị để biểu thị bất mãn của mình, dưới cái nhìn của hắn hành vi đó quá ngây thơ, còn không bằng trước tiên thuận theo ý của nương, rồi từ từ nghĩ cách.
Tranh thủ cơ hội để trở lại phòng cũ, gỡ cửa sổ bị đóng, ban đêm đọc sách mệt mỏi, sẽ có Lý Quả đến chơi cùng.
Triệu Khải Mô ở kinh thành chưa từng tiếp xúc với hài tử nhà nghèo, đến xứ Mân, gặp được Lý Quả, mới biết khoảng cách to lớn của đôi bên, quả thật, cái này cũng là khởi nguồn thú vị.
Cửa sổ mở ra, dương quang chiếu xuống tiến vào phòng, Triệu Khải Mô gọi Thanh Phong đặt chậu cây thần bí lên trên bệ cửa sổ, hắn muốn Lý Quả nhìn thấy, sẽ biết được hắn đã trở về ở phòng cũ.
“Công tử, đây là hoa gì thế?”
Thanh Phong thường ngày được dặn tưới nước, công tử gia nhà hắn rất để ý tới chậu hoa này, mà tại sao có cảm giác càng tưới nó càng héo đi.
“Không phải hoa, là cây nha đam, ngày hôm trước ta đã hỏi qua tiên sinh.”
Triệu Khải Mô rất có thiên phú hội họa, vẽ cây này ra giấy rất sống động, cầm tới hỏi giáo quan ở trường huyện, biết được cây này gọi là nha đam. Bản địa không hiếm thấy, trên thuyền biển cũng thường thường có người trồng, chịu hạn hán tốt.
“Về sau một tuần tưới nước một lần, không cần tưới nhiều.”
Giáo quan còn nói loại cây này sợ lạnh sợ úng, Triệu Khải Mô căn dặn kỹ thư đồng.