Trong động phủ của Trần Họa Y.
Trần Hiểu Phong và tiểu cô nương đang … đan len. Mặc dù ngoài trời đang là nửa đêm nhưng cả hai đều không quan tâm, chỉ tập trung vào tác phẩm của mình. Tiểu Họa Y đang đan một cái khăn nhỏ màu hồng, còn Hiểu Phong lại đang tạo ra một con búp bê nhỏ bằng len. Kỳ lạ là tay nghề của Hiểu Phong thật sự rất cao, còn tiểu Họa Y thì hơi trúc trắc.
Đột nhiên Hiểu Phong biến sắc thả rơi con búp bê xuống đất, phun ra một búng máu. Sắc mặt nó tái nhợt nhưng lại cười lớn:
- Thiên Lam Thư Viện hóa ra còn có một người vô pháp vô thiên như vậy. Ha ha, ha ha ha…
Tiểu cô nương thuần thục đưa cho Hiểu Phong một viên đan dược màu vàng có hương thơm thoang thoảng. Cô bé quan tâm hỏi:
- Bị phát hiện rồi?
- Đúng, bị phát hiện rồi. Trong dự tính thôi, nếu không lộ thì mới là lạ.
Hiểu Phong uống viên đan dược, sắc mặt hồng hào hẳn lên. Nó trầm tư nhắm mắt suy nghĩ. Tiểu Họa Y cũng không làm phiền, im lặng chờ đợi.
- Chúng ta cần thêm thông tin. Tiểu muội, phiền ngươi ngày mai qua gặp tiểu tử Niệm Lam kia một chút. Ta cần biết tất cả về Táng Địa và Túc Lão.
Họa Y gật đầu, tiếp tục hỏi:
- Tại sao lại là muội, chẳng phải ca có tiếp xúc với tiểu tử đó trước rồi sao?
- Đối với nam tử mà nói, độ đề phòng đối với nữ tử, nhất là nữ tử xinh đẹp rất thấp. - Hiểu Phong mỉm cười. - Nhìn thái độ của tiểu Niệm Lam với Miêu Phỉ Nhi, ta thấy tiểu tử này cũng là kiểu người thương hoa tiếc ngọc. Muội sẽ dễ nói chuyện hơn.
- Đàn ông toàn một lũ xấu xa. - Tiểu cô nương trề môi.
Hiểu Phong cười ha ha rời đi, nói vọng lại:
- Cảnh giác với Hạ Khải và Lưu Minh Viễn. Ta không thể nhìn thấu hai bọn hắn. À, Tiêu Thanh sống lại rồi. Đừng hỏi ta lý do, ta cũng không biết.
Tiểu Họa Y cười hì hì, nhảy lên giường đá lẩm bẩm:
- Thật là mệt mà. Hạ Thư gia gia và phụ thân thật xấu, lại bắt ta đi làm mấy chuyện tốn não như này. Cũng may là còn Hiểu Phong ca ca. Hừ hừ, sau này ta lớn, hừ hừ…
Không một ai, kể cả cô bé biết hừ hừ nghĩa là làm gì, chỉ thấy một lát sau từ động phủ vang ra tiếng thở đều đều. Tiểu cô nương vui vẻ chìm vào giấc ngủ. Tiểu Man chậm rãi động đậy, hóa thành một đầu tiểu long bao bọc lấy đồng bọn của mình. Long Tộc không giống Nhân Tộc, họ có thể không cần nghỉ ngơi nên lúc nào nó cũng tự động bảo vệ Tiểu Họa Y.
- Túc Lão, cái tên này thật quen …Cánh cửa Táng Địa khép lại.
Túc Lão chầm chậm đi sâu vào mộ địa, một tay lão cầm đèn lồng kẽo kẹt, một tay cầm một cái xẻng cáu bẩn. Đi được một đoạn, lão ngẩng đầu lên nói:
- Thục Tư, Lam Thần Giáo sẽ đến.
Thanh niên tuấn lãng vừa rồi còn đang ngồi gặm chân gà trên đỉnh Thiên Lam Tháp, nay đã xuất hiện ở Táng Địa. Hắn đứng trước một ngôi mộ trầm tư, quay lưng về phía Túc Lão.
- Thục Tư, ta đã thủ hộ mộ địa bốn trăm tám mươi bảy năm…
- Ta biết, Túc Lão. - Viện Trưởng Thiên Lam Thư Viện, Thục Tư lên tiếng. Hắn ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng trên cao. - Ngài nói xem, chúng ta sống vì cái gì?
Túc Lão không trả lời.
Bốn trăm tám mươi bảy năm trước, lão đã đưa ra một đáp án. Sau đó đồng ý đến thủ hộ Táng Địa âm u này. Bốn trăm tám mươi bảy năm sau, lại đối diện với câu hỏi này, câu trả lời của lão đã không giống như trước nữa.
