Khi người sản xuất chương trình ‘Mật Thất Đào Sinh’ Vương Hải mang theo quà tặng xuất hiện ở phòng bệnh, Tần Dục không ngạc nhiên một chút nào.
Buổi sáng, Tần Dục nói với Lục Giác ý muốn tham gia chương trình ‘Mật Thất Đào Sinh’ của mình, buổi chiều, Lục Giác cùng người sản xuất chương trình ‘Mật Thất Đào Sinh’ gặp mặt, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được Lục Giác đã ngầm nói với họ ý tứ của Tần Dục.
Bản thân Tần Dục là thần tượng nổi danh, hiện tại lại bị bê bối quấn thân, các chương trình giải trí hận không thể vọt thẳng vào bệnh viện cướp hắn về tham gia chương trình. Vương Hải dù thu được một chút xíu tiếng gió, cũng ngựa không ngừng vó tới bàn công việc với Tần Dục.
Tần Dục ngồi ở trên giường bệnh, khí định thần nhàn chào hỏi: “Sản xuất Vương”.
Tần Dục có thể làm thần tượng, tự nhiên cũng là dựa khuôn mặt tuấn dật kia. Hắn nhẹ mà chăm chú nhìn Vương Hải, ánh mắt hẹp dài dưới hàng lông mi lấp lóe, khóe môi mỉm cười đúng chuẩn, sắc mặt tái nhợt cùng bộ đồng phục bệnh nhân mộc mạc hơi che đi ngạo khí trên người hắn, nhưng lại làm tăng thêm mấy phần khí chất vương tử ưu buồn.
Vương Hải đã từng thấy qua nhiều tuấn nam mỹ nữ cũng không khỏi cảm khái, trách không được mấy nhóm tiểu nữ sinh từ sáng đến tối đều ồn ào nam thần nam thần. Hơn nữa nhìn thái độ êm dịu hiền hòa của Tần Dục, hoàn toàn không giống với lời đồn khủng bố mà bên ngoài lan truyền, trong lòng Vương Hải lại càng thêm xác định.
Vương Hải đầu tiên là liên tục xin lỗi vì muộn như thế này mà còn tới quấy rầy, Tần Dục mỉm cười cùng Vương Hải hàn huyên, thấy thời gian đã không sai biệt lắm, Tần Dục liền chủ động đem đề tài chuyển tới chương trình.
Vương Hải bất động thanh sắc nhìn đồng hồ trên tay, vừa vặn phút, xem ra Tần Dục đã canh chuẩn thời gian.
Trò chuyện càng lâu, nhận thức của Vương Hải đối với Tần Dục đổi mới càng lớn. Người trẻ tuổi này thế nào lại bị truyền thông viết thành như vậy, việc bắt cá nhiều tay trong tình cảm, Vương Hải không nhận xét được, nhưng ngược lại việc chơi ma túy đùa giỡn đại bài thật sự là không giống. Tuy rằng do bị thương nên sắc mặt của Tần Dục trắng bệch, nhưng tinh thần lại rất tốt, nói chuyện trung khí mười phần, hoàn toàn không có bộ dáng của kẻ nghiện. Vương Hải đã chìm nổi trong vòng giải trí nhiều năm, nên rất nhanh liền hiểu rõ, có người cố ý nhắm vào Tần Dục, chèn ép danh tiếng của hắn, chuyện như vậy trong vòng này cũng chẳng phải lạ gì.
Luận về địa vị, Vương Hải so với Tần Dục càng cao. Nhưng trong vòng giải trí, Tần Dục cũng có địa vị nhân khí nhất định, cộng thêm bối cảnh của hắn, nên thái độ của hắn đối với Vương Hải cũng không có cung kính như những nghệ sĩ bình thường. Nhưng hắn cũng không có hung hăng càn quấy như những nghệ sĩ đột nhiên nổi tiếng, mà giở công phu sư tử ngoạm chào giá ở trên trời, nói đơn giản, Tần Dục nắm chắc cái gì là cân bằng.
Hai người nói chuyện hơn nửa tiếng, rốt cục quyết định được nội dung hợp tác đại khái.
Yêu cầu của Tần Dục rất đơn giản, không được lôi bê bối của hắn vào, không được tạo scandal đối với nữ nghệ sĩ trong chương trình, các những cái khác hắn sẽ tận lực phối hợp với tổ chương trình.
Vương Hải thoáng suy tư mấy phút, không được lôi bê bối của hắn ra nói cũng không phải là không được, hơn nữa scandal chơi ma túy là chuyện bọn họ cũng không tiện đề cập đến, vạn nhất đề cập quá mức, sẽ khiến chương trình bị hủy, đó là cái được không bù được cái mất, không tạo scandal cũng không có gì, chính bản thân Tần Dục đã đủ chuyện để nói. Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Vương Hải đáp ứng yêu cầu của Tần Dục.
