[Vậy thì, chính thức yêu Lăng Thần thì thế nào?]
Edit: Kally
Beta: Phong
Không khí trong phòng họp rất trang trọng, Giang Xán Xán và Giảm Lan đẩy cửa bước vào. Giống như lúc còn đi học trễ, họ lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Giang Mộc.
Sau khi ngồi xuống, Giang Xán Xán nhanh chóng liếc nhìn những người có mặt và thấy rằng gần như tất cả các ông lớn từ căn cứ tạm thời đều ở đây. Học viên kỹ thuật ngoại trừ Bạch Hoành Vân và hai giáo sư già đã hơn năm mươi tuổi, Lăng Định Nam ngồi trên xe lăn cũng có mặt. Sau đó là Giảm Trọng Sơn và Giảm Vân cùng với đội trưởng của Du Long và Liệp Báo.
Đều là người quen, nhưng Giang Xán Xán vẫn theo bản năng ngồi thẳng lưng—— Lăng Thần không thể tới, gã cũng đâu thể nào làm mất mặt hắn được.
Nhưng hình như Thần ca đi họp từ trước đến nay đều chưa từng ngồi đoan chính được một lần?
Đầu óc gã còn đang lang thang, nhưng Bạch Hoành Vân bên kia đã bắt đầu mở miệng nói: "Mọi người, hôm nay là ngày 7 tháng 8, từ khi thành lập căn cứ tạm thời này đến nay đã được hơn nửa tháng. Tôi đã bàn bạc với Tướng quân Giảm lão, cũng đã đến lúc tổ chức một cuộc họp và tổng kết."
Giang Xán Xán vô cùng mộc mạc lấy ra bút và bắt đầu ghi chép. Giảm Lan cũng đồng thời lấy giấy ra đưa cho gã một tờ giấy nhỏ, "Anh là học sinh tiểu học hay sao mà còn ghi chép từng chữ một?"
Giang Xán Xán viết giấy, "Đợi Thần ca tỉnh rồi thì đưa ảnh xem." Lại chăm chú viết viết, "Chẳng phải em cũng định như vậy sao, Xán gia anh nhìn thấu em!"
Giảm Lan sờ mũi.
Bạch Hoành Vân tiếp tục nói, "Tình hình hiện nay là các trung tâm chỉ huy và quản lý cấp trung và cấp cao của các Quận 1, 4 và 5 đã bị Thánh Tài xâm nhập hoàn toàn và phạm vi của Khu D vẫn đang mở rộng. Về lõi khu vực trung tâm, chúng tôi sẽ tăng tốc nghiên cứu và đưa ra các giải pháp thiết thực trong thời gian sớm nhất."
Nói xong, bà nhìn Giảm Trọng Sơn bên cạnh.
Giảm Trọng Sơn năm đã hơn 70 tuổi, mái tóc hoa râm, sương giá và gió đao ông chịu đựng nhiều năm trên chiến trường đều ẩn trong những nếp nhăn ở khóe miệng và khóe mắt. Đôi mắt ông vẫn sắc bén không chút vẩn đục, khiến người ta e dè nhìn thẳng vào.
Ông nói chuyện rất từ tốn nhưng tràn đầy kiên định, "Điều tôi muốn nói là những điểm sau đây. Thứ nhất, lõi khu vực trung tâm hiện đang nằm trong tay chúng ta, các phe phái địch trong quân khu và Thánh Tài chắc chắn sẽ đến cướp lấy. Thứ hai, cho dù đó là tốc độ mở rộng của khu D hay sự đe dọa mạnh mẽ của kẻ thù, đều đang nhắc nhở chúng ta không có nhiều thời gian để xây dựng pháo đài và chiến hào sau những cánh cửa đóng kín, cách duy nhất để giành chiến thắng là chạy đua với thời gian."
Ông nhìn đội trưởng của Liệp Báo Tần Lĩnh, "Trên đường trở về, đội trưởng Tần đã hỏi tôi, ông ấy nói Lão tướng quân, kẻ địch của chúng ta rốt cuộc là ai? Lúc ấy tôi đã trả lời, là phe địch cấu kết giữa quân khu và Thánh Tài, Thánh Tài càng mạnh mẽ thì tổ chức của bọn họ càng hùng mạnh hơn. Nhưng bây giờ tôi muốn bổ sung."
Ông ho mấy tiếng, hai mắt vẫn sắc bén như chim ưng, "Từ xưa đến nay, con người đều sợ tuổi thọ ngắn ngủi và sự yếu đuối của chính mình. Vì vậy, 'bất tử' và 'quyền lực tuyệt đối' đã mang đến sự cám dỗ tuyệt đối.
