Rõ là người mệt lử nhưng cả đêm hắn không tài nào ngon giấc, cứ trở mình liên tục trên chiếc giường cao cấp. Trời vừa gợn xanh phía đằng Đông hắn đã thức dậy, rửa sơ mặt mũi, khoác thêm áo rồi quyết định chạy bộ. Sương sớm làm vạn vật trở nên tinh khiết trong trẻo, hít đến căng phồng lồng ngực lớp không khí mát lành khiến hắn thấy khoan khoái dễ chịu. Đã lâu rồi hắn không biết tới cảm giác thoải mái này, suốt ngày đổ dồn vào công việc khiến thời gian thư giãn của hắn mục ruỗng, lâu nay hắn cũng quên mất là mình cũng cần nghỉ ngơi.
Chạy một vòng lớn quanh các căn hộ tới sũng mồ hôi, hắn ghé vào máy bán hàng tự động mua một chai nước rồi đi bộ chậm rãi về nhà.
Từ xa đã nhìn thấy chiếc xe mui trần trắng sang trọng đậu trước cổng. Hắn ném vỏ chai vào thùng rác, chậm rãi bước tới.
Ngọc Hân trong bộ váy ôm màu xanh nước biển tôn lên nước da trắng nõn của mỹ phẩm đắt tiền, dáng vẻ có vẻ sốt ruột bấm chuông liên tục. Tuy đã nhìn thấy bộ dạng nôn nóng của cô nhưng hắn vẫn không bước nhanh hơn cũng chẳng buồn mở miệng lên tiếng. Mãi đến khi hắn đến rất gần cô mới nhận ra, liền tỏ vẻ cuống quít, bước lên phía trước vài bước, giọng trách móc
"Yaa~ anh đi đâu sáng sớm vậy, thấy em rồi cũng không chịu lên tiếng. Thật là xấu xa quá mà"
"Anh chạy bộ. Mới sáng sớm em tìm đến đây làm gì?"
Hắn bước nhanh qua cô, đi về phía cổng tìm chìa khóa để mở. Ngọc Hân hơi chột dạ vì thái độ có phần lạnh nhạt nhiều hơn so với mọi lần, tự nhủ là do hắn vừa tập thể dục xong, thấy mệt nên có phần cáu. Cô lấy lại khuôn mặt tươi cười leo lên xe lái thẳng vào gara cạnh nhà.
Hắn mở cửa rồi đi xuống bếp tìm thêm chút nước để uống không quan tâm lắm cô đang khệ nệ ôm cái túi lớn vào nhà. Cô đặt nó lên kệ bếp, sau đó lôi những thứ có bên trong ra. Nào là sữa tươi, rau củ, trái cây, thịt hộp, trứng, túi bánh mì sandwich… Xong xuôi, cô quay lại nhìn hắn, cười rất tươi rồi nói
"Biết hiện tại nhà không có người làm nên em cất công đi mua vài thứ, sáng nay sẽ tự tay làm bữa sáng cho anh"
Hắn uống nốt cốc nước rồi liếc sơ cái đống trên bếp, khóe miệng như có như không khẽ nhếch
"Em quên là anh không ăn vào buổi sáng à?"
Giọng hắn không có chút gì cay nghiệt hay tàn độc mà đều đều tới vô cảm. Câu nói ấy như đập mặt cô vào tảng băng trôi làm nét mặt hào hứng lập tức méo mó. Nếu là lúc trước chắc chắn cô đã giãy nãy giận dỗi, làm mình làm mẩy nhưng sao đứng trước hắn bây giờ cô lại không tìm thấy được một khả năng nào hắn sẽ lại xuống nước và dỗ dành mình như ngày xưa.
Không có cảm giác tủi hờn, chỉ thấy lòng dấy lên mối lo toan, hệt như lần ở văn phòng của hắn. Nhưng hiện tại không thể làm cho mọi thứ tệ hại thêm, cô nhanh chóng biến hóa nét mặt mình trở lại trạng thái tươi tắn, bước tới ôm lấy cánh tay hắn lắc lắc
"Anh nói thế không sợ em buồn sao. Nhanh đi thay quần áo đi, em sẽ nhanh chóng làm xong bữa sáng để anh kịp ăn trước khi đi làm."
