… “Ngươi vừa nói nếu Vân Vô Nhai ở Hoàng triều vậy sẽ vừa hay hợp thành bộ ‘Tứ công tử’, vậy ngươi nói xem bản thiếu đứng hàng thứ mấy đây?”…
“Đại hiệp ư…” Lan Thất nỉ non một tiếng, mờ mịt ngẩng đầu lên, trong lúc lơ đãng chạm phải ánh mắt của Minh Nhị, khoảnh khắc đối diện với đôi con ngươi mênh mang sâu thẳm như màn đêm u tối đó, bỗng nhiên giật mình trong lòng.
“Chúng ta cũng bị nhốt trong nhà đá, nhưng so với các huynh vẫn tốt hơn nhiều.” Thu Hoành Ba nói, “Thức ăn miễn cưỡng vẫn có thể nuốt, cũng không tới mức ăn uống đi ngoài đều trong một phòng. Có lẽ Vân Vô Nhai chẳng hề bận tâm những nữ tử như chúng ta có chịu thần phục hay không, chúng ta, luận võ công hay thanh danh đều chỉ hạng thường, cũng chẳng phải chưởng môn gia chủ một phái, ngay như Tùy phó giáo chủ, Tùy giáo cũng chẳng phải do nàng ta chấp chưởng thật sự, bởi vậy hắn chỉ đơn giản giam chúng ta lại thôi.”
Vũ Văn Lạc hoàn hồn, nói tiếp: “Chúng ta bị nhốt ở lưng núi như vậy, phỏng chừng những người dưới chân núi cũng chẳng khác là bao.”
Minh Nhị nghe vậy chỉ lắc đầu.
“Ngươi nhầm rồi.” Lan Thất khôi phục thái độ bình thường, nói, “Những người dưới chân núi so với các ngươi thật là mới vui vẻ sung sướng làm sao.”
“Sao cơ?”
“Dưới chân núi, phòng nào phòng nấy nạm vàng khảm ngọc, nha sàng màn la áo hoa chăn gấm, món ngon rượu ngon dâng tận miệng, nhuyễn ngọc ôn hương ôm trong ngực, đó chính là thiên đường của nhân gian.” Lan Thất chớp chớp bích mâu nhìn Vũ Văn Lạc.
“Sao?” Vũ Văn Lạc, Thu Hoành Ba nghe vậy sửng sốt.
“Đây cũng chính là một thủ đoạn của Vân Vô Nhai.” Ngón tay Minh Nhị xoay xoay chén trà, chậm rãi nói, “Người của danh môn thế gia vốn quen hưởng thụ vinh hoa, chi tiêu hào phóng ăn sung mặc sướng, chưa từng phải chịu ăn uống khổ cực, cho nên Vân Vô Nhai mới để các ngươi phải ăn cơm thiu canh cặn, để các ngươi uống thứ nước bẩn thỉu, để tất cả sinh hoạt của các ngươi đều diễn ra trong một phòng, giam cầm các ngươi trong bóng tối, để các ngươi nếm trải những nhục nhã hèn kém mà các ngươi chưa từng biết đến, đây là cách tốt nhất để đánh gãy phá hủy ý chí của các ngươi. Dù người không sợ cắt da xẻo thịt đánh đập tàn nhẫn, nhưng ở trong bóng tối ấy rồi cuối cùng cũng phát điên mà phải khuất phục, đây chẳng phải là minh chứng rõ nhất.”
Hắn hơi dừng một chút mới nói tiếp: “Mà những người dưới chân núi đều xuất thân hào kiệt dân gian, bọn họ lớn lên trong khổ cực, sớm đã quen với cuộc sống đói khát rét mướt cơm rau dưa muối qua ngày, nếu bị ném vào chốn hoang dã vậy họ dựa vào ăn sâu ăn cỏ cũng có thể sống. Nhưng trái lại, bọn họ chưa bao giờ biết đến mùi vị của cẩm y ngọc thực, chẳng biết vinh hoa phú quý rốt cục hấp dẫn thế nào, cho nên Vân Vô Nhai liền dùng vàng ngọc châu báu rực rỡ để làm hoa mắt họ, dùng rượu ngon cao lương mỹ vị trên thế gian để mềm hóa dạ dày bọn họ, lại dùng mỹ nhân môi đào tay ngọc khiến họ tiêu hồn thực cốt. Cuối cùng, không có cách nào chống lại mê hoặc mà sa vào trầm luân.”