- Túc Lão, hãy buông bỏ đi thôi. Nàng dù sao cũng là…
- Ngươi câm miệng!
Túc Lão gầm lên. Đèn lồng đung đưa, tiếng cót két ngày càng lớn. Các bia đá xung quanh lần lượt tan vỡ thành bụi mịn, tan ra trong gió. Mặt đất bắt đầu nứt ra từng vết lớn. Tử khí, âm khí lẫn lộn cuồn cuộn khắp nơi. Táng Địa như trở thành địa ngục nhân gian.
Thục Tư vẫn đứng tại chỗ, mặc cho xung quanh có mưa giông bão táp, hắn vẫn vững vàng như cột chống trời. Túc Lão nhìn chằm chằm bóng lưng người trước mắt, rốt cục cũng quay lưng rời đi. Thục Tư thở dài, nói:
- Táng Địa của Thiên Lam Thư Viện vẫn là Táng Địa, vẫn cần người thủ hộ. Miễn là không tổn hại trực tiếp đến Thiên Lam Thư Viện, ngài có thể làm mọi việc mình muốn. Còn nữa, bỏ qua cho Phiến Viên Sơn, dù sao hắn cũng đã trả giá năm mươi năm tuổi thọ.
Bóng dáng Túc Lão biến mất trong bóng đêm mịt mờ, chỉ còn lại âm thanh văng vẳng:
- Thục Tư, cám ơn ngươi…
- Cửu bá bá, Cửu bá bá, mau mở cửa, cứu mạng.
- Gì đó. - Lão Cửu ngái ngủ mở cánh cửa lủng lỗ chỗ của mình. Trong lúc mắt mũi nhập nhèm, lão nhìn thấy Tiêu Thanh thì nhảy dựng lên, đóng sầm cửa lại. - Con mẹ nó, quỷ hiện hồn!
Tiêu Thanh thì nhún vai tỏ vẻ vô tội. Còn Niệm Lam thì dở khóc dở cười. Nó cao giọng nói:
- Tiêu Thanh đại ca chưa chết đâu. Lão nhân gia ngài mau mở cửa, nếu không sẽ có người chết thật đó.
Lão Cửu he hé cửa, nhìn ra ngoài:
- Thật chứ. - Lão nuốt nước bọt. - Tiểu tử thúi, ngươi mà lừa ta thì ta không tha cho ngươi.
- Thật, thật như tấm lòng trong sáng của ta vậy.
- Lòng ngươi thì khác gì lòng bò, trong với chả sáng. - Lão lẩm bẩm. - Ai đang bị thương. Ồ, là tiểu tử Hạ Khải. Sao ta tưởng tên này bất tử nhỉ.
Niệm Lam dẫn Tiêu Thanh về cái ổ của mình. Tiêu Thanh bắt đầu sử dụng lam năng để tự chữa thương. Dù sao cuộc sống ngày trước của nó còn gian khổ hơn thế này nhiều, gãy vài cái xương sườn không là gì. Niệm Lam nhắm mắt ngồi một góc, rất nhanh chìm vào thức địa của mình. Nó ngồi xuống đối diện lão Mặc, nhìn chằm chằm lão.
Lão Mặc mỉm cười hỏi:
- Tại sao ngươi không hỏi ta là ai?
- Lão nhân gia ngài sẽ tự nói cho ta biết, nếu ngài muốn. Ngài không muốn nói hoặc cố ý nói sai thì ta cũng không có cách nào.
Lão Mặc nhếch mép, âm thần cảm thán đứa trẻ thông minh. Nó cố ý không hỏi, lại để mình phải tự mở miệng. Như vậy trên công phu miệng lưỡi lão đã thua nó một bậc.
- Vì sao bây giờ ngươi mới hỏi ta chuyện này?
- Lúc ở Táng Địa còn có Quỷ Sư. Hắn dù sao cũng là người ngoài, ta không thể tin tưởng hắn, ta đoán lão nhân gia ngài cũng vậy.
Lão Mặc gật đầu, nói:
- Ta nói ta chỉ là một người bình thường, có chút thực lực. Thấy chuyện bất bình nên ra tay tương trợ. Ngươi có tin không?
- Tin. - Ngoài dự đoán của lão, Niệm Lam rất nhanh gật đầu. - Ta đương nhiên tin, vì ngoài niềm tin ra ta đâu còn gì nữa. Nhưng một người qua đường lại lấy mắt mình gắn vào cho ta, có hơi quá không?
- Vì sao ngươi cho rằng con mắt đó là ta gắn cho ngươi?
- Lão nhân gia ngài mất một bên mắt, tròng mắt lại còn đen như vậy. Thật rất dễ nhận ra. - Niệm Lam nhún vai giải thích. - Dù sao cũng là ta đoán thôi.
