Nguyệt Dạ Long thay một thân y phục sạch sẽ, chậm rãi bước về hướng thư phòng. Dưới mặt nạ bạc, khuôn mặt tuyệt mỹ kia càng thêm lạnh lẽo, mày kiếm khẽ nhíu lại, chứng tỏ rằng hắn đang rất tức giận.
Phượng Họa Lan cũng đã đổi qua bộ y phục khác, Nam Cung Luân Hoàn đã được ma ma đưa về viện nghỉ trưa, còn nàng ngồi thoải mái trên ghế quý phi, bắt chéo chân, bàn tay thon dài khẽ gạt lá trà, thong thả nhấp một ngụm. Từng động tác nhẹ nhàng lưu loát, cảm giác tự như được thưởng thức một bức tranh tuyệt đẹp, mơ hồ có thể khiến người khác bình tâm an tĩnh lại.
"Chậm chạp!" Nàng không cần ngước nhìn cũng biết là người nào đến, cánh môi anh đào hồng nhuận nhẹ phun ra hai từ, sau đó buông tách trà xuống.
"Là Lan Lan nóng lòng đến sớm." Hắn hoàn toàn không nhìn ra chút tức giận lúc trước, bạc môi cong thành hình bán nguyệt, tiêu soái bước đến ngồi cạnh nàng, đoạt tách trà của nàng uống
"Bị vu oan giáng họa như vậy mà ngươi còn có thể bình tĩnh đến chậm?" Phượng Họa Lan nàng quả thật không hiểu nổi hắn, đến nàng còn thay hắn sốt ruột đây...
Trận ám sát lúc nãy, Thiên An dâng lên điều tra cho nàng xem. Toàn bộ nhóm hắc y kia, bên dưới đều mặc giáp phục đặc biệt của Cấm Long Vệ Nguyệt Thần quốc, còn có lệnh bài chứng minh thân phận. Những người này đúng là người của Cấm Long Vệ bồi dưỡng, không hề bị tráo đổi. Chuyện hôm nay nếu bị Thanh Loan quốc truy xét đến cùng, chắc chắn sẽ vu cáo Nguyệt Thần quốc ám sát công chúa nước họ. Chiến tranh lại nổ ra, thanh danh của Nguyệt Thần quốc xuống dốc không phanh, sẽ bị các nước khác liên thủ tấn công. Không chỉ vậy, nàng là Trấn Quốc công chúa Hỏa Phượng quốc liên hôn với Lan Lăng vương, đồng nghĩa với việc kéo theo Hỏa Phượng quốc cùng chiến tuyến với Nguyệt Thần. Tính đi tính lại, âm mưu này quá thật quá sức thâm độc, kéo cả hai cường quốc xuống vũng bùn!
"Lan Lan yên tâm, chuyện này cứ giao vi phu xử lí." Hắn nhẹ nhàng đáp, tay to nắm lấy bàn tay như ngọc của nàng, nắm thật chặt, ý muốn bảo nàng an tâm
Phượng Họa Lan bình ổn lại, cũng không nghĩ đến đẩy hắn ra.
"Cấm Long Vệ qua các đời đều chỉ do đế vương toàn quyền điều khiển. Ngoài sáng là một tổ, trong tối một tổ. Ngoài sáng chính là nhóm Cấm Long Vệ nàng thường gặp trong thành. Bọn họ được tuyển chọn và rèn luyện từ độ tuổi tám đến mười, qua chọn lọc kĩ lưỡng mới có thể chính thức vào Cấm Long Vệ. Có thể qua đợt ám sát mà hi sinh một nhóm người khổ công gài vào bao nhiêu năm, chứng tỏ chủ nhân sau màn rất tính toán rất kĩ, một kích trí mạng, đặc biệt có thể an toàn gài cả một nhóm người thì trí lực, nhãn lực và cả định lực quả thật không nhỏ. Đội Cấm Long Vệ trong tối do phụ hoàng nắm giữ, hoàn toàn là cô nhi trung thành với hoàng thất. Tuy số lượng ít, nhưng đều là tinh anh trong tinh anh, qua chuyện này...chắc chắn sẽ có một đợt huyết tẩy các cơ sở ngầm rồi"
Nàng chăm chú nghe hắn giải thích. Tuy nói tai mắt Ám Dạ ở khắp nơi, nhưng bí mật hoàng thất là khó biết nhất, quả thật nàng cũng là lần đầu nghe đến đội Cấm Long Vệ trong tối a.