Vũ Văn Lạc, Thu Hoành Ba suy ngẫm một lúc liền bừng tỉnh đại ngộ, quả đúng như vậy.
Đối với những con người cứng rắn này, cực hình tra tấn chỉ mài dũa ý chí họ càng thêm kiên định sắt đá, nhưng quả thực bọn họ lại không thể chịu nổi cơm canh chua thối, sống trong bóng tối không thấy ánh sáng. Mà những hào kiệt dân gian thì lại không cách nào chống đỡ nổi với rượu ngon mỹ nhân.
“Tên Vân Vô Nhai này quả thật rất lợi hại.” Vũ Văn Lạc cảm khái, không biết vì sao đối với kẻ đã khiến bọn họ chịu bao hành hạ đọa đày, trong lòng lại không hề có cảm giác chán ghét, có âu cũng chỉ là căm hận.
“Nếu hắn không lợi hại, Hoàng triều võ lâm há có thể rơi vào tình cảnh như hôm nay.” Minh Nhị cười nhạt, “Dùng ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ làm mồi câu dụ chúng ta rời khỏi Hoàng triều, sau đó tung một mẻ lưới trên biển Đông Hải mà chúng vốn đã nắm rõ trong lòng bàn tay bắt gọn chúng ta – những người hoàn toàn mờ mịt về nơi này, mưu tính đến mức tỉ mẫn bực này há có thể là người bình thường. Trên đảo Đông Hải trước hắn dùng lễ thuyết phục sau mới dùng hình áp bức các ngươi, tiếp lại dùng võ thị uy, cuối cùng tùy bệnh hốt thuốc, mỗi một chiêu đều là thượng sách. Chỉ có điều… Hắn cũng phải trả giá rất lớn.”
“Cái giá hắn phải trả lớn như vậy mà vẫn cứ làm, điểm này mới khiến bản thiếu để mắt. Cái khí phách phá phủ trầm chu kiên quyết đâm đầu về phía trước này nào phải ai cũng có.” Lan Thất gõ gõ tay trên chén trà chậm rãi nói.
Phá phủ trầm chu: đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀)
“Tên Vân Vô Nhai này cũng là một người kỳ lạ.” Thu Hoành Ba nói, “Hắn đoạt lệnh xâm phạm Hoàng triều võ lâm, dùng cực hình với giang hồ đồng đạo, dùng bao thủ đoạn với tù nhân, nói thế nào cũng không thể coi là chính đạo hiệp nghĩa. Nhưng ta không hiểu, nếu hắn muốn chúng ta thần phục, mà trong những người chúng ta, nếu không phải cha con huynh muội thì cũng là bạn bè thân thích, nhưng hắn không hề dùng điều này để uy hiếp ép buộc, tựa hồ hắn chỉ muốn dùng ý chí và sức mạnh để thuyết phục người mà không động đến tình riêng. Bằng không chỉ cần hắn lấy cha hoặc ta uy hiếp nhau, chỉ e là không thể không đồng ý.”
“Ừm, cũng đúng.” Vũ Văn Lạc ngẫm lại cũng thấy như vậy.
“Vậy có thể chứng minh hắn cũng là một người có tâm.” Minh Nhị nói, bên môi tràn ra ý cười như có như không, “Dù sao hắn cũng là thiếu chủ của Đông Hải, nếu quả thật hắn chỉ là một kẻ ti tiện vô sỉ bụng dạ hẹp hòi thì sao có người đi theo, sao võ công có thể có khí thế khoáng đạt như vậy.”
