Phượng Họa Lan ngồi trong kiệu hoa, ngón tay bạch ngọc khẽ vân vê tách trà, thần sắc sau khăn lụa uyên ương thản nhiên, nhìn không ra hỉ nộ.
Mà Cát Tường hầu hạ bên cạnh sớm đã mất kiên nhẫn, tóm lấy một gã Cấm Long vệ hỏi: "Vương gia nhà các ngươi đâu? Giờ lành đã sớm qua khỏi, cư nhiên còn chưa quay lại rước dâu?"
Tên Cấm Long vệ cười nịnh nọt: "Cát Tường cô cô bình tĩnh, vương gia giải quyết xong chuyện tức khắc quay lại, cô cô đừng nóng." Trong lòng hắn không ngừng la hét, cô cô, thật ra tại hạ cũng không biết khi nào vương gia quay lại a
Phượng Họa Lan không chút lưu tâm đến chuyện xảy ra bên ngoài, hơi tựa huyễn tháp, tay vô thức gõ lên bàn nhỏ trong kiệu. Nguyệt Dạ Long, cái tên gian xảo! Hắn đi chuyến này, chắc chắn là để dẫn dụ đám người có ý đồ xấu với nàng cướp kiệu hoa giả.
Ban nãy khi lên kiệu hoa rồi, đột nhiên ngay tại ngã ba cổng hoàng cung, hai nhóm tách ra, Cấm Long vệ một nhóm mang cỗ kiệu của nàng rẽ qua bên cạnh, từ lối nhỏ men theo hành lang cửa cung ra cửa hông, mà nhóm kia tiếp tục đi con đường trải thảm đỏ, chính là tuyến đường đã sắp xếp từ trước. Bởi vì lối đi ngay dưới cổng cung, hai bên là hai bức tường đá ngăn cách, cho nên trừ người trong đoàn rước dâu phát hiện bất thường, còn lại người ngoài căn bản không nhìn ra cỗ kiệu đã bị đánh tráo từ sớm.
Thật ra hắn không cần tốn công như vậy, nàng chưa từng có ý định đào hôn, cho dù có người thực sự đến, cũng chưa chắc đem được nàng đi!
Thời gian từng chút chậm rãi trôi qua...
Cát Tường nóng lòng đợi chờ không uổng công. Nàng nhìn thấy từ xa một đoàn người hướng đến, thần sắc lộ rõ vẻ hưng phấn: "Chủ tử, chủ tử, vương gia đến rồi."
Nguyệt Dạ Long mặc giá y lấm bẩn, bạc môi cong lên vô cùng thích ý. Một phần chướng ngại đã bị hắn quét sạch, giờ mới là lúc hắn thật sự rước tân nương tử về phủ. Hắn dừng trước kiệu hoa, xuống ngựa: "Lan Lan, kiên nhẫn chờ thêm một khắc, vi phu thay giá y"
Trong kiện hoa, thanh âm nữ nhân lạnh lùng ừ một tiếng thật nhẹ.
Nguyệt Dạ Long phất tay áo, trong đoàn rước dâu, ma ma cung nữ nhanh chóng dựng màn che, để hắn vào thay giá y mà Phượng Họa Lan đích thân làm.
"Khởi kiệu!!!"
Lần này, kiệu hoa thật sự có tân nương được tám người khiêng từ cửa hậu xuất phát. Lụa gấm được hai Cấm Long vệ trải ra trước, tiếp đó ngựa của Lan Lăng vương dẫn đầu, một đoàn người bước lên lụa gấm đỏ mà đi. Quả thật tốn công! Đường chính đã trải lụa đỏ không đi, lại chuẩn bị cuộn khác, đi đến đâu trải đến đó. Mà xuất phát từ của hông, vừa hay lại đi hết một vòng kinh thành, đoạn đường dài hơn, lại thêm bày tỏ tâm ý của Lan Lăng vương dành cho vương phi, đồng thời tuyên bố quyền sở hữu cho cả kinh thành biết.
"Nhìn kìa nhìn kìa, lại là đoàn rước dâu đó"
"Oa...thật hảo oai phong a"
"Vương gia cát tường, vương phi cát tường"
Hai hàng cung nữ thanh tú tháp tùng kiệu hoa hào phóng ném tiền vàng ra hai bên. Người dân hồ hởi ra đón nhận, ai ai cũng chúc điều tốt đẹp nhất cho vương gia vương phi. Tiếng pháo, tiếng cười, tiếng chúc mừng nhất thời vang vọng cả kinh thành. Họ không quản đó là ma đầu đáng sợ nữa, rồi không biết ai bắt nguồn, hoa bắt đầu được người dân ném vào đoàn rước dâu, một biển trời hoa ngập tràn, hòa với sắc đỏ, dưới bầu trời trong xanh cao vút tô sắc cho khung cảnh nhộn nhịp vui vẻ của hoàng thành.
Còn đi qua một con phố nữa sẽ tới vương phủ. Đây cũng là con phố to lớn sầm uất nhất kinh thành.
Đúng lúc này, một đám người y phục đỏ sậm xuất hiện, binh khí tuốt ra khỏi vỏ, dàn hàng đứng chờ.
Đoàn rước dâu ngừng lại.