Hắn không nói gì thêm, chỉ ậm ừ trong cổ họng rồi rời đi chẳng lưu luyến ánh mắt trên gương mặt của cô lấy một giấy. Kể cả nụ cười tỏa nắng từng khiến hắn vấn vương cũng đột nhiên mờ nhạt, từ cách đây vài hôm.
Thay quần áo xong xuôi, hắn xuống lầu, không một tiếng động đi thẳng vào bếp. Đứng cách cô một đoạn, hắn khoanh tay dựa vào tường nhìn cô cẩn thận xếp hai miếng sandwich đẹp mắt lên cái đĩa sứ trắng, bên cạnh hai ly sữa tươi sóng sánh. Sau lưng cô, số rau củ vẫn y nguyên trạng thái ban đầu. Có khác là xuất hiện thêm hai vỏ bọc sandwich bằng nilon, trên bao bì còn in tên của một hiệu thức ăn nhanh nổi tiếng.
Một tia chán ghét xuất hiện trong mắt hắn, hắn lùi lại vài bước rồi khẽ hắng giọng. Đúng như hắn đoán là tiếng cô vội vã vang lên
"Anh cứ ngồi ở sofa đi. Em bưng lên ngay đây. Không cần xuống đây đâu"
Cười khẩy một tiếng nhỏ, hắn quay người đi một mạch lên phòng khách ngồi bắt chéo chân. Ít phút sau có tiếng cô nói cười đon đã cầm chiếc khay đến gần hắn. Chợt cô kêu lên thất thanh khi vừa ngồi xuống
"Trời ạ, cái gì thế này?"
Là đống đổ nát hắn gây ra trong đêm đó. Những mẩu vụn thủy tinh vỡ trộn lẫn với màu máu khô đập vào mắt hắn một cách nhức nhối, thoạt đầu sẽ khiến người ta muốn quay phắt đi vì khiếp đảm nhưng không hiểu sao hắn càng nhìn hắn càng thấy khó rời mắt, dù thừa biết đó chính là minh chứng hùng hồn nhất cho sự quá đáng của mình.
Chỉ là quá đáng thôi, hắn không đời nào nhận bản thân đã sai. Nhất là với người có địa vị thấp.
Mãi đắm chìm vào suy nghĩ nên hắn nhất thời không nhận ra, là "địa vị thấp" chứ không phải "nghèo hèn, thấp kém". Bốn chữ từ lâu hắn luôn gắn cho cậu bỗng tụt xuống chỉ còn ba, không những thế độ cay nghiệt khinh thường cũng giảm xuống tới một nửa.
Thấy hắn cứ ngồi đăm chiêu, Ngọc Hân khẽ lay nhẹ rồi cầm một miếng sandwich đưa lên tận miệng cho hắn, híp mắt cười nói
"Nào, anh ăn đi để còn kịp đi làm. Cái đống ấy tí em sẽ dọn dẹp cho anh nhé, nhà cửa cũng sẽ lau chùi thật cẩn thận luôn"
Hắn ậm ừ, cầm lấy miếng bánh từ tay cô cắn một miếng nhỏ, đảo qua đảo lại mấy cai trong miệng rồi nuốt. Hớp thêm vài ngụm sữa tươi đóng hộp vô vị hắn thấy tha thiết nhớ tách café thơm lừng nóng hổi của mấy hôm trước. Không còn cách nào đành nuốt vội những thứ cô thiếu điều muốn nhét vào miệng hắn mong kết thúc bữa ăn sáng nhạt nhẽo.
"A, anh ăn thêm trái cây nhé? Em gọt cho anh"
"Không cần"
"Phải ăn thêm mới đầy đủ chất chứ. Em có mua rất nhiều táo, là loại cao cấp nhất ấy"
Không đợi hắn phản kháng thêm câu nào Ngọc Hân đã nhanh chóng xuống bếp mang lên mấy quả táo đỏ tươi vô cùng bắt mắt cùng dao gọt. Ngồi bên cạnh hắn, cô tỉ mỉ gọt vỏ và cắt thành từng miếng nhỏ vừa miệng, xiên vào nĩa, làm đáng vẻ đáng yêu đút vào miệng hắn.
