Làm Vạn Nhân Mê Trong Phim Kinh Dị

chương 16: tin nhắn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thời điểm Tô Mẫn mở mắt lần thứ hai, cậu đã ngồi trêи ghế.

Trêи đầu vẫn đội mũ an toàn của rạp chiếu phim. Cậu lấy xuống đặt bên cạnh, sau đó nhìn về phía màn ảnh lớn.

Màn hình đang chiếu phân đoạn cuối của bộ phim. Bên trái là một dãy tên các diễn viên, bọn họ là những người mới đồng hành cùng cậu trong phim kinh dị, bên phải là tên thật của họ, toàn những cái tên xa lạ cậu không nhận ra một ai.

Tô Mẫn thần xui quỷ khiến thế nào vẫn chưa rời đi, cậu xem từ đầu đến cuối một lượt.

Không có tên của Kính Tiên, người này giống như tự xuất hiện vậy.

Cái tên anh nói cũng không hề có.

Tô Mẫn không hiểu vì sao. Đây là lần đầu cậu xem phim thực tế ảo, không rõ thao tác của đoàn làm phim là thế nào.

Lúc cậu đọc trêи internet cũng không có nhiều thông tin, họ chỉ đề cập: mỗi pháo hôi đi vào sẽ gặp những người chưa từng biết.

Một phút sau, phần cuối của bộ phim cũng chiếu xong.

Đèn trong phòng đột nhiên sáng lên, nhân viên công tác tiến vào nhìn thấy bộ dáng ngây người của cậu, thì tưởng cậu bị sợ đến choáng rồi.

Hắn tiến lên dò hỏi: "Cậu Tô, cậu vẫn ổn chứ?"

Lúc trước bọn họ đinh ninh cậu nhóc này sẽ kêu cứu, dù sao cậu cũng là khán giả đầu tiên của cả nước trải nghiệm phim kinh dị, vậy mà họ đợi mãi đến lúc kết thúc vẫn không thấy tin hiệu nào.

Tô Mẫn lắc đầu nói: "Tôi không sao."

Nhân viên công tác thở một hơi, "Không có chuyện gì là tốt rồi, đã chiếu xong, cậu có thể nghỉ ngơi một chút."

Hắn cầm mũ an toàn đi.

Tô Mẫn đứng lên, cùng hắn vừa đi vừa nói: "Nhân vật các anh chỉ định cho tôi có kèm nội dung của Kính Tiên không?"

Nhân viên công tác nói: "Có, nhân vật của cậu giống kịch bản là mời Kính Tiên thất bại, sau đó tử vong. Tôi không ngờ cậu lợi hại như vậy, sống được tới lúc kết thúc. Cậu là khán giả đầu tiên thành công trong phim kinh dị, cực kỳ xuất sắc đấy!"

Hiện nay đầy rẫy người ngoài kia chọn trải nghiệm phim tình yêu, nhưng không phải ai cũng thành công, chứ đừng nói phim kinh dị.

Tô Mẫn do dự hỏi: "Tôi sống đến cuối cùng, có phải bộ phim kinh dị này chiếu lại lần nửa không?"

Cậu thực sự quan tâm vấn đề này.

Nhân viên công tác đáp: "Chuyện này ba ngày sau mới biết được."

Tô Mẫn lại hỏi tiếp: "Rạp các anh tiến hành cho điểm?"

Căn cứ vào nội dung trêи Internet, chỉ đạt đến điểm được đưa ra trước đó thì bộ phim khán giả tham dự mới có thể chiếu lại lần nữa.

Nhân viên công tác nói: "Đúng vậy, bởi vì còn phải mời một ít nhà phê bình điện ảnh nổi tiếng. Cho nên nếu đạt đến điểm cho phép chúng tôi sẽ liên hệ cậu, cũng tặng cậu một vé xem phim mới."

Tô Mẫn chỉ cần được điểm cao thôi.

Sau khi họ ra khỏi phòng, khung cảnh bên ngoài rộn ràng náo nhiệt, mọi người đều đang thảo luận phim mới chiếu. Nhưng bên khu thì chỉ lác đác vài người, phần lớn mọi người đều tham gia những bộ phim khác.

Tô Mẫn đứng trước tấm poster.

Bây giờ cậu đã có thể nhìn hiểu, chính giữa tấm poster là Lâm Tiểu Nghiên, đứng liền phía sau là bạn cùng phòng của cô. Còn lại chính là Lâm Nhất Nhật cùng một người khác nữa, sau cùng là bộ dáng Tô Nhã và Khương Tuệ lúc chết.

