Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đệ đã làm Tô Diễm gần mười ba năm rồi, hiện giờ không cầu phong thưởng, cũng không ham cao vị, chỉ muốn làm Tiêu Cảnh Diễm một lần mà thôi.”
“Thân thể công tử thật không sao?”
“Ta nói tốt, ngươi tin không?”
Liệt Chiến Anh do dự một chút, lắc đầu.
“Vậy ta nói không tốt, đệ ấy sẽ nghe sao?”
Sau mùa thu vốn nên thu hoạch, sản vật sung túc, nhưng lúc này lại bởi vì thiên tai mà ầm ĩ nổi lên nạn đói, dân lưu lạc chen chúc xung quanh thôn làng, ngay cả trong thành cũng là một mảnh tiêu điều. Thời điểm ra roi thúc ngựa trên đường, trái tim vẫn còn canh cánh Kim Lăng của Lâm Thù đột nhiên xoắn chặt. Hắn chung quy vẫn là Tướng quân Đại Lương, sách đọc chính là vì sinh dân lập mệnh, hoài bão trong tâm là tấm lòng khuông phù xã tắc.
Chủ quan theo cứu trợ thiên tai đến gặp quan bản địa, Lâm Thù rất nhanh trở lại doanh trại hắn quen thuộc nhất, sau đó cùng Tướng lĩnh biên thành chào hỏi.
Bởi vì Lâm Thù tự mình chỉ huy một phần quân đội phụ trách sơ tán lưu dân, chuyên chở lương thảo và các vấn đề khác, nên trong khoảng thời gian đó, cũng coi như hắn bận rộn đến chân không chạm đất, mỗi ngày hận không thể dính vào gối mà ngủ. Tâm tư Lâm Thù cũng vì ít đi vài phần vì lo lắng sợ hãi chuyện Cảnh Diễm trong kinh, mãi đến khi nhận được hồng nhạn truyền thư của Lận Thần, tảng đá to lớn trong lòng hắn rốt cuộc cũng đã chịu rơi xuống. Chuyên chú xử lý chuyện trước mắt, chỉ mong nạn thiên tai có thể sớm kết thúc, biên cương thái bình, hắn liền có thể sớm ngày hồi kinh, gặp lại Cảnh Diễm.
Đáng tiếc trời không toại ý, lòng người tác quái. Lâm Thù không ở kinh thành, dĩ nhiên đã bỏ lỡ rất nhiều tin tức. Hắn không biết Tạ Ngọc nhận tội phục pháp, bị xử lưu đày, người của Tạ phủ được đặc xá, triều đình hạ lệnh toàn cảnh tầm nã Hạ Giang, nhưng lão lại giống như người bốc hơi một loại.
Đợi khi Lâm Thù phát giác chuyện không đúng thì Bắc Yến đã xâm phạm. Nói là xâm phạm, nhưng thật ra cũng kỳ quặc, bọn chúng chỉ là vây quanh biên cảnh đánh một trận tấn công nhanh, bất quá mấy trăm kỵ binh ít ỏi, chiến lực vô cùng yếu ớt. Lâm Thù phái một đội tiên phong đoản binh giao tiếp, chỉ mới nửa canh giờ, đám kỵ binh kia liền tháo chạy tứ tán. Phó tướng muốn hạ lệnh truy kích thì bị Lâm Thù ngăn cản. Hắn đối với Bắc Yến hiểu biết tương đối, có chút cảnh tỉnh, suy đi nghĩ lại thế nào cũng cảm thấy kỳ quái, mây đen trong lòng không tiêu tan.
Bắc Yến là muốn làm gì? Thử dò xét ư? Vì sao phải thử dò xét?