Những kẻ chó chết ngu ngốc đó tin rằng dung hợp gen là cách hiệu quả nhất để tăng sức mạnh con người lên rất nhiều, việc kiểm soát hệ thống Noah có thể đạt được sự bất tử. Nhưng bọn họ quên mất rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ rời khỏi thế giới hệ thống, nơi này dù chân thực đến đâu cũng không phải thế giới của chúng ta.
Vì vậy, chúng tôi nghiên cứu ngày đêm cách cải thiện khả năng chống chịu của thực vật trước thảm họa, nghiên cứu các loại cây trồng có thể sản xuất lương thực trong môi trường khắc nghiệt, nghiên cứu chiến lược ứng phó với thảm họa thiên nhiên và thậm chí nghiên cứu cách xây dựng không gian sống dưới nước.
Sở dĩ loài người có thể tồn tại trên hành tinh này hàng triệu năm là bởi vì chúng ta chưa bao giờ thiếu dũng khí chiến đấu, cũng chưa bao giờ thèm muốn một góc và sống một cuộc sống hèn hạ!"
"Kể từ giờ phút này trở đi, thứ mọi người gánh trên vai chính là tương lai của chủng tộc." Anh nhìn mọi người xung quanh, "Mặc dù nói ra điều này có nặng nề quá nhưng tôi vẫn phải nói rằng tôi hy vọng mọi người vẫn sẽ ngồi đây vào ngày này năm sau."
Phòng bệnh.Diệp Tiêu ngón tay lỏng lẻo móc lấy ngón tay Lăng Thần, trong lòng hỏi Noah, "Anh ấy có thể tỉnh lại không?"
"Có thể." Âm thanh điện tử máy móc của Noah vang lên, "Diệp Tiêu, đây là lần thứ một trăm ba mươi lăm cậu hỏi câu hỏi này."
"Nhiều như vậy rồi sao? Nhưng mà anh ấy vẫn chưa tỉnh." Diệp Tiêu nói chuyện với Noah ở trong đầu, dùng bông gòn nhúng vào nước, cẩn thận lau đôi môi khô khốc của Lăng Thần.
Noah: "Theo cơ sở dữ liệu của tôi, trong tình huống này, nếu nói vào tai bệnh nhân thường xuyên hơn thì khả năng tỉnh lại sẽ lớn hơn."
Diệp Tiêu buông miếng bông xuống, "Thật sao? Vậy tôi thử xem." Cậu lại nhấn mạnh, "Cậu không được nghe."
Noah: "Được rồi, hành vi này của con người gọi là xấu hổ đúng không? Tôi hiểu rồi, ba giây nữa tôi sẽ chặn cậu."
Phòng bệnh là một căn phòng đơn, rất yên tĩnh, nồng nặc mùi thuốc và trong không khí thoang thoảng mùi máu.
Diệp Tiêu dùng ngón tay vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay Lăng Thần, hồi lâu mới nói: "Em cũng không biết phải nói gì."
Cậu cảm thấy quá khứ của mình không có gì để nói, sau khi nghĩ tới nghĩ lui, cậu nói: "Em không có nhiều ký ức về trại trẻ mồ côi. Ngoài việc nhớ rằng em có thể nhận được kẹo nếu không khóc hay không nghịch ngợm, em cũng nhớ mình từng nuôi một con cá, một con cá màu đỏ đó. Đó là một con cá rất nhỏ, nó có chiếc đuôi dài và xinh đẹp, nhưng nó đã chết không lâu sau khi em nuôi nó. Em đã trốn dưới chăn và im lặng buồn bả cả đêm.
Cậu dừng hai giây, "Hình như em không có nhiều chuyện vui vẻ lắm, nhưng gặp được anh, tìm thấy anh, là điều vui vẻ nhất."
Diệp Tiêu phát hiện ra rằng phương pháp của Noah hoàn toàn không có tác dụng với cậu. Cậu thả lỏng sức lực, xòe lòng bàn tay của Lăng Thần hướng lên trên, sau đó dụi mắt vào trong đó.
Một lúc lâu sau, trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng nức nở khe khẽ, như một con thú bị thương.
"Đội trưởng...... Sao anh còn chưa tỉnh lại, em sợ lắm......" Cậu khom lưng, vì gầy quá nên có thể nhìn thấy rõ đường cong lưng cậu dưới lớp áo.
"...... Em ăn cơm đàng hoàng, cũng ngủ rất ngon, em rất nghe lời mà" cậu hít mũi, cổ họng khó chịu, phát ra hai âm thanh rời rạc, không thể nói nên lời.