"Nào, AAAAA"
Vương Tuấn Khải chau mày, nét mặt có chút phiền phức, cứng nhắc mở miệng. Miếng táo nhai trong miệng hắn nhai qua loa rồi trối xuống thực quản mà không lưu lại chút mùi vị nào.
"Nào, ăn tiếp một miếng nữa đi anh"
"Anh không ăn nữa, em thích thì ăn hết đi"
"Sao vậy? Táo không ngon sao? Rõ là rất thơm, rất ngọt mà"
"Dở tệ"
Cô biết ngay từ đầu hắn đã không hứng thú với bữa sáng nên cố hết sức để lấy lòng nhưng hắn liên tiếp dội hết gáo nước này tới xô nước khác. Thất vọng tràn trề trên khuôn mặt, cô giận dỗi ngồi xoay lưng lại, hắn không những không quan tâm mà còn đứng dậy đi thẳng về phòng. Tới lúc này, cô mới bàng hoàng nhận ra hắn đối với cô đã có dấu hiệu lạnh lùng xa cách. Ngọc Hân cắn móng tay, đoán ngầm phải chăng hắn đã biết điều gì đó nhưng nếu với tích cách của hắn khi đã biết sẽ không im hơi lặng tiếng như vậy. Cô nghĩ mãi vẫn không ra rốt cuộc nguyên nhân do đâu chỉ biết là cần phải làm mọi cách kéo hắn lại với mình. Vì cô yêu hắn, yêu tới cuồng say đất trời.
…
Lại nói về hắn, từ lúc rời khỏi phòng khách cho tới lúc ngồi vào bàn làm việc ở công ty đã chẳng mảy may bận tâm về cô, người yêu hắn đã bị hắn lạnh nhạt. Quái gở ở chỗ tâm trí hắn chỉ có độc nhất hình ảnh về quả táo thơm ngon nhất mình từng ăn.
Là quả táo không gọt vỏ, không cắt nhỏ vào lúc một giờ sáng.
…
Buổi sáng đã qua lâu lắm Vương Nguyên mới dụi mắt chậm chập thức dậy, nhìn quanh căn phòng trống trải chợt ngẩn người ra vì không biết đêm qua mình đã thiếp đi lúc nào. Cậu nhớ mình buồn ngủ nhưng không dám ngủ vì hắn còn ở đó, cứ trở mình qua lại để cho tỉnh người. Cậu còn lén lúc hắn ra ngoài liền xuống giường để lên bàn cho hắn trái táo vì nghĩ hắn làm việc khuya sẽ đói. Biết hắn không ăn đồ kém vệ sinh, cậu chỉ còn một tay không cách nào gọt vỏ được chỉ biết dùng nước uống có sẵn trong bình để rửa sạch sẽ. Không nghĩ rằng hắn sẽ ăn, thậm chí biết đâu còn lôi cậu dậy để mắng mỏ nhưng hình như không có, hay là có mà cậu không nhớ ra. Cậu cứ vậy dùng đầu óc không lanh lợi của mình nghĩ đi nghĩ lại một chuyện có hay không suốt nửa tiếng đồng hồ.
Có tiếng mở cửa làm cậu giật bắn người sau đó lại tròn xoe mắt nhìn cái đầu nhỏ nhắn cùng mái tóc nâu nâu của Chí Hoành thò vào dáo dác ngó nghiêng.
"Tiểu Hoành..cậu làm tớ giật mình, sao thế không mau vào đây"
"Xem ra là không có ở đây"
Chí Hoành lẩm bẩm rồi hít thở sâu lấy lại vẻ hùng hổ đạp cửa xông vào phòng rồi hồ hởi nhảy phóc lên giường Vương Nguyên miệng líu ríu
"Hôm nay tớ được về sớm, liền mua cái này mang đến đây cho cậu"
Vương Nguyên đón lấy cái hộp giấy nóng hổi từ tay Chí Hoành, bên trong có sáu chiếc bánh trứng vàng ươm thơm lừng.