Một tên trong số đó giơ cao đại đao, giọng trầm đục âm vang thốt lên: "Hừ, gia biết ngay con khỉ nhỏ nhà ngươi có mưu kế mà! Muốn đấu với gia, nằm mơ"
Hắn vừa dứt lời, liền không để bên kia phản ứng, trực tiếp xông lên.
Nguyệt Dạ Long giật dây cương ngựa. Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử hí vang, từ hai bên nhà dân, bạch y tử sĩ túa ra, đông như kiến, áp đảo hoàn toàn bên nhóm người huyết y kia.
Người dân dường như không sợ chết cho lắm, nấp vào nhà nhưng vẫn hưng phấn ngó đầu ra hóng chuyện, còn có mấy thiếu niên gan dạ trực tiếp trốn sau Cấm Long vệ xem trò vui.
Cát Tường quan sát, lui về áp sát phía kiệu hoa, khẽ nói: "Chủ tử, người đến là huyết y sát thủ"
Phượng nhãn đang nhắm nghiền của Phượng Họa Lan chợt mở to. Nàng ão não thầm mắng, đúng là lão đầu tử cứng đầu!
"Nói với yêu nghiệt, đừng giết chết họ." Phượng Họa Lan thấp giọng phân phó
Cát Tường nhận mệnh, tất nhiên cũng hiểu, yêu nghiệt mà chủ tử nói là ám chỉ ai...
Nguyệt Dạ Long sau khi nghe ý tứ của nàng, liền vung tay áo, thanh âm không nóng không lạnh vang vọng: "Chừa đường sống"
Nhất tề, bạch y tử sĩ ra tay nương một chút. Chủ tử nói chừa đường sống, nhưng không có nghĩa là không được đả thương đúng không? Vậy bọn họ thoải mái đây!
Chỉ có hai huyết y vẫn đứng ngoài cuộc chiến. Huyết y đứng trước đá đá tên huyết y đang rụt cổ bên cạnh. Tên huyết y bên cạnh lắc đầu, lại lắc đầu, cật lực lắc đầu. Hai mắt huyết y đứng trước cơ hồ tóe ra lửa, giơ nắm đấm lên...
Huyết y kia đáng thương, khó nhọc gật đầu một cái. Bộ dáng phụ mẫu thân sinh chết tiến lên, tay xuất thiết phiến, gót chân khẽ động. Chỉ thấy thân ảnh kia tựa tia chớp, vút một cái lướt qua.
Sau mặt nạ bạc, mày kiếm Nguyệt Dạ Long chau lại...
Nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh, căn bản chưa phát hiện được hắn ta di chuyển, đợi đến khi mọi người thấy hắn ta đứng phía sau đoàn rước dâu, nhóm bạch y cư nhiên tất cả bị điểm huyệt!
Ngay cả nhóm Cấm Long vệ đứng bảo vệ cũng không chạy thoát.
Vân Trung và Cát Tường không ngoại lệ. Chỉ có cung nữ ma ma không có nội lực may mắn thoát.
Đám huyết y tả tơi rút về. Nam tử kia khoái trá phe phẩy quạt: "Khỉ con kia, thấy sự lợi hại của ta chưa? Giao tân nương tử ra cho ta, ta bảo toàn tính mạng cho ngươi!"
"Nằm mơ" Nguyệt Dạ Long gặp chuyện cũng chỉ hơi cau mày, sau đó lại thong thả ung dung, không chút sợ hãi, bạc môi lạnh lẽo phun ra hai chữ. Tuy vậy, nhưng khí tức âm u quanh hắn dần lan tỏa mạnh mẽ bức người.
"Khỉ con cứng đầu!" Nam tử kia cũng phẫn nộ giậm chân
Trong kiệu hoa, một bàn tay trắng nõn như ngọc hé lộ, thanh âm êm ái mềm mại tựa chuông ngân cất lên
"Phu quân, lại đây, cùng thiếp, chúng ta dẹp sạch rác rưởi ngáng đường nào."
Nam tử kia giật mình, tròn mắt kinh ngạc. Không chỉ hắn ta giật mình, ngay cả Nguyệt Dạ Long cũng không dám tin tưởng vào tai hắn. Hắn vui đến phát ngốc, đờ đẫn một hồi, tâm đều được tưới gió xuân mềm nhũn ra dưới câu nói đầy nhu tình kia. Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử thấy chủ tử bị một câu nói dọa cho ngây ngốc, nó tự tiện quyết định, cất bước về phía kiệu hoa.
Nguyệt Dạ Long vươn tay, bàn tay như ngọc trong kiệu hoa đặt lên tay hắn, thoát cái, tân nương tử giá y đỏ rực ngồi yên vị trên lưng ngựa, khăn lụa uyên ương vẫn còn nguyên, chưa vấn lên.
Nàng từ trong tay áo xuất ra chu phách, đưa cho Nguyệt Dạ Long: "Phu quân tinh thông binh khí, chắc sử dụng được chứ?"
"Nương tử yên tâm" Nguyệt Dạ Long cầm lấy chu phách mềm mại, mùi hương thơm ngát từ nàng làm hắn mê mẩn...lại rục rịch phản ứng
"Tặc tử, ngươi chạy không thoát đâu!"
Lập tức, âm điệu của tân nương tử liền thay đổi, không còn êm ái như chuông ngân, thay đổi thành lãnh huyết tựa tu la, khiến người khác nghe thấy thôi cũng sợ hãi lạnh sống lưng.