[Tiêu đề khiến người ta hói đầu.]
Edit: Kally
Beta: Phong
"Chuyện là như vậy."
Trong phòng hội nghị sáng đèn, Lăng Thần mặc một chiếc áo khoác chiến đấu màu đen, bên trong là áo sơ mi huấn luyện màu xanh quân đội, tay áo xắn lên, lộ ra dải băng màu trắng. Hắn ngồi trên một chiếc ghế có lưng cao, giải thích một cách đại khái sự việc.
Giảm Vân mặc trên người bộ chiến phục thẳng thớm, trước mặt là một ấm trà bằng sứ thô sơ, vẫn còn hơi bốc hơi. Ông ta hỏi, "Cháu có ý tưởng gì không?"
Lăng Thần nắn ngón tay, trầm giọng nói, "Đầu tiên, nếu chuyện Thạch Đầu nói là sự thật thì Thánh Tài đã đến gần đây trong khi chúng ta không hề hay biết.
Thứ hai, không phải ngẫu nhiên mà người của Thánh Tài có thể đến được khu vực lân cận căn cứ tạm thời, có lẽ họ đã biết được vị trí gần đúng của căn cứ tạm thời từ một con đường nào đó.
Thứ ba, trong căn cứ tạm thời chắc chắn phải có nhiều đường dây bí mật của Thánh Tài hoặc quân khu, sự tồn tại của chúng đồng nghĩa với việc vị trí, kế hoạch của chúng ta,... đều bị vạch trần trước mắt kẻ thù như một cái bụng cá hở hang."
Lòng người là một thứ rất tế nhị, Lăng Thần chưa bao giờ tin tưởng cái gọi là bản chất con người. Hơn nữa, những người đào thoát khỏi quân khu theo sau Giảm Trọng Sơn và Giảm Vân đều không được sàng lọc và tuyển chọn, trong đó có kẻ thù và gián điệp ẩn náu là chuyện bình thường.
Giảm Trọng Sơn do sức khỏe không tốt nên không đến, Giảm Vân ở đây chính là người có chức vụ và quân hàm cao nhất. Trong lòng ông biết, từ khi căn cứ tạm thời được thành lập cách đây một tháng, có thể nói mọi chuyện đều đang chờ xử lý, không còn thời gian để điều tra. Nhận ra được chuyện gì từ trong câu nói của Lăng Thần, Giảm Vân hỏi, "Vậy cháu định làm thế nào?"
"Cháu cũng chỉ có một ý kiến duy nhất." Lăng Thần nói thẳng, "Nhân cơ hội này dọn sạch đám sâu nhọt bên trong chúng ta, bắt sạch từng con một."
Giảm Vân đã hiểu ý của hắn —— Tận dụng cơ hội để quét sạch phòng tuyến ẩn nấp của kẻ địch trước khi trận chiến bắt đầu, sau đó báo cáo tất cả những người này đã làm tổn thất trong trận chiến, điều này sẽ không gây ra hoảng loạn.
Ông trầm tư một lát, "Được, cứ làm theo ý cháu đi."
Bạch Hoành Vân nhìn thấy bọn họ đã nói xong thì đặt cốc cà phê xuống. Đáy cốc đập xuống bàn phát ra một tiếng "cộp" nhẹ nhàng.
Thấy mọi người ngồi đây đều chú ý tới, bà vén một lọn tóc buông xõa ở một bên mặt ra sau tai, "Các vị, thay mặt văn phòng nghiên cứu khoa học, tôi muốn biết, lần này khả năng tấn công tầm xa như thế nào? Mạng lưới bảo vệ căn cứ tạm thời tuy đã được xây dựng nhưng vẫn đang trong giai đoạn hoàn thiện và khả năng chống chịu các cuộc tấn công tầm xa đang còn rất yếu."
Giảm Vân trả lời, "Xác suất tấn công chính xác tầm xa cố định rất thấp, thứ nhất là Thánh Tài không có nền tảng vũ khí, thứ hai, lõi khu vực trung tâm vẫn nằm trong tay chúng ta, nếu chúng chọn tấn công từ xa căn cứ tạm thời, lõi khu vực trung tâm cũng có thể bị nổ tung, được nhiều hơn mất, họ sẽ không dám mạo hiểm."
