“Cha, cha tìm con?” Vừa vào thư phòng, Lý Ý liền thấy không khí không đúng, mẹ cũng đang ở đây, lặng lẽ xua tay một cái với anh. Anh cẩn thận quan sát sắc mặt cha, quả nhiên tình hình có vẻ rất nghiêm trọng.
“Cha?” Anh tự nhiên ngồi xuống.
“... Cài lại áo cho tử tế đi rồi hãy nói chuyện với cha mày.” Lý Kiến Nghiệp nghiến răng nghiến lợi nói xong câu đó, bàn tay đặt trên bàn học gân xanh đã nổi hết lên.
Lý Ý liền vội vàng cài lại áo sơ mi, che kín trên gáy kia mấy dấu hồng hồng mới mẻ ái muội.
Lý Kiến Nghiệp nhắm lại mắt, khống chế tức giận, tận lực tâm bình khí hòa hỏi: “Con hôm nay làm cái gì? Ông Vương lúc nãy gọi điện cho cha, nói con nửa đường rời khỏi chỗ, chẳng biết đi đâu.”
“Thực sự là có chuyện rất trọng yếu.” Lý Ý khóe mắt nhảy nhảy, khẽ cúi đầu nói.
Lý Kiến Nghiệp không nhịn được tức giận, rầm vỗ bàn một cái, ngay cả nghiên mực trên bàn cũng bật bắn lên.
“Thằng khốn này! Đây là hội nghị cấp bậc nào hả! Thế mà mày cũng dám coi thường! Thực là đồ khốn kiếp!”
Lý Ý im lặng, “Cha, cha đừng kích động, bảo trọng thân thể.”
“Sống lâu như vậy làm cái gì?! Không bằng sớm bị mày tức chết cho xong!”
Mẹ Lý Ý nghe thấy lời xui xẻo như vậy, lập tức khiển trách ho khan. Lý Kiến Nghiệp nhìn bà một cái, vừa giận giận đùng đùng trừng mắt nhìn con trai một cái, nhưng là cuối cùng kiềm chế, bình tĩnh lại chút.
“Cha từ đầu liền nói qua với con, Trương gia kia hai đứa con gái, một kiêu một kiều.” Chậm rãi, ông thấm thía nói tiếp “Phác Ngôn nó quả thực rất ưu tú, nhưng phụ nữ ưu tú thường thường đồng thời cũng cực mãnh liệt muốn thể hiện: cao ngạo, thích chơi trội, trong mắt không có người khác! Nhà chúng ta như vậy, thân phận của con hiện giờ, lại cả địa vị sau này, cưới một đứa khéo léo, biết nghe lời ——”
“Cha!” Lý Ý lạnh lùng cắt đứt lời ông, sắc mặt đã không vui “Cha bây giờ nói lời này có ý nghĩa gì?”
Một bên mẹ Lý Ý mắt thấy hai cha con sắp sửa ầm ĩ, vội vàng giúp đỡ nói chuyện hòa hoãn không khí: “Lúc đầu chị hai chỉ con gái út Trương gia cho Lý Ý nhìn, cũng không nói rõ ràng tên, chỉ nói đấy là con gái út Trương gia mà... Con bé nhất thời căng thẳng mồm miệng nói không rõ, nói sai tên rồi, cũng không có thể trách Lý Ý cầu hôn nhầm rồi.”
Lý Kiến Nghiệp nổi giận đùng đùng hừ một tiếng.
“Nhưng con cũng quá là qua loa. Chuyện chung thân đại sự, sao có thể đâm lao phải theo lao chứ?” Mẹ ôn nhu nói với Lý Ý “Khi đó Tần gia còn chưa chính thức đưa sính lễ, chúng ta làm bộ như không biết, giành trước một bước, người khác cũng không nói gì được!”
Bởi vì cha trầm mặc ngầm thừa nhận, mẹ liền tiếp tục cố gắng quở trách Trương Phác Ngôn đủ thứ không bằng Trương Phác Ngọc.
“Mẹ đừng nói nữa.” Lý Ý ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn mẹ, ánh mắt chân thật, “Con cảm thấy Phác Ngôn rất tốt, vô cùng tốt.”
Lý Kiến Nghiệp cười lạnh, ánh mắt sắc bén đảo qua vết cào chưa lành trên cằm cùng cần cổ con trai, “Con-thấy-nó-rất-tốt?”
Mẹ nhìn nhìn anh, thở dài một tiếng: “Phác Ngôn mới đầu sau khi vào cửa, cha mẹ cũng là thích nó. Chúng ta làm cha mẹ, chỉ đơn giản hi vọng con của mình sống tốt. Cha mẹ cưới vợ cho con là vì muốn bảo đảm con cuộc sống hài lòng, sự nghiệp như ý, nhưng con xem một chút hiện tại, con với nó, hoặc là ngọt ngào đến chảy nước ra, chính sự cũng đem quăng, hoặc là liền rùm beng đến long trời lỡ đất, xong lại còn ra tay đánh nhau... Con trai, mẹ là thật không nhìn ra người vợ này có điểm nào tốt cả.”