Người đứng cạnh Lâm Nhất Nhật cậu có nhớ, đó là một nam sinh trong lớp đang theo đuổi Lâm Tiểu Nghiên, có lẽ do cậu xen vào nên nhân vật này trở thành pháo hôi rồi.

Tô Mẫn cũng không có cảm giác gì.

Chỉ có điều màn cuối cùng cậu còn nhớ, là lúc ba người bọn họ trở về từ cõi chết nhìn lại sự tình xảy ra năm đó.

Ban đầu cậu cứ nghĩ này sẽ thất bại, nhưng cậu trải nghiệm xong thì trừ một chút bug ra, bộ phim này cũng ổn.

Đây là một bộ phim kinh dị vườn trường đúng quy củ, không có nội dung gì kỳ quái, cũng không cố làm ra vẻ bí ẩn.

Đạo diễn này coi như cuối cùng làm ra một bộ phim thành công.

Bên cạnh cậu có một cô gái đang cầm bịch bắp đi tới, nói chuyện với người bạn đi cùng: "Mình muốn xem phim kinh dị cùng bạn trai quá đi!"

Bạn cô hỏi lại: "Hai cậu gặp quỷ rồi tan tành thì sao, chia tay vì một bộ phim kinh dị, cậu muốn không?"

Cô gái kia nói: "Vậy cũng coi như hiểu được anh ấy là người thế nào rồi."

Sau khi nói xong bản thân cô cũng cảm thấy không đủ can đảm, "Hazz hay thôi đi, xem bình thường cho rồi."

Trong phim kinh dị nguy cơ trùng trùng, tâm lý không vững đúng là dễ làm rạn nứt tình cảm.

Cô bạn thân nhanh chóng dời sang đề tài khác: "Nghe nói hôm nay rạp chiếu phim ăn mừng phim kinh dị có người thứ nhất đi vào đấy."

Cô gái đó nói thầm: "Không biến có sống sót không."

Hai nữ sinh đi xa dần, Tô Mẫn vẫn luôn nghe lén có chút 囧.

Rạp chiếu phim còn làm chúc mừng thì chắc chưa lộ ra thông tin thật của cậu, nếu không bây giờ có lẽ điện thoại của cậu đã nổ tung rồi.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên.

Bạn cùng phòng Lý Văn Tân hỏi: "Tô Mẫn, sống sót đi ra chứ?"

Tô Mẫn nói: "Tôi đã ở đại sảnh."

Hai người bạn cùng phòng của cậu rủ nhau trải nghiệm chung bộ một phim tình yêu, họ nói đóng cùng với nam thần nữ thần rất kϊƈɦ thích.

Mọi người sau khi đi ra đều than phòng chiếu phim chật ních người, còn cậu thì trải nghiệm có một mình.

Không những vậy, rạp chiếu phim còn có hình thức xem cùng người nhà với người yêu, có thể rủ một lần mấy người vào trải nghiệm chung, như vậy có thể đi cùng nhiều người mà phải cô đơn một mình, trải nghiệm vui vẻ xong thì đi ra.

Lý Văn Tân từ phía sau vỗ vai cậu, "Xem bộ dáng này của cậu thì không có vấn đề gì rồi, phim kinh dị không đáng sợ hả?"

Cậu không cần phải sợ đến mặt trắng bệch mới tính là sợ đúng không?

Tô Mẫn cười cười, "Cũng tốt lắm, cũng không quá sợ."

Nói đúng ra, đối với cậu thì không khủng bố, mà người ở bên trong mới cảm thấy khủng bố nhất.

"A, vậy chẳng phải có khả năng được chiếu lại lần nữa sao." Lý Văn Tân thở dài nói: "Lúc đó mình nhất định phải tới xem mới được."

Lần chiếu lại không sử dụng thực tế ảo, chỉ có thể xem bình thường, người khác muốn xem thực tế ảo thì chỉ có thể tìm bộ phim ban đầu.

Thời điểm chiếu một bộ phim khoảng từ hai đến ba tuần. Trừ khii bộ phim đó cháy vé, bên trong rạp chiếu phim mới sắp xếp lại, bộ phim có thể sẽ được kéo dài đến một tháng.

Tô Mẫn nói: "Còn phải xem điểm đánh giá."

Lý Văn Tân nói: "Cậu là học bá đấy, loại phim kinh dị này làm khó được cậu sao? Đi, đi ăn lẩu."

Bạn cùng phòng khác là Vương Địch cũng nói: "Đúng, đi ăn lẩu thôi."

Rạp chiếu phim Thế Kỷ Mới nằm ngay trung tâm thành phố, xung quanh có các tòa nhà thương mại lớn cùng với quảng trường, nhà hàng lẩu nức tiếng cũng ở gần đây.

