Vũ Khắc ngay lúc đó cũng xuất hiện bên cạnh Hàn Liễu, vẫn một vẻ mặt lạnh lùng nghiêm khắc nhưng trên trán lại lấm tấm mồ hôi, thầm nghĩ: “Con mẹ nó, nguy hiểm quá. Sơ sẩy chút là thua rồi.”
Hiểu Phong mặc dù thua nhưng vẫn một dáng vẻ bất cần đời và điệu cười quen thuộc, có điều nó cũng thầm hô may mắn: “Con mẹ nó, nguy hiểm quá. Sơ sẩy chút là thắng rồi.”
Hàn Liễu nhìn vẻ mặt vui vẻ của tiểu tử này cũng tắt tiếng, theo lý mà nói Thiên Lam Thư Viện chỉ chấp nhận người thắng cuộc. Nhưng, ừm, là bọn họ nói một đằng làm một nẻo. Nhẽ ra đối thủ của Hiểu Phong là Lam Huyễn Nhân, nhưng Vũ Khắc mới chính là tướng quân đối chiến với tiểu tử này trong trận đấu vừa rồi. Lam Huyễn Nhân vẫn chưa thể bắt chước được tâm trí của con người, chẳng qua là họ muốn Hiểu Phong cố gắng hết sức mà thôi. Trường hợp này sẽ châm chước. Hàn Liễu trầm giọng nói:
- Trần Hiểu Phong, ngươi đã thua.
- Lão sư, đệ tử đã cố hết sức rồi. Thua rồi thì thôi vậy. - Hiểu Phong cười hề hề, nhún vai nói.
“Ta, con mẹ nó, đừng nói nó nhận ra nhé.” - Vũ Khắc thầm nghĩ, nghi hoặc đánh giá vị tướng quân thiên tài trước mắt. Hắn không chỉ là một tu luyện giả cao thâm. Ít ai biết được trước đây rất lâu hắn cũng là một tướng quân Nhân Tộc, từng là một trong những tướng quân uy quyền nhất chỉ dưới đại nguyên soái. Và cũng chính hắn là một trong những người đã sáng tạo ra Huyễn Sa Bàn sau khi trải qua quá nhiều đau thương mất mát. Rất lâu hắn chưa cầm quân nên có hơi lụt nghề, nhưng mọi thứ trong Huyễn Sa Bàn đều rất quen thuộc, có lợi cho hắn rất lớn. Vậy mà tiểu tử này không những có thể phát triển doanh trại, huấn luyện quân số nhanh ngang ngửa với hắn, lại còn có thể chỉ thua một chút.
- Hiểu Phong, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi? - Vũ Khắc hỏi, đồng thời tay hắn bí mật bắn ra một luồng sáng nhỏ vào người Hiểu Phong điều tra tuổi xương. (Giống với cách mà thần bí nhân đã từng làm với Cẩu Tử).
- Lão sư, mười lăm ngày nữa ta sẽ vừa tròn tám tuổi. Ta tưởng thông tin này Thiên Lam Thư Viện đã nắm được?
- Ta biết, nhưng ta vẫn còn nghi ngờ, vì kinh nghiệm trận mạc tuyệt đối không thể không tôi luyện trong máu và sắt. Ở ngươi ta nhìn thấy quá nhiều điểm mà lẽ ra tầm tuổi này ngươi không thể có. - Luồng sáng quay trở lại tay hắn. Vũ Khắc nhíu mày, xác thực tiểu tử này thật sự còn chưa tới tám tuổi. - Huyễn Sa Bàn dù sao cũng chỉ là một ảo ảnh. Nhìn cách ngươi chiến đấu, ta thấy được ngươi thật sự là một tướng quân thân kinh bách chiến. Thật kỳ lạ.
- Trước đây không có, không có nghĩa là sau này cũng không có. - Hiểu Phong quay đầu định rời đi. - Dù sao ta cũng đã thua. Hai vị lão sư, cáo từ.