Bọn họ cần con dâu là một con búp bê xinh đẹp, Phác Ngôn không chỉ tính cách độc lập, cũng lại quá có chủ kiến.
Lý Ý chậm rãi đứng lên.
“Mẹ, đầu tiên, có một chuyện quan trọng nhất cũng cơ bản nhất, mẹ đã nói sai rồi —— cưới Phác Ngôn, cũng không phải là cha mẹ cưới vợ, mà là con cưới vợ. Mẹ, cô ấy là Lý phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng, với mẹ đều là giống nhau.” Lời này anh thong thả nói, từng chữ từng chữ, mặt mẹ tái nhợt đi.
Anh cũng không vì vậy mà dừng lại: “Hoặc giả là cha mẹ lại càng coi trọng khả năng cống hiến cho gia tộc của con cùng Phác Ngôn, nhưng điều mà con cùng cô ấy coi trọng nhất, lại là bản thân lẫn nhau. Chuyện cầu hôn nhầm, con sau này nửa lời đều không muốn nghe lại lần nữa.”
Một đời gia chủ cùng gia mẫu Lý gia đồng loạt biến sắc mặt.
Lý Kiến Nghiệp ngay cả tức giận cũng tạm thời quên mất, ánh mắt nhìn về phía con trai, trừ bỏ khiếp sợ cùng thất vọng, còn có một loại mất mát “ngày nay rốt cuộc cũng đến”.
Mà một khắc Lý Ý nhìn như bình tĩnh trầm ổn, trong lòng cũng chịu khổ sở. Cha mẹ không tiếng động khiển trách cùng bất đắc dĩ bất lực, không thể không thoái nhượng, khiến cho anh cảm giác đến cô độc.
Trải qua một thời gian dài anh đều duy trì một loại giả tạo, vờ như làm cánh diều không gió, còn chưa đủ để chống đối lại cha mẹ. Loại giả tạo duy trì giữa anh cùng với cha mẹ này khiến anh có thể tạm thời đẩy ra thứ theo chân quyền lợi địa vị cùng nhau mà đến – cô độc. Cha mẹ cho dù chưa bao giờ cho anh chân chính ý nghĩa làm người bạn đồng hành, nhưng bọn họ ước thúc, ở một trình độ nhất định cũng có thể cho thành một loại bạn đồng hành nào đó.
Mà bây giờ vì Phác Ngôn, anh bóp nát loại giả tạo này.
“Thật xin lỗi.” Trương Phác Ngôn thanh âm trong veo lạnh lùng phá vỡ khoảng trầm lặng tựa hồ ngắn ngủi lại thay đổi cả một triều đại này. Lý Ý cả kinh, quay đầu nhìn lại, quả nhiên cô đang đứng ở cửa thư phòng, tựa hồ đã đứng yên thật lâu. Bàn tay bám vào cánh cửa, khớp xương ngón tay bởi vì dùng sức mà phiếm trắng.
“Con làm phiền một chút ——” cô đẩy cửa đi vào, đi tới trước mặt cha mẹ chồng, “Con cũng không phải là cố ý nghe lén, nhưng nếu nghe được, thì không thể làm bộ như không biết. Làm tổn thương Lý Ý là con không đúng, tính tình không tốt giận dỗi con cũng là có lỗi. Con dâu mà cha mẹ muốn, phải toàn tâm toàn ý giúp đỡ Lý Ý, bản thân chưa đủ tốt, con quả thực là không thích hợp.” Cô chậm rãi nói, vợ chống Lý gia á khẩu không trả lời được. Lý Ý mấy lần há mồm muốn ngắt lời, rồi lại ở dưới vẻ mặt lạnh nhạt đến cực điểm của cô mà lui trở lại.
Trương Phác Ngôn nhận thấy, nghiêng đầu nhìn anh một cái, khẽ mỉm cười, “Đúng rồi, cám ơn anh vừa rồi đã đứng về phía em.”
Nói xong, cô đi ra ngoài, tấm lưng thẳng tắp.
Lý Ý sắc mặt khó coi vô cùng, trầm mặc nhìn cha mẹ một cái, đuổi theo.
Chuyện Phác Ngôn chuyển về nhà mẹ đẻ, không bao lâu cả thành phố liền đều biết.
Tuy đúng là Trương gia tối cưng chiều cô con gái út, nhưng Trương Phác Ngôn cũng là niềm kiêu ngạo của Trương gia, Lý gia như vậy coi thường cô, nhục nhã nhưng là cả nhà Trương gia! Trương tư lệnh cho tới bây giờ đều là tùy tiện mặc kệ chuyện của con gái, nhưng một khi nhúng tay, tuyệt không có đường sống. Lần này ông nổi cơn tam bành, ngày thứ hai đón Phác Ngôn về liền mời tới chiến hữu cũ lúc đầu làm mai mối chứng hôn, sấm vang chớp giật nói muốn Phác Ngôn với Lý Ý li hôn.