Lăng Thần đồng ý, "Tôi cũng có quan điểm như vậy, Thánh Tài hẳn là sẽ về đánh lén vào đêm khuya, nhưng không loại trừ khả năng sau khi chiếm được lõi khu vực trung tâm, bọn họ sẽ dùng tọa độ chính xác của căn cứ tạm thời để tiến hành tấn công tầm xa chính xác." Nói xong, hắn nhìn Giảm Vân nói: "Đương nhiên, Thánh Tài không có vũ khí cơ sở để đạt được tầm xa tấn công, nhưng cũng không thiếu đối tác."
Khóe môi Giảm Vân cong lên nở nụ cười thâm trầm.
Trong lòng Bạch Hoành Vân có ý, ngón tay vuốt v e mép cà phê, "Đúng rồi, mọi người nhớ dùng thử hai loại vũ khí mới mà phòng thí nghiệm nghiên cứu khoa học của chúng tôi đã cho ra mắt, nên nhớ phải gửi lại bản báo cáo thử nghiệm dài hơn từ để chúng tôi hoàn thiện trong thời gian sớm nhất.
Trong phòng hội nghị lập tức trở nên yên tĩnh, Bạch Hoành Vân hỏi, "Dùng vũ khí mới nhất để đổi lấy bản báo cáo dùng thử từ không lỗ mà đúng không?" Nói xong, bà cầm cốc cà phê rỗng của mình đi ra khỏi phòng họp, chỉ để lại trong tầm mắt mọi người một góc áo trắng tinh.
Vẻ mặt Giang Xán Xán đầy xót xa, nhỏ giọng nói với Giảm Lan, "Anh thà chạy mét còn hơn viết báo cáo dùng thử từ!"
Những lời này bày tỏ suy nghĩ của mọi người ngồi đây.
Trên mặt Giảm Vân vẫn là biểu cảm ngưng trọng, ánh mắt sắc bén quét qua những người đang ngồi ở đây, "Tôi định để Lăng Thần đảm nhiệm chức tổng chỉ huy lần hành động này, chư vị nếu có ý kiến phản đối gì có thể nói ra."
Không có ai phản đối.
"Vậy thì là Lăng Thần." Giảm Vân mắt mày như chim ưng nhìn thẳng vào Lăng Thần, mỗi chữ đều nặng nề, "Hành động lần này chỉ được phép thành công, không được phép thất bại."
Đây là trận chiến đầu tiên mà họ đối mặt kể từ khi thành lập lên căn cứ tạm thời, nếu thua, trong lòng tất cả mọi người sẽ bất ổn.
Lăng Thần biết lợi và hại trong đó, năm ngón tay hắn khép lại, đầu ngón giữa áp sát vào cuối lông mày, đường nét sắc bén trên khuôn mặt khiến hắn giống như một thanh kiếm vừa tuốt khỏi vỏ, "Rõ!"Sau khi tan họp, Lăng Thần cầm tay Diệp Tiêu nhét vào trong túi áo khoác chiến đấu của hắn, nắn nắn xoa xoa tay cậu. Trong hành lang dài dẫn đến phòng điều khiển chính không có một ai, chỉ có tiếng bước chân của họ vang vọng.
Ánh sáng trên đầu sáng rực đến chói mắt, bầu trời phủ màu tăm tối bên ngoài kính cửa sổ, nhìn chằm chằm hồi lâu luôn khiến người ta cảm thấy bất an.
Giang Xán Xán đi theo đằng sau Lăng Thần, tò mò, "Thần ca, anh định bắt sâu bên trong như thế nào?"
Lăng Thần cong môi: "Rất đơn giản, lập tức truyền lệnh cho mọi người, nói rằng nửa đêm sẽ diễn tập. Nếu anh là gián điệp, anh nhất định sẽ báo cho Thánh Tài hoặc Quân khu về động thái bất thường này.
Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần loại bỏ trước mạng che chắn tín hiệu và sử dụng thông tin bị chặn để theo dõi ngược lại người gửi là được."
Đôi giày quân đội nặng nề giẫm lên sàn đá cẩm thạch sáng bóng, âm thanh phát ra vừa giòn vừa nhịp nhàng, "Nhưng có một nhược điểm, phương pháp này chỉ có thể tìm ra những đường dây ẩn giấu có thể chủ động liên lạc với Thánh Tài hoặc quân khu, không có cách nào tìm ra người liên lạc đầu bên kia, nhưng ở giai đoạn hiện tại, vậy là đủ rồi."
Mười phút sau, khi Lăng Thần ra lệnh trong phòng điều khiển chính, yêu cầu mọi người chuẩn bị cho một cuộc diễn tập tạm thời vào lúc nửa đêm, mạng che chắn tín hiệu được mở ra đã sớm chặn được bảy tin nhắn gửi đi, nội dung gần như giống nhau, về cơ bản đều báo cáo về sự việc bất ngờ này, trong đó có thêm một câu, Lăng Thần và những người khác đã tổ chức một cuộc họp khẩn cấp.
Giang Mộc gõ bàn phìm với tốc độ cực nhanh, nhanh chóng tìm được vị trí của người gửi tin nhắn, "Tìm thấy rồi ạ."
"Ừ, gửi cho Du Long đi."
Các thành viên Du Long đang tản mác khắp nơi chờ lệnh đã nhanh chóng lao vào màn đêm sau khi nhận được thông tin định vị được gửi đến.
Lại mười phút sau, Lăng Thần nhận được một loạt tin nhắn trả lời "Đã bắt giữ", hắn ra lệnh: "Tách bọn họ trước, sau khi xử lý xong lại nói chuyện với bọn họ, xem chúng ta có thể đào thêm được thứ gì hay không."
Đội trưởng Du Long Ngô Tử Ngạn nhắn đã rõ.
Trong phòng điều khiển chính, trên bản đồ radar ba chiều, cứ ba giây lại có một luồng đèn đỏ quét qua và phát ra tiếng "bíp" đều đặn, chứng tỏ không có gì bất thường. Âm thanh này có tác dụng rất thôi miên, Lăng Thần xoa bóp mày, muốn tìm một tách cà phê để tỉnh táo, nhưng lập tức bị Diệp Tiêu ngăn cản.
"Bác sĩ nói bây giờ anh không thể uống cà phê."
Bắt gặp ánh mắt của Diệp Tiêu, Lăng Thần lập tức giơ tay thỏa hiệp: "Được, được, nghe bé con của chúng ta, không uống thì không uống." Hắn đưa tay ôm Diệp Tiêu vào lòng, ôm mấy giây, kề mũi vào cổ người kia hít một hơi thật sâu - đúng là, k1ch thích quá.
Diệp Tiêu thấy hắn đột nhiên ôm mình thì lo lắng, "Đội trưởng, anh cảm thấy khó chịu sao á?" Cậu cau mày do dự hai giây, "Nếu anh thật sự cực kì muốn uống cà phê thì anh có thể uống một ngụm, không, hai ngụm.......Thôi, uống ba ngụm cũng được, chúng ta lén uống thôi, không nói cho bác sĩ."
"Em giữ bí mật giúp tôi hửm?"
"Vâng, em giữ bí mật cho anh."
Lăng Thần bị chọc cười, hắn kiềm ném dùm cằm cọ có tóc Diệp Tiêu, "Bé con của tôi sao lại ngoan đến vậy!"
Lúc này đã là 11 giờ 30, Lăng Thần đoán chừng đã đến lúc bắt đầu hành động, "Tôi và Giang Mộc sẽ cùng ở lại phòng điều khiển chính. Giang Xán Xán và Giảm Lan sẽ dẫn dắt người của đội dự bị thứ hai, còn Ngô Tự Ngạn sẽ dẫn dắt đội Du Long, mọi người cộng lại cũng phải hơn một trăm, cứ tự do phát huy đi, có hiểu chưa?"
Giang Xán Xán cùng Giảm Lan đều đã quen phong cách hành động của Lăng Thần, đáp lại một tiếng rồi đi ra ngoài. Nhưng Ngô Tử Ngạn trước kia chỉ cùng Lăng Thần hợp tác vài nhiệm vụ, gã ta hơi kinh ngạc, "Tự...... Tự do phát huy?"
"Ừ, tự do phát huy." Lăng Thần giải thích cho bản thân, "Chỗ nào cần người thì đến chỗ đó, để đội linh hoạt lên, rõ chưa?"
"Đã rõ!"
Đến khi Ngô Tử Ngạn rời đi, Lăng Thần đi đến bàn điều khiển chính đứng yên, bật kênh bên trong căn cứ, trầm giọng nói, "Tôi Lăng Thần, tổng chỉ huy của chiến dịch lần này. Tôi có vừa nhận được tin tức căn cứ sắp bị kẻ địch tấn công. Vì vậy, hoạt động này sẽ chuyển từ diễn tập chiến lược thành chiến tranh phòng thủ chính thức. Bây giờ, hãy hợp tác thử nghiệm để xem thông tin liên lạc có bình thường không."