“Ừm, có lý.” Vũ Văn Lạc lại gật đầu, “Tên Vân Vô Nhai này cũng là một bậc nhân vật, nếu hắn ở Hoàng triều, vậy sẽ vừa hay hợp thành bộ ‘Tứ công tử’ rồi.”
“Ừm, biết đâu đấy.” Khóe môi Minh Nhị khẽ nhếch.
“Đúng rồi, đêm đó thủ hạ của hắn nói nhóm Minh tiền bối bị giam trên đỉnh núi, liệu lời này có tin được không?” Vũ Văn Lạc hỏi Minh Nhị.
“Có lẽ không giả.” Minh Nhị đặt chén trà trong tay xuống, “Trận bão trên biển ấy không ai có thể chống cự lại nổi, dù Minh tiền bối võ công cao tới đâu nhưng thân trong biển rộng cũng không có cách nào tránh thoát, ắt hẳn cũng như các ngươi, trong lúc hôn mê đã bị người Đông Hải bắt. Sở dĩ Vân Vô Nhai không để Minh tiền bối xuất hiện trước mặt mọi người bởi lẽ sự tồn tại của Minh tiền bối chính là một loại sức mạnh.”
“Ừ.” Vũ Văn Lạc liên tục gật đầu.
“Có Minh tiền bối, không cần lời nói, không cần hành động, nhưng chỉ cần ông ấy đứng trước mặt mọi người, Hoàng triều võ lâm sẽ luôn theo ông. Mà người như ông ấy, trên đời này có gì có thể khiến ông khuất phục, cho nên từ đầu chí cuối Vân Vô Nhai không hề để ông ấy lộ diện. Mà khi đưa các ngươi nhốt vào phòng tối, Thu tiền bối, Vũ Văn tiền bối, Nam tiền bối, Giang các chủ là những người có uy tín rất cao trong võ lâm được chúng nhân ngưỡng vọng, vậy những người này cũng không thể giam chung một chỗ với các ngươi.” Minh Nhị lại nói tiếp, ánh mắt nhìn vào Vũ Văn Lạc, “Những vị này đã phiêu bạt trong chốn giang hồ cả đời, có chuyện gì mà chưa biết qua, chỉ một căn phòng tối há có thể làm khó bọn họ. Mà nếu ngươi bị nhốt trong nhà đá cùng với cha ngươi, Thu tiền bối…, khi đó ngươi còn sợ không?”
“Ta không sợ.” Vũ Văn Lạc khẽ hất cằm lập tức đáp.
“Chính là thế.” Minh Nhị gật đầu, “Có bọn họ ở đấy, tinh thần của các ngươi tựa hồ luôn có chỗ dựa vững chắc, sẽ cảm thấy can đảm bền chí vững tâm, không có gì đáng sợ hãi, lại càng không dễ dàng khuất phục. Vậy nên hắn mới phải tách các ngươi ra, những vị này có thể bị giam tại một nơi riêng biệt, hoặc có lẽ bị giam cùng chỗ với Minh tiền bối. Về phần bốn người Nhâm Kỷ, huynh đệ Liệt thị và Phượng Duệ huynh…” Hắn đưa mắt nhìn Lan Thất một cái, lại quay sang Vũ Văn Lạc, “Không phải là ta vọng ngôn, bốn người này luận võ công so với phụ thân cậu, Thu tiền bối chỉ có cao chứ tuyệt không thấp hơn, phong bế nội lực của bọn họ bất quá chỉ trong nhất thời, lấy võ công và trí tuệ của họ… Vân Vô Nhai tuyệt không thể để những người nguy hiểm như vậy nhốt chung một chỗ với mọi người, phỏng chừng cũng bị nhốt trên đỉnh núi, đặt dưới mí mắt hắn để có thể thời khắc canh chừng.”