“Vương ca, liên quan đến điều khoản chi tiết trong hợp đồng phiền anh nói chuyện với người quản lý của em”. Tần Dục đổi xưng hô với Vương Hải thành Vương ca, cho thấy ý muốn rút ngắn quan hệ giữa hai người.
“Được”. Vương Hải vỗ đùi thật thoả mãn. Yêu cầu của Tần Dục đều rất hợp lý, không giống một số nghệ sĩ, cái gì mà phòng tổng thống khách sạn sao, cái gì mà xe thương vụ, ngay cả bữa cơm cũng có cả ngàn yêu cầu, quả thực xem tổ chương trình bọn họ vung tiền như rác.
“Hợp tác vui vẻ, hi vọng lúc quay chương trình, Vương ca có thể hạ thủ lưu tình”. Mày kiếm của Tần Dục khẽ nhếch, đôi mắt lộng lẫy thâm thúy, đôi môi phác hoạ một nụ cười làm rung động lòng người.
Ngũ quan của Tần Dục lập thể rõ ràng, vô cùng tuấn khí, trong mắt của người làm truyền hình, đây tuyệt đối là kiệt tác của Thượng Đế. Trước nụ cười câu hồn đoạt phách cùng ánh nhìn chăm chú của hắn, một nam nhân hơn tuổi như Vương Hải cũng có chút không giữ được, suýt chút nữa giống mấy fan nữ gào thét điên cuồng.
Ra khỏi bệnh viện, cuối cùng Vương Hải cũng không nhịn được mà phát ra một tin trên weibo.
Vương Hải: Có một số người thật sự không giống như lời đồn đại, đáng thương cho tôi, ngày hôm nay mới phát hiện ra mình bị lừa, o(︶︿︶)o ai.
Nam Tiểu Nha bình luận: Vương ca sao lại cảm khái như vậy, là bởi vì ngày hôm nay đi gặp nam thần của em hay sao?
Vương Hải trả lời Nam Tiểu Nha: Đúng vậy, đã bàn xong không sai biệt lắm, các cô có thể yên tâm được rồi.
Nam Tiểu Nha trả lời Vương Hải:!!! Em biết nam thần của em không phải là loại người bắt cá nhiều tay, chơi ma túy đùa giỡn đại bài đâu mà! Anh ấy tuyệt đối không làm như vậy! Anh ấy là nam thần hào quang chói sáng! ┴┴︵╰(‵□′)╯︵┴┴
Vương Hải trả lời Nam Tiểu Nha: Lau mồ hôi, bình tĩnh, tôi hiện tại đã hiểu rõ tại sao mấy tiểu cô nương các cô lại mê đắm anh ta như vậy.
Nam Tiểu Nha trả lời Vương Hải: Xem ra mị lực nam thần của em ngay cả Vương ca cũng bị chinh phục, thế nhưng em còn muốn nói một điều nữa, dù cho nam thân có muôn vàn ưu điểm, nhưng em vẫn coi trọng nhất là khuôn mặt của nam thần /≧▽≦/.
Tin tức buổi tối Vương Hải tới thăm Tần Dục đã sớm được truyền ra trong tổ chương trình, là một thành viên của tổ chương trình, một chút là Nam Tiểu Nha đã đoán được tại sao Vương Hải lại đánh giá Tần Dục như vậy.
Weibo của Vương Hải và Nam Tiểu Nha đều không phải là weibo đại V (Những weibo đã được xác nhận thân phận thì sẽ được đánh dấu một chữ V bên cạnh tên, ý ở chỗ này là weibo của hai người này không phải weibo quá nổi tiếng), không có bao nhiêu fan, cho nên đoạn đối thoại của họ rất nhanh đã bị hàng ngàn, hàng vạn tin mới trong weibo nhấn chìm.
—-
Từ khi Tần Dục nhập viện cho tới nay, phòng bệnh của hắn cũng không phải quá yên tĩnh. Lúc hôn mê thì đều có người đến thăm, lúc tỉnh rồi thì có người tới chúc mừng. Nhưng những người ra ra vào vào đều là người Tần Dục không muốn gặp, trong này tất nhiên cũng bao gồm Tần Phương Vĩ và Thẩm Diệu Dương. Người hắn muốn gặp, chỉ có Lục Giác, nhưng người ta không rảnh, bất quá mỗi ngày Lục Giác đều ngoan ngoãn nhắn tin cho hắn, xem như là niềm an ủi duy nhất của Tần Dục trong khoảng thời gian dưỡng thương nhàm chán này.
Đồng thời bên Mạc Tầm cũng có tin tức tốt, hắn giải quyết server hòm thư của Tần Dục, đem thư bị xóa khôi phục lại sau đó gửi cho Tần Dục, kèm theo lời nói —— Phong Tử nói muốn thu phí phục vụ của cậu, vì xem cậu là bạn cũ nên bớt cho cậu % (^o^)//.
Ps: Tiểu Dục cậu đừng có trách tớ, tớ nói không thu phí Phong Tử càng muốn thu (┬_┬), tớ không thu hắn lăn qua lăn lại tớ.
Ps tiếp Ps: Phong tử là người bị bệnh thần kinh! ψ(╰_╯)
Nhìn lời nói nhắn lại, cách màn hình Tần Dục vẫn thể tưởng tượng bộ dáng nghĩ linh tinh của Mạc Tầm, hắn không khỏi cười cười, rất hào phóng chuyển cho Mạc Tầm một khoản tiền.
— Không cần vì tớ mà ảnh hưởng đến sự hài hòa của chồng chồng các cậu, cảm ơn rất nhiều, tặng kèm cậu mấy trò chơi nhỏ, còn có, bên trong có ẩn giấu bí mật của Lăng Phong.
Mấy cái Tần Dục gọi là trò chơi nhỏ đều là các mật mã siêu cấp, để giải những mật mã siêu cấp này cho dù là cao thủ như Mạc Tầm cũng phải mất tới mấy ngày. Mạc Tầm vốn là một máy vi tính si, thêm vào mồi nhữ tối thượng ở sau mật mã, Mạc Tầm tuyệt đối sẽ mất ăn mất ngủ, ngày làm đêm làm, Lăng Phong chỉ có thể bị ghẻ lạnh.
Sách, người nào đó muốn yêu cầu bất mãn.
Tần Dục nghĩ đến cảnh Lăng Phong ở trên giường chờ Mạc Tầm, Mạc Tầm thân thiết ôm máy vi tính, hắn liền cảm thấy vô cùng sảng khoái!
Trên mặt Tần Dục mang theo biểu tình trêu tức, mở mail Mạc Tầm đã khôi phục, chỉ có một email, Tần Dục quét mắt nhìn tiêu đề, trong nháy mắt hắn cảm thấy mình như rơi vào một hầm băng, đầu ngón tay hắn khẽ run, cơ hồ không cầm chắc được con chuột.
Trong nước có tổng cộng vị đạo diễn có thể được xưng là bậc thầy, bậc thầy là cấp bậc gì? Đạo diễn bình thường muốn quay một bộ phim phải chủ động đi kéo đầu tư, bồi ăn bồi uống bồi cười, phải khiến các nhà đầu tư cao hứng mới có thể coi như là có kinh phí.
Còn đạo diện bậc thầy chỉ cần thả ra tin tức mình muốn quay một bộ phim, thì các nhà đầu tư đã chủ động tìm tới cửa, nghệ sĩ nghe tin lập tức nhào tới, sống chết cũng phải có được một vai.
Ai cũng muốn bám lên cái cây mang tên đạo diễn bậc thầy, đây chính là sức mạnh của địa vị và danh tiếng.
Quãng thời gian trước, có một tin tức gây chấn động. Bộ phim về đề tài sử thi ‘Dũng sĩ’ có ý định mời một thần tượng trẻ đang ‘HOT’ tham gia, kết quả bị cho ăn bế môn canh, mà đây lại là phim của đạo diễn Lý Lam Thành, đạo diễn bậc thầy số một. Tin tức này vừa được tung ra, mọi người đều ồ lên, dồn dập suy đoán là vị thần tượng nào lại không có mắt như thế, dám từ chối lời mời của Lý Lam Thành.
Khi đó Tần Dục đang ngồi ở khoang hạng nhất trên máy bay, duỗi chân, ngáp một cái, thảnh thơi lật cuốn tạp chí có đề cập đến tin tức này.
Hắn đã nói cái gì nhỉ?
Tần Dục nhắm mắt lại, ở trong đầu hiện lên hình ảnh rung động trong trí nhớ.
“Anh nói người này có ngu xuẩn hay không?” Tần Dục cười ha hả nói với Thẩm Diệu Dương đang ngồi bên cạnh, trong đôi mắt đen kịt đều là trào phúng, diễn viên nguyện ý bỏ tiền để được tham gia phim của đạo diễn Lý Lam Thành có thể xếp hàng dài từ Kinh Cảng tới Nam Hoa, vậy mà tên ngốc này lại từ chối.
Thẩm Diệu Dương trầm mặc không nói.
Tần Dục tiện tay ném quyển tạp chí đi, nghiêng đầu, thân mật dựa vào vai của Thẩm Diệu Dương, đồng thời kéo tấm thảm đen đang phủ ở trên chân lên, nắm chặt tay Thẩm Diệu Dương, cùng hắn đan xen mười ngón tay.
“Kéo màn xuống đi, em ngủ một chút, đến nơi nhớ gọi em dậy”.
Rầm, tấm màn được kéo xuống, phảng phất như cả thế giới đều tối lại.
Đại não của Tần Dục choáng váng một trận, trần nhà như xoay mòng mòng, con mắt của hắn rất đau rất đau, ê ẩm như muốn chảy máu, bên trong cổ họng của hắn tràn đầy tiếng cười khanh khách, mà thê lương.
Ngu xuẩn a.
Thật sự là ngu xuẩn a.
Tần Dục vung tay lên, chiếc laptop đập mạnh lên vách tường, màn hình vỡ tung, tạo nên những đường vân như mạng nhện dữ tợn mà trào phúng nhìn chằm chằm người ngồi ở trên giường.
Ngực Tần Dục phập phồng mãnh liệt, mỗi hô hấp, đều khiến lồng ngực của hắn đau đớn. Hắn hận không phải chỉ vì một cơ hội bị đánh mất, mà hắn càng hận bởi vì sự tin tưởng và thật tâm của mình bị cô phụ.
Khí lực toàn thân giống như bị rút đi, Tần Dục co quắp nằm ở trên giường, ngơ ngác nhìn ánh đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu.
“Tinh”. Tiếng nhắc nhở có tin nhắn vang lên.
Tần Dục không có phản ứng.
“Tinh”.
“Tinh”.
Tần Dục giật giật ngón tay, rốt cục cũng có chút phản ứng, một lúc lâu, hắn mới cầm điện thoại lên, mơ hồ nhìn màn hình, hắn chớp mắt vài cái, tầm mắt mới dần dần rõ ràng lại, đều là tin nhắn của Lục Giác.
“Công việc của tôi đã kết thúc”.
“Nghe nói anh muốn tham gia Mật Thất Đào Sinh?”
“Tần Dục, anh đang nghỉ ngơi sao? Hiện tại có tiện để tôi đến thăm anh hay không? Buổi chụp hình hôm nay vui quá trời, khi đến tôi sẽ kể rõ với anh hơn”.
Chín giờ tối mới kết thúc công việc, thanh âm của Lục Giác vẫn cứ tràn ngập phấn chấn cùng vui sướng như thế, thậm chí còn mang theo tiếng thở dốc, như là vừa kết thúc công việc liền chờ không kịp mà nhắn tin ngay cho hắn. Lúc này, thanh âm của Lục Giác phảng phất giống như một tia sáng chiếu rọi bóng tối trong lòng hắn.
Tần Dục hồi thần lại, hắn bỗng nhiên sinh ra một loại ý nghĩ điên cuồng, hắn muốn tóm lấy tia sáng này, siết chặt trong lòng bàn tay, thậm chí vò nát cũng không tiếc, chỉ cần là của hắn, chỉ cần thuộc về hắn...
Ảnh đại diện của Lục Giác trên WeChat chính là bức ảnh của cậu, nhìn nụ cười ngây ngô của cậu, Tần Dục cảm thấy giống như có một thùng nước đá giội thẳng xuống đầu mình, làm cho hắn tỉnh lại. Tần Dục bỗng cảm thấy kinh sợ ý nghĩ ích kỷ của mình, miệng hắn lướt qua một tia đắng chát, hắn điên rồi sao.
Hắn nhắn lại cho Lục Giác hai chữ —— Đừng đến.
Lời nhắn của Tần Dục thật ra là mang theo ý khẩn cầu, hắn muốn gặp Lục Giác, nhưng lại sợ vừa nhìn thấy Lục Giác, cừu hận sẽ cháy bùng lên, thiêu đốt chính hắn đồng thời sẽ tổn thương đến người bên cạnh, hắn không muốn làm tổn thương đến Lục Giác.
Thế nhưng những ký tự lại không thể tiết lộ tâm tình của hắn, trong mắt của Lục Giác, hai chữ này chính là lời từ chối lạnh như băng.
Lục Giác: Anh hãy nghỉ ngơi thật tốt.
Đêm tháng Mười đã có cảm giác mát mẻ, Lục Giác kéo áo khoác của mình, cất điện thoại vào lại trong túi, đem hộp bánh tráng miệng trên tay đưa cho trợ lý.
“?”
“Chia cho mọi người ăn đi”.