"May mà vị công chúa kia không sao." Phượng Họa Lan hồi lâu sau cảm thán
Nguyệt Dạ Long uống một ngụm trà, nghiêng đầu nhìn vào sườn mặt tinh tế của mỹ nhân bên cạnh, bàn tay trên bàn siết chặt hơn bàn tay thon dài nhỏ nhắn kia.
"Nàng đã nghe qua thuyết hồ Nhật Nguyệt chưa?"
"Hồ Nhật Nguyệt? Đó không phải thuyết của giang hồ về hồ nước trường sinh bất lão?" Nàng dĩ nhiên có nghe qua, nhưng vì cảm thấy quá vô lí nên cũng không tìm hiểu kĩ lưỡng
"Đó không phải truyền thuyết, đó là sự thật" Nguyệt Dạ Long dở khóc dở cười nhìn nàng.
Phượng Họa Lan trái lại cười khẩy không cho là đúng. Nàng vốn dĩ tôn thờ thuyết vô thần, không tin có chuyện cái hồ gì đó trường sinh bất lão. Ách, nàng còn tin địa phủ có thật, vì dù sao nơi đó nàng cũng từng đi qua một lần rồi.
"Hàng trăm năm trước, Thần Minh đại lục được cai quản bởi duy nhất một vương triều, người cai quản là Minh Thuần đế.
Tộc nhân tộc Nhật Nguyệt nổi bật vì bản tính thiện lương thường xuyên xuống núi hành y cứu người, dễ dàng thu được nhân tâm khắp nơi, nhưng cũng vô tình thành cái gai trong mắt Minh Thuần đế. Lòng đế vương thâm sâu khó lường, ông ta nghi kị tộc Nhật Nguyệt thâu nhân tâm có ý đồ mưu phản, lại thêm việc pháp sư ông ta bẩm báo về việc tộc Nhật Nguyệt có một cái hồ có thể trường sinh bất lão, dã tâm chiếm hữu cùng đại khai sát giới tích tụ ngày một tăng. Chỉ là, hành tung của tộc này khó nắm bắt, số lượng lại rất ít, muốn diệt trừ tận gốc chính là cực kì khó.
Tình cờ, ám vệ báo cho ông ta một tin tức cực kì hữu ích.
Tam hoàng tử, nhi tử của một tiểu cung nữ năm xưa ông ta lâm hạnh, nhi tử mà ông ta đã sớm vứt bỏ tự sinh tự diệt, đang qua lại với một mỹ nhân lai lịch bất minh, rất có thể là tộc nhân của tộc Nhật Nguyệt. Thế là ông ta trở mặt, vờ yêu thương tam hoàng tử hết lòng, ân sủng vô biên, nhiều lần gợi ý ban nữ nhân cho hắn.
Bao nhiêu công sức của ông ta không uổng phí, tam hoàng tử chọn ngày ra mắt phụ hoàng hắn nữ nhân hắn mến mộ.
Quả đúng là mỹ nhân quốc sắc thiên hương, nàng vừa xuất hiện, ngay cả những mỹ nhân đệ nhất triều đình cũng phải e thẹn ngượng mặt chịu thua. Nàng thành công chiếm được tâm của tam hoàng tử, cũng thành công...chiếm được tâm của Minh Thuần đế. Không sai, nàng chính là tộc trưởng của tộc Nhật Nguyệt, năm xưa cứu tam hoàng tử một mạng từ quỷ môn quan, thể nào lại rơi vào kiếp ái tình mang họa diệt tộc.