Rất nhanh, trên màn hình bản đồ phòng ngự căn cứ xuất hiện vô số chấm nhấp nháy, Giang Mộc quét qua góc dưới bên phải màn hình dữ liệu, "Tỷ lệ trơn tru là 100%, không thành vấn đề."
"Được." Lăng Thần kéo chiếc áo khoác chiến đấu màu đen khoác trên vai, thành thạo sắp xếp hậu cần và phòng thủ. Hết thảy mọi chuyện đều diễn ra có trật tự, dựa vào việc mình là chỉ huy không có ai quản, Lăng Thần ngồi xuống bên cạnh Diệp Tiêu, thoải mái nhìn cậu tháo súng.
So với lần trước ở khu D, Diệp Tiêu đã thành thạo hơn rất nhiều trong việc tháo lắp súng. Cậu theo thói quen đưa khẩu súng đã nạp đạn cho Lăng Thần kiểm tra, nhìn vẻ mặt Lăng Thần: "Anh mệt à?"
Lăng Thần tự nhiên mềm giọng nói: "Không mệt, Xán Xán và Giảm Lan có thể gửi lại hiện trường tình huống, Tiểu Mộc có thể cung cấp số liệu phân tích của chiến dịch, tôi chỉ cần ra quyết định, không có gì phải mệt mỏi."
Diệp Tiêu xác định Lăng Thần không nói dối thì yên tâm, cậu ngáp một cái, mơ hồ nói, "Anh ơi*, em mệt rồi."
(*): Khúc này Diệp Tiêu gọi ca ca, sau này khúc bé Lá gọi chồng là ca ca tui sẽ để * đằng sau nha.
Chậc, lúc trước vì sao hắn một hai phải dạy bé con gọi anh ơi? Mỗi lần nghe thấy cậu gọi vậy là trái tim của Lăng Thần run rẩy, vừa tê dại vừa ngứa ngáy.
Hắn cởi chiếc áo khoác chiến đấu màu đen của mình rồi khoác lên người Diệp Tiêu, Lăng Thần nhéo mũi cậu, "Em không căng thẳng chút nào sao?"
Đôi mắt của Diệp Tiêu mơ màng, lông mi hơi ướt, cậu dùng ngón tay chọc vào chóp mũi Lăng Thần, nói chắc chắn, "Chỉ huy Lăng tất thắng."
Lăng Thần nắm ngón tay cậu đưa lên miệng cắn một cái, "Mượn cát ngôn của bé con." Nói xong, hắn tìm tai nghe đeo cho cậu "Ngoan, em ngủ đi."
Thánh Tài đến sớm hơn dự kiến, chỉ sau bốn giờ sáng, kỹ thuật viên nhanh chóng báo cáo: "Một số lượng lớn vũ khí nóng được phát hiện cùng lúc ở vùng núi rừng phía Đông Nam và Tây Nam".
Trong mắt cậu ta có sự phấn khích khó thể che giấu, "Quả thực, đúng như Giáo sư Bạch và những người khác dự đoán, tấm chắn tín hiệu ở phía bên kia đã được kích hoạt với hy vọng tránh được sự theo dõi của radar của chúng ta và tiếp cận một cách lặng lẽ. May mắn thay, chúng ta đã sử dụng hệ thống giám sát radar mới được phát triển để trực tiếp xuyên thủng lớp ngụy trang của chúng.". ngôn tình hay
"Ừ." Lăng Thần hỏi Giang Xán Xán qua máy liên lạc, "Sao rồi?"
"Không có vấn đề gì với bệ súng trên lầu trong phòng điều khiển chính, đội súng máy và đội súng cối của lưới bảo vệ. Nhóm tháp pháo bên trong thì gặp trục trặc và đang được sửa chữa, ước tính sẽ mất thêm năm phút nữa. Đội thứ hai đã hoàn thành việc điều tra và không có vấn đề gì."
"Giảm Lan, báo cáo tình huống."
"Bom đã được chôn, đồ thì em mới lấy ra từ viện nghiên cứu khoa học, nóng hổi. Giáo sư Lăng còn cố ý dặn em nhất định phải nhớ đặt bom nổ ở cường độ mạnh." Giọng của Giảm Lan vẫn một điệu bình tĩnh, "Lúc em chôn vẫn chưa xảy ra điều gì, đủ để chôn sạch đám Thánh Tài!"
Lăng Thần nhìn chằm chằm trên màn hình hiển thị chấm đỏ càng ngày càng gần, "Ừ, chôn xong rồi thì dẫn người về đi."
Giảm Lan "Rõ" một tiếng, "Về ngay đây!"
Tiết trời buổi sáng tháng 8 không còn nóng nực, tiếng côn trùng ríu rít không ngớt, màn đêm đủ để che giấu mọi thứ trong bóng tối. Lăng Thần nhìn đường đi gần như thẳng tắp của chấm đỏ đại diện cho đội Thánh Tài trên màn hình, cười khẽ: "Thật kiêu ngạo, căn bản chẳng coi trọng căn cứ này chút nào."
Ánh mắt của Giang Mộc cũng dán chặt vào màn hình, "Bốn giờ là lúc con người ngủ say nhất, họ tin chắc vào các thiết bị che chắn tín hiệu của mình, chắc bây giờ còn đang hài lòng vì chúng ta chưa phát hiện ra chúng."
"Bọn họ chắc chắn có hiểu lầm gì với khả năng của mình rồi." Sau khi xác nhận xe bọc thép của Thánh Tài đã lái tới vành đai bom đã được bố trí sẵn, Lăng Thần ra lệnh cho Giảm Lan, "Làm ảo thuật cho bọn chúng mở rộng tầm mắt đi."
Giảm Lan cười hì hì đồng ý, "Mời mọi người xem tôi biểu diễn!"
Ba giây sau, màn hình giám sát đột nhiên sáng như ban ngày, những tiếng nổ "Bùm-bùm-bùm" kèm theo vài âm thanh nghèn nghẹt, hàng dãy xe bọc thép cứ như đá, đất và cây cối xung quanh bị thổi bay thành từng mảnh.
Tiếng của Giảm Lan truyền từ trong tai nghe, "...... Mẹ nó, xe bọc giáp cũng bị nổ tung luôn sao? Con mẹ nó đây mà là bom á? Sức mạnh của khoa học trong truyền thuyết sao?"
Những người bên Lăng Thần cũng bị kinh sợ trước sức mạnh kinh khủng từ quả bom mới, Thánh Tài còn bối rối hơn. Năm chiếc xe bọc thép, bao gồm cả người và vũ khí, trang bị bên trong đều bị phá hủy. Điều quan trọng nhất là họ nhận ra rằng nếu vụ nổ vừa rồi không phải là cuộc phục kích thông thường ở căn cứ này thì chắc là họ đã bị phát hiện.
Giang Mộc: "Bọn họ dừng lại rồi, chắc là thay đổi chiến lược tác chiến."
Lăng Thần ném viên đạn đồng trong tay đi, "Đừng cho bọn chúng có thời gian họp" Hắn lại ra lệnh, "Giảm Lan, xe thiết giáp hướng đông nam cũng cho nổ tung đi, trực tiếp phá hủy kho vũ khí của bọn họ."
"Rõ!"
Ngay sau đó, lại là một tiếng "Ầm ——" trầm đục, ngay cả cửa kính cũng rung chuyển.
Trong kênh liên lạc, Ngô Tử Ngạn tự đáy lòng phát ra cảm khái, bày tỏ sự xúc động chân thành: "Từ giờ trở đi, tôi sẽ xung phong chạy việc vặt cho các ông lớn trong phòng nghiên cứu khoa học. Nếu những quả bom chết tiệt này mà nổ thì tôi bớt hy sinh biết bao anh em!"
Sau một hồi bối rối ngắn ngủi, Thánh Tài thay đổi đội hình, vì không chắc phía trước có bom hay không nên xe thám hiểm đi trước cho nổ quả mìn.
Giảm Lan ngồi xổm trên nóc tòa nhà, đặt ống nhòm nhìn đêm xuống, "Chậc, tiếc quá, tôi chỉ triển khai có hai đai bom thôi. Với sức mạnh này, đừng nói đến bản báo cáo thử nghiệm chữ, chỉ cần không chê chữ tôi xấu thì nói tôi viết từ cũng chẳng có vấn đề gì!"
Cô cầm chiếc súng bắn tỉa hạng nặng màu xám của mình và mỉm cười với hai thành viên đội dự bị đứng sau lưng cô, "Người anh em, từ nay về sau khi nhìn thấy những ông lớn của phòng nghiên cứu khoa học trong căn tin thì phải cung kính nhiều chút đi nhé!"
