Lần Nữa Yêu Anh

chương 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhấn mạnh ga và siết chặt vô lăng, chiếc xe đen phóng bạt mạng trên con đường đông đúc vào giờ cao điểm sáng. Vương Tuấn Khải tức tối đập mạnh tay vào còi xe, chuỗi âm thanh đinh tai nhức óc hét vào đuôi xe phía trước và liên tục lạng lách giữa lòng đường. Hắn mất bình tĩnh bấm chuông căn hộ của Trịnh Hân, ngay khi cửa bật mở hắn túm lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô rồi đi nhanh vào phòng ngủ trong ánh nhìn ngơ ngác của cô bạn gái.

Hắn gấp gáp cởi bỏ quần áo và cũng gấp gáp xâm chiếm lấy cô. Trịnh Hân dù không hiểu lí do nhiên nhưng nhìn cách hắn thất thần đổ ập lên người mình, cô hiểu trước hết hãy ngoan ngoãn phối hợp. Hắn tham lam đưa đẩy, vồ vập cắn mút từng mảng da thịt thơm tho. Động tác rối loạn nhưng đầu óc lại tỉnh táo đến khó chịu. Tiếng rên ngọt ngào gợi tình bên tai không kích thích hắn là bao. Hắn không hưng phấn, không thèm khát, hắn chỉ muốn xóa đi cái cảnh giác nhơ nhớp khi nghĩ đến việc từng hoang lạc với kẻ hèn kém. Hắn cần cô để khỏa lấp đi lỗ hổng đang dày vò sự tự kiêu trong hắn.

Cắn vào bờ vai gầy đang run rẩy trong khoái cảm, hắn tăng thêm sức vào những cú đẩy. Mặc kệ tiếng rên rĩ bên tai đã biến thành tiếng kêu đau đớn.

"Anh sao thế?"

Dựa vào ngực hắn, cô khẽ hỏi, cơ thể cô vẫn còn mệt lử sau cuộc làm tình dữ dội

"Không có gì" hắn lạnh giọng, rút một điếu thuốc đưa lên miệng châm lửa

"Hôm nay anh kì lạ lắm đấy, bình thường anh có bao giờ hút thuốc trước mặt em đâu"

"Em im lặng chút đi, anh đang nhức đầu lắm" hắn khẽ gắt

Bị quát vô cớ, cô đẩy hắn sang một bên rồi nằm quay lưng lại. Hắn ngán ngẩm nhìn bờ vai nhỏ run lên, hắn thở dài rồi nhích lại gần dỗ dành vài câu cho có lệ.

Trịnh Hân thôi giận dỗi ôm lấy eo hắn tựa sát hai cơ thể vào nhau. Nước mắt chưa kịp lau đi áp vào ngực hắn ẩm ướt, hắn vô cùng ghét nước mắt con gái. Nhưng thứ khiến hắn căm ghét gấp ngàn lần chính là nước mắt của tên con trai bẩn thỉu trong nhà mình. Kể cả khi không nhìn thấy, hình ảnh cậu vẫn đeo bám lấy hắn. Hắn kinh tởm khuôn mặt hoảng sợ và hai hàng nước mắt lã chã của cậu vào sáng nay. Trong mắt hắn bây giờ cậu là một thằng điếm cố tỏ ra yếu đuối để câu kéo thương hại, hắn không ngừng đẩy cho cậu những suy nghĩ cay nghiệt nhất. Quá bảo vệ cái tôi, một lần nữa hắn không nhận ra là chính bản thân không ngừng nghĩ về cậu. Tai hắn ù đi khi mơ hồ nghe thấy tiếng van xin não nề từ đêm qua vọng về. Lắc mạnh đầu để tỉnh táo, hắn vực người con gái trong lòng mình dậy, hắn cần cô thêm một lần nữa.

Và vĩnh viễn hắn cũng không biết rằng, buổi sáng hôm nay sẽ là thứ hắn hối hận nhất trong những ngày sau…cho cả cuộc đời.

….

Thời gian đã trôi qua bao lâu kể từ lúc Vương Tuấn Khải xô ngã cậu và đóng sầm cánh cửa? Vương Nguyên như cái xác không hồn ngồi thừ ở phòng khách, vệt café trên cổ áo cũng sắp khô cứng. Rốt cuộc cậu ở lại là đúng hay sai?

Bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa, cậu nhìn một lượt quanh căn nhà rộng lớn và yên ắng. Từ bao giờ không nhìn thấy bóng dáng hắn cậu lại thấy nhẹ nhõm như thế. Cái tên Vương Tuấn Khải sót lại trong lòng cậu bây giờ không một chút yêu thương. Bản chất nhu nhược vẫn không cách nào hận hắn, chỉ biết sợ sệt co rúm cả người khi đối diện.

Cậu cắn răng nén cái đau đến hoa mắt phía dưới chậm chạp chống tay đứng dậy. Muốn yên ổn ở lại đây thì cậu phải làm việc tốt gấp mười lần hôm qua vì hắn chắc chắn không dễ dàng bỏ qua cho cậu. Nghĩ đến đây chân tay cậu lại lạnh toát, toàn thân bủn rủn. Tự trấn an mình chỉ cần làm tốt là được, phải cố gắng và nhịn nhục vì cậu còn phải lo thuốc thang cho cha và đỡ đần mẹ nữa.

Tiểu Mao từ đâu xuất hiện, khẽ cào vào gấu quần cậu kêu ngao ngao vài tiếng. Phải rồi, cậu còn có Tiểu Mao nữa mà.

Hắn giữ nguyên tâm trạng bức bối và khuôn hầm hầm mặt vào nhà. Sàn nhà sạch bóng và đồ đạc không một hạt bụi. Mọi khi hắn thấy hài lòng bao nhiêu thì bây giờ lại thấy bực dọc bấy nhiêu. Có tiếng động phát ra dưới bếp, hắn đoán là cậu đang nấu bữa tối.

Mãi lo cho cái bếp, cậu không biết hắn đã về. Chỗ khó nói của cậu vẫn đau khinh khủng, cảm giác như nó đã sưng tấy. Cả ngày hôm nay cậu chỉ toàn đứng chịu trận, chân mỏi nhừ và hông thì đau nhức. Tựa thân vào kệ bếp cho đỡ mỏi, cậu thôi nghĩ vẩn vơ và tiếp tục cắt rau củ.

"Tại sao chưa có cơm tối?" hắn quát

Giật mình, cậu cắt vào tay mình, cả củ khoai tay bị nhuốm đỏ. Cậu dấu luôn ngón tay ướt máu của mình vào tạp dề

"Dạ..tôi làm xong ngay đây cậu chủ" cậu lắp bắp

Vương Tuấn Khải lườm cậu rồi đi lên lầu, hắn luôn giữ thói quen đi tắm ngay sau khi trở về nhà rồi mới dùng bữa tối. Tranh thủ thời gian hắn tắm, cậu cố nấu xong bữa tối. Cậu xé một miếng vải từ cái áo cũ nhất của mình để cột ngón tay lại, vết cắt sâu nên chỉ ít lâu sau đã bị máu thấm ướt.

Hắn ngồi vào bàn nhìn một lượt bàn ăn được bày biện chỉnh chu, hắn nhếch mép nhìn vào sự cố gắng của cậu. Chỉ cần cố gắng là được yên thân sao?

Húp một chút canh, hắn dằn mạnh cái muỗng xuống bàn ăn. Quay đầu nhìn người đang đứng co ro trong góc bếp

"Cái thứ kinh tởm này cũng dám nấu cho tôi ăn sao?"

"Tôi…không có…tôi nấu rất..cẩn thận.." cậu lắc đầu

"lại đây" hắn ngoắc ngoắc ngón tay trỏ

Thà rằng Vương Tuấn Khải cứ lớn tiếng chửi bới cậu như sáng nay ít ra cũng còn hơn dửng dưng như thế này. Cậu sợ lắm nhưng không làm trái ý hắn được đành chậm chạp bước tới

"..dạ"

"nếm thử nó đi, xem tôi nói có sai không" giọng hắn vẫn đều đều

Cậu run rẩy với tay lấy cái muỗng, chưa kịp đụng vào thì hắn đã gạt nó văng xuống đất

"Dùng miệng mà nếm ấy"

Biết hắn cố tình khó dễ, Vương Nguyên áp hai tay mình vào bát canh, chuẩn bị nhấc lên

"Tôi nói là dùng miệng của cậu ấy" hắn lập lại, giọng nói đã bắt đầu khó chịu

Cậu nuốt nước bọt, hai tay run run siết chặt vào quần. Nhìn con người nhỏ bé bên cạnh mình sững ra, hắn thấy lòng kiên nhẫn của mình đang bị thử thách.

Không còn cách nào khác, Vương Nguyên từ từ cúi người, đem mặt mình áp sát vào bát canh liếm từng chút một. Cậu biết bộ dạng của mình lúc này rất nhục nhã, chẳng khác gì loài chó khi ăn cả. Nhưng cái nhục lớn nhất, ê chề nhất cậu cũng đã nếm trải thì chuyện này có đáng là bao.

Hắn bật cười thành tiếng, cái điệu cười man rợn và sảng ấy làm tim gan cậu bị đâm thủng. Cậu muốn khóc nhưng không khóc được, chả rõ mùi vị canh liếm vào như thế nào chỉ thấy cổ họng ghẹn đắng.