Ông ta vừa muốn mỹ nhân, vừa muốn trường sinh bất lão, vừa muốn tiêu diệt cái bộ tộc chết tiệt kia. Pháp sư của ông ta nhìn thấu, liền cùng ông ta hợp lực tính kế.
Cả tộc Nhật Nguyệt bị diệt vong, mỹ nhân bị bắt giữ, tam hoàng tử bị nhốt chờ ngày xử trảm, thế nhưng hồ nước thần kia vẫn biệt vô âm tín.
Tam hoàng tử bấy lâu nay cũng không phải là kẻ ngồi ăn bát vàng, hắn tạo dựng thế lực riêng cho mình, phản công, giết chết Minh Thuần đế, sau đó cùng mỹ nhân rời đi biệt tích.
Pháp sư kia may mắn thoát nạn. Lão ta biết việc lão ta còn sống, sớm muộn gì cũng sẽ bị các vương tử gọi đến hỏi tung tích hồ nước thần, vì vậy âm thầm sắp đặt, làm một cái cơ quan nơi mộ phần Minh Thuần đế, cơ quan này cần năm chiếc chìa khóa để mở. Khi mở được, thứ trong đó sẽ dẫn đến nơi lão cất giấu bản đồ hồ nước thần. Lão an bài xong liền tự sát.
Nội chiến xảy ra. Năm người có thế lực lớn nhất tranh giành ngai vàng cùng chìa khóa bí mật kia, bất phân thắng bại. Cuối cùng chia đều ra ngũ quốc, còn chìa khóa kia thành ngũ đại pháp bảo trấn quốc.
Mà huyết thống duy nhất còn sót lại của Minh Thuần đế chính là chúng ta, Nguyệt gia của Nguyệt Thần quốc. Lăng tẩm của các đế vương Nguyệt Thần quốc cũng chính là lăng tẩm mà Minh Thuần đế an nghỉ. Vì vậy các nước khác nhìn Nguyệt Thần quốc như hổ rình mồi, thèm khát lăng tẩm đến phát cuồng! Cho dù thu thập đủ năm pháp bảo, nhưng nếu không sử dụng trong lăng tẩm Minh Thuần đế, thì cũng không đến được hồ Nhật Nguyệt."
Phượng Họa Lan chăm chú lắng nghe. Nàng quả thật không dám tin có chuyện hoang đường như vậy. Nhưng Nguyệt Dạ Long không nói dối nàng, hắn trịnh trọng thế kia là nàng đủ hiểu...
"Ý ngươi chính là...đợt ám sát dàn dựng ban nãy chính là nhằm vào Nguyệt Thần quốc, cụ thể hơn là lăng mộ của Nguyệt Thần quốc, còn có quốc bảo?"
"Những thuyết đầy đủ như thế này, thì chỉ truyền lại trong hoàng thất thôi. Bởi vậy, hôn lễ chúng ta lại có rất nhiều nhân vật đích thân giá lâm. Bọn chúng muốn thăm dò quốc bảo, thăm dò cả lăng tẩm." Nguyệt Dạ Long lắc lắc đầu, đáng tiếc, lăng tẩm đi vào thì chỉ có con đường chết, còn quốc bảo...các ngươi cũng tìm không ra đâu
Phượng Họa Lan nghe thấy nguy hiểm xung quanh, nhất thời mày cau lại. Nàng rất ghét cái cảm giác địch trong tối ta ngoài sáng, lại càng chán ghét cái cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm. Đám cổ nhân chết tiệt! Chỉ vì một cái thuyết vớ vẩn mà gây chiến tranh ám sát hao tổn thương vong người vô tội.
"Đừng lo, Lan Lan chỉ cần hảo hảo làm tiểu nương tử, việc còn lại, đã có ta giải quyết"
Xin chào mọi người, lâu lắm Trúc mới quay lại đây ạ
Tuy mới Tết thôi, nhưng cũng chúc trước mọi người năm mới sức khỏe dồi dào, gặp nhiều may mắn, nếu còn đi học thì học tập thật tốt a
Cảm ơn mọi người vẫn còn nhớ và ủng hộ Trúc