Lần Nữa Làm Người

chương 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ông già, đừng có cãi chày cãi cối nữa, cứ la hét lên đi, tỏ ra gắng gượng mà làm gì?” Vệ Tiếu tốt bụng nhắc nhở người nọ.

Cùng ra tay lần này với cậu còn có Trương Tam, hai người, một bên trái, một bên phải, vây lấy ông lão bán trái cây, chuẩn bị nện cho ông ta một trận.

Vệ Tiếu thấy thật chẳng biết bản thân còn tồn tại chút lương tâm nào không nữa. Trong mắt cậu bây giờ, cậu đã không khác gì con chó, chỉ vì chút xương tàn canh cặn mà bất chấp tất cả, chẳng chuyện tày trời nào Vệ Tiếu nghĩ mình không dám làm. Ông lão bán trái cây cũng ngớ người không biết mình đã đắc tội ai, cứ đứng đó la oai oái, nhắng nhít cả lên, đoạn ôm lấy đầu hỏi bọn họ: “Các anh lấy quyền gì mà đánh người chứ?”

Tay Trương Tam vốn quá lão luyện trong mấy chuyện này rồi, cho ngay một cú đá vào bụng ông lão bằng chiếc giày có gắn đinh.

Vệ Tiếu may ra còn chút lương tâm, chỉ huơ huơ vài chiêu bồi thêm cho xong chuyện.

Cớ làm sao phải đánh ông lão, không phải là không thể nói, chỉ là có nói cũng cóc có tác dụng gì, lão ấy biết cũng vô ích. Vệ Tiếu thấy đánh vậy cũng đủ rồi, bèn hỏi Trương Tam: “Anh Tam, đủ rồi đấy nhỉ?”

Trương Tam vẻ mặt hung ác, bản tính sinh ra đã thích ức hiếp người khác, tuy nhiên cũng nghĩ ông lão bán trái cây này có ức hiếp cũng chả sướng tay nên quyết định ngừng đánh, vừa dùng tăm xỉa mấy cái răng vừa hất hàm quát: “Cái lão già rác rưởi này, dám đắc tội với thiếu gia Lưu.”

Ông lão bán trái cây ôm đầu quằn quại, ngơ ngác, mấy cái răng bị đánh gãy làm ôngnăng ú a ú ớ.

“Tôi có quen thiếu gia Lưu nào đâu…”

Trương Tam trợn mắt hùng hổ nhìn ông lão thật thà, quát lớn: “Không biết mà dám nhìn ngó lung tung, thiếu gia Lưu thích nhìn là nhìn được hả, lại còn dám nhổ nước bọt nữa chứ, đánh thế là còn nhẹ!”

Lúc này đây nước mắt chảy dài trên má ông lão. Ông nào có tội tình gì cho cam, ông chỉ là người bán hoa quả dạo bên đường, hàng ngày thấy bao nhiêu người qua lại, đâu có biết vị thiếu gia Lưu ấy? Vệ Tiếu hiểu rõ oan tình này, chẳng qua đúng lúc thiếu gia Lưu đang ngứa tay muốn kiếm cớ gây sự với ai đó, một bãi nước bọt vô tình cũng đủ thành chuyện.

Người oan trên đời này thì nhiều vô kể, mới lần trước có một gã quay xe, không biết thế nào lại quay quay trước đầu xe thiếu gia, dù chưa va chạm và anh cũng không buồn đợi người ta giải thích, đã quy luôn cho gã đó cái tội láo lếu rồi lệnh cho đám đàn em xông tới đập nát mui xe, khổ chủ không dám làm gì, chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt. Về đến nhà, lão gia tuy biết chuyện, nhưng đương lúc ăn cơm nên chỉ mắng anh đôi câu rồi thôi.

Trước đây, Vệ Tiếu cảm thấy dù sao trên đời này vẫn còn chút đạo lý công bằng, nhưng về sau không biết do mình số đỏ hay giẫm nhầm phân chó, lại đi chọn cái công việc vệ sĩ này mà làm.

Tuy lương bổng cũng được coi là đáng mơ ước, nhưng cái người cậu theo hầu thì thật không ra thể thống gì. Đã tính tình thiếu gia kênh kiệu thì thôi chưa bàn, lại còn lêu lổng du côn mới khổ.

Vệ Tiếu không phải là kiểu người “giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha” nhưng đạo đức làm người vẫn có, lại từng ở trong quân ngũ mấy năm trời nên có thể nói chống lụt cứu nạn đều đã từng nếm trải hết. Sau này xuất ngũ, nếu không vì bất mãn với công việc được giao thì cậu đã không gặp cái loại người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm như Lưu Kình làm gì. Ngặt nỗi hợp đồng đã ký, thêm nữa tại số cậu xui xẻo, không rõ làm sao lại được thiếu gia Lưu ưu ái trọng dụng, vốn chỉ là một tên vệ sĩ quèn ngoài vòng, giờ cậu đã là một thân tín của anh.

Cùng đi cùng về nên cậu biết không ít chuyện. Vệ Tiếu cũng hiểu rõ, đã phóng lao đành phải theo lao, chứ muốn thoát ra khỏi cái vòng này e rằng rất khó. Cũng giống như một góc của núi băng, hễ lộ ra đều đáng sợ khủng khiếp.

Cái mà người ta hay gọi là “giao du cả hắc bạch lưỡng đạo”, hô mưa gọi gió, thích làm trời làm đất gì cũng được, chính là ám chỉ gia đình họ Lưu này đây.

Ngoài mặt kinh doanh đã lớn lắm rồi, vậy mà những thứ ẩn sâu trong đó còn huyền bí hơn. Từ khi Vệ Tiếu nhận ra chúng, cậu bắt đầu suy tính tìm cách làm sao để toàn mạng thoát thân, mà hiềm nỗi một khi tai họa đã ập đến thì có mà tránh đằng trời.

Chết lúc nào không chết, lại đúng dịp bạn gái cậu đến thăm cơ chứ.

Kéo theo cơ man là rắc rối theo sau.

Truyện Chữ Hay