"Mấy món hôm qua cậu mang đến tớ ăn vẫn chưa hết mà"
"Cậu phải ăn thật nhiều vào để còn mau chóng khỏe lại, mau ăn đi cho nóng"
"Tớ vừa ngủ dậy, tớ phải đi rửa mặt đã" Vương Nguyên nói rồi loay hoay tụt xuống giường
"Tay chân cậu thế kia không làm một mình được đâu, tớ giúp cậu"
Suốt thời gian từ đó đến tận chiều Chí Hoành luôn ở bên cạnh cậu tíu tít đủ chuyện, nếu không có cậu ấy thì cậu chắc chắn đã buồn chán tới chết với bốn bức tường. Cậu ngồi bó gối trên giường nghiêng đầu mỉm cười nhìn Chí Hoành hào hứng kể về tuổi thơ, về những ngày đầu tiên với Thiên Tỷ và cả dự định tương lai. Chợt nhớ ra gì đó, Chí Hoành lục túi xách lôi ra một tập bìa cứng, bên trong vẽ rất nhiều quần áo trẻ em
"Là cậu vẽ sao Tiểu Hoành"
"Phải, đây là mấy mẫu trang phục tớ tự thiết kế cho nhóc con của tớ, cậu thấy sao?"
"Đáng yêu lắm, đáng yêu vô cùng"
Vương Nguyên như bị thôi miên, cứ dán chặt mắt vào những bộ trang phục tí hon trên trang giấy, đầu ngón tay vô thức miết lên từng cái một. Cậu không nghe thấy Chí Hoành đang nói gì nữa, chỉ thấy ruột gan quặn thắt và hai mắt ướt nhòe.
[ Boo của ba nếu được mặc những bộ quần áo này chắc chắn sẽ rất đáng yêu, xin lỗi con, ba xin lỗi ]
" Nguyên Nguyên à? cậu sao thế? Không khỏe ở đâu à? cậu mau nằm xuống nghỉ ngơi, tớ đi gọi bác sĩ"
Chí Hoành cuống quít khi thấy cậu lẳng lặng quay đi giấu nước mắt, Vương Nguyên vội vã lau đi khuôn mặt lem nhem, nặn ra một lí do và một nụ cười méo xệch để trấn an bạn mình
"Tớ không sao đâu, bụi vào mắt ấy mà"
"Thật không?" Chí Hoành chu môi hỏi lại, nửa tin nửa ngờ
"Thật mà, cậu đừng lo"
"À phải rồi, cái ngươi kia…không đến thăm cậu à?"
" Ai cơ?"
"Chủ nhà của cậu…giám đốc..của Thiên Thiên ấy" Chí Hoành nói nhỏ, tay bối rối vò vò vạt áo
Vương Nguyên ngẩng người ra một chút rồi cười xòa, thảo nào cậu để ý thấy Chí hoành miệng thì tươi tắn nói chuyện nhưng mắt cứ chốc chốc lại liếc về phía cửa giống như sợ nó đột ngột mở ra rồi bản thân không biết phải chui vào đâu để nấp.
"Cậu chủ cũng phải đi làm mà, cậu ấy siêng năng làm việc lắm"
"Yahh, hắn ta có gì tốt mà cậu cứ luôn miệng 'cậu chủ, cậu chủ' chứ" Chí Hoành bĩu môi
"Cậu chủ…hơi cộc cằn chút thôi. Cũng nhờ cậu ấy tớ mới có chỗ ngủ, chỗ làm. Mà hôm qua về, cậu với Thiên Tỷ thế nào rồi?"
"Huhuhu, anh ấy dọa hôm nay mà bị tên xấu xa ấy bắt nộp đơn thôi việc thì sẽ về tét vêu mông tớ"
Vương Nguyên cố nhịn cười nghe Chí Hoành kể lể liên miên. Một lát sau trời cũng sập tối, Chí Hoành ủ rũ tạm biệt cậu về với cơm nước và anh người yêu. Chí hoành vừa rời khỏi, căn phòng cũng tắt hẳn tiếng nói cười. Vương Nguyên một mình loay hoay không biết làm gì, may mắn còn có cái TV làm bạn.
