Từ Nam Hải trở về, Trì Thuỷ Mặc cũng không để Tô Diêu đi làm. Chẳng qua là trong ánh mắt nghiến răng ngiến lợi của Từ Hoãn lại đem giai nhân đóng gói đến nước Mỹ.
Ban đầu Đại Thần lấy lý do: anh đi công tác, thuận tiện đi tìm nhà thiết kế áo cưới chuyên nghiệp cho em, ý kiến của em dĩ nhiên là rất quan trọng.
Tô Diêu nghĩ thầm, từ kiểu dáng đến cắt may đến chọn lựa chất liệu, lại thêm phải mặc thử xem như thế nào cho nên hớn hở gật đầu.
Huống chi đối với Tô Diêu từ nhỏ đến lớn bởi vì chủ nghĩa yêu nước mãnh liệt mà chẳng bao giờ bước ra khỏi biên giới nửa bước, ra nước ngoài thật khiến cho nàng cảm thấy hứng thú. Dĩ nhiên chủ yếu chính là — Tô Diêu lười a, không phải không có cơ hội ra nước ngoài, chỉ là nghe nói làm hộ chiếu nhiều thủ tục nhức đầu gay gắt, cho nên dứt khoát làm tổ tại tổ quốc mẫu thân.
Lần này có Trì Thuỷ Mặc an bài hết thảy, cô dĩ nhiên mừng rỡ đi theo hắn thưởng thức cảnh đẹp nước Mỹ.
Chẳng qua là không nghĩ tới, thiên tính vạn tính, lại không ngờ đến chuyện Đại Thần mời nhà thiết kế ở cách Washington nơi Đại Thần đến công tác, nhưng lại gần một ngôi nhà ở tận Florida. Trong nhà có một đôi vợ chồng trung niên khí chất xuất chúng.
Cha mẹ của Đại Thần.
Thời điểm Trì Thuỷ Mặc giới thiệu hai bên với nhau, trong đầu Tô Diêu chỉ còn bốn chữ:
Tiền trảm hậu tấu!
Trì Thuỷ Mặc thật âm hiểm.
Đáng thương cho nàng là người khá thoải mái, nếu biết trước sẽ gặp cha mẹ Đại Thần thì sẽ không mặc quần jeans áo sơ mi như thế này —— Tô Diêu ngăn không được trong lòng nước mắt chảy quanh T_T
Nhưng đã đến rồi — vợ xấu cũng muốn gặp cha mẹ chồng. Huống chi mình cũng không tính là xấu.
Trì mẫu mỉm cười nhìn cô gái con mang về.
Từ kinh ngạc lúc mới gặp gỡ, đến khẩn trương luống cuống, rồi trò chuyện tự nhiên. Mặc dù không có vẻ ngoài xinh đẹp hay quần áo sang trọng, nhưng là toàn thân phát ra một phong thái không thể quên.
Dưới lớp quần áo bình thường, trên người lại có chút dẻo dai tinh tế. Trì mẫu nhìn quen những thiên kim tiểu thư thoáng cái đã hiểu vì sao con mình chọn nàng.
Đó là một cô bé thật tình.
Ánh mắt giống Trì Thuỷ Mặc như đúc nhìn chiếc nhẫn trên tay phải Tô Diêu, trong bụng hiểu rõ, nhìn lại bộ dạng chu đáo của con, Trì mẫu cười thầm, tiểu tử này cũng giống như nam nhân bình thường. Nhìn lại Tô Diêu cũng không vì được cưng chiều mà sinh kiêu ngạo, đối với sự che chở của Trì Thuỷ Mặc cũng không cảm thấy là điều đương nhiên, động tác mỉm cười không lệ thuộc vào sự quan tâm của Trì Thuỷ Mặc.
Cho nên Trì mẫu đối với cô con dâu này vô cùng hài lòng.
Thiện ý của Trì mẫu Tô Diêu cũng đón nhận được. Nhưng cũng chỉ nới lỏng một nửa sức lực. Một nửa sức lực còn lại vẫn còn nguy hiểm, nguyên nhân là ——- đôi mắt quét nhẹ, Trì phụ vẫn là vẻ mặt nghiêm túc đang đánh giá mình.
Tô Diêu đến ngày hôm nay mới biết được thì ra Trì Thuỷ Mặc không chỉ sự nghiệp thành công, sản nghiệp trong nhà cũng giàu có như vậy —– khó trách, có thể vung tiền như rác trong game.
Tô Diêu cũng biết, trong lòng những thế hệ trước thì môn đăng hộ đối vẫn là quan niệm thâm căn cố đế. Cho nên nhìn Trì phụ chân mày vẫn nhíu, trong lòng mình cũng lo lắng. Sợ vị cha chồng này tương lai sẽ bất mãn đối với mình.
