Nguyệt Dạ Long càng nhìn hai huynh đệ Thanh Loan quốc này càng thấy chán ghét vô cùng, sắc mặt âm trầm đu hẳn, im lặng tỏa sát khí không nói chuyện.
Nguyệt Ức Loan ngoại giao rất quen thuộc, nhờ đó không khí hòa hoãn đi nhiều, trong xe ngựa chỉ có âm thanh ngọt ngào của nàng lên xuống uyển chuyển pha trò. Thi thoảng Phượng Vũ An cũng phụ họa đôi lời.
Lâm Đại Bảo khinh thường không mở miệng, mà Phượng Hà bị cấm mở miệng. Hừ, tên đầu gỗ kia mở miệng nói ngốc gì đó, phỏng chừng mặt mũi Hỏa Phượng quốc bị hắn ném mất sạch.
Thẩm Hàn Chi cảm thấy hai nhân vật chính không thích hắn, hắn cũng không thể mặt dày ngồi mãi ở đây, đành cáo từ.
Thẩm Hàn Chi vừa rời đi, nháy mắt mọi người đều thả lỏng. Nguyệt Ức Loan mở miệng đầu tiên:
_ Hắn ta có âm mưu gì?
_ Thanh Loan đế bất đắc dĩ mới lập hắn làm thái tử, lại cho Duệ vương đi theo học hỏi kinh nghiệm, ý tứ quá rõ ràng, ngôi Thái tử này của hắn chỉ là hữu danh vô thực. Hắn muốn lôi kéo thế lực từ Ngũ quốc, để khi hắn lên ngôi không lấy cớ nào đó mà thảo phạt Thanh Loan quốc. Lâm Đại Bảo nhàn nhạt trả lời, thật ra, ý định của tên kia là thống nhất đại lục cơ!
Phượng Vũ An cau mày, xoa xoa huyệt thái dương:
_ Chúng ta còn phải đi chung với hắn bao nhiêu ngày nữa?
Nguyệt Dạ Long cung kính đáp:
_ Nhạc mẫu, khoảng ngày nữa
Xe ngựa vang tiếng thở dài ảo não.
Hai đoàn xe song hành hướng về kinh thành. Đến tối, đoàn người vừa lúc đến thành tiếp theo, cũng đã sớm chuẩn bị chu đáo nơi nghỉ ngơi.
Phượng Họa Lan vùi đầu vào khuôn ngực ấm nóng của Nguyệt Dạ Long ngủ ngon giấc. Đang chìm trong mộng đẹp, tiếng xé gió từ xa vang đến, Phượng Họa Lan và Nguyệt Dạ Long tính cảnh giác cực cao, không hẹn cùng mở mắt, lách mình tránh một ám tiễn bay đến.
_ Lan Lan, âm thanh phòng kế bênh, sứ giả Thanh Loan quốc gặp chuyện rồi!
Hắn nhẹ nhàng báo cáo, cũng không lo cứu viện mà mang áo đến mặc thêm cho nàng, gài cúc áo chu đáo, mang tất và giày cho nàng xong mới mở cửa sang phòng bên.
Phượng Họa Lan hé mở cửa sổ khách điếm, một vệt máu dài đứt quãng ra hậu viện.
Nàng cân nhắc thiệt hại. Nếu thái tử Thanh Loan bỏ mạng ở Nguyệt Thần quốc, chắc chắn sẽ bị đám người Thanh Loan lấy cớ gây ra chiến tranh, có thể liên lụy đến Hỏa Phượng quốc nữa. Thế là không đợi Nguyệt Dạ Long, nàng đeo đai lưng, lấy một sợi chỉ lụa tím trên bàn trang điểm cột tóc, nhảy xuống chạy theo vệt máu.
Vết máu kéo dài, từ hậu viện ra khỏi khu khách điếm, vòng vèo hướng đến một con hẻm nhỏ vắng người.
Phượng Họa Lan đuổi tới đã nghe thanh âm binh khí giao nhau, còn có mùi máu tanh trong không khí.
Nàng che dấu hơi thở, vô thanh vô tức ẩn mình vào bóng tối tiến vào.
Một toáng hắc y kiếm vũ nhanh nhạy đang chém giết. Bên kia, chỉ còn trơ lại duy nhất một tên cật lực chống đỡ, đúng rồi, hắn đang che chở cho Thẩm Hàn Chi!_ Điện hạ, mau rời đi. Hắn ta khẩn cầu, cánh tay bị chém thêm một nhát kiếm nữa
_ Còn trốn được nơi nào? Thẩm Hàn Chi phe phẩy quạt, khóe môi chảy máu tươi nhếch cao, vai cũng bị chém sâu, máu từng giọt chảy xuống thấm ướt phần áo, chật vật như vậy mà hắn vẫn rất thong dong bình tĩnh.
_ Vẫn là thái tử ngài nhìn xa trông rộng, cầu ngài dâng thủ cấp của mình lên đi. Không biết hắc y nào càn rỡ yêu cầu, giọng nói đầy cao hứng
Một khắc kia, thủ hạ Thẩm Hàn Chi phỉ nhổ muốn phản bác, thanh kiếm hắc y đâm xuyên tim hắn, hắn chết không nhắm mắt.
