Đầu lưỡi hắn đẩy qua, cuốn lấy lưỡi đinh hương mềm mại của nàng. Nước thuốc thuận lợi trôi xuống, nhưng vẫn có vài giọt theo khóe miệng nàng chảy ra. Vị đắng quả thật giảm rất nhiều, cảm giác...thật là lạ
Nhất thời, Phượng Họa Lan bị dọa cho phát ngốc không phản ứng, trợn mắt nhìn hắn.
Nguyệt Dạ Long rời khỏi môi nàng, âm trầm cười khàn khàn:
_ Lan Lan, nhắm mắt lại. Nàng thật ngốc, không chuyên tâm chút nào!
Lúc này Phượng Họa Lan mới giật mình, hai má đỏ rực như hoa đào đẹp khôn tả. Aaaaa mẹ nó, nụ hôn đầu của nàng, trong hai kiếp! Nàng tức giận trừng mắt, yếu ớt đánh lên lồng ngực tráng kiện của hắn, ai oán kêu:
_ Chết tiệt, nụ hôn đầu của ta...yêu nghiệt khốn khiếp, trả lại cho ta, trả lại...
May mắn, nàng vừa mới bệnh dậy, sức lực kém đi nhiều, thế nên mấy cái đánh của nàng chỉ như gãi ngứa cho hắn. Tim hắn bị mấy cú đánh kia làm cho nóng lên đập mãnh liệt, thêm câu nói cáu giận của nàng khiến hắn vui vẻ không thôi. Lan Lan ngốc, nụ hôn đầu đã sớm bị hắn cướp lấy năm trước rồi! Còn nữa, lúc nàng hôn mê hắn cũng hôn qua mấy lần, đâu còn cái gì nụ hôn đầu? Nhưng mà nàng không biết, chứng tỏ nàng trong sạch, thuộc về hắn, chỉ thuộc về riêng hắn.
Ý nghĩ này làm Nguyệt Dạ Long thích thú, cười khuynh quốc.
Hắn chỉ hơi dùng sức, lập tức đã ôm gọn lấy nàng trong vòng tay, ngồi xuống giường êm, khàn giọng nói:
_ Lan Lan, nàng muốn vi phụ trả lại nụ hôn đầu?
Phượng Họa Lan gật đầu thật mạnh.
Nguyệt Dạ Long chỉ chờ có thế, không chút chần chờ cúi đầu, ngậm lấy môi thơm, bá đạo liếm cắn.
Hai kiếp, nàng ngoại trừ giết người thì chỉ có giết người, hao tâm tổn trí tính kế, nào có trải qua tư vị yêu bao giờ? Bởi vậy thân thể ngây ngô đáng thương, bị kĩ thuật hôn cao siêu áp đảo trêu chọc, khóa chặt trong sương mù nồng nặc mùi vị ái tình, con đường phía trước mông lung không lối thoát. Nàng kháng cự chốc lát, lại ngây thơ đáp trả, hai tay vòng qua ôm cổ hắn, cùng hắn triền miên....
Đầu óc Nguyệt Dạ Long oanh một tiếng kêu vang dội. Hai mắt hổ phách nhuỗm tơ máu dữ tợn, nam tính cứng rắn dụng thẳng đứng, nóng như lửa.
Phượng Họa Lan chỉ mặc áo ngủ màu trắng, bên trong duy mỗi cái yếm nho nhỏ che không hết hai khỏa cầu đang phát triển tròn trịa. Nguyệt Dạ Long vì thế không tốn quá nhiều công sức, tháo khuy áo, lộ ra yếm hồng nhạt. Yếm hồng đáng thương bị hắn xé nát, tay hư càng mạnh dạn phủ lên, xoa nắn.
Thân thể nàng run lên. Bàn tay lành lạnh tiếp xúc với thân thể nàng, cảm giác tê dại lan khắp người. Thân thể nhu nhược mềm nhũn ra, không có sức lực mặc hắn giày vò. Phượng nhãn màu tím long lanh mờ sương, mê mang khép hờ, vẻ mặt lại hưởng thụ. Hơi thở hắn nóng rực không ngừng phun vào sườn mặt nàng, mùi hương nhàn nhạt nam tính chỉ thuộc về riêng hắn bao bọc lấy nàng, rất mực dụ hoặc người vô tội, đúng là yêu nghiệt hại nước hại dân!Nguyệt Dạ Long ôm lấy nàng, cẩn thận nằm xuống tránh vết thương ở lưng. Một tay xoa nắn khỏa cầu, một tay vuốt ve hông nàng. Phía trên không rời đi, thong thả cùng nàng dây dưa quấn quýt môi lưỡi, tiếng nước “chậc chậc” phát ra ái muội khắp phòng.
Rất đáng mặc niệm cho đồng chí Nguyệt Dạ Long. Ngay thời khắc oanh liệt, tng trùng lên não khống chế, thì cửa phòng mở ra...
Phượng Vũ An lo lắng cho nữ nhi, lôi kéo trượng phu đến thăm một chút. Ai ngờ, vừa mở cửa phòng đã thấy cảnh tượng “ướt át mát mẻ” như vậy chứ! Nàng không kịp phản ứng hét lên.
Nguyệt Dạ Long ngừng động tác, ánh mắt ai oán nhìn hai bóng người đứng nơi cửa phòng. Hắn hơi nhích người, che chắn thân thể trắng ngần lõa lồ, áp vào lồng ngực hắn, tuyệt không để ai ngoài hắn nhìn thấy, bất kể nam nữ!