Cùng một ngày, xe Lý Ý vừa mới rẽ vào đường riêng của Trương gia đại trạch thì bốn cái bánh xe đồng loạt bị đánh nổ. Lý Ý từ trên xe bước xuống đi bộ, ở cửa đại môn bị vệ binh mang súng thật đạn thật lễ phép mời trở về. Anh một đường xông vào đến phòng khách, mấy người anh trai của Phác Ngôn Phác Ngọc đặc biệt chạy về từ chiến trường biên cương bao vây quanh anh, không nói một lời, hung hăng đánh anh một trận.
Mấy anh vợ đều là xuất thân từ quân đội, trong lòng lại căm tức thay cho em gái, xuống tay độc vô cùng, Lý Ý bị đánh hết sức thê thảm.
Nhưng dù có thảm hơn nữa, anh cũng không rên một tiếng.
Lúc Trương Phác Ngôn từ trên lầu chạy như bay xuống thì Lý Ý đang giơ lên cánh tay ngăn cản một cái ghế đánh tới, gỗ lim đánh vào trên thân thể, một thanh âm rầu rĩ vang lên, nhéo chặt lòng người không thôi. Trương Phác Ngôn dưới chân mềm nhũn, từ mấy bậc thang cuối cùng nhảy xuống, chân đau lảo đảo chạy tới, cả người té nhào vào trên người anh, ôm chặt lấy che chở.
Cô em gái luôn luôn bình tình lại thất thố thành ra như vậy, đám con trai Trương gia dù có lại nhiệt huyết sôi trào cũng biết không ổn, từng người một ngượng ngùng thả xuống vũ khí trong tay, sờ sờ mũi tránh đi ra ngoài.
“Anh thế nào rồi?!” Cô vươn tay lau đi vết máu trên mặt anh, ngón tay run rẩy lạnh lẽo.
Anh nằm ở trong ngực cô, nhắm hai mắt không lên tiếng, Trương Phác Ngôn lại càng nức nở nghẹn ngào: “Lý Ý...?!”
Lý ý mở mắt ra, muốn nói với cô cái gì, lại nhịn không được trước phát ra một tiếng rên rỉ vô cùng đau đớn. Cô lập tức nước mắt như mưa, ôm chặt lấy anh, cúi đầu dán vào trán của anh.
Lý Ý không để ý đến thương tích trên người, phản thủ ôm cô thật chặt.
“Phác Ngôn.....” Anh gian nan mà trân quý gọi tên của cô, dừng lại hồi lâu, chát chát nói: “Đều là anh không tốt.”
Thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng anh chỉ nói ra được câu này.
“Không phải là lỗi của một mình anh.” Trương Phác Ngôn lau nước mắt, cổ họng khàn khàn nói.
Cô lúc này đã tỉnh táo lại đôi chút, dìu anh tựa vào trên ghế sa lon, bắt đầu kiểm tra vết thương.
Chỉ một chút thời gian ngắn này mà tay anh đã sưng phồng lên. Cô cởi khuy, vén lên ống tay áo anh, cùng lúc nghe thấy anh hít vào một hơi, tay cô run rẩy một chút cảm giác cũng không có.
Lý Ý vươn một tay khác kéo lấy cô, “Phác Ngôn” thanh âm của anh thật thấp, vô lực mà gấp gáp, “Người anh muốn cưới, từ đầu tới cuối đều là em.”
Trương Phác Ngôn dưới tay bận bịu “Đêm đó lúc anh hỏi tên Phác Ngọc em cũng có ở đấy. Em nghe được —— Lý Ý, chuyện cho tới bây giờ, em cũng không có ý định truy cứu cái gì, anh cũng không cần phải tốn công giải thích.”
Lý Ý trong chốc lát kinh ngạc, cười khổ, “Cho nên em nghĩ rằng anh thật sự cầu hôn nhầm người? Phác Ngôn, em thật sự nghĩ rằng anh sẽ bị Phác Ngọc lừa gạt được sao?”
Cô giống như không có nghe được lời của anh, bước đầu kiểm tra không có gì đáng ngại, cô cố gắng dìu anh đứng lên: “Thử xem xem có đứng lên được không. Vết thương của anh nhất định phải lập tức đi bệnh viện.”
Lý Ý không thèm để ý chút nào, cầm lấy cánh tay cô đỡ lấy mình, kéo cô lại gần hơn, hỏi: “Phác Ngôn, trong lòng em anh đến cuối cùng là dạng người gì? Lại có... vị trí thế nào?”