Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dùng máu làm thuốc.
Thế mà Tiêu Cảnh Diễm cũng nghĩ ra được.
Lâm Thù à Lâm Thù, ngươi vốn tự kiêu mình thông minh, nhưng lại bị ngốc tử Tiêu Cảnh Diễm lừa gạt suốt một thời gian dài thế này.
Có lẽ do hôm nay đến vội vàng nên Tiêu Cảnh Diễm vẫn mặc một thân bào tử màu xám tro nhạt nhẽo, chưa từng đổi qua xiêm y, nhưng ngược lại, giống như đây mới là diện mục thật sự của y. Thất hoàng tử điện hạ tiên y nộ mã[] thời niên thiếu giờ đây thanh lãnh[] thờ ơ đứng ở trước mặt Tiêu Cảnh Vũ, vấn an, “Hoàng huynh không phải nói hôm nay nghỉ ngơi ư, sao lại triệu đệ tới?”
“Gọi đệ đến thì không nghỉ ngơi được à?” Tiêu Cảnh Vũ ra hiệu cho đối phương ngồi. Đợi Cảnh Diễm an an ổn ổn yên tọa, hắn mới đẩy chậu than tới, tiếp lời, “Tìm đệ đến tất nhiên có chuyện nói. Hoàng tử trưởng thành đều phải phong vương. Ta không muốn đệ đến nơi xa, cho nên chọn phủ đệ ở kinh thành thôi, cứ sống trong Lâm phủ còn ra hình dạng gì.”
Hắn nhấn mạnh câu cuối cùng, nhưng truyền vào lỗ tai Tiêu Cảnh Diễm thì chỉ nghe được nửa câu đầu. Trong lòng Cảnh Diễm tinh tế suy nghĩ những lời phòng bị tốt, cẩn thận nói:
“Làm phiền hoàng huynh rồi, nhưng xin hoàng huynh nghe đệ một lời. Hiện giờ đệ có thể hồi kinh gặp được thân nhân hảo hữu chính là đại hạnh, chuyện phong vị… Hay là bỏ đi. Sự tình năm đó chiêu cáo thiên hạ là Tạ Ngọc tự mình làm chứng tội trạng. Về phần đệ, thời gian xa cách rất lâu, cần gì phải hưng sư động chúng[]. Vả lại, không dối gạt hoàng huynh, thân ở bên ngoài triều đình mười mấy năm, nhìn quen non sông tốt đẹp, trong lòng Cảnh Diễm cũng hơi có chút lưu luyến, vẫn còn muốn đi du ngoạn vài năm. Hoàng huynh sẽ không trói buộc đệ, đúng không?”
Những câu nói có lý, nhưng lại không phải là điều Tiêu Cảnh Vũ quan tâm. Chuyện hắn vốn muốn nói cũng không phải là những thứ này. Mà Cảnh Diễm đã nhắc tới rồi, hắn cũng không thể né được, khó tránh khỏi khăng khăng nói:
“Đệ năm đó ngay cả tước vị cũng không có, cứ như thế nhập… Không được, đệ đã trở về, vẫn còn sống thật tốt, sao có thể xui xẻo như thế.”
“Chỗ nào là xui xẻo. Hoàng huynh cũng nói đệ sống thật tốt, vậy ý kiến của đệ chẳng phải so với quan điểm của người trong thiên hạ trọng yếu hơn? Chuyện sau lưng, người nào lại lưu tâm.”
“Đệ không lưu tâm, trẫm đương nhiên cũng không lưu tâm…”
“Hoàng huynh.” Tiêu Cảnh Diễm không còn cách nào, chỉ đành phải lấy ra biện pháp chuẩn bị tốt thứ hai, trực tiếp ngẩn người nhìn hoàng huynh của mình, thanh âm mềm nhũn, “Hãy đồng ý với đệ đi.”
Huynh trưởng, đồng ý với đệ đi.
Lần cuối cùng nghe được Tiêu Cảnh Diễm nói những lời này chính là thời điểm y bốn tuổi. Khi đó, y ở trong Kỳ vương phủ cùng Lâm Thù lần đầu gặp mặt mà đã rất vui vẻ, hai người liền chạy đến cạnh hồ nghịch nước. Thu thủy lạnh lẽo, Lâm Thù từ nhỏ thể nóng, chẳng hề cảm thấy gì, ngược lại Tiêu Cảnh Diễm tuy rằng thường ngày thân thể khang kiện, nhưng rốt cuộc cũng không chịu được tiểu hài tử chơi đùa chẳng biết tiết chế mà sinh bệnh nặng. Sau khi khỏi bệnh, y bị Kỳ vương giáo huấn thật tốt một trận. Tiểu hài tử lại chỉ nhớ ăn, không nhớ đánh, buổi sáng dạy bảo xong, quá trưa liền quên, tiếp tục quấn lấy Tiêu Cảnh Vũ, đòi đi tìm Lâm Thù chơi đùa nữa. Tiêu Cảnh Vũ đời nào bằng lòng với y, vẻ mặt lạnh nhạt mặc y làm ầm ĩ, cuối cùng ép Thất hoàng tử bé nhỏ òa khóc, lỗ mũi vành mắt đều hiện lên sắc hồng, nước mắt trên mặt đan xen lẫn lộn. Y ngước khuôn mặt nhỏ nhắn tội nghiệp nhìn chằm chằm Kỳ vương, trong miệng một mực nói mãi một câu bằng thanh âm thật thấp, “Huynh trưởng, đồng ý với đệ đi.”
Khi ấy, Kỳ vương mỗi lần đều bị cái bộ dạng bé nhỏ này của Tiêu Cảnh Diễm làm chấn động ghê gớm. Cho đến lần đó, Tiêu Cảnh Diễm vì Lâm Thù sử dụng chiêu này, khiến Kỳ vương tuy rằng bất đắc dĩ nhưng cũng đáp ứng yêu cầu. Về sau, hắn lập tức ân cần dạy dỗ, nói:
“Đệ là nam tử, cần đỉnh thiên lập địa, tuyệt đối không có đạo lý cả ngày khóc nhè.”
Tiêu Cảnh Diễm ưng thuận, mặc dù cái hiểu cái không. Ngày sau, những lúc khó chịu buồn bã, y luôn nhớ tới lời của Hoàng trưởng huynh và cố hết sức kìm nén, không nhịn nổi thì liền quay lưng đi, tự mình mạnh mẽ lau nước mắt. Sau khi khóc xong, lại không chịu để Tiêu Cảnh Vũ biết, tựa như tâm tình gì cũng chưa từng có.
Đệ đệ ẩn nhẫn chín chắn này là do một tay Tiêu Cảnh Vũ dạy dỗ, trong lòng hắn không phải không có tự hào, nhưng cũng có một chút tiếc nuối. Mà lần này sau khi Tiêu Cảnh Diễm trở về, ngược lại đối với hắn phá lệ, biểu lộ ra một chút tính tình ỷ lại thời thơ ấu, điều này khiến Tiêu cảnh Vũ rất là hưởng thụ, càng đối với ấu đệ không có biện pháp, hận không thể chiều theo y tất cả.
Nhưng, vẫn còn có một chuyện…
“Cũng được, chuyện này tạm thời không nhắc tới, nhưng đệ thế nào cũng phải dọn khỏi phủ của Tiểu Thù. Hai đệ đều sớm qua thời điểm phải thú thê, trong lòng đệ ấy luôn canh cánh, làm trễ nải, đệ lại… Các người ở chung một chỗ không tiện lắm.”
Tiêu Cảnh Vũ nói xong liền bưng tách trà trên bàn uống một ngụm. Hắn mượn tách trà che miệng, giữa kẽ hở lén quan sát sắc mặt ấu đệ, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Cảnh Diễm bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu một cái. Hắn cũng chẳng biết tại sao trong lòng vừa thở phào nhẹ nhõm lại vừa xoắn chặt, tựa như đã làm một chuyện sai lầm.
Tiêu Cảnh Vũ ho nhẹ một tiếng, nói tiếp, “Nhắc tới, trẫm cảm thấy tôn nữ của Trung thư lệnh Liễu Trừng không tệ, tuổi vừa mười sáu, ôn nhu dịu dàng, cung kính hiền lành, đệ cảm thấy…”
“Hoàng huynh!” Sắc mặt Tiêu cảnh diễm vốn tái nhợt, hiện nay cũng không nhìn ra sự khác biệt. Y cố gắng ổn định mình, để cho bản thân từ trong khiếp sợ khi bị hoàng huynh phát giác khôi phục lại trạng thái như cũ nhanh chóng nhất, sau đó miễn cưỡng cười nói, “Đệ hiện giờ tốt như vậy sao, cưới được nữ nhi của Trung thư lệnh.”
Y là hậu tri hậu giác, nhưng cũng không phải đối với chuyện tá túc trong phủ Lâm Thù. Từ khi hồi kinh đến nay, lúc đầu y cũng không nghĩ đến, chỉ cho rằng Lâm Thiếu tướng quân là một bằng hữu mà y quen được ở giang hồ, cùng triều đình có liên quan, là đầu mối lẫn người quen thuộc duy nhất để y ở Kim Lăng tìm kiếm thân thế, cho nên việc y nán lại phủ Lâm Thù đương nhiên sẽ không có điều gì bất ổn. Sau đó, y nhớ lại tất cả, còn ôm lấy tư tâm, nên cũng muốn gần Lâm Thù một chút. Như thế, sau một năm rời đi, y có thể hoài niệm đến khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng vui sướng này, cũng coi như không hối tiếc.
Thế là y đắc ý vong hình[], liền quên chuyện y có thể không hôn không thú, nhưng Lâm Thù thì sao? Những năm này, tại sao trong phủ Lâm Thù chưa từng có nữ tử? Nghê Hoàng đâu? Hắn không phải đã từng cùng Nghê Hoàng lưỡng tâm tương duyệt, ước hẹn nhân duyên với nhau hay sao? Hôm nay vì cớ gì không thấy Nghê Hoàng, mà Lâm Thù vẫn còn là người độc thân?
Càng nghĩ càng hỗn loạn, như nghẹn trong cổ họng, lời của Tiêu Cảnh Vũ chính là nhắc nhở y. Có lẽ năm đó bởi vì nguyên nhân ‘qua đời’ của y mà Lâm Thù nhất thời chấn động đau thương, viễn tẩu sa trường, làm lỡ nhân duyên chính mình. Vậy bây giờ thì sao? Nghê Hoàng có đang đợi hắn hay không? Hắn lại…
Có một đáp án miêu tả hết sức sinh động, nhưng Tiêu Cảnh Diễm nghĩ cũng không dám nghĩ, liền phủ định tại đáy lòng. Y nghe Tiêu Cảnh Vũ vẫn đang khuyên giải mình, chữ chữ câu câu cũng là muốn tốt cho y, trong lòng không khỏi cay đắng bất lực, đành phải nói, “Huynh trưởng! Huynh trưởng đừng nói thêm nữa, đệ… Đệ đã có người trong lòng rồi.”
Lời này cũng coi như là lời nói thật. Tiêu Cảnh Diễm cúi đầu thấp, không dám nhìn hoàng huynh mình, hiển nhiên cũng không thấy được sắc mặt biến đổi trong chớp mắt của Tiêu Cảnh Vũ. Hắn phải miễn cưỡng cười lớn, hỏi, “Ồ? Là một nữ hiệp phong tư tuyệt thế?”