- Khoan đã - Hàn Liễu vội vã chen vào. - Đúng là ngươi đã thua. Nhưng xét về khả năng ngươi thể hiện ra là độc nhất vô nhị, chưa từng có tiền lệ. Vì vậy ngươi là một ngoại lệ, chúng ta quyết định vẫn sẽ chấp nhận tư cách của ngươi. Chúc mừng ngươi đã tấn cấp thành công, đến ngồi cạnh chúng ta.
Hiểu Phong giả vờ ngạc nhiên nhìn hai vị lão sư, ngơ ngác hỏi:
- Thật sao, lão sư thật sự chấp nhận cho đệ tử qua cửa. Vậy còn thử thách cá nhân nữa thì sao? Đệ tử vẫn phải đánh với Lam Huyễn Nhân nữa chứ?
- Không cần thiết.
Hàn Liễu phất tay, Lam Huyễn Nhân biến thành Hiểu Phong vừa rồi không một chút biểu hiện vỡ nát ra nhiều mảnh. Một đòn này làm tròng mắt Hạ Khải co rụt lại. Tiểu cô nương Trần Họa Y hơi nhíu mày. Hiểu Phong hít một hơi, thầm nghĩ: “Thật đáng sợ, ta không hề cảm nhận được một đòn tấn công nào rõ ràng. Đây là thực lực chân chính của một cao thủ.”
- Tạm thời ngươi hãy ngồi xuống đây. - Hàn lão sư coi như không nhìn thấy biểu hiện của những đệ tử mới, chỉ vào một cái ghế trống cạnh mình.
Hiểu Phong cúi người cảm ơn, trong lòng lại cười trộm không ngừng. Kết quả này đối với nó không hề bất ngờ, mọi thứ nó thể hiện ra chỉ là làm màu một chút. Thật ra ngay từ đầu nó đã nhận ra tướng quân bên kia không phải là một ‘nó’ khác. Đơn giản vì phong cách chiến đấu khác nhau hoàn toàn. Hiểu Phong thong thả ngồi xuống ghế, gật đầu chào Hạ Khải và Họa Y. Bây giờ đã tấn cấp thành công, nhiệm vụ mà hoàng thượng giao cho nó cũng nên cân nhắc bắt đầu.
Hàn Liễu lại mở quyển sổ màu lam, từng dòng chữ nghiêng nghiêng tiếp tục xuất hiện:
- Trần Hiểu Phong: Khả năng phòng thủ:?. Sức tấn công:?. Vũ Khí: Quạt, có khả năng cường hóa tâm trí, rất hữu ích khi cầm quân. Đặc biệt: Khả năng phân tâm đa dụng độc nhất vô nhị, có thể trở thành đại nguyên soái trong tương lai. Tiền đồ: Không thể hạn lượng. Tấn cấp Nhất Lam Khí Tu: thành công!
- Lần tấn cấp năm nay thật là đã con mắt mà, toàn là thiên tài biến thái trăm ngàn năm có một. - Lão Cửu xoa xoa tay, cười hề hề. - Tiểu tử, ngươi may mắn đó.
Niệm Lam gật đầu, cho dù là bất cứ người nào ở đây cũng đều vô cùng lợi hại. Điều quan trọng nhất là tất cả đều xêm xêm tuổi nó mà thôi. Hằng đêm, mỗi khi không ngủ được, nó lại lấy quyển sách ‘Lam, Tu Luyện Giả Cơ Sở’ ra xem. Ngoài sợi dây chuyền Lệ Lam thỉnh thoảng lại phát sáng một chút thì quyển sách này là vật ngoại thân duy nhất của nó.