Tiếng hét cũng làm Phượng Họa Lan hồi phục, cuối cùng tìm được lối ra khỏi màn sương mù, hai mắt thanh tỉnh. Nàng xấu hổ vùi đầu vào hõm cổ Nguyệt Dạ Long, sống chết không ngẩn đầu dậy, hai má đỏ muốn rỉ máu.
Lâm Đại Bảo phẫn nộ, hùng hổ muốn vấn binh hỏi tội. Phượng Vũ An ngại ngùng lôi trượng phu ra ngoài, áy náy:
_ A, các con cứ tiếp tục. Mẫu thân không thấy gì hết!
Đầu hai người Nguyệt Dạ Long và Phượng Họa Lan chảy vài vạch đen sì, mẫu thân/nhạc mẫu, thà rằng người đừng nói gì thì hơn!
Cánh cửa phòng khép lại, Phượng Họa Lan mới ló đầu, hé mắt trộm nhìn Nguyệt Dạ Long, dáng vẻ muốn bao nhiêu nhu thuận có bấy nhiêu nhu thuận
Nguyệt Dạ Long hôn má nàng, lấy chăn cuộn nàng thành bánh tét, ân cần chu đáo khuyên:
_ Vi phu trả lại nụ hôn cho Lan Lan rồi. Bây giờ uống thuốc chứ?
Phượng Họa Lan nào dám nói không. Nàng biết, nếu nói không, hắn chắc chắn sẽ cưỡng hôn nàng tiếp!
Miễn cưỡng cầm bát thuốc đen sì, mi tâm nàng hung hăng chau lại, nhắm mắt, nín thở, một hơi uống sạch.
_Ngoan, ngoan a~ Nguyệt Dạ Long cổ vũ, thấy nàng sau khi uống thuốc mặt mày nhăn lại, vừa đau lòng vừa buồn cười.
Hắn đút thạch quả mềm mềm ngọt lịm đã chuẩn bị cho nàng. Ăn vài muỗng, nàng mới đè nén được cơn buồn nôn xuống.
Nguyệt Dạ Long đứng dậy, đến rương đồ góc phòng, mang ra y phục cho nàng và hòm thuốc.
_ Này, yêu nghiệt, ngươi...ngươi định làm gì? Phượng Họa Lan cảnh giác thấp giọng hô
Đặt hòm thuốc cạnh nàng, ra ngoài một lượt mang chậu nước ấm và khăn sạch vào. Xong hết thảy hắn mới trả lời:
_ Vi phu rửa vết thương
Phượng Họa Lan đắn đo, cắn răng:
_ Cấm giở trò bậy bạ, rõ chưa?
_ Vi thần tuân chỉ! Hắn cười ngu đần đáp ứng
Nàng xoay người vào trong, cởi chăn ôm vào trong ngực, ý tứ bảo hắn mau làm
Nguyệt Dạ Long tháo băng. Động tác nhẹ nhàng, cẩn thận sợ nàng bị đau. Dùng nước ấm lau sơ qua miệng vết thương dữ tợn, long nhãn hổ phách xẹt qua một tia phẫn hận.
_ Lan Lan, có đau không? Nếu đau cứ hô lên...hmm cắn tay vi phu cũng được
Phượng Họa Lan nghe thanh âm lo lắng kia dở khóc dở cười. Nàng mà sợ đau? Năm xưa đạn bắn nàng cũng từng chịu qua, chút vết thương này, không đáng kể a. Nhưng nàng hình như chưa phát hiện ra, nội tâm nàng rất vui vẻ, không còn bài xích hắn như trước nữa.
_ Không đau. Ngươi cứ thoải mái
Lau sạch qua, thoa kim sang dược, cuối cùng băng bó lại. Hắn đưa nàng bộ y phục, ấm ách nói:
_ Lan Lan, nàng thay y phục, vi phu mang bữa tối đến.
_Ân.
Phượng Họa Lan đợi hắn rời đi, cũng bước xuống giường, nhìn kiện yếm bị xé nát làm đôi, quả thật gân xanh có nổi lên, càng lúc càng rõ rệt. Nàng cật lực ấn mấy cái gân xanh kia xuống, vuốt ngực thở dốc, tạm tha cho hắn một lần, lần sau, triệt sản!
Vừa tỉnh dậy, không thể ăn dầu mỡ, vì vậy hắn đặc biệt chuẩn bị cháo hoa cho nàng. Phượng Họa Lan không khách khí. Thức ăn hắn làm rất hợp khẩu vị nàng, dạo này phá lệ ăn nhiều một chút, hai má cũng phúng phính đầy thịt ra, khinh diễm hơn trước.
Ăn xong, Phượng Họa Lan mèo lười chui vào chăn ấm, ngủ.
Nguyệt Dạ Long dọn dẹp, kiểm tra một loạt chuyện trong đoàn, mãi đến nửa đêm mới mệt mỏi trở về phòng.
Hắn cởi cẩm bào ra, tháo cả mặt nạ bạc, im lặng chui vào chăn, ôm lấy nàng, mặt mày thỏa mãn, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Hắn ngủ rồi, Phượng Họa Lan trong ngực ngẩn đầu, phượng nhãn màu tím âm u không rõ suy nghĩ.