Tiêu Cảnh Vũ cố ý dò xét. Tiêu Cảnh Diễm do không toan tính chu toàn nên khi nghe hình dung của Hoàng trưởng huynh, trong lòng lại lặng lẽ so sánh với Lâm Thù, vô căn cứ sinh ra một cảm giác buồn cười. Y lắc đầu một cái, nói, “Vừa không coi như thế, nhưng cũng coi như thế. Hoàng huynh đừng hỏi nữa, thời cơ chưa tới, khi tới tự có duyên phận.”
Mấy ngày qua, tài nghệ nói dối của Tiêu Cảnh Diễm ngược lại tiến bộ rất nhiều, nửa thật nửa giả, khiến lòng của Tiêu Cảnh Vũ trong khoảng thời gian ngắn cũng nổi lên, nắm không chuẩn xác đệ đệ của mình rốt cuộc đang có ý gì.
Lâm Thù hỗn tiểu tử kia vẫn chưa nói với Cảnh Diễm? Hay là Cảnh Diễm thật sự chưa phát hiện?
Nếu là chưa nói, vậy thì vô cùng tốt. Nhưng mà với tính tình của Lâm Thù, tại sao tới lúc này vẫn còn dằn lòng không nói?
Trong lòng Hoàng đế bệ hạ cũng rối bời. Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh Diễm, âm thầm thở dài mấy cái, cuối cùng vẫn không yên lòng, lại nói thêm, “Chỗ ở trẫm sai người chọn cho đệ rồi, cách Lâm phủ không xa, đệ chờ xem đi.”
Tiêu Cảnh Diễm chỉ đành phải đáp ứng, tâm sự nặng nề mãi đến khi trở lại Lâm phủ.
~~
Lâm Thù bên kia sau khi nghe xong lời của thuộc cấp thì giận đến cả người cũng phát run, nóng lòng trở về. Nhưng trước cái nhìn giận dữ của lão Lâm soái, hắn đành phải nề nếp uống cạn chung lễ tửu cuối cùng thì mới có thể rời chỗ.
Thời điểm ra khỏi soái phủ là lúc Chân Bình dắt ngựa tới. Hắn đã lâu không gặp Thiếu tướng quân nhà mình, vốn định hàn huyên thật tốt vài câu, ai ngờ lại bị Lâm Thù giật lấy dây cương trong tay, lực đạo mạnh đến nỗi hận không thể rút ra một đạo huyết ngấn giữa lòng bàn tay hắn. Cũng may Chân Bình da thô thịt dày, cũng chẳng để ý lắm đến chi tiết này, ngược lại điều hắn quan tâm hơn chính là tại sao Thiếu tướng quân nhà hắn lại có bộ dạng cấp nộ công tâm xen lẫn thất hồn lạc phách.
“Thiếu tướng quân, ngài có khỏe không?”
“Khỏe, rất khỏe mạnh.”
Thanh âm Lâm Thù không lớn, một câu nói tới tới lui lui tựa như lấp ngang cổ họng, khó chịu đến mức lồng ngực sinh đau. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ, viên thuộc cấp kia miêu tả chỉ là tình cảnh giải độc, cũng không biết tại sao phải dùng biện pháp đáng sợ như vậy để cứu Lâm Thù. Nhưng Lâm Thù không ngu ngốc, hắn đương nhiên có thể nghĩ thông suốt tình huống lúc đó hung hiểm thế nào. Dựa vào Lận Thần thật sự dành cho Cảnh Diễm tâm tư bằng hữu thì người này tuyệt đối không có khả năng mưu hại Cảnh Diễm, vì vậy, chỉ có duy nhất một khả năng, trừ biện pháp này ra thì Lận Thần cũng không còn cách giải độc cho hắn. Mà Tiêu Cảnh Diễm chính là tự mình đề xuất cách cứu hắn, thậm chí có thể là Tiêu Cảnh Diễm ép buộc Lận Thần làm.
Dùng máu làm thuốc.
Thế mà Tiêu Cảnh Diễm cũng nghĩ ra được.
