Phượng Họa Lan bất lực nhìn ai đó quang minh chính đại, dưới sự chào đón nồng nhiệt của triều thần oai phong lẫm liệt vào cung.
Mẫu thân...chết tiệt, mẫu thân vì cái gì lại thân thiết với hắn thế, chưa gì đã cho hắn đến Tĩnh Tâm điện viếng hoàng cữu rồi, nàng còn chưa tìm được cớ đuổi tên khốn đó a!!!
Phượng Họa Lan mệt mỏi xoa trán, bảo Thiên An đi giám sát hắn, còn nàng lui về “ cố thủ” ở Ngự Thư phòng.
Tiểu bạch cầu trên vai nhận thấy cảm xúc nàng thay đổi mở mắt thức giấc, an ủi bằng cách dụi dụi má nàng.
_ Chủ tử, ban nãy người nghe Lan Lăng vương đến không phải rất cao hứng a? Cát Tường kinh ngạc nghẹn uất nãy giờ mới hỏi, vậy mà nàng cứ nghĩ bạch y gia gia thành công rồi chứ.
Phượng Họa Lan liếc xéo, khinh thường không đáp. Có nói đám cổ nhân thế giới này cũng không biết được, nàng là nghe Lan Lăng vương gây nhầm lẫn a.
Cát Tường sợ rụt cổ lui trong góc.
Thiên Ngân lại rất vui, phải, rất vui. Hắn thích cung chủ, hắn vì nàng không ngừng cố gắng bán mạng luyện tập trở thành sát thủ đứng đầu Ám Dạ cung. Hắn biết y thuật nàng không tốt, liền cầu xin đại lão đầu dạy hắn y thuật. Tất cả chuyện hắn làm, hoàn toàn chỉ mong một ngày, hắn có đủ tư cách đứng bên cạnh sánh đôi với nàng.
Nhưng đến một ngày nọ, chuyện đó bị bại lộ, sư phụ và sư tỷ ngăn cản hắn, đem chuyện xưa kể lại, kể cả thánh chỉ ban hôn với Thất hoàng tử Nguyệt Thần quốc.
Nhưng dựa vào tình huống hiện nay, với tính cách của Cung chủ, chắc chắn sẽ không dễ dàng đồng ý hôn sự này đâu.
Thiên Ngân đang chìm trong cảm xúc vui sướng, mệnh lệnh của Phượng Họa Lan trực tiếp tạt vào hắn một gáo nước lạnh.
_ Thiên Ngân, mang tài liệu điều tra Lan Lăng vương đến cho ta.
A, Thiên Ngân kinh ngạc hô lên, sau đó nhận lệnh rời đi.
Ta Là Phân Cách Tuyến
Lan Lăng vương là Thất hoàng tử Nguyệt Thần quốc, nhi tử bảo bối tâm can của Đế Hậu Nguyệt Thần.
Danh tiếng Lan Lăng vương nổi hơn cả huynh trưởng Xích Ly vương (Nguyệt Thương Ly) cùng phụ mẫu. Ngày xưa là Xích Lung vương nổi tiếng bất khả chiến bại, yêu dân như con. Nhưng Lan Lăng vương đã ẵm đi danh hiệu đó của hắn, thậm chí còn hơn thế nữa....
Năm tự mình lén ra chiến trường trốn làm một tiểu binh quân tiên phong trong trận đánh với một tiểu quốc khá cường hãn hay quấy rối biên giới. Trận lần này Xích Lung vương đi sứ không thể ra trận, giao cho các tướng khác. Không ngờ trong quân, phó soái là nội gián giết chết chủ soái, phản ngược lại triều đình với vạn binh mã.
Lan Lăng vương tự mình bắt đám phản nghịch, thẩm tra cực kì ghê rợn, sau đó hắn lãnh binh thần tốc đánh tiểu vương quốc. Hoàng tộc của tiểu vương quốc bị huyết tẩy toàn bộ, đến cả vật nuôi cũng không thoát khỏi sự tàn sát đó.
Khi hắn trở về triều lại thêm một trận huyết tẩy nửa.
Hắn bắt giam cửu tộc những tên phản bội vào ngục. Mỗi ngày bắt họ ra giữa chợ nhìn hắn thẩm tra các tướng phản nghịch, nhìn hắn một đao lưu loát cắt thủ cấp, nhìn hắn dụng hình... Khoảng thời gian đó người dân kinh thành ở trong nhà không dám bước ra bên ngoài. Mùi máu tanh nồng cùng máu đỏ tẩy mãi không sạch.