Đáp án của vấn đề hung mãnh xuất hiện, Bắc Yến sau mấy lần dò xét rốt cuộc không kiềm chế được, ồ ạt xâm chiếm, cũng không phải chọn biên phòng của Lâm Thù mà là tòa biên thành gần phía đông. Thời điểm Lâm Thù nhận được tin tức thì tòa thành đã gần như khó giữ, Thủ tướng rối rít vung kiếm lên, yêu cầu gấp rút tiếp viện. Lâm Thù tỉ mỉ suy tư một phen, nghiêm túc nói, “Cố gắng không kịp. Truyền thư bảo bọn họ trước tiên đem bách tính rút lui, tận lực canh phòng, chỉ cắt giảm, không cần đến mức cắt đứt lương thảo, nếu quả thật chịu không nổi thì lập tức rút lui đến nơi binh lực đầy đủ. Bảo các quân thủ thành Duyện Thành và Ký Thành chuẩn bị chu đáo, hai thành này tuyệt đối không thể mất.”
“Vậy chúng ta…”
“Gia cố phòng thủ thành. Thủ!”
Một chữ ‘thủ’ của Lâm Thù nói ra khí phách, mấy vị Tướng lĩnh liền ngồi xuống, ai cũng cắn răng tuân theo. Bọn họ đối với vị tướng môn Thiếu tướng này hết mực nghe lời, lúc này mặc dù bọn họ không quá hiểu rõ Lâm Thù rốt cuộc cảnh giác điều gì, nhưng bọn họ vẫn một lòng phục tùng hắn, rối rít lĩnh mệnh rời đi.
Ba ngày sau, chuyện Lâm Thù lo lắng lần đầu nhìn thấy manh mối. Thành kia quả nhiên không thể bảo vệ, Bắc Yến khí thế to lớn, lại còn có dấu hiệu muốn tăng binh.
Mà giờ khắc này, tin tức mới vừa truyền tới kinh thành, Tiêu Cảnh Vũ giận dữ, suýt chút nữa hất luôn tấu án:
“Tiêu Cảnh Hoàn! Hắn làm sao dám?”
Hoài Đông Bát Châu khởi binh tạo phản, cả nước Dạ Tần hướng Đại Du xưng thuộc địa, cùng Đại Du hợp binh áp sát, Đông Hải bị Phù Dư xâm phạm, Nam Sở xung đột biên giới, Bắc Yến đã hạ ngũ thành.
Thời điểm Tĩnh An ngũ niên.
Loạn trong giặc ngoài, đây hẳn là mở đầu hoạn nạn của Đại Lương trong triều đại hưng thịnh. Tiêu Cảnh Vũ cả đêm triệu tập bá quan văn võ nghị sự, một cuộc tranh luận giữa triều đình vì vậy triển khai. Bởi do Tiên đế đa nghi mà võ quan phần lớn đều chán nản, cho nên ngược lại xuất hiện tình cảnh ‘văn chiến đấu, võ hòa bình’ kỳ quái.
Nhưng mà, vô luận như thế nào thì đương kim bệ hạ vẫn muốn chủ chiến. Hôm nay Đại Lương mặc dù không đến mức lực thịnh, nhưng Lương đế năm năm cần cù chăm chỉ, nào có đạo lý không chiến tự mình khuất phục. Dẫu rằng binh lực có phần không đủ, nhưng hắn có Tướng lĩnh trẻ tuổi dũng mãnh thiện chiến. Lương đế nhân cơ hội này phong một vài tân tướng, tiếp tục do lão tướng kinh nghiệm phong phú làm Chủ soái, vậy là chu đáo.
Chỉ là bình định nội loạn…
Xích Diễm quân chia làm hai đường đi Bắc cảnh, Vệ Tranh cùng Nhiếp Đạc trấn thủ Đông Hải, Nghê Hoàng vẫn còn ở Vân Nam, Hoàng tử xuất binh phải có lý do chính đáng, cho nên người đắc dụng hiện tại cư nhiên chỉ còn lại Mông Chí. Nhưng nếu Mông Chí đi, trong kinh thành liền không người trấn thủ, vạn nhất…
Tiêu Cảnh Vũ không ngừng đau đầu.
Hắn bãi hầu chúng thần, chỉ lưu lại Mông Chí. Quân thần hai người tương đối không nói gì, hồi lâu, không đợi Tiêu Cảnh Vũ than thở một câu, thị tòng đi theo bên cạnh nhiều năm chạy tới báo:
“Bệ hạ, Tô tiên sinh cầu kiến.”