Bất thình lình, hắn dùng tay nhấn mạnh đầu cậu. Cả khuôn mặt bị đẩy ngập vào trong bát canh, cậu vùng vẫy, đập bàn tay xuống bàn như van xin. Hắn không thương tiếc càng ấn chặt hơn. Canh nóng trong bát trào ra bàn ăn, ướt tóc và ướt cả áo cậu. Hắn nắm lấy gáy cậu nhấc lên, thõa mãn nhìn khuôn mặt bàng hoàng dính bết đầy canh và tóc. Hắn lấy chai tương ớt trên bàn ăn, bóp mạnh làm tương văng đầy lên đầu cậu, một ít còn trúng vào mắt rát bỏng. Cậu lấy tay ôm đầu mình né tránh, mong hắn ngừng kiểu trút giận đáng sợ này.

"Bẩn thỉu thật. Ở trong nhà rất hôi hám"

Hắn nói gọn rồi ném cái nhìn gớm ghiếc xuống người gục đầu dưới chân mình. Vương Nguyên chưa kịp mừng đã tiếp tục hoảng hốt khi hắn túm lấy áo cậu, lôi cậu xềnh xệch ra chỗ cửa nhỏ dẫn ra vừa. Hắn đẩy cậu ngã sóng xoài xuống thềm rồi đóng sập cánh cửa lại. Hắn thản nhiên bỏ đi không thèm liếc nhìn cậu đang cong người đau đớn vì vết thương bị động.

Ngồi dậy một cách khó khăn, Vương Nguyên mệt mỏi nhìn lưng hắn dần khuất bên kia tấm kính. Cậu không còn tin vào chuyện chỉ cần làm tốt là được yên ổn mà bây giờ còn phải kèm theo cả chịu đựng, trong mắt hắn cậu chẳng khác gì con vi trùng cả. Hắn sẽ làm mọi cách để chà đạp cậu vì cái lí do mà cậu vốn dĩ không đáng nhận lấy.

Cậu thở dài, với tay mở cửa.

Cạch…cạch… cái chốt cửa vẫn không chuyển động.

Vương Tuấn Khải nhốt cậu.

Cậu đập cửa, cậu la hét nhưng bên kia cánh cửa vẫn lặng yên như tờ. Nuốt nước bọt nhìn một lượt khung cảnh đáng sợ của khu vườn rộng lớn, bóng đêm đồng lõa với những ám ảnh không hình thù khiến nỗi sợ hãi trong lòng cậu tăng lên gấp bội. Cậu choàng tay ôm lấy người mình, chậm chạp trượt người xuống ngồi, nép sát vào một góc thềm đã dần thấm ướt vì sương.

Chà xát hai bàn tay vào nhau rồi áp vào má để xua đi cái lạnh khi nhiệt độ hạ xuống, cái áo thun mỏng rẻ tiền không đủ cho cậu lúc này. Cậu co rúm người khổ sở kéo dãn cái áo để có thể trùm lên thêm phần da thịt đã tái đi của mình.

"Meo~..meo~"

Tiếng mèo kêu vang lên giữa không gian u tịch làm cậu thấy rờn rợn, nghe kĩ một chút cậu nhận ra đó là tiếng của Tiểu mao liền nhìn quanh tìm kiếm. Mắt cậu chạm vào cái khe thông gió ở phía bên kia của vách ngăn bếp, trên đó có một cục bông màu xám đang cố luồn lách phần thân của mình để lọt ra ngoài. Cái khe có vẻ nhỏ hơn so với Tiểu Mao, nó chật vật cả một lúc lâu mới thoát ra được. Vừa chạm chân xuống đất, nó đã nhanh chóng phóng về phía Vương Nguyên, miệng kêu meo meo không ngừng.[ mèo còn tốt hơn chủ T.T ]

Cậu ôm nó vào lòng, đoán nó muốn ra đây với mình vì đêm nào nó cũng nằm cạnh cậu ngủ rồi thành thói quen. Sợ nó lạnh, cậu bỏ nó vào trong áo, có nó đúng là ấm hơn một chút.Mỉm cười nhìn cái đầu nhỏ chui lên từ trong áo mình, cậu khẽ thì thầm.

"Cảm ơn mày, Tiểu Mao"

Trải qua biết bao nhiêu buồn khổ trong ngày, cậu tự nhủ bản thân không được khóc. Cho dù có bị chà đạp, khinh rẻ hơn thế nữa trong những ngày sắp tới cậu cũng phải cứng cỏi.

Cứng cỏi chịu đựng cũng là một hành động đáp trả lặng lẽ. Hắn muốn cậu đi thì cậu phải ở. Không phải cậu đối chọi với hắn để giữ gìn cái địa vị cao sang gì đó, cậu chiến đấu để giữ cái ăn cái mặc cho hai người cả đời này cậu mang ơn.

Ngước đôi mắt nhìn lên vòm trời đen kịt, cậu cầu mong trời nhanh sáng.

Truyện Chữ Hay