Bất ngờ bởi câu nói đó. Nó K khỏi sửng sốt...
Cả Yoshi cũng bất ngờ bởi chính mình. Tự nhiên hắn thốt lên câu nói đó chứ k phải là hắn cố í đâu nha.
- TÔi k xứng đâu... Nó bỗng khóc. Nước mắt mặn chảy dài trên gò má xinh đẹp..
Hắn thấy bối rối. Hắn chưa bao giờ có cái kiểu ntn đâu. Hắn tự kiêu lắm. ĐẸp trai. GIỏi như hắn. Lại con trai của bà Lozzi. Nữ doanh nhân nổi tiếng. Thì k thiếu con gái chạy theo hăn chứ đâu phải như bây giờ.. Thật sự là k biết phải làm sao nữa mà,
- Sao e lại nói như vậy. Người k xứng là tôi mới phải....Trong nó đang rất hoang mang. Đúng là vậy. Nó sợ. Sợ lại yêu. Như nó yêu ck nó. Để rồi lại đau khổ. Cả thân xác lẫn tâm hồn. Tâm hồn rất dễ vỡ.
Nó k biết phải làm sao nữa. Nó chưa hết yêu Thầy của nó. Nó k muốn hắn lại đau bởi nó. K muốn vì nó mà hắn tiếp tục trong cuộc tình k kết quả này,
Nó nghèo. K có nhà. K có zì hết. Nhưng sao hắn lại hỏi nó làm ny hắn chứ. NHưng phải chăng trời đang cho nó cơ hội để thay đổi, để có niềm vui. Hay là nỗi đau sẽ bắt đầu.
Dòng lệ vẫn rơi. ĐÔi tay nắm chặt tấm garap trải giường bệnh.
Bỗng có đôi tay, NHẹn nhàng gạt lấy dòng lệ đó.
CÔ ấy nói zì thế nhỉ, sao vậy. Mình mới k xứng mới đúng chứ. người như mình thì ai giám đồng í.
NHưng mà sao cô ấy lại khóc. Phải chăng lại do mình. K. Mình k muốn. K muốn người con gái trước mắt phải khóc
Hay là... Mình đã... YÊU RỒI....
- A... HuHu. Nó bỗng khóc toáng lên. To hơn lúc nãy nữa.
- NGoan nào, đừng khóc mà. Có a bên em rồi. Ngoan nhé. Hắn nhẹ ôm nó vào lòng.
Mái tóc nhẹ xõa vào mặt hắn và rồi nps đang ở trong lòng hắn. Hắn Vui lắm. " Dù ntn a cũng k buông em ra đâu cô bé." Hắn nói nhẹ vào tai của nó.
Bây giờ nó k còn khóc nữa. Và có cảm giác.... VUi ư. Cũng k hẳn.