Khẩu khí Tiêu Cảnh Vũ chưa than ra ngoài ngược lại nhấc lên một chút.
Sự tình của Hạ Giang chưa kết thúc, Lương đế không có thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ kỹ lưỡng chuyện phải cấp cho đệ đệ ‘mất mà lại được’ này một phong hiệu gì, chứ đừng nói đến lệnh Cảnh Diễm thân thể mang bệnh mặc giáp trụ, thay hắn xuất chinh. Nhưng hắn không nghĩ, không có nghĩa tình thế chấp thuận, cũng không có nghĩa Tiêu Cảnh Diễm sẽ nghĩ như hắn. Một buổi sáng tỉnh lại, y đã là Tiêu Cảnh Diễm của mười hai năm trước, giờ phút này tuyệt đối không khoanh tay đứng ngoài cuộc.
Nhìn Tiêu Cảnh Diễm vẫn là một thân áo tơ trắng tiến vào điện, lễ nghi bước đi cũng là của thần tử võ tướng ngày trước, hai tay ôm quyền, động tác dứt khoát, thanh âm tuy nhẹ nhưng chữ chữ âm vang:
“Hoàng huynh, thần nguyện vì hoàng huynh đánh một trận.”
“Không thể nào!” Tiêu Cảnh Vũ siết chặc ống tay áo, “Đệ nghĩ cũng đừng nghĩ đến!”
“Hiện nay thiếu không phải binh mà là tướng. Thần bất tài, nhưng cũng nỗ lực đánh một trận.”
“… Đệ không có thân phận!”
“Không cần thân phận!” Tiêu Cảnh Diễm ngẩng đầu nhìn thẳng Lương đế, ánh mắt kiên định, “Trong lòng bệ hạ nhất định có người có thể đảm nhiệm Chủ soái, chỉ sợ kinh nghiệm chưa đủ. Đệ có thể theo quân bày mưu tính kế, về phần đốc chiến… Đình Sinh cũng mười bốn tuổi rồi.”
“Tiêu Cảnh Diễm!” Lương đế mãnh liệt đứng lên, vòng qua tấu án, bước nhanh tới trước mặt Tiêu Cảnh Diễm. Hắn tập trung nhìn thẳng ấu đệ mình, yết hầu giống như bị sợi bông lấp kín, tiến thoái lưỡng nan, khó chịu đến ngực phải sinh đau, “Trẫm lập tức lệnh Mông khanh làm Thống soái, đệ chỗ nào cũng không được phép đi!”
“Huynh trưởng!” Tiêu Cảnh Diễm kinh hãi, trong lòng mơ hồ sinh ra một cổ ủy khuất, “Huynh trưởng không tin đệ sao?”
“Đương nhiên không tin được! Ta lẽ nào bảo đệ đi…”
Hai chữ ‘tìm chết’ không thể xuất khẩu, Lương đế cong khóe miệng, tay xoa nhẹ đầu vai thon gầy của ấu đệ, lại nghe Tiêu Cảnh Diễm nói, “Huynh trưởng không cần lo lắng thân thể đệ. Đệ đã cùng Lận Thần thương nghị, không quá mức trở ngại.”
“Ta tất nhiên cũng không tin được tên lang trung giang hồ kia!”
Cảnh Diễm thấy ngữ khí của Lương đế dần dần ổn định, chỉ sợ y tiếp tục khăng khăng thì huynh trưởng ngược lại thật quyết định chủ ý không cho phép y đi. Đừng nói Thất hoàng tử sẽ không lấy lui làm tiến, đối với người Đại ca này y hiểu rất rõ, y thật sự rất hiểu phải thế nào để chu toàn, từ lúc nhỏ đã vậy.
“Hoàng huynh.” Tiêu Cảnh Diễm hạ thấp giọng, “Đệ đã làm Tô Diễm gần mười ba năm rồi, hiện giờ không cầu phong thưởng, cũng không ham cao vị, chỉ muốn làm Tiêu Cảnh Diễm một lần mà thôi.”
Lời nói ấy thật sự là lợi kiếm của y.
Khối bông vải trong yết hầu đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, Tiêu Cảnh Vũ bị ngữ khí không đươc như ý của ấu đệ hắn làm cho lòng trống trải. Hắn không khỏi nghĩ tới, mười mấy năm qua Tiêu Cảnh Diễm lưu lạc bên ngoài, tuy là được chiếu cố, nhưng triền miên nằm trên giường bệnh, khó chịu không vui. Mẫu huynh thân nhất không thấy được, chí hữu không thể nhớ, cô đơn lẻ loi. Lại hoài niệm đến Thất đệ thời niên thiếu, tiếu dung rạng rỡ, lúc nào cũng yêu thích những màu sắc tươi đẹp, hồng y nhuyễn giáp cùng Lâm Thù cả ngày ở chung một chỗ, không thích thi văn, yêu giương cung tung mã.
Mật đường hôm qua, thạch tín hôm nay…
Kỳ vương điện hạ ngày trước nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh Diễm, hận không được nắm giữ ấu đệ trong lòng, nhất thời mất đi ngôn ngữ.
Mông Chí đứng một bên nhìn, quả thật lo lắng, không nhịn được mà lên tiếng giúp khuyên nhủ, “Đi theo quân trướng vốn phải có mấy Quân sư, Thất điện hạ năm đó niên thiếu đầy triển vọng, há có thể bại bởi các phu tử kia?”
Hắn vừa dứt lời thì nhãn đao của Lương đế liền phóng tới, Mông Chí nghẹn họng, gãi gãi đầu, xoay chuyển lời nói, “Bất quá cũng là hung hiểm, điện hạ không bằng…”
“Mông Đại thống lĩnh.” Cảnh Diễm dứt khoát không muốn nhìn biểu tình của Mông Chí, “Phòng vệ trong kinh, xin nhờ huynh!”
“Ách… Cái này… Trách nhiệm của thần, không thể đẩy cho ai!”
Sắc mặt Lương đế ảm đạm không rõ, lúc thì muốn đem Mông Chí không biết điều này ném ra ngoài, lúc thì cảm thấy Thất đệ quen thói giả vờ đáng thương với mình quả thật cần ăn đòn, cuối cùng lại hiểu rõ đối với bản thân thì ấu đệ chính là mười hai năm quá khứ mất mà lại được, kỳ thực với Tiêu Cảnh Diễm, cũng coi như ‘mất mà lại được’.
Hắn có nên thành toàn cho ấu đệ chuyện này?
Không khỏi tỉ mỉ suy tư một phen, năm năm qua tân chính phổ biến, chính sách binh mã các châu đa phần đã thay đổi, Bát Châu Thứ sử binh lực không nhiều, chẳng qua là thanh thế to lớn mà thôi. Tướng lĩnh trẻ tuổi trong triều bất luận xuất thân đều là do Tiêu Cảnh Vũ một tay cất nhắc, tất nhiên có thể tin cậy. Đình Sinh tính tình nhã nhặn, ôn văn hiểu lễ, cần có cơ hội tôi luyện nhiều hơn. Tiêu Cảnh Diễm kỳ thực nói rất đúng, y đi theo quân trướng làm một chức gọi ‘Quân sư’ quả thật vô cùng ổn thỏa. Tiêu Cảnh Vũ đối với bản lĩnh của Thất đệ mình hiểu rất rõ, điều duy nhất hắn lo lắng chính là thân thể của y.
Nói cho cùng, Cảnh Diễm vào kinh đã một tháng, rất nhiều sự tình một chuyện nối tiếp một chuyện, Tiêu Cảnh Vũ từ đầu đến cuối không có cơ hội thật tốt tìm một đại phu mà hắn tin được đến nhìn qua Cảnh Diễm một chút. Tĩnh di cũng chưa từng bắt mạch kỹ lưỡng cho Cảnh Diễm, mà tất cả tình trạng đều do Lận Thần đó nói ra, điều này bảo Tiêu Cảnh Vũ làm sao có thể yên tâm.