Nhưng trong long lo lắng —— không có nghĩa là tự ti.
Lo lắng này thăng hoa đến cảnh giới tối cao khi Trì phụ đề nghị một mình cùng Tô Diêu hàn huyên đôi chút.
Trì Thuỷ Mặc cũng chú ý tới vẻ mặt Trì phụ cùng Tô Diêu nhỏ bé bất an. Cho nên nắm chặt tay Tô Diêu bên người, không bỏ ra, hi vọng đem chuyện hàn huyên chuyển sang nơi khác.
Trì phụ bất mãn nói “Còn không đi hộ mẹ nấu cơm? Làm sao, sợ ta ăn mất vợ của ngươi?”
Trì Thuỷ Mặc nhíu chặt lông màu, phụ thân hôm nay nghiêm nghị khác thường. Mở miệng định nói, nhưng cảm giác được Tô Diêu tay ôn nhu xoa vai mình: “Đi giúp dì nấu cơm đi, em cùng bác hàn huyên một chút”
Nhìn lại Trì phụ, Trì Thuỷ Mặc đành phải đứng lên, đi tới phòng bếp giúp Trì mẫu nấu cơm.
Mặc dù Trì gia có thể thuê một giúp việc dễ dàng, nhưng Trì phụ Trì mẫu đến Mỹ định cư, bởi vì muốn hưởng thụ cuộc sống tuổi già, nên chuyện gì hai vợ chồng cũng đều tự làm lấy. Hơn nữa nấu cơm cho gia đình là chuyện nhỏ, những việc Trì mẫu đang làm hoàn toàn là một cách hưởng thụ của tuổi già.
Nhìn thấy con trai thỉnh thoảng liếc nhìn về phía hai người đang ngồi trong phòng khách ——– Trì phụ đang nói gì đó, Tô Diêu gật đầu. Thỉnh thoảng mở miệng nói đôi lời.
Thấy con căng thẳng quá mức không khỏi buồn cười: ”Con còn không biết ba con, mặt lạnh tim nóng. Mẹ thấy cô bé đó rất dễ chịu. Ba con sẽ rất hài lòng.”
Trì Thuỷ Mặc cười cười không nói.
Lão đầu tử chính là mặt lạnh tim nóng ——– nhưng lại vô cùng soi mói.
Trì Đại Thần cảm thấy không nắm chắc. Nghĩ tới phụ thân vẫn không thả lỏng khuôn mặt, không dám chắn Trì phụ có hài lòng với con dâu hay không.
Chợt nghĩ đến, không hài lòng thì sao? Hôn lễ của hắn và Tô Diêu chắc chắn cử hành đúng ngày. Cho nên cười thoải mái, xoay người chuyên tâm giúp Trì mẫu rửa rau.
Bên này mái hiên.
Trì phụ đối với cô con dâu Tô Diêu này có hài lòng hay không?
Xác định con trai không đưa mắt liếc nhìn về phía phòng khách nữa, Trì phụ lập tức thả lỏng mặt. (ông bố này quá thâm, đúng là bố nào con nấy)
Hài lòng, sao lại không hài lòng?
Không nói đến việc mới vừa rồi hỏi bừa Tô Diêu mấy vấn đề, có biết chơi cờ vây hay không, có hiểu về trà đạo không, có xem văn học cổ điển không… vấn đề nào Tô Diêu cũng trả lời “Có”, “Hiểu một chút”, “Thường xuyên xem”. Chỉ cần nhìn thấy con trai lộ ra vẻ mặt có khó thấy được kia, Trì phụ cực kỳ hài lòng.
“Ta có nghe nói công ty dưới quyền của Thuỷ Mặc đang phát triển một trò chơi, cô là người sáng lập?”
Tô Diêu có chút kinh ngạc, sau đó lại cũng sáng tỏ, Trì Thuỷ Mặc có bản lĩnh mua bản quyền, Trì phụ biết được những việc này cũng không có gì là khó. Cho nên cười nói: “Không thể gọi là người sáng lập, chẳng qua là anh ấy dùng sách của cháu làm nguyên mẫu thôi.”
Trì phụ cười gật đầu. trò chơi kia ông đã thấy hình ảnh ban đầu từ phòng phát triển. Lấy con mắt thương nhân chuyên nghiệp mà nói, có rất nhiều tương lai.
Tung hoành thương trường bao nhiêu năm, Trì phụ đối với vấn đề “môn đăng hộ đối” mà Tô Diêu lo lắng không bao giờ đồng ý.
Hôn nhân là trải qua những ngày khó khăn, hai người có thể sống chung mới là quan trọng. Dùng tiền và bối cảnh gia đình để chống đỡ chỉ có thể xem là giao dịch.
Nhưng ông là người sáng suốt.