Lúc đi ra ngoài, Tô Mẫn theo bản năng ngẩng đầu lên.

Phía trước rạp chiếu phim có treo một băng rôn đỏ thẳm, trêи đó viết: [ Nhiệt liệt chúc mừng rạp chiếu phim Thế Kỷ Mới xuất hiện người đầu tiên trải nghiệm phim kinh dị ]

Còn không đợi cậu rời đi, nhân viên công tác đã đuổi theo đưa cho cậu một giỏ hoa, bên trong có một ít hoa quả.

Tô Mẫn hết sức rầu rĩ.

Lý Văn Tân cùng Vương Địch cười ha ha.

Vương Địch chế nhạo nói: "Lần đầu tiên của cậu đã hiến tặng cho phim kinh dị rồi nhé!"

Lý Văn Tân phụ họa nói: "Nhanh nhanh, chúng ta hãy nhiệt liệt chúc mừng người thứ nhất sống sót thành công trong phim kinh dị nào!"

Tô Mẫn cảm thấy may mắn vì trêи băng rôn không có đề tên cậu.

Bây giờ đã là tám giờ tối, nhà hàng lẩu có rất nhiều người, bọn họ may mắn đi vào vẫn còn một bàn.

Sau khi gọi món, Lý Văn Tân cùng Vương Địch cùng nhau thảo luận phim tình yêu họ vừa trải nghiệm, ảo não nói với nhau lẽ ra phải nên làm thế nào mới tốt hơn.

Tô Mẫn không xen vào, cậu còn có điều băng khoăn.

Cậu tính tính, có lẽ nhóm người đầu tiên xem đã ra, có thể lên mạng tra một chút nội dung chân chính của bộ phim là cái gì rồi.

Cậu tìm tên bộ phim trêи mạng, phần lớn đều là bình luận.

"Hay lắm mọi người, bộ phim này ổn phết. Có rất nhiều tình tiết khủng bố, đặc biệt có người còn thắt cổ, lúc ẩn lúc hiện hơi ghê rợn."

"Nữ chính rất đẹp, nội dung phim thì đơn giản, nhưng lo-gic hợp lý, thầy giáo kia đúng là đồ tồi."

"Cô bé thắt cổ thật tội nghiệp, tỏ tình không thành ngược lại còn bị xâm phạm. Thằng cha thầy giáo kia đúng là tên mặt người dạ thú nhất tôi từng biết, tôi thấy hắn đánh rớt nhiều như vậy nhất định là để uy hϊế͙p͙ học sinh rồi."

"Bộ phim này cho chúng ta hai bài học: thứ nhất, không nên để rèm cửa lung tung. Thứ hai, nhất định phải đảm bảo công tác phòng cháy chữa cháy. Mọi người xem, nếu bọn họ có phòng cháy chữa cháy thì sao mà chết được."

"Những người chết trong thang máy đáng sợ quá đi, sống sờ sờ như vậy lại bị vây chết, chết dần chết mòn theo thời gian. Đạo diễn thật tàn nhẫn."

"..."

Sau khi Tô Mẫn xem qua những bình luận mới nhất, cậu đã hiểu triệt để nội dung bộ phim.

Không khác lắm với những gì cậu trải qua, Khương Tuệ xác thực thầm mến thầy Trần, thiệp sinh nhật đã sớm chuẩn bị để đưa qua, cũng thuận tiện bày tỏ tấm lòng của cô.

Ai mà ngờ kết quả lại bị thầy Trần uy hϊế͙p͙ dụ dỗ. Sau đó bị xâm phạm, tự mình lựa chọn thắt cổ tự tử, cuối cùng bị Tô Nhã biết được.

Hôm đó là ngày thứ hai, sau khi thành tích cuối năm được công bố, mười mấy học sinh bị đánh rớt của hai lớp gộp lại thương lượng mua cái bánh sinh nhật. Sau đó bọn họ đến văn phòng để van nài đổi lại thành tích hoặc xin tiết lộ một chút đề thi lại.

Nhưng đúng lúc này, Tô Nhã đang cãi nhau với thầy giáo kia, thì không may rơi xuống từ cửa sổ.

Nhóm học sinh đến vừa vặn chứng kiến tất cả, khϊế͙p͙ sợ làm rớt bánh sinh nhật, cây nến rơi ra đốt cháy rèm cửa, chuyện xảy ra tiếp theo đã không thể nào ngăn cản.

Phía sau chính là nội dung Tô Mẫn nhìn thấy.

Thật ra nội dung bộ phim rất đơn giản, đạo diễn chỉ mắc nối tiếp những chuyện kinh dị trong tường học lại, nên mