Vệ Tiếu tuy gặp rắc rối khó xử với Lưu Kình nhưng ngày hôm sau vẫn đến coi ngó việc sửa nhà từ rất sớm.
Cậu bây giờ rất chi mâu thuẫn, một mặt cảm thấy Lưu Kình đối xử với mình thật tốt, mặt khác lại không biết nên giải quyết mối quan hệ với Lưu Kình như thế nào. Cậu cứ nghĩ đơn giản, nhưng sau chuyện xảy ra hôm qua Vệ Tiếu mới hiểu rằng, Lưu Kình thích cậu không chỉ dung lại ở mối quan hệ đơn giản.
Những gì mà Lưu Kình cần dường như cậu không thể mang lại được.
Lúc này Vệ Tiếu rất muốn yên tĩnh để suy nghĩ thật kĩ.
Điều cậu sợ nhất bây giờ là Lưu Kình đến tìm mình. Nhưng không, Lưu Kình vô cùng điềm tĩnh, ngày ngày đều gọi điện thoại thăm hỏi, về chuyện sửa nhà, chuyện ăn uống, còn chuyện yêu đương thì không đề cập đến.
Lưu Kình thích cậu một cách kín đáo, điều này khiến lòng Vệ Tiếu càng bất an hơn.
May mà công việc sửa nhà hàng ngày quá mệt, thường thì xoay như chong chóng xong cậu sẽ ngủ li bì, nào còn sức nghĩ ngợi?
Lưu Kình cố gắng giữ thái độ hòa nhã, nhưng vẫn bị cấp dưới nhận ra, ai mà phải vào văn phòng anh vì công việc là y như rằng sẽ đeo lên mặt biểu cảm như thể sắp chết tới nơi.
Lưu Kình biết anh không kiềm chế được nỗi buồn, càng làm bản thân thêm nặng nề.
Anh biết nó không tốt, nhưng vẫn không sao kiềm chế được.
Đấy không phải là thái độ nên có của cấp trên, ít nhất Lưu Kình cũng không thích xem cấp dưới là nơi trút giận, nhưng anh thật sự không làm được. Hôm đó làm xong việc, Lưu Kình có hơi rảnh rang, nhìn đồng hồ. Khoảng thời gian gần đây Lưu Kình nhẫn nại không đến chỗ Vệ Tiếu, nhưng lúc này tự dung anh nhớ cậu quá đỗi, cứ dòm lom lom cái đồng hồ đeo tay, cuối cũng vẫn phải gọi điện thoại cho Vệ Tiếu.
Vệ Tiếu lúc này đang b崠tật sửa nhà.
Chủ thầu sửa nhà hét giá tuy cao, nhưng tay nghề thì ngon nghẻ.
Vệ Tiếu làm lâu thành thân quen với họ, do đó tình hình khi làm chung vẫn vô cùng tốt đẹp.
Bỗng cậu nhận điện thoại của Lưu Kình.
Lưu Kình chỉ nghe thấy tiếng xây sửa rất ồn ào. Vệ Tiếu đưa lung về phía công nhân xây dựng giữa hàng loạt âm thanh hỗn loạn, “A lô” một tiếng.
Lưu Kình lặng im một lúc rồi hỏi: “Vệ Tiếu, có gặp nhau được không?”
Vệ Tiếu gật đầu, đáp dồng ý. Lưu Kình nhanh chóng đến đón, tiện thể vào xem tình hình xây dựng.
Trong thấy Vệ Tiếu đang mặc chiếc áo choàng bằng vải thô, đứng lãn trong nhóm thợ sửa chữa, anh suýt không nhận ra.
Lưu Kình mỉm cười, kéo Vệ Tiếu ra khỏi đó.
Đấy là một động tác quen thuộc, ánh mắt tìm kiếm Vệ Tiếu cũng là một khả năng bản năng của anh. Khi gặp lại cậu, dường như trời đất cũng sáng sủa hơn, tim thoáng đau đớn, không biết Vệ Tiếu có thật sự thuộc về anh không.
Vệ Tiếu dẫn anh đi xem thử kết quả xây dựng, tuy còn nhiều nơi chưa hoàn thiện nhưng hành lang, nhà vệ sinh, hay một số hệt thống dây điện bố trí trong phòng đều đã hòm hòm.
Lưu Kình thấy một góc nhà hồi đầu anh yêu cầu chuyển thành góc tròn, giờ lại phát hiện nó được làm thành góc vuông, bèn hỏi người chủ thầu: “Chỗ này sửa không giống lắm với yêu cầu ban đầu.”
Chủ thầu biết mình không thể đắc tội với người này nên vội giải thích: “Đây là chỗ Vệ Tiếu bảo sửa lại, cậu ấu bảo làm như thế có thể để được nhiều nhứ hơn.”
Lưu Kình tức khác không nghi vấn thêm một lời nào nữa, thậm chí còn khen ngợi: “Hay nhỉ, ý tưởng này tốt hơn của tôi nhiều.”
Chủ thầu cũng là người lăn lọn từng trải trong xã hội. Ban đầu ông ta không biết Vệ Tiếu là người lại lịch thế nào, nhìn hành vi cử chỉ của cậu cũng không giống người có tài cán nên chỉ nghĩ cậu là người do Lưu Kình phái đến giám sát công trình, nhưng sau đấy ông ta phát hiện Lưu Kình thường xuyên điện thoại cho cậu, bình thường đều phải do người phụ trách giám sát gọi điện cho chủ nhà mới đúng; hơn nữa nghe giộng nói, dường như Lưu Kình còn hỏi han mọi mặt về đối phương, trái lại Vệ Tiếu mới càng giống chủ.
Bây giờ trong thấy thái độ của Lưu Kình đối với Vệ Tiếu, ông chủ thầu hoang mang, rốt cuộc Vệ Tiếu là người có thân phận gì? Trước đây ông ta hay nói bóng nói gió, Vệ Tiếu cũng chỉ bảo mình đến phụ một tay.
Khi ra ngoài, rõ ràng Vệ Tiếu đi chậm lại.
Lưu Kình biết Vệ Tiếu còn có nỗi băn khoăn, nên anh mở cửa xe cho Vệ Tiếu mà không hé răng lời nào.
Suốt chặng đường, mấy lần Lưu Kình muốn mở miệng nhưng sợ bản thân không nhẫn được, sẽ nói ra những lời quá trớn, nên lại nhẫn.
Họ giữ im lặng đi đến trước cửa khách sạn, bấy giờ Lưu Kình thật sự không nén được nữa, liền quay sang bảo cậu: “Vệ Tiếu, anh biết em…”
Lưu Kình mới nói một nửa, Vệ Tiếu đột nhiên nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc, gọi mình một tiếng “anh”.
Toàn thân Vệ Tiếu chấn động.
Lưu Kình thoắt chốc biến sắc. Tuy mới gặp một lần, nhưng người nhà của Vệ Tiếu anh đều quen. Lúc này đây, là Vệ Lạc đang đứng ngay cửa khách sạn nhìn họ với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Lưu Kình biết tình hình không hay, lập tức làm ra vẻ bình tĩnh nhìn Vệ Tiếu.
Vệ Lạc quả thật không dám tin vào mắt mình. Nhóc đang học nâng cao, hai năm nữa sẽ tốt nghiệp chính quy nên trường sắp xếp cho đi thực tập, vốn dĩ nhóc cùng với giáo viên thực tập đến dự tiệc ở đây, không ngờ vừa mới bược vào cửa thì bắt gặp Vệ Tiếu đáng lý vẫn còn đang ở trong tù mới phải.
Ban đầu tưởng mình bị hoa mắt, nhưng cảm thấy quen quá là quen, hớt hải đến gần thì phát hiện đúng là người quen thật.
Vệ Lạc ngẩn người , nhìn anh trai Vệ Tiếu bằng nét mặt ngờ vực. Vệ Tiếu cũng lộ vể bối rối, việc được tạm tha câu không hề để lộ cho người nhà biết, bị Vệ Lạc bắt gặp mình đi cùng với Lưu Kình, cậu bỗng chột dạ.
Trong lòng Lưu Kình và Vệ Tiếu đều hiểu rõ, chỉ e không giấu nổi Vệ Lạc. Nhóc này học Luật, họ có lấp liếm thế nào cũng chắc chắn lto ra vô số sơ hở.
Lưu Kình toan giúp Vệ Tiếu thì cậu đã cử động trước, bước đến chỗ Vệ Lạc, tựa hồ nói gì đấy với nhóc rồi quay lại bảo anh: “Anh tìm noi nào đó ngồi đợi nhé, em muốn nói chuyện với em trai em một lát.”
Lưu Kình thắt lòng, nhưng vẫn nghe lời, cười cười với cậu. Anh cũng không biết bản thân đi ra khách sạn như thế nào, vì việc này xảy ra quá chóng vánh.
Gục đầu lên cửa xe lạnh buốt, nỗi bất an ẩm ỉ trong anh. Giống như một chấm n hỏ, rồi không ngừng làm rộng nơi đáy lòng, để rồi tích tụ, như sắp nuốt chửng anh luôn vậy.
Đợi khi Vệ Tiếu từ trong đi ra và tìm anh, thì thấy Lưu Kình ngổi ở xe với nét mặt nặng trĩu.
Vệ Tiếu gọi: “Ra ăn cơm đi.”
Lưu Kình nhìn Vệ Tiếu, từ xe bước xuống chẳng nói lời nào.
Anh thích Vệ Tiếu, nhưng rốt cuộc Vệ Tiếu nghĩ thế nào về mình? Anh không rõ. Lúc ăn cơm, Lưu Kình vẫn không dám hỏi cậu ăn nói sao với người nhà.
Ăn trong im lặng, nhai thì vô vị, Lưu Kình hối hận vô cùng. Nếu biết sự việc xảy ra như thế, lúc đầu anh cũng không nên bốc đồng ở trên sân thượng như thế, bây giờ e là dọa Vệ Tiếu sợ chạy mất dép rồi.
“Cùng ngủ một lát nhé.” Vệ Tiếu bỗng mở lời.
Lưu Kình nghẹn thức ăn, ngờ mình đã nghe nhầm nên vội ngẩng đầu nhìn Vệ Tiếu, cậu vẫn đang ăn cơm từ từ như thể chưa từng thốt ra lời liều lĩnh như vậy.
Lưu Kình hết nuốt nổi cơm, cũng không tài nào nhếch miệng được, thậm chí vì quá kinh ngạc nên miệng vẫn còn há hốc, nom ngớ ngần nhưng cũng đáng yêu không kém. Vệ Tiếu có vẻ vui vẻ, muốn nhắc nhở anh mà không biết nên làm thế nào, nhịp đập con tim bỗng tang nhanh hối hả, cậu vội cúi đầu xuống, giả vờ không có chuyện gì và tiếp tục ăn cơm. Kỳ thực là không biết mình đang ăn gì nữa.
Lúc nãy cậu đã nói rõ mọi chuyện với Vệ Lạc rồi. Vệ Lạc hoảng sợ, nhưng nhóc cũng giống cậu, là người rất mềm lòng, cho dù nhất thời chưa chấp nhận được nhưng vẫn giúp cậu giấu người nhà.
Vệ Tiếu nghĩ, nếu như mối quan hệ của cậu với Lưu Kình đã thoải mái hơn, bản thân cậu đã gánh lấy hư danh này, chỉ bằng trực tiếp thử xem, xem rốt cuộc cậu có thể cùng anh đi đến bước nào.
Chuong
Bây giờ Lưu Kình như đang nằm mộng, sợ mình nếu nói lớn tiếng hoặc có những động tác mạnh, sẽ bị đánh thức khỏi giấc mơ.
Khi cùng Vệ Tiếu lên phòng, anh rón rén dè dặt, chẳng bù cho sự thông mình nhanh nhạy vốn có, trong anh cứ đờ đẫn y chang khúc tượng gỗ.
Vệ Tiếu vào phòng, hỏi anh: “Anh tắm trước hay em tắm trước?”
Lưu Kình nghe xong thiếu điều giơ tay che ngực, nhưng lại một hồi lâu mới dám chả lời: “Em tắm trước đi.”
Vệ Tiếu bèn bước vào tắm trước, tiếng nước ào ào chảy xối lên cơ thể khiến cảm giác không chân thực trong lòng Lưu Kình càng tang thêm mãnh liệt. Lưu Kình không cần sờ bằng tay cũng có thể cảm nhận được nhịp tim mình đang đập loạn xạ.
Anh há miệng thở hổn hển.
Cuối cùng Vệ Tiếu cũng tắm xong bước ra, thay chiếc áo ngủ rộng thùng thình, cúi đầu lau những giọt nước còn vương trên tóc.
Chỉ là qua loa đại khái thôi nên áo ngủ có những chỗ còn ướt rượt, dính sát vào cơ thể.
Bình thường thì không sao, nhưng lúc này, trong mắt Lưu Kình, chúng quả thật giống như ánh lửa phun ra, toàn thân anh run lên cầm cập.
Lưu Kình thật sự sợ mình kích động đến chảy máu cam, bèn trốn tọt vào nhà tắm.
Được ngâm nước nên Lưu Kình tỉnh táo hẳn. Anh chân thành thích Vệ Tiếu. Vệ Tiếu chất phác thật đấy, nhưng con người ta luôn có một mức độ chấp nhận nhất định. Trong tình huống anh vẫn chưa rõ mức độ chấp nhận của Vệ Tiếu mà đã phát sinh quan hệ tùy tiện như thế này, chỏ lo không phải việc tốt.
Nhưng vấn đề là bữa tiệc ngon nhất trên đời này đã được dọn sẵn ngoài kia, Lưu Kình lại không nắm chắc được sau khi đi ra, anh liệu có thể khống chế được bản thân mình không nữa. Ôm một bồ do dự, tắm xong bước ra ngoài, đã thấy Vệ Tiếu nằm sẵn trong chăn.
Tóc Vệ Tiếu rất ngắn, sau này ra tù tóc đã dài hơn, nhưng cậu quen với kiểu tóc gọn gang kia rồi, thế là lại đí cắt ngắn, từ đó về sau chỉ giữ một kiểu tóc.
Lưu Kình định bụng sẽ tâm sự đôi điều với cậu, khổ nỗi lòng cứ chộn ra chộn rộn, đưa tay xoa tóc cậu trước.
Nhưng đầu ngón tay vừa chớm chạm tới, thân thể đã mất kiểm soát, chỉ muốn đè lên người cậu ngay tức thì.
Lưu Kình không biết vượt qua được sự thèm muốn cực độ đó bằng cách nào, miễn cưỡng rút tay về, dịch người ngồi xuống cạnh giường, mắt chằm chằm nhìn Vệ Tiếu. Vệ Tiếu ngồi dậy. Cậu thuộc tuýp người bùng nổ, bình thường rất hiếm khi thể hiện tính khí của mình, nhưng đã làm việc gì thì vô cùng quyết đoán.
Lúc này đã quyết, tức là đã suy nghĩ theo chiều hướng tích cực hơn.
Lấy thêm dung khí, Vệ Tiếu chủ động ngồi cảnh Lưu Kình.
Lưu Kình nghiêng mặt nhìn sang Vệ Tiếu, hỏi bang quơ: “Em thật sự muốn chứ?”
Vệ Tiếu gật đầu quả quyết.
Lưu Kình không tả được cảm giác sung sướng đang rần rật trong cơ thể mình, lòng lâng lâng cảm giác ngọt ngào mang hương vị hạnh phúc, nhưng vẫn cố kìm nén luồng cảm xúc ấy lại, anh siết chặt nắm tay rồi tuôn một lèo: “Vệ Tiếu, anh yêu em, nhưng anh nghĩ em cũng không nên ép mình làm những việc em không muốn, tình yêu anh dành cho em lớn đến nỗi dù cho em không chấp nhận đi chăng nữa, anh vẫn sẽ mãi mãi yêu em…”
Lời tỏ tình nồng nàn ấy khiến Vệ Tiếu giật mình, sau giật mình, là cảm động. Cậu bất giác nhìn sâu vào đôi mắt anh hơn.
Cuộc sống trước đây của Lưu Kình rất hỗn loạn, lên giường với gái còn đơn giản hơn ăn một bữa cơm, nhưng nói những lời ân tình ngọt ngào như vậy thì đây mới là lần đầu tiên, hơn nữa lại còn đối diện nhau để nói, Lưu Kình thấy miệng mình khô khốc, bèn liếm liếm.
Vệ Tiếu cắt lời Lưu Kình bằng nụ hôn dính chặt lên môi anh.
Bản thân cậu chẳng ngờ mình là người vội vàng, đây là nụ hôn chủ động đầu tiên từ cậu.
Hai người cứ thế cuốn chặt vào nhau rất đỗi tự nhiên, vừa không vướng mắc, vừ không cự tuyệt.
Lưu Kình kinh ngạc vì sự việc diễn ra quá phi thường. Về mặt này, Vệ Tiếu vốn là người non kinh nghiệm, ai mà biết trong giây phút này tay anh chỉ lại bị chim non xanh dắt mũi. Vệ Tiếu không biết sau đó nên làm thế nào, dừng lại nhìn Lưu Kình.
Vốn chỉ nhìn bằng ánh mắt dò hỏi, lại làm Lưu Kình sục sôi máu nóng, thấp thoáng như thể bị ai đó khiển trách.
Chẳng chần chừ nữa, anh lật nhào Vệ Tiếu. Đè sát lên người cậu, một cảm giác gắn kết thân thể đầy xúc cảm, khiến Lưu Kình nhoe mắt đê mê.
Vệ Tiếu vốn đang bị tình yêu ý tứ, kín đáo của Lưu Kình làm cảm động, nào ngờ liền ngay sau đó bị chính tên sói đói ấy lột mất quần.
Cùng một con người sao mà khác nhau quá thể? Diều ấy khiến Vệ Tiếu không khỏi ngạc nhiên. Lưu Kình còn đang bận rộn trong cuộc chu du của mình, chân mân mê chỗ này tay sờ soạng chỗ nọ, bờ môi thì lượn lờ trên ngực Vệ Tiếu.
Vệ Tiếu đã quyết tâm nhắm mắt đâm lao theo lao bất chấp tất cả rồi, ấy vậy mà bị một tay lão luyện như Lưu Kình mò mẫm trên dưới, lật qua lật lại, cậu cũng thiếu điều phất cờ đầu hàng.
Lưu Kình lồng lộn như thú hoang, không còn làm chủ suy nghĩ nữa, hoàn toàn bị bản năng sai khiến.
Áo quần dần dần cởi hết, hai người lại quấn vào nhau đầy say mê.
Lưu Kình vốn đã xâm chiếm cái thân thể trước mặt này vô số lần trong ảo tưởng, cảm xúc lúc này đây hoàn hỏa đến mức khiến anh kích động khôn nguôi.
Sáng ra tỉnh dậy, Vệ Tiếu lại là người dậy trước.
Đêm qua thật đáng thẹn, Vệ Tiếu không dám nhớ lại.
Lưu Kình cũng dậy sớm, hân hoan vay nhảy khắp phòng, chốc chốc lại đến bên giường vuốt vuốt đầu Vệ Tiếu, chốc chốc lại hôn trộm Vệ Tiếu, chốc chốc lại đưa tay sờ sờ khắp người Vệ Tiếu.
Nhưng phần lớn thời gian lại dành để ngồi bên mép giường ngắm nhìn Vệ Tiếu. Vệ Tiếu bụng nghĩ đợi Lưu Kình đi rồi mới trở dậy, nhưng đợi hoài mà chẳng thấy Lưu Kình đi, thì ra anh đang đợi cậu.
Nhưng mà qua một đêm này nọ, bây giờ bắt mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, chỉ sợ thẹn thùng chết mất.
Lưu Kình không mấy bận tâm đến điều đó, Vệ Tiếu cuối cùng cũng phải bật dậy, mở to mắt nhìn, đúng lúc Lưu Kình cũng đang nhìn cậu đầy ưu tư.
Vừa thấy Vệ Tiếu tỉnh, Lưu Kình hỏi vội vàng: “Em còn đau không?”
Câu nói này làm Vệ Tiếu kích thích cực độ, mặt đỏ gay gắt.
Trong lòng nhấp nhổm không yên, bỗng nhiên nghĩ, vừa mới nói chuyện với Vệ Lạc về việc ở cùng Lưu Kình xong mà chưa chi đã gạo nấu thành cơm, phải chăng hơi quá quyết liệt?
Cậu hiểu bản thân có lẽ sẽ đi giúp đỡ người khác vì lòng cảm thông, nhưng nếu đã thích đối phương rồi, lại muốn sống thân thiết cùng nhau nữa, thì không đơn thuần chỉ cần yếu lòng mà có thể làm được.
Cảm giác đối với Lưu Kình trước đây, có thể ngay cả cậu cũng không biết rõ.
Việc đêm qua chính là muốn làm sáng tỏ quan hệ giữa hai người, chỉ ít cũng muốn xem cậu thật sự thích Lưu Kình đến mức độ nào.
Nhưng sau một đêm ân ái, Vệ Tiếu phát hiện rằng, bản thân nghĩ quá đơn giản, trong phương diện này, cậu hoàn toàn là tay mơ, ngờ ngờ nghệch nghệch bì Lưu Kình bắt mất.
Bỗng dung Vệ Tiếu lại thấy hối tiếc.