Riêng người cuối cùng chết lại là tên phó tướng.
Hắn trơ mắt nhìn người thân lần lượt chết. Còn hắn mỗi ngày bị đòn roi, bị tháo trật toàn bộ khớp xương không thể kháng cự. Ngày hành hình là ngày khủng khiếp nhất. Lan Lăng vương tự mình hành hình, hắn dùng chùy thủy cắt đúng một vạn nhát không thiếu một nhát mới cho phép tên đó chết.
Sau việc đó, Thất hoàng tử được thăng cấp làm Lan Lăng vương, nắm giữ ấn soái điều khiển toàn bộ binh mã của Nguyệt Thần quốc. Đồng thời được người dân tung hô Chiến Thần vương gia.
Lan Lăng vương chinh chiến hầu như quanh năm, oan hồn chết dưới tay hắn nếu họp lại cả thảy cũng đầy địa phủ. Ác ma diêm la từ đó hình thành. Người dân xưa yêu quý huynh trưởng hắn bao nhiêu thì đối với hắn mang lòng tôn kính cùng sợ hãi gấp bội. Thậm chí đã thăng cấp trở thành nhân vật hù trẻ con hết khóc có tác dụng hơn cả ma quỷ.^_^||
Phượng Họa Lan xem được chưa đến một nửa đã bỏ xuống, trừng mắt nhìn Thiên Ngân:
_ Bổn cung bảo ngươi lấy tài liệu của Lan Lăng vương.
_ Cung chủ, trên tay người không phải là của Lan Lăng vương sao? Thiên Ngân ngạc nhiên
_ Đây rõ là viết sai rồi, sai sự thật hết rồi. Cái tên yêu nghiệt đó vừa điên vừa khùng, bộ dáng vô lại ngu ngốc, sao có thể thành cái gì ác ma, cái gì Chiến thần? Ngươi lấy mấy thứ dối trá đến cho bổn cung đọc sao!!!
Phượng Họa Lan ném xấp tài liệu xuống, giấy bay lả khắp phòng. Cửa Ngự Thư phòng cùng lúc bật mở, dáng người cao lớn che khuất ánh sáng, hắn hơi vươn tay bắt được một tờ giấy, khi liếc mắt đọc vài chữ, bạc môi cong thành hình bán nguyệt khiêu gợi
_ Lan Lan, vi phu thật nhớ Lan Lan a.
_ Á, thối nát keo da chó cút, cút đi. Bà đây không hề nhớ thương ngươi. Phượng Họa Lan giật nảy mình rống
Thiên Ngân còn định xông lên bảo vệ cung chủ, Cát Tường thức thời lôi hắn ra ngoài. Nếu bạch y gia gia đến, có phải Vân Trung ca cũng đến rồi không? Nội tâm Cát Tường cao hứng, khi đi không quên khép cửa lại.
Nguyệt Dạ Long vẫn mặc bộ giáp bạc khi nãy. Hắn cao lớn sừng sững nhìn xuống nữ tử nhỏ nhắn, không chút nghĩ ngợi vươn tay ôm lấy nàng.
Phượng Họa Lan nhanh nhẹn bé tránh, nhưng tốc độ của hắn không hề thua nàng, thêm sức nam nhân mạnh mẽ bá đạo siết chặt lấy nàng trong ngực, đầu vùi vào hõm cổ nàng. Bộ giáp bạc chạm vào da thịt lạnh lẽo thấu xương, hơi thở nóng rực của hắn phun ra nơi hõm cổ nàng, một bên nóng, một bên lạnh khiến nàng khẽ rùng mình run rẩy. Mũi nàng rất nhạy, mùi máu tanh nồng đậm bao quanh chóp mũi, lại thoang thoảng mùi hương dễ chịu, tuy rất nhẹ nhưng mùi hương ấy thật sự khiến người ta cảm thấy ấm áp an toàn cực kì. Trong phút chốc, não nàng đình trệ không phản ứng, ngây người như khúc gỗ mặc hắn ôm.
Nhưng tiểu bạch cầu bên vai kia thấy mỹ nhân của nó bị chiếm tiện nghi liền xèo xèo phản đối, tốc độ ánh sáng không phù hợp với thân hình của nó xông đến định cắn nam nhân đáng ghét