“Ừ.” Vũ Văn Lạc liên tục gật đầu, “Minh đại ca nói có lý, tên Vân Vô Nhai này suy nghĩ quả vô cùng chu đáo.”
“Một bậc nhân vật như vậy, vì sao lại làm nên ngần chuyện này, vì sao phải đối địch với chúng ta?” Thu Hoành Ba không kìm được khẽ thở dài một tiếng.
“Hết thảy đợi khi chúng ta lên đến đỉnh núi tự nhiên sẽ rõ.” Minh Nhị hơi ngửa đầu, mâu quang nhìn vào chốn hư không, bên môi tràn ra một ý cười nhàn nhạt, “Ví cớ gì hắn đoạt lệnh, vì cớ gì hắn bắt chúng ta phải thần phục, đến ngày đó tự nhiên sẽ rõ. Có thể khiến hắn phải trả một cái giá lớn như vậy mà vẫn làm, nguyên nhân tất không đơn giản.”
“Đôi bên đều trả giá lớn như vậy, lẽ nào chỉ bởi ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ ư?” Vũ Văn Lạc ngẫm lại đóa hoa tuyệt thế hắn chưa từng được thấy kia, có chút cảm khái. Vì một đóa hoa, vì một khối ngọc mà bọn họ đã chết bao người, có lẽ sẽ còn nhiều người chết hơn nữa, thật không đáng, thế nhưng mọi người lại vẫn muốn làm như vậy. Haizzz!
“Vũ Văn Lạc.” Lan Thất bỗng nhiên kêu lên.
“Hả?” Suy nghĩ của Vũ Văn Lạc bị cắt đứt, có chút nghi hoặc nhìn Lan Thất.
“Bản thiếu chợt nhớ tới một vấn đề quan trọng.”
Lời này thốt ra, ai nấy không khỏi đều nhìn về phía nàng.
Lan Thất trải quạt ngọc ra che khuất một nửa mặt ngọc, chỉ để lộ một đôi bích mâu mị hoặc tràn đầy lưu quang đương xoay chuyển, nhìn thẳng vào Vũ Văn Lạc, nói: “Ngươi vừa nói nếu Vân Vô Nhai ở hoàng triều vậy sẽ vừa hay hợp thành bộ ‘Tứ công tử’, vậy ngươi nói xem bản thiếu đứng hàng thứ mấy đây?”
Vũ Văn Lạc sửng sốt.
“Hừm?” Lan Thất hơi nhướng người cúi lại gần hắn, “Bản thiếu đứng hàng thứ nhất chứ nhỉ?”
Vũ Văn Lạc nhìn đôi bích mâu gần kề không khỏi giật mình trong lòng, vội đáp: “Đúng vậy.” Trong bụng lại nói xin lỗi, Thất thiếu à, người chỉ đứng hàng thứ ba, đầu tiên là Nhị công tử, thứ nhì là Liệt tam gia. Chỉ có điều, luận mức độ sợ hãi của giang hồ đồng đạo thì, Lan Thất thiếu đích xác đệ nhất, Nhị công tử lại xếp cuối cùng.
“Ừm.” Lan Thất vô cùng hài lòng mỉm cười gật đầu.
Thu Hoành Ba thấy dáng vẻ ấy của nàng không khỏi mím môi cười.
Minh Nhị chỉ nhàn nhạt lắc đầu.
Lan Thất đứng dậy, duỗi người, nói: “Được rồi, cần nói cần nghe gì cũng đã xong xuôi. Xem mặt trời này có vẻ đã gần trưa, đi thôi.”
Minh Nhị nhìn ngoài cửa sổ, gật đầu, đứng dậy, “Đúng là không còn sớm.”
Ba người rời đi, Vũ Văn Lạc tiễn họ ra cửa.
Ngoài cửa, Thu Hoành Ba khẽ nở nụ cười chào ba người rồi rời đi trước, đến thăm Hoa Phù Sơ ở căn nhà gỗ nhỏ cách đấy mấy trượng.
Lan Thất tùy ý phe phẩy quạt ngọc trong tay, thong thả rời đi.