Phượng Họa Lan nhíu mày, nhóm hắc y này võ công không tệ, aizzz, là thái tử hắn đắc tội ai, để bị bỏ công đuổi giết thế này a, phải biết số tiền mướn mấy hắc y kia không thấp.
Nàng từ góc tối bước ra, dọa cho đám hắc y giật thót mình. Người đến không hề tồn tại nội lực, cũng không hề có hơi thở con người, bước chân nhẹ đến không tiếng động, một, là không có võ công, hai là võ công cao hơn nhóm hắc y bọn hắn không chỉ là vài cấp!
_ Thái tử gia hảo. Mong ngài thông cảm, muốn chết thì cút về Thanh Loan quốc rồi mới được chết, còn ở Nguyệt Thần quốc, cầu ngài sống tốt, cấm hao tổn một cọng lông sợi tóc. Phượng Họa Lan chắn trước hắn, lãnh ngạo mở miệng ra lệnh
Thẩm Hàn Chi ngạc nhiên, a, nàng sao lại có thể nói thẳng ra như vậy chứ? Chưa gì đã muốn vứt bỏ quan hệ với hắn rồi a.
Tay ngọc nàng sờ sờ đai lưng, rút ra một thanh nhuyễn kiếm tinh xảo, ánh sáng đỏ rực từ thanh kiếm tỏa ra chói mắt người khác. Nhóm hắc y đề phòng, hai tên xông lên trước.
_ Trấn quốc công chúa, cẩn thận. Thẩm Hàn Chi hắn có chút lo lắng.
Phượng Họa Lan không đáp lời, phượng nhãn tím lạnh đi, nhấc chân, đường kiếm chém ngang. Hai tên kia cách nàng một gang tay, lắc lư ngã xuống, mắt vẫn còn mở trừng trừng, hiển nhiên là bị dọa sợ không dám tin.
Một chiêu...một chiêu kết liễu hai mạng? Mà thậm chí đường kiếm chưa chạm tới hai người kia! Thủ đoạn tàn nhẫn, mà võ công cũng thâm hậu khó lường, là kì tài của thiên hạ.
Ý thức được điều này, bọn hắc y bị dọa sợ không ít.
Không cho chúng thời gian sợ hãi, nàng lao đến, thân ảnh xinh đẹp thoắt ẩn hiện trong đám người, tiếng binh khí va chạm phát ra âm thanh thuần thúy.
Thẩm Hàn Chi không thấy nàng, chỉ thi thoảng thấy vệt sáng màu đỏ từ thanh kiếm, quả thật cũng bị dọa sợ không kém. Hắn nhìn ra, nàng là bảo bối của Lan Lăng vương kia, nếu trong lúc cứu hắn mà bỏ mạng, thì không phải sẽ bị Nguyệt Thần và Hỏa Phượng vấn binh hỏi tội sao. Hiện tại, Thanh Loan quốc chưa đủ thực lực chống lại Nguyệt Thần quốc, chưa kể đến Hỏa Phượng quốc nổi tiếng kỵ binh, đều không phải quả hồng mềm, Thanh Loan chắc chắn thất thủ.
Nhưng hắn lo lắng quá rồi. Phượng Họa Lan không đến thời gian một tách trà, đem toàn bộ hắc y giết sạch, thủ pháp chỉ có một, cắt ngang yết hầu, gọn gàng lại đều tay, chứng tỏ đầy không phải là lần đầu nàng giết người.
_ Mời trở về, thái tử
Thẩm Hàn Chi từ trong kinh ngạc hồi phục. Nữ tử trước mắt sạch sẽ thuần khiết, không hề dính chút máu tanh, thanh kiếm cũng đã cất. Trông nàng hiền hòa như trích tiên, nếu hắn không ở đây chứng kiến tất cả, phỏng chừng có ai vu cáo nói nàng giết đám người kia, hắn sẽ cãi tay đôi với kẻ đó. Ngọa hổ tàng long, nếu hắn có nàng, chẳng phải càng dễ thâu tóm đại lục này sao?
_ A, bổn thái tử cảm thấy đầu mệt quá. Phiền nàng cho bổn thái tử dựa đỡ dẫn về khách điếm.
Phượng Họa Lan cau mày, băng lãnh đáp:
_ Có chân tự mà đi, không tàn phế.
Thẩm Hàn Chi không nói nữa, thân hình lảo đảo muốn ngã. Phượng Họa Lan đắn đo thiệt hại lợi ích quốc gia, cuối cùng vươn tay, đỡ hắn, để hai tay hắn vòng ra phía trước, lôi hắn trở về.
Thẩm Hàn Chi hé mắt, không dấu vết hít sâu một hơi mùi hương từ người của nàng. Mùi xử nữ vốn đã thơm, mà cơ thể nàng hòa lẫn mùi sen, mùi bạch mai nữa, hương thơm dịu dàng như trong xe ngựa sáng nay, làm hắn say mê không dứt. Ham muốn đột ngột trỗi dậy, bụng dưới nổi phản ứng. Bây giờ hắn thật muốn đè nàng ra giường, hung hăng yêu thương thật nhiều, khiến nàng mê say mà mở môi đỏ cao quý rên rỉ, cầu hắn ra vào...
Nghĩ thôi mà hắn đã cảm thấy hưng phấn vô cùng!