…
Hắn tắt máy tính, thu dọn hồ sơ cho vào ngăn kéo, riêng những hồ sơ chưa làm xong hắn bỏ vào cặp xách. Chút nữa đến bệnh viện làm tiếp.
Suy nghĩ ấy trơn tru chạy qua đầu hắn làm chính hắn cũng giật mình. Tại sao chỗ hắn nghĩ đến ngay sau khi rời khỏi công ty là nó chứ không phải là nhà? Không lẽ chỉ vì hôm qua đến đó tận ba lần đâm ra quen chân? Mãi đăm chiêu nghĩ ngợi cửa phòng bị mở ra lúc nào hắn cũng không hay biết.
"Tuấn Khải anh xong việc chưa? Mình đi ăn tối nhé"
Hắn ngẩng lên đã thấy Ngọc Hân lộng lẫy đứng trước mặt. Hôm nay cô đặc biệt ăn diện hơn mọi khi, cả người từ váy đến giày cao gót đều là màu đỏ vô cùng quyến rũ. Nhưng đó là trong mắt người khác. Trong mắt hắn chỉ là lòe loẹt không cần thiết.
Cô ôm cứng lấy cánh tay hắn rời khỏi phòng làm việc, lộ vẻ mặt kiêu căng khi nhân viên liên tục cúi gập người chào. Có người yêu đẹp trai, tài giỏi, địa vị cao như thế này thì làm sao không tự hào, cô siết chặt lấy tay hắn thêm chút nữa tưởng như cả đời cũng không buông ra.
Hắn lái xe đến nhà hàng sao cao cấp nhất Trùng Khánh, vừa xuống xe nhân viên đã ồ ạt đứng xếp thành hai hàng dài đồng loạt cúi chào. Thực khách bên trong trố mắt nhìn cảnh tượng ấy, nói cũng đúng, đâu phải ai cũng có được sự đối đãi đặc biệt thế. Chính xác mà nói thì đêm nay hắn chính là vị khách có quyền lớn nhất, ai bảo nơi này là của hắn cơ chứ.
Những đĩa thức ăn ngon nhất với giá tiền nhìn thôi cũng dọa chết người lần lượt được dọn lên, tất cả đều do chính đầu bếp đạt tiêu chuẩn VIP của nước ngoài chế biến thì không cách nào chê được. Suốt bữa ăn, Ngọc Hân liên tục tìm chủ đề để nói còn hắn thỉnh thoảng mới trả lời thành câu hoàn chỉnh, đa phần chỉ ậm ừ trong miệng.
Dù không có hẹn nhưng cứ chốc chốc hắn lại liếc đồng hồ một lần, cũng không biết bản thân đang khẩn trương vì cái quái gì suốt một tiếng ăn tối. Sau khi món tráng miệng được dọn, bụng đã có phần no nê nên hắn tự cho bản thân có quyền rảnh rỗi thừa hơi đi nhớ đến hình ảnh một người vì ăn vội phần cơm khô khốc mà ho sặc sụa đến mặt mũi đỏ lựng. Qua mấy giây tự nhủ không đáng quan tâm, hắn cúi cùng cũng chịu thua trước cái nhộn nhạo trong lòng. Gọi một bồi bàn đến bảo đầu bếp nấu thêm một phần soup mang về, chất giọng tuy lạnh tanh không cảm xúc còn dặn dò thêm một chút thịt, một chút rau.
…
"Bữa tối hôm nay thật sự rất ngon, cám ơn anh"
"Không có gì, em tự mình lên nhà nhé, anh phải đi, không tiễn được"
"Được rồi, em tự lên được, còn cái này.." cô giơ phần soup nóng trong tay mình lên nhìn hắn nheo mắt cười – "…Cám ơ.."
"Cái đấy em cứ để lại trên ghế được rồi"
"Sao..à…vâng" [ này thì ảo tưởng =))) ]
Hắn nhanh chóng quay đầu xe lao đi, bỏ lại Ngọc Hân một mình trước tòa địa ốc cùng gương mặt ê chề trong thất vọng.