Niệm Lam xem nhiều đến nỗi đã thuộc nằm lòng. Đôi khi nó lại muốn thử tu luyện một chút, nhưng ám ảnh từ cơn ác mộng với thần bí nhân áo đen kia, cùng với tỷ lệ tử vong quá cao lại làm nó sợ hãi. Cứ mỗi lần như vậy nó lại tự trách mình vô dụng, lâu dần nó cũng chai lỳ, bỏ qua hoàn toàn mong muốn trở thành tu luyện giả của mình. Nó nghĩ chỉ cần an phận sống, sau này lớn lên nó sẽ thay thế lão Cửu, tiếp tục phục vụ cho nơi này.
- Tiểu tử, nghĩ gì mà đần mặt ra thế. Có một người tiếp theo ra rồi kìa.
Niệm Lam giật mình ngẩng đầu lên. Xuất hiện trước mắt nó là tiểu cô nương toàn thân đồ đen, mạng che mặt cũng đen nốt, Miêu Phỉ Nhi.
Tây Đình,
Miêu Phí Hàn một tay cầm chén trà nghi ngút khói, một tay đang mở một quyển sổ nhỏ xem xét. Trên quyển sổ là một dãy thông tin về các quan lại trong triều. Một số cái tên đã bị gạch đi, lại có một số cái tên có dấu ‘X’ phía trước.
- Chủ nhân, Lang Nha đã hoàn thành nhiệm vụ. Phạm nhân Tô Minh, thực lực Nhất Lam Khí Tu, đã chết.
Tiểu Vi Tử tiến vào, quỳ một chân xuống bẩm bảo. Trải qua Huyết Án Tây Phong Lĩnh và cái chết của Lý Vân Nhiên, hắn đã trưởng thành rất nhiều. Không chỉ ở tâm tính mà còn cả sức mạnh. Hiện tại hắn đã sắp đột phá Nhị Lam, tiến cấp Tam Lam.
- Tốt, đứng lên đi.
Miêu Phí Hàn cười cười nói. Trong Tam Lão của Tây Đình, ai cũng có lực lượng tử sĩ riêng của bản thân. Hạ Tử Viên của Hạ Gia có Tuyết Vũ Đoàn, Lưu Văn có Phần Thiên Đội, còn hắn có Huyết Lang. Người ngoài chỉ biết Tây Đình có một đội quân máu lạnh Tây Đình Pháp, còn thực sự cấu thành nên Tây Đình Pháp chính là ba đội quân trên của Tam Lão hợp lại. Mang tiếng là cùng một đội nhưng va chạm giữa ba bên luôn âm thầm diễn ra, giữ một thế cân bằng rất vi diệu.
Huyết Lang của Miêu Phí Hàn có chút đặc biệt, người đứng đầu nắm giữ danh hiệu Huyết Lang, còn lại đều không có danh hiệu riêng. Chỉ khi nào có một khả năng đặc biệt, sẽ được ban danh hiệu, ví dụ như Lang Nha. Danh hiệu trong Huyết Lang tuyệt đối không nhiều, vì vậy người có được danh hiệu này phải là người cực kỳ đặc biệt, nếu không có thực lực cực mạnh thì cũng phải có tiềm năng phát triển thật lớn.
Cho dù là Tuyết Vũ Đoàn, Phần Thiên Đội hay Huyết Lang thì thành viên chủ yếu đều đến từ những đứa trẻ mồ côi. Trong Phi Thiên Thần Thành phi thường phồn hoa, nhưng dân chúng trong thành ít ai biết rằng Nhân Tộc bên ngoài rất khổ sở. Trừ những tòa thành lớn thì còn tồn tại rất nhiều thôn trang rải rác khắp nơi. Yêu Tộc, dã thú, thậm chí là những tên sơn tặc cướp, hiếp, giết, ăn thịt người là chuyện thường như cơm bữa. Quân đội Nhân Tộc cần phải trấn giữ biên giới, thu phục các bộ lạc nhỏ, vì vậy nhiệm vụ truy quét, giữ gìn trật tự trong lãnh địa rơi vào đầu Tây Đình Pháp. Hoàng đế cũng rất thoải mái lợi dụng họ, họ thì lại có nơi để luyện quân, cứ như vậy cả hai đều vui vẻ.
Miêu Phỉ Nhi là một đứa trẻ được Tiểu Vi Tử phát hiện ra trong một lần thi hành nhiệm vụ. Lần đó hắn nhận lệnh giết một tên sơn tặc trại chủ trên núi, gần với địa phận của Tuyệt Vọng Sâm Lâm. Nhóm sơn tặc này tuy chỉ có vài chục người nhưng rất hung ác, thường xuyên cướp bóc, giết người. Nhưng chúng lại rất khôn ngoan, đi lại nhanh như gió, có thể né tránh được quân đội truy sát. Nguyên nhân là tên trại chủ không hiểu vì lý do gì được vài tên Yêu Tộc họ chuột trợ giúp, và bản thân hắn cũng là một Nhị Lam Khí Tu hàng thật giá thật. Mỗi lần Lưu Nguyên Soái phái quân đi tiêu diệt chúng đều bị chúng chạy mất, trốn ở chỗ nào không rõ. Quân đội tìm kiếm không có kết quả đành rút về, bọn chúng lại xuất hiện. Vạn bất đắc dĩ, đại quân vùng biên giới không thể điều quá nhiều quân lực, đành phải gửi thư về Thần Thành.
Tiểu Vi Tử nhận lệnh cùng sáu người nữa giết tên trại chủ, thuận tay giải quyết nhóm sơn tặc này. Tiểu Vi Tử còn nhớ rất rõ tối hôm đó, hắn và đồng bọn đã tiêu diệt được ba tên Thử Tộc hỗ trợ đám sơn tặc. Tiểu Vi Tử một kiếm chém rớt một tay của tên trại chủ, phế đi thực lực tu luyện giả, đá hắn ngã ra đất. Liền sau đó trong bóng tối, một tiểu cô nương gầy còm ốm yếu, hai tay hai chân bị xích, lạnh lùng lao ra, một dao đâm xuyên tim tên sơn tặc.
Cô bé mặc bộ quần áo rách nát, thủng khắp nơi, mái tóc dài xơ cứng rối tung, che khuất hơn nửa khuôn mặt nhem nhuốc bẩn thỉu, chỉ hở ra đôi mắt. Ánh mắt cô bé không có một chút trong sáng ngay thơ nào, chỉ còn đầy hận thù. Tiểu cô nương rút dao ra rồi lại đâm vào, liên tục cho đến khi thở hổn hển, không thể đâm được nữa. Tên trại chủ lúc đó ngoài vết kiếm của Tiểu Vi Tử thì chịu thêm mười tám nhát đâm. Trên mặt, trên cổ, trên ngực… toàn là lỗ máu. Cô bé vẫn còn chưa phát tiết đủ, ném chủy thủ qua một bên, nhào xuống người hắn mà cắn xé. Ánh mắt hung tàn như dã thú đó, cả đời này Tiểu Vy Tử cũng không thể quên.
Tiểu cô nương tiếp tục cắn đến khi ngất đi, được Tiểu Vy Tử đưa về Phi Thiên Thần Thành chăm sóc. Chỉ có điều cô bé từ sau khi tỉnh lại không chịu ăn uống, ánh mắt vô hồn. Hết cách, hắn đưa cô bé đến Tây Đình nhờ người chữa trị. Thầy thuốc của Tây Đình là một vị dược sư rất nổi tiếng, gọi là Lê Đại Phu. Lê Đại Phu sau khi khám bệnh cho cô bé liền lập tức sai người báo tin cho Miêu Phí Hàn. Còn nhớ khi Miêu Phí Hàn vội vã đến nơi, nhìn thấy cô bé đã cười rất lớn. Sau đó, tiểu cô nương được ban tên, gọi là Miêu Phỉ Nhi, và ngay lập tức có được danh hiệu mà mọi thành viên Huyết Lang đều thèm muốn: Lang Nha!