“Lang Gia Các ở trên giang hồ cũng coi là nổi danh. Hoàng huynh nếu thật vẫn còn không tin, không bằng chúng ta đi tìm mẫu thân.”
Dám nói như vậy, Tiêu Cảnh Diễm tất nhiên đã chuẩn bị tất cả thật tốt, Tĩnh thái phi quả thật tìm kiếm không ra được gì. Bà chỉ là lo lắng đường xá xa xôi, nghiêng ngả bôn ba, lại bị ôn thanh nhuyễn ngữ của Tiêu Cảnh Diễm lừa gạt, cuối cùng cũng nới lỏng miệng.
Lần này, Tiêu Cảnh Vũ không tiếp tục có lý do phản đối.
Sau khi Lương đế tự mình điểm tướng qua đêm, một phen mật đàm, ngày thứ ba, Tiêu Cảnh Diễm sau mười hai năm lại một lần nữa mặc vào thân ngân giáp kia, đưa lưng về phía cổng thành, giục ngựa xuất chinh.
Lương đế đích thân lên đầu thành, dõi mắt nhìn về nơi xa đưa tiễn. Bọn họ đều không biết con đường phía trước gian nguy thế nào, chỉ có một tâm nguyện hoàn thành chí lớn ngày xưa, một tấm lòng cầu nguyện, chờ mong ấu đệ sớm ngày trở về.
Cùng lúc đó, trong đại đội hành quân bên ngoài thành, Liệt Chiến Anh lặng lẽ tiến đến bên cạnh Lận Thần vẫn một thân bạch y như cũ, lo lắng hỏi, “Thân thể công tử thật không sao?”
“Ta nói tốt, ngươi tin không?”
Liệt Chiến Anh do dự một chút, lắc đầu.
“Vậy ta nói không tốt, đệ ấy sẽ nghe sao?” Lận Thần không cho Liệt Chiến Anh có cơ hội lên tiếng trách cứ hắn, tiếp tục nói, “Huống chi bây giờ nói những thứ này còn hữu dụng sao? Ngươi nha, ngay cả Tiểu Phi Lưu cũng không bằng, Tiểu Phi Lưu liền tin tưởng ta. Đúng không, Phi Lưu?”
“Hừ.”
“… Đệ đây là thái độ gì? Chẳng lẽ các ngươi đều mong đợi đệ ấy chết à?”
“Không chết!” Phi Lưu cũng mặc một thân nhuyễn giáp, quả nhiên là bộ dáng thiếu niên oai hùng, “Trâu, không chết!”
“Cái này mới đúng nha!”
Lận Thần liếc Liệt Chiến Anh một cái, làm ra biểu tình ‘nhìn nó một chút rồi tự nhìn lại mình đi’. Liệt Chiến Anh méo miệng, nghiêng đầu sang chỗ khác, đánh ngựa đuổi theo Tiêu Cảnh Diễm, không hỏi tới nữa.
Ở phía sau Liệt Chiến Anh, Lận Thần lặng lẽ thu lại biểu cảm, trầm ngâm hồi lâu, rồi hướng về phía Phi Lưu, nói, “Tiểu Phi Lưu, đệ nói, sẽ vượt qua có đúng không? Có lúc, trí giả nhiều lo nghĩ, ta nhất định là lo lắng vớ vẩn, có đúng không?”
Phi Lưu nhìn Lận Thần không hiểu, dường như suy nghĩ một lúc lâu mới minh bạch ý tứ của hắn. Nó gật đầu, vô cùng khẳng định nói, “Cung Vũ tỷ tỷ, rất nhanh!”
“Tốt!”
Lận Thần nhàn nhạt cười cười với Phi Lưu, tiếp tục ẩn giấu tất cả lo âu, trong đáy lòng tự nói với chính mình.
Cung Vũ xưa nay thận trọng, giải dược nhất định tới kịp.
Nhất định!