Cho nên ——— đối với cô con dâu làm cho con trai lộ ra vẻ mặt giống con người, hài lòng; hướng về phía cô con dâu có tài, hài lòng; với cô con dâu có cùng sở thích với mình, càng thêm hài lòng.
Cho nên Trì phụ đứng lên, mang Tô Diêu ra sảnh bên cạnh phòng khách: “Lại đây, chơi với ông già này một ván cờ.”
Tô Diêu vừa mới ngồi xuống đối diện, Trì phụ đột nhiên mở miệng nói: “Nha đầu, ngươi phải giúp ông già này ta.”
Tô Diêu chớp mắt mấy cái.
Lúc ăn cơm, Trì Thủy Mặc không hỏi Tô Diêu mới vừa rồi cùng Trì phụ nói cái gì, chẳng qua thấy vẻ mặt nàng hơi bất an nên không ngừng gắp thức ăn cho nàng để an ủi. Tô Diêu nhìn hắn cười cười. Trì Thủy Mặc sao lại không phát hiện ra trong đôi mắt mình thích nhất kia đang che dấu cái gì.
Đang nghĩ không biết Trì phụ vừa rồi nói cái gì để cho Tô Diêu như vậy, đã nghe Trì phụ nghiêm nghị nói: “Khó mới có dịp về nhà, lúc ăn cơm cũng không hỏi xem mẹ con nấu cơm có khổ cực không, chỉ gắp thức ăn cho bạn gái, con ở trong nước mấy năm nay học được cái gì, trong mắt rốt cuộc còn có trưởng bối hay không ?”
Trì Thủy Mặc vì Trì phụ đột nhiên nổi giận mà cau mày.
Tô Diêu vội vàng khuyên giải nói: “Thúc thúc, người đừng nóng giận, Thủy Mặc thấy cháu bị lệch múi giờ hai ngày nay chưa có nghỉ ngơi tốt, lúc này mới lo lắng một chút.”
Lại quay sang nói với Trì Thủy Mặc: “Anh đừng lo lắng nữa, nhanh ăn cơm đi.”
Trì phụ hừ nói: ”Còn trẻ như vậy mà thân thể không được tốt, lệch một giờ cũng không chịu được.”
Trì mẫu cũng vì Trì phụ khác với ngày thường cau mày: “Ông hôm nay làm sao vậy? Thời mãn kinh sao? Lớn như vậy rồi còn tức giận. Còn không mau ăn cơm.”
Không nhìn thấy cô bé kia mặt mũi trắng bệch, còn nói như vậy.
Trì Thủy Mặc nắm chặt tay Tô Diêu dưới mặt bàn, tay lạnh như băng, quay sang nói với Trì phụ: “Ba bất mãn cái gì sao?”
Tô Diêu túm tay của hắn: “Thủy Mặc.” Lại bị tay của hắn cầm càng chặt.
Trì phụ cũng rất trực tiếp: “Ta muốn nói ta bất mãn cô con dâu này.”
Trì mẫu lên tiếng nói: “Trì Chính Nghiễn.”
Ông già này sao càng già càng không đáng yêu?
Trì Thủy Mặc lạnh nhạt nói: “Ba, ba có hài lòng hay không cũng được, Tô Diêu vẫn là vợ của con.”
Dứt lời liền kéo Tô Diêu đứng lên: “Chúng con về phòng trước. Hai người cứ từ từ ăn.”
Trì phụ lớn tiếng nói: “Ngồi xuống cho ta.”
Tô Diêu vội vàng kéo Trì Thuỷ Mặc đang muốn xoay đi.
Trì Thuỷ Mặc không nói, cùng Trì phụ nhìn nhau.
Trì phụ nói: “Ta không đồng ý.”
Trì Thuỷ Mặc cũng nói: “Đó là ý của ba.”
Trì phụ nói: “Ý của con là không phải cô gái ấy thì không lập gia đình?”
Trì Thuỷ Mặc con ngươi trong trẻo lạnh lùng loé lên: “Đúng. Con chỉ muốn lấy một mình cô ấy.”
Tô Diêu cúi đầu nhìn Trì Thuỷ Mặc cầm chặt tay mình mà thầm thở dài ——- nhận lời càng động lòng người —— đợi lát nữa trừng phạt đoán chừng còn lạnh người hơn.
Nhưng vẫn ngăn không được kích động cùng vui mừng như điên trong lòng.
Trì phụ vẻ mặt chợt buông lỏng, lộ ra nụ cười khiến cho Trì Thủy Mặc có chút khó hiểu, nói: “Ta nói ta không đồng ý.”