Minh Nhị đi cuối cùng, trước khi đi quay sang nói với Vũ Văn Lạc: “Ta sẽ bảo Minh Lạc tới tìm cậu.”
“Ừm, đa tạ Minh đại ca.” Vũ Văn Lạc gật đầu.
Hai căn lầu gỗ nhỏ một trên một dưới được dựng lên sừng sững ở sườn núi phía tây. Căn trên là Lan Thất cùng Lan Lung, Lan Đồng cư ngụ, còn căn dưới là Minh Nhị cùng Minh Anh, Minh Lạc.
Hai người một trước một sau trở về tiểu lâu, trên bàn cơm canh nóng hổi đã chuẩn bị sẵn sàng.
Trong căn lầu gỗ phía trên, trên bàn gà vịt thịt cá đủ cả, màu sắc hương vị ngập tràn khiến kẻ khác – đặc biệt là người đương đói bụng vừa nhìn đã thèm nhỏ dãi ba thước.
“Ăn cơm đi.” Lan Thất ngồi xuống trước bàn.
Lan Lung, Lan Đồng đang đứng bên cạnh thấy Lan Thất động đũa cũng một trái một phải ngồi xuống bàn ăn.
Lan Thất ăn uống không tính là tao nhã, nhưng tuyệt không thô lỗ, nhai nhai nuốt nuốt, không nhanh không chậm, chỉ chốc lát một chén cơm đã trôi xuống bụng, lại đơm thêm chén khác. Mà Lan Lung, Lan Đồng cũng không vì ngồi cùng bàn với chủ nhân mà câu nệ, dáng vẻ động tác vẫn tự nhiên như thường, rất nhanh thức ăn trên bàn đã bị ba người quét sạch.
Trong khi đó tại căn lầu gỗ phía dưới, trên bàn có súp gà hoa phù dung, một đĩa rau tươi xanh mướt, một bát canh xương, bốn màu trắng, vàng, xanh, đỏ rực rỡ, thanh đạm mà tinh tế, kẻ khác nhìn thấy lại không đành lòng hạ miệng.
Minh Nhị ngồi xuống trước bàn, sau đó nói với Minh Anh, Minh Lạc đang hầu hạ bên cạnh: “Các ngươi cũng đi ăn cơm đi.”
“Dạ.” Minh Anh, Minh Lạc tự lui ra dùng cơm.
Một mình Minh Nhị công tử ngồi trước bàn chậm rãi ăn cơm, an tĩnh thư thả, thong dong ưu nhã, cái tư thái thật đẹp như tranh vẽ. Sau nửa canh giờ, Nhị công tử dừng đũa, tổng cộng dùng một chén cơm tẻ, súp gà hoa phù dung còn dư hơn nửa, dùng hơn nửa đĩa rau xanh, canh xương dùng hết.
Ba người trong lầu trên cơm nước xong xuôi vẫn ngồi y trước bàn.
“Thất thiếu, người của chúng ta đã thăm dò hết thảy mười dặm trong ngoài sơn cốc, nơi này quả thật vô cùng bí mật, cũng không có người sinh sống, vả lại bố trí bên ngoài sơn cốc của Minh Nhị công tử cực kỳ hữu dụng, người Đông Hải không thể nào tìm ra.” Lan Đồng quay sang bẩm báo với Lan Thất.
“Ừm.” Lan Thất gật đầu, nhận chén trà nóng Lan Lung đưa tới.
“Đêm đó, thoát đến nơi này cùng chúng ta tổng cộng có hai trăm ba mươi bốn cao thủ giang hồ.” Lan Đồng lại nói, “Bọn họ nội ngoại thương nặng nhẹ khác nhau, nhưng có người Minh gia chữa trị, theo thuộc hạ đánh giá, đến ngày ước định của chúng ta với Vân thiếu chủ, hẳn sẽ ổn thỏa cả.”