Nước mắt chảy ra, làm ướt lòng bàn tay Lăng Thần.
"Diệp ——"
Hơi thở yếu ớt vang lên như sấm nổ bên tai Diệp Tiêu. Cậu dùng ngón tay nắm chặt mép giường đến phát đau, muốn ngẩng đầu lên để xác nhận Lăng Thần đã tỉnh, nhưng lại không dám-
Mấy ngày nay cậu thất vọng không biết bao nhiêu lần, cậu luôn nghe thấy Lăng Thần đang gọi mình, gọi cậu là Diệp Tiêu, gọi cậu là bé con. Nhưng mỗi lần cậu đáp lời đều sẽ nhận ra đó chỉ ảo giác mà thôi, Lăng Thần vẫn đang nhắm chặt mắt.
Giờ khắc này, cậu không có chút dũng khí nào
"Em khóc làm tim ông đây...... đau chết mất."
Không phải ảo giác sao?
Diệp Tiêu cứng đờ, mấy giây sau, cậu cẩn thận ngẩng đầu, gặp phải đôi mắt đen láy của Lăng Thần, mở miệng nói: "Anh... anh tỉnh rồi à?"
Lăng Thần cũng nhìn Diệp Tiêu, bé con của hắn đang khóc có chút thảm thiết, lông mi ướt đẫm, mắt đỏ hoe, chóp mũi cũng đỏ, trông rất đáng thương.
Hắn còn chưa kịp nói thêm gì thì đã thấy Diệp Tiêu đưa tay chạm vào mí mắt hắn như cánh ve mong manh, vừa rơi nước mắt vừa mỉm cười: "Anh tỉnh rồi."
Khi Lăng Thần tỉnh lại, toàn thân đau nhức vô cùng, có lẽ bây giờ hắn chẳng khác gì một con búp bê giẻ rách nát. Nhưng bây giờ, nỗi đau trên cơ thể hắn đã hoàn toàn bị nỗi đau trong lòng che lấp.
Hắn thậm chí còn không để ý đến giọng điệu của mình dịu dàng như thế nào, "Em sợ à? Hả?"
Diệp Tiêu dùng mu bàn tay lau nước mắt, "Em sợ lắm."
Cảm giác như có một cái lỗ lớn mở ra trong tim cậu, nỗi sợ hãi, bối rối và hoảng loạn đều trào ra từ cái lỗ tối tăm đó. Đặc biệt ban đêm cậu luôn không dám ngủ, một khi ngủ say sẽ không ngừng mơ thấy Lăng Thần chết.
Cậu sợ đến khi tỉnh lại, mở mắt ra, ngày hôm sau trời đã sáng, nhưng Lăng Thần lại không còn nữa.
Trước mắt Lăng Thần choáng váng, thân thể đang phản kháng muốn khiến hắn hôn mê. Hắn biết nếu mình hôn mê thì bé con của hắn không biết sẽ sợ hãi tới nhường nào.
Không chút do dự, bàn tay đặt dưới chăn của Lăng Thần giật giật, hung hăng ấn mạnh vào vết thương trên đùi—— con mẹ nó đau vãi!
Sự đau đớn tàn nhẫn này cũng khiến hắn giật mình tỉnh giấc.
Duy trì sắc mặt, hắn nhìn mắt Diệp Tiêu "Có ăn cơm đàng hoàng và ngủ đủ giấc không?"
Diệp Tiêu gật đầu, "Có ạ, buổi trưa em đã ăn hết đ ĩa cơm chiên rồi."
"Ngoan." Vết thương đau nhức khiến hắn phải lén lút hít một hơi, Lăng Thần điều chỉnh hơi thở, cười nói, "Có phải bé con của chúng ta lén lắp vòi nước vào trong mắt mình không? Sao lại ch ảy nước mắt rồi?"
Diệp Tiêu phủ nhận, "Không có vòi nước."
"Thật sao?" Lăng Thần đùa cậu, "Chậc, mũi đo đỏ, mắt cũng đỏ hoe, trông giống như bé gái."
Diệp Tiêu dí sát lại gần Lăng Thần, để hắn xem hai mắt của mình, "Em không phải bé gái, anh nhìn đi, em không có khóc, thật đó."
Lăng Thần nhướng mày, "Thật sự không phải bé gái sao? Vậy để đội trưởng kiểm tra chút nhé?"
Vốn dĩ hắn chỉ muốn trêu chọc Diệp Tiêu, chuyển sự chú ý của cậu, nhưng không ngờ tai Diệp Tiêu đỏ bừng, đôi mắt như được gột rửa nhìn sang: "Được ạ."