Lâm Thù chỉ cho rằng Cảnh Diễm vì bệnh cũ phát tác mà hôn mê, nên chẳng kiểm tra y có ngoại thương hay không, sau đó bởi vì sự tình nhiều vô kể mà liền quên chuyện phải truy cứu. Giờ phút này nghĩ đến, Lâm Thù chỉ cảm thấy có người kéo rách phế phủ của hắn, muốn từng tấc từng tấc đem hắn xé nát ra. Hối hận cùng những suy nghĩ sợ hãi ở trong lòng hắn nổ tung, khiến hắn có chút chóng mặt. Những dấu vết mấy tháng nay nhất tề xẹt qua trước mắt, hắn suy nghĩ đến não bộ cũng sinh đau, bây giờ cần phải bắt lấy Tiêu Cảnh Diễm để hỏi rõ. Người này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, giấu hắn một chuyện lại một chuyện, lời nói dối vụng về như thế. Nhưng sau một khắc, hắn lại tự căm hận chính mình. Lâm Thù à Lâm Thù, ngươi vốn tự kiêu mình thông minh, nhưng lại bị ngốc tử Tiêu Cảnh Diễm lừa gạt suốt một thời gian dài thế này.
Dứt lời, Lâm Thù cũng không màng lưu tâm phản ứng của Chân Bình, tự mình muốn phóng lên ngựa, nhưng bắt hai lần cũng không nắm được yên ngựa. Trong thoáng chốc hắn chợt nghĩ đến, sau khi giải độc, Tiêu Cảnh Diễm có thống khổ hay không, độc trong người Tiêu Cảnh Diễm phải làm sao? Coi như người hôm nay tỉnh, nhìn qua cũng khá tốt, nhưng có phải kỳ thực đều là biểu hiện giả tạo hay không? Lận Thần kia cứ một chén lại một chén, ngày ngày không ngừng thuốc thang, đến tột cùng là đang làm gì? Cảnh Diễm y có phải dựa vào tính bướng bỉnh mà mạnh mẽ chịu đựng đến bây giờ?
Một khắc cũng không kịp đợi, tất cả những thứ này đều phải có đáp án. Lâm Thù dằn tâm tình kích động xuống, nện tỉnh chính mình, không để ý tiếng hô hoán của Chân Bình, dùng tốc độ nhanh nhất hồi phủ, nào ngờ nhận được tin tức Tiêu Cảnh Diễm vào cung chưa trở về.
Hắn ngược lại đi tìm Lận Thần, đúng lúc Lận Thần đã dắt Phi Lưu ra ngoài. Vì vậy, hắn đến tìm Liệt Chiến Anh, nhưng Liệt Chiến Anh đích thực cũng không biết cái gì, nếu minh bạch chân tướng thì sợ rằng sự kinh hoàng cũng không thấp hơn hắn. Quanh đi quẩn lại, Lâm Thù chẳng thể làm gì khác hơn là trở lại phòng Tiêu Cảnh Diễm mà chờ đợi. Hắn nhìn chằm chằm khay bánh quả phỉ mà Tĩnh di tự tay làm nằm trên kỷ trà cách đó không xa, bên cạnh hộp điểm tâm còn có du ký đã đi theo Tiêu Cảnh Diễm từ lúc bắt đầu những ngày ở Bắc cương, trong lòng dần dần sinh ra hoang vắng.
Tiêu Cảnh Diễm.
Hắn tỉ mỉ nhai kỹ ba chữ này, chỉ cảm thấy trong miệng cắn vỡ mật đắng, đau triệt cửa lòng.
Hoàn Chương
~oOo~
[] – Tiên y nộ mã: y phục đẹp, ngựa cường tráng, ý bảo phục sức hào hoa xa xỉ.
[] – Thanh lãnh: chỉ người phong thần đẹp đẽ hoặc tâm địa thanh khiết.
[] – Hưng sư động chúng: ra quân ồ ạt, phát động nhiều người làm một việc gì đó.
[] – Đắc ý vong hình: bởi vì tâm ý được thỏa mãn mà cao hứng quên đi thái độ bình thường.