Một thành viên trẻ tuổi có làn da ngăm đen mỉm cười nói: "Tôi ở căn cứ tạm thời lâu như vậy, ở căn tin tôi chưa bao giờ nhìn thấy ai khác ngoài giáo sư Bạch cả——"
Vào lúc này, cảm giác nguy hiểm quen thuộc khiến cho Giảm Lan dựng tóc gáy, cô hoàn toàn dựa vào phản ứng bản năng của mình để lao tới, đè cả hai người xuống dưới, lạnh giọng quát: "Núp xuống! Tay bắn tỉa!"
"Bộp" một tiếng, một viên đạn đập vào tường kèm theo tiếng gió.
"Tao đệt cả lò nhà nó!" Giảm Lan bò dậy ngồi xổm xuống, giống như một con sư tử cái tức giận, lẩm bẩm, "Dám bắn súng trước mặt bà, dám bắn chết người của bà từ xa!"
Vừa lẩm bẩm, cô vừa dựng chân máy lên và đặt khẩu súng bắn tỉa hạng nặng màu xám lên đó. Tuy rằng cực kỳ tức giận, nhưng tay của cô cực kỳ vững vàng, thực hiện một loạt động tác một cách thuần thục, chưa đầy ba mươi giây, ngón tay đã chạm tới vị trí cò súng.
Đeo kính nhìn đêm màu nâu nhạt lên sống mũi, Giảm Lan nói với tai nghe: "Tiểu Mộc, giúp em quay video ghi lại khoảnh khắc tuyệt vời này nhé!"
Giang Mộc: "Ừm."
Nhắm ống ngắm, Giảm Lan tập trung vào vị trí viên đạn bắ n ra, nhìn những chiếc lá đung đưa ở đó, cô thở chậm lại, sự tiếp xúc giữa lòng bàn tay khô khốc và thân súng lạnh lẽo khiến cô bình tĩnh và tập trung đến cùng cực.
Cuối cùng, vào lúc khe hở giữa các phiến lá ánh lên một chút ánh sáng, Giảm Lan bóp cò rất gọn gàng, "bằng" một tiếng, viên đạn xuyên qua không khí, bắn thẳng về phía xa.
Dường như cô có thể nghe thấy tiếng đạn "phập" xuyên vào máu thịt. Giảm Lan vẫn giữ nguyên vị trí, "Thành công bắn chết một tay bắn tỉa của phe địch".
Cùng lúc đó, Diệp Tiêu đột nhiên tỉnh lại, trên người cậu là chiếc áo khoác chiến phục của Lăng Thần, có hơi mơ màng nhìn bóng lưng Lăng Thần đứng trước bảng điều khiển chính, bên tai giọng nói của Noah, "Xin lỗi đã làm phiền giấc ngủ của cậu."
Diệp Tiêu lắc đầu, nắm chặt cổ áo áo khoác, lắc đầu, "Không sao, có nhiệm vụ à?"
"Đúng vậy, một người dung hợp gen tên là Hải Điêu đã đột nhập thành công vào căn cứ tạm thời và đang tiếp cận phòng nghiên cứu khoa học."
Đồng tử Diệp Tiêu co rút lại: "Kẻ có con ngươi thẳng đứng?"
"Đúng vậy." Noah tiếp tục nói, "Nội dung nhiệm vụ là tiêu diệt kẻ có con ngươi thẳng đứng trong vòng 30 phút."
Diệp Tiêu tháo tai nghe xuống đứng lên, mái tóc lòa xòa rũ xuống, cầm trường đao trong tay, "Được, tôi đi ngay."
Cậu bước đến đằng sau Lăng Thần, kéo áo của hắn.
Lăng Thần quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Tiêu thì sát ý hung hãn phía đuôi mắt lập tức tan ra chuyển thành ý cười dịu dàng, "Bé con tỉnh rồi sao?"
"Vâng, em tỉnh rồi ạ." Diệp Tiêu ngẩng đầu ghé sát bên tai Lăng Thần nhỏ giọng nói, "Có một người đàn ông có con ngươi thẳng đứng đang đến gần phòng nghiên cứu khoa học, em phải tới đó."
Lăng Thần nghe xong không nói gì, im lặng hai giây, nắm lấy tay phải của Diệp Tiêu, nhanh chóng hôn lên mu bàn tay của hắn. Hắn cúi đầu, cẩn thận chỉnh lại miếng băng trên cổ tay phải của Diệp Tiêu, cuối cùng buộc lại thành nơ, dặn dò: "Chú ý cẩn thận, đừng để bị thương. Nếu làm được, em có thể nhận được bất kỳ phần thưởng nào em muốn. "
"Vâng."
Kally: Chời ơi tui khoái mấy chương đánh nhau quá, high quá, ngầu quá.