“Ừm.” Lan Thất lại gật đầu, hai tay bưng chén trà mà không ngại nóng.
“Về phần nội lực của bọn họ bị phong bế, người Minh gia vẫn đang điều tra, tạm thời chưa xác định được rốt cục Đông Hải đã dùng thủ pháp gì.” Lan Đồng cũng nhận lấy chén trà nóng Lan Lung đưa tới. “Chẳng qua đó là người Minh gia nói thế.”
“Ừm.” Lan Thất lại vẫn chỉ gật đầu.
“Chỉ có điều…” Lan Đồng hơi do dự.
“Hửm?” Bích mâu Lan Thất liếc về phía hắn.
Lan Đồng nhấp miệng, nói: “Thương thế của Ninh thiếu hiệp tương đối nghiêm trọng, ngoại thương chỉ là thứ yếu, nặng nhất chính là nội thương. Dù đã được người Minh gia chữa trị nhưng đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh. Tên lang băm Minh gia nói, may nhờ nội lực của hắn thuần khiết và căn cơ tốt, bằng không đã sớm mất mạng, nhưng thương tổn đến cả tim phổi, e là không thể phục hồi trong vòng một năm rưỡi.” Ánh mắt len lén nhìn Lan Thất, thấy sắc mặt nàng bình thường mới tiếp tục nói: “Tên lang băm Minh gia còn nói, nếu có người có nội lực thâm hậu giúp hắn chữa thương thì sẽ nhanh phục hồi hơn.”
“Ừ.” Lan Thất nhàn nhạt đáp một tiếng, bích mâu chỉ nhìn chăm chú vào chén trà.
“Thất thiếu…” Lan Đồng dè dặt mở miệng.
“Hửm?” Lan Thất ngước mắt nhìn hắn một cái.
Lan Đồng nhất thời cả kinh, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào.
“Còn chuyện gì à?” Lan Thất thu hồi ánh mắt.
Lan Đồng lắc đầu, “Thưa không.”
“Ừm.” Lan Thất dời mắt nhìn về phía Lan Lung, “Nếu không còn gì thì lui xuống đi.”
“Vâng.” Lan Đồng, Lan Lung thu dọn chén đũa lui ra.
Trong phòng nhất thời lâm vào yên tĩnh, Lan Thất rũ mắt, xoay xoay chén trà trong tay, cứ xoay, xoay…
[Thất thiếu, Ninh Lãng tin tưởng người.]
Bỗng nhiên tay run một cái, nước trà trong chén sóng sánh xao động. Đầu ngón tay chậm rãi bấu chặt, lời nói của Vũ Văn Lạc vọng về trong đầu.
[Hắn tin người nhất định sẽ đến. Mờ mịt là thế, tuyệt vọng là thế, nhưng hắn chưa bao giờ hoài nghi, người đã chết, người sẽ không đến.]
Nước trà trong chén lăn tăn nhộn nhạo từng vòng sóng nhỏ, phản chiếu đôi bích mâu tựa hồ cũng đang xao động.
Ninh Lãng…
Môi mấp máy nhưng không phát ra tiếng.
Trong lầu dưới, Minh Nhị buông chén đũa đi tới bên cửa sổ, ở đây đặt một cái bàn nhỏ cùng hai cái ghế. Vừa ngồi xuống chiếc ghế bên trái, Minh Anh, Minh Lạc đã quay lại. Minh Anh dọn dẹp chén đũa trên bàn, còn Minh Lạc thì bưng một chén trà thơm sang đây.
Dâng trà nóng xong, Minh Lạc lên tiếng: “Công tử, thương thế những người đó không có gì đáng ngại, thuộc hạ chắc chắn đến ngày ước định sẽ không còn gì đáng lo.”
“Ừ.” Minh Nhị tiếp nhận chén trà.
“Về phần nội lực của họ bị phong bế, thuộc hạ từng ngửi thấy trong máu của họ có mùi ‘Tê nguyệt’.”