Lão Mặc không trả lời. Niệm Lam thì lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Con mắt kỳ lạ của nó cũng là nó đoán thật. Nếu là do lão Mặc gắn cho nó, vậy tạm thời nó an toàn. Nếu không phải con mắt của lão, vậy chỉ sợ mục đích lão xuất hiện chính là vì con mắt này. Hiện tại nó đang rất yếu, không hề có sức chống cự, và quan trọng là nó không tin lão.
- Ngươi nghĩ sao cũng được, ít ra ta cũng sẽ không hại ngươi. - Lão Mặc ậm ừ một lát rồi lên tiếng. - Ta sẽ trợ giúp ngươi tu luyện, ngươi sẽ giúp ta tái tạo lại thân thể. Thế nào?
- Thành giao!
- Thành giao!
Một lát sau Hạ Khải vác khiên quỷ bước vào. Nhìn qua nó đã ổn hơn nhưng vẫn rất yếu. Lão Cửu ló đầu vào, cười hề hề ngồi một bên.
- Niệm Lam tiểu đệ, đệ nói trước đi. - Tiêu Thanh mở mắt, đã khỏe khoắn trở lại. Về mặt thể chất, Tiêu Thanh tỏ ra hoàn toàn vượt trội so với Hạ Khải.
- Đệ đang sắp xếp lại mọi chuyện một chút. - Niệm Lam trầm tư. Nó cũng không đuổi lão Cửu ra ngoài. Đối với nó lão Cửu có thể coi là người nhà. Với lại nó còn chuyện cần hỏi lão - Cửu bá bá, làm phiền ngài nói một chút về Táng Địa cho chúng ta.
Lão Cửu nghe nói về Táng Địa thì cũng không ngạc nhiên, vì rõ ràng Tiêu Thanh đã bị dịch chuyển tới đó. Lão e hèm một tiếng rồi bắt đầu kể:
- Táng Địa là một trong những khu vực lớn nhất của Thiên Lam Thư Viện. Tên như ý nghĩa, là nơi mai táng những người tử vong tại đây. Lý do thì nhiều lắm, làm nhiệm vụ chết, đột phá chết, bị ám hại chết, bị ngã chết…
- Gì, bị ngã chết? - Tiêu Thanh ngạc nhiên hỏi.
- Đúng vậy, là ngã chết. - Lão Cửu hồ hởi trả lời. - Chuyện kể rằng hơn nghìn năm trước, có một tu luyện giả mới Nhất Lam tuyên bố đã sáng tạo ra một loại phương pháp mà Nhất Lam cũng có thể bay được. Sau đó hắn ngã chết…
- Cửu bá bá!
- À, ừm. E hèm. Quay lại vấn đề chính. - Lão Cửu cười hề hề, tiếp tục nói. - Táng Địa từ ngày thành lập đã âm u tử khí, âm khí, oán khí. Tóm lại tất tần tật các loại hỗn loạn nhất đều dồn về đó. Chính vì thế những người trông coi lâu dài đều bị ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần. Họ không sớm thì muộn cũng trở thành một ngôi mộ trong đó. Vì vậy không có ai nguyện ý trông coi nơi này.
- Cho đến khoảng năm trăm trước, Túc Lão được Viện Trưởng mời về. Túc Lão là một người vô cùng cổ quái, nhưng lại rất mạnh. Nghe đồn sức mạnh của lão còn hơn cả Viện Trưởng. Lão đồng ý trở thành người thủ mộ, với điều kiện Táng Địa phải có nguyên tắc, và nguyên tắc là do lão đặt ra. Ai không tuân thủ sẽ phải hứng chịu trừng phạt. Cụ thể là Túc Lão sẽ chôn sống luôn người đó. Đương nhiên những người từng bị chôn chưa từng ai có thể trở ra cả. Trừ ngươi.
Lão Cửu dừng lại, liếc nhìn Tiêu Thanh. Trường hợp tiểu tử này là lần đầu tiên lão nghe nói, vì vậy mới vừa rồi mới sợ hãi như vậy.
- Túc Lão đã nói ra cái gì, đó chính là nguyên tắc. Lão cũng không phải là lão sư của Thư Viện. Chính xác hơn là một khách khanh được Viện Trưởng mời tới. Vị lão nhân này tính ra cũng an phận. Từ lúc đến Thiên Lam Thư Viện tới giờ cũng chưa rời khỏi Táng Địa lần nào. Có điều lão sư và đệ tử ở đây bị lão chôn mất vài người rồi. Mạnh đến mấy vào Táng Địa vẫn không phải là đối thủ của lão, bị chôn tất. Chỗ này trong Thiên Lam Thư Viện đơn giản chính là cấm địa.