Hắn sâu sắc hiểu được tự mình làm khổ có ý gì, Lăng Trần thật sự có chút không ổn, hắn nhắm mắt lại, nhanh chóng đổi chủ đề: "Bé con."
"Dạ?" Diệp Tiêu tay chống cằm, nhìn Lăng Thần chăm chú.
"Em có nghe thấy tôi nói gì lúc xảy ra vụ nổ không?"
Diệp Tiêu nhỏ giọng trả lời, "Nghe thấy ạ."
Nhìn cậu nhìn mình bằng đôi mắt trong veo, Lăng Thần mềm lòng như mây.
Lúc này không cần luyện tập hay viết mấy trăm chữ văn xuôi, hắn nghe thấy chính mình đang nói với Diệp Tiêu, "Vậy từ bây giờ trở đi, Diệp Tiêu chính thức yêu đương với Lăng Thần được không?"
Vào thời điểm vụ nổ xảy ra, hắn bàng hoàng nhận ra mạng sống của con người quá mong manh, nếu không nói rõ ràng với Diệp Tiêu tình cảm của mình thì dù có chết hắn cũng phải giải thích rõ ràng cho Diệp Tiêu thông qua một giấc mơ thì hắn mới cam tâm.
Nhìn thấy môi Diệp Tiêu mấp máy nhưng không có tiếng trả lời, trong lòng Lăng Thần bắt đầu có chút lạnh lẽo - chẳng lẽ trong thời gian hôn mê, bé con đã phát hiện ra khuyết điểm của mình, chưa sẵn sàng yêu đương với hắn?
Lăng Thần nghĩ lại, tính tình của hắn không tốt lắm, công việc cũng không tốt, tiền lương thấp, không bảo đảm, không ổn định, không có thời gian chăm sóc gia đình, luôn gặp nguy hiểm, bây giờ còn đang nằm trên danh sách đào tẩu. Lớn lên trông cũng không đẹp trai lắm, hình như ưu điểm duy nhất đó là sức lớn, có thể vác bé con trên vai, nhưng vác hai lần hình như bé con không thích lắm......
Diệp Tiêu hôn hắn.
Đôi môi mềm mại và hơi thở hòa quyện vào nhau nhưng lại tách ra trước khi họ kịp cảm nhận được điều gì.
Mọi lo lắng được và mất đều biến mất, Lăng Thần li3m môi, hiểu ra: "Đây là hứa hẹn sao?"
Diệp Tiêu cúi đầu gật đầu, ngọn tóc dựng lên đung đưa.
Khóe miệng Lăng Thần cong lên, mỉm cười nhìn cái gáy trắng nõn lúc Diệp Tiêu cúi đầu, "Bé yêu ơi, ngẩng đầu lên."
Diệp Tiêu ngẩng đầu.
Trong mắt Lăng Thần tràn ngập ngọn lửa thiêu đốt, "Gọi tôi là chồng - quên đi, cách gọi này mắc ói quá, gọi tôi là anh trai đi có được không? Có được không?"
Diệp Tiêu nhìn vào mắt anh, trái tim giống như bị đốt cháy, tê dại. Cậu trúc trắc lên tiếng, "Anh...... Anh ơi (*)."
(*): Khúc này ẻm gọi Thần ca là ca ca.
Lăng Thần thở dài một hơi, cảm thấy thỏa mãn cười nói, "Nghe một tiếng anh này của em, vết thương của tôi đã khỏi một nửa."
Diệp Tiêu nhìn chằm chằm Lăng Thần, đột nhiên hỏi, "Vậy nếu em gọi anh là...... Cái kia, vết thương của anh sẽ khỏi hoàn toàn sao?"
Đầu óc của Lăng Thần hiếm khi bị mắt kẹt trong giây lát.
Diệp Tiêu lại nghiêm túc mở miệng gọi hắn, "Chồng ơi."
Lăng Thần nhắm mắt lại, gằn từng chữ một, "Mẹ nó, mạng ông đây cũng phải cho em!"
Kally: Cho hỏi Thần ca một chút là anh dựa vào đâu nói tiền lương mình thấp và trông mình không đẹp trai ạ. Anh nhìn cái đồng hồ giá trị một ngôi nhà của mình xong rồi quay lại nói tiếp nhé, mua vũ khí mà trả tiền không chớp mắt lấy một cái là tới khúc nghèo chưa. Còn nữa, em edit bốn mấy chương thì hết hơn chục chương mô tả độ đẹp trai của anh rồi thì tới khúc ngoại hình bình thường chưa. Ôi, đúng là não yêu đương mà.