“Tê nguyệt?” Trong mắt Minh Nhị hiện lên một tia kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Minh Lạc gật đầu, “‘Tê nguyệt’ là loại thuốc tiêu công tán khí, vốn chỉ sinh trưởng ở nơi cực lạnh, cực kỳ hiếm có, mà Hoàng triều có đến mấy ngàn hào kiệt, Đông Hải không thể có đủ ‘Tê nguyệt’ cho chừng ấy người, nhất định chúng đã dùng những loại dược khác để phối chế ra loại thuốc phong bế nội lực này.”
“Ừ.” Minh Nhị gật đầu.
Minh Lạc tiếp tục nói: “Mà sở dĩ hai vị Tạ Mạt, Tống Tuyên của Thiển Bích phái có thể giữ lại hai thành công lực, theo như thuộc hạ hỏi được, đó là vì mấy năm trước hai người họ từng bị thương nặng mà có ăn qua nửa viên ‘Phượng y đan’.”
“Thì ra là thế.” Minh Nhị cười nhạt, rốt cục đã hiểu vì sao mấy ngàn người đều mất nội lực duy chỉ có hai người có thể giữ lại hai phần. ‘Phượng y đan’ so với ‘Tử phủ tán’ và ‘Phật tâm đan’ còn trân quý hơn, nghe đồn có thể cải tử hoàn sinh, nếu bọn họ từng ăn qua vậy nhất định dược tính của ‘Phượng y đan’ còn lưu lại trong cơ thể đã giúp bọn họ.
“Thuộc hạ có thể phối giải dược trong vòng năm ngày, có điều…” Minh Lạc hơi dừng lại.
“Có điều cần một viên ‘Phượng y đan’ phải không?” Minh Nhị nói tiếp.
“Vâng.” Minh lạc gật đầu, “Nhưng ‘Phượng y đan’ này vô cùng trân quý, Minh gia chúng ta cũng chỉ có hai viên… Thuộc hạ muốn xin chỉ thị của công tử.”
“Ừ.” Minh Nhị nhàn nhạt đáp một tiếng, nhẹ nhàng mở nắp chén trà, thoáng ngửi hương trà nhưng không uống, lại đặt chén xuống bàn, ngước mắt nhìn Minh Lạc và Minh Anh, “Các ngươi cảm thấy thế nào? Những người này so với ‘Phượng y đan’, bên nào quan trọng hơn?”
“Điều này…” Minh Anh, Minh Lạc suy nghĩ một chút sau đó đáp, “Thuộc hạ cho rằng ‘Phượng y đan’ trân quý hơn.”
“À…” Minh Nhị cười khẽ, “Lấy giá trị mà nói, ‘Phượng y đan’ quả thực hơn xa những người gọi là cao thủ võ lâm này, chỉ có điều…” Con ngươi mênh mang hơi rũ xuống, chốc lát mới nói tiếp, “Dùng một viên ‘Phượng y đan’ cũng có thể đổi lấy vài thứ còn có giá trị hơn vậy. Chưởng môn Thiển Bích phái thậm chí có thể dùng sáu viên ‘Phượng y đan’ để rèn nên một vị chưởng môn đệ tử đệ nhất kiếm thuật, cho nên… ngươi cứ dùng đi.”
“Vâng.” Minh Lạc đáp, “Thuộc hạ sẽ đi phối dược ngay bây giờ.”
“Đi đi” Minh Nhị bưng chung trà lên.
Minh Anh, Minh Lạc cùng lui ra.
Minh Nhị thổi thổi lá trà trên mặt nước, nhấp một ngụm, sau đó buông chén, dời mâu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đông dương chiếu xuống những tia nắng vàng rực ấm áp. Bên môi chậm rãi tràn ra một ý cười nhàn nhạt, khẽ lẩm nhẩm, “Không biết Vân Vô Nhai dùng cách nào để vây khốn vị đệ nhất cao thủ của Thiển Bích mà trong huyết mạch đều là ‘Phượng y đan’ đây.”