Trì Thủy Mặc bắt đầu không kiên nhẫn: “Con nói, đó là chuyện của ba…”
Lời còn chưa dứt chỉ nghe Trì phụ tiếp tục nói: “Ta không đồng ý các con kết hôn trễ như vậy! Như vậy thì đến khi nào ta mới có thể ôm cháu nội? Các con tất cả cũng trưởng thành, nên kết hôn sớm đi.”
“…”
“Như vậy chờ áo cưới xong là kết hôn rồi trở về nước.”
Tô Diêu gương mặt có chút hồng —— áo cưới làm xong là kết hôn luôn? Có chút xấu hổ nói: “Thúc thúc…”
Trì phụ bản mặt: “Gọi ta là gì?”
Tô Diêu cắn cắn môi, một hồi lâu nhẹ giọng hô câu: “Ba.”
Trì phụ được gọi một câu “ba” mặt mày hớn hở: “Ôi chao, như thế còn được. Tốt lắm tốt lắm, mau ăn cơm đi.”
Vừa thúc giục hai người ngồi xuống, vừa nhìn thấy tay phải Tô Diêu quay sang bất mãn nói với con trai : “Con bình thường không phải rất hào phóng sao? Làm sao mua cho Tô Tô một cái nhẫn kim cương nhỏ như vậy? Chẳng lẽ công ty gần đây làm ăn thua lỗ?”
Cân nhắc đến việc chính mình bị cha cùng bạn gái tính toán, Trì Đại Thần nói: “Để ba thất vọng rồi, doanh thu quý trước tăng phần trăm… hai người cứ từ từ ăn.”
Vừa nói vừa quay sang Tô Diêu, vẻ mặt tự tiếu phi tiếu nhìn Tô Diêu giật mình một cái: báo ứng tới rồi…
“Em, theo anh lên lầu.”
Đưa mắt nhìn thân ảnh con trai và con dâu biến mất ở cầu thang, Trì mẫu trách giận nói: “Lão già nhà ông, chỉ giỏi đùa vớ vẩn, thật là bị ông hù dọa đến đau tim.”
Trì phụ cười đắc ý.
Cái tiểu tử thúi kia luôn kiêu kiêu ngạo ngạo, cộng thêm trời sinh đầu óc lại tốt như vậy, ai cũng không để vào mắt. Khó được có cơ hội, không trừng phạt hắn mọi ngày không biết tôn trọng người già sao được.
Phòng ngủ.
Trì Thủy Mặc buông tay Tô Diêu ra, khoanh tay tựa vào trước tủ sách nhìn nàng.
Tô Diêu bị nhìn phát lạnh, vội vàng nói: “Oa, phòng anh ở trước đây sao, phong thủy ở đây không tệ a… sách cũng rất nhiều… ánh sáng không tệ…”
Rốt cục thấy Trì Đại Thần không bị những lời nói nhảm của mình ảnh hưởng, càng ngày càng nhích tới gần, Tô Diêu thật khóc không ra nước mắt nói: “Em biết sai rồi được chưa… , em đây không phải là hy sinh vì nghĩa, vì muốn tương lai được bố chồng quan tâm sao, một công một tội bù nhau, Đại Thần ngài tạm tha cho tiểu nhân được không?”
Trì Thủy Mặc phượng mâu giương nhẹ, môi mỏng thở khẽ: “Không trừng phạt đủ thì không thể răn đe.”
Cho nên Tô Diêu hoàn toàn khóc.
Đây có phải gọi là tự gây nghiệt không thể sống không. Cho nên, từ giãy dụa đến hàng phục rồi sa vào…
Đối với Đại Thần quen chế phục Yêu Nữ mà nói, những thứ này chỉ cần trong nháy mắt là hoàn thành.
Phòng ăn dưới lầu, đại khái nghe được động tĩnh nhỏ, Trì phụ khóe miệng nụ cười càng sâu.
Trì mẫu chau mày, nuốt thức ăn xong không lạnh không nóng nói: “Tiểu nha đầu kia cũng nằm trong tính toán của ông sao?”
Lão Hồ Ly này, ông đem thủ đoạn trên thương trường về dùng trong nhà.
Trì phụ chỉ cười không nói.
Đúng, bà xã nói không sai.
Ngay cả Tô Diêu cũng kéo xuống nước không tha, lại có thể khảo nghiệm ra tâm ý của con trai, thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, nhưng là… suy đoán ra con trai dùng cách gì trừng phạt Tô Diêu, Trì phụ lại vui vẻ.
Một mũi tên hạ hai con chim biến thành một mũi tên trúng ba con chim —— cớ sao không làm.
Trì mẫu cười thở dài: “Ông ấy, aiz.”
Trì phụ cũng cười.
Không hiền thì không hiền. Mặc dù tiểu nha đầu kia có thể sẽ bị trừng phạt tương đối thê thảm… ,
Nhưng mà, ai bảo ông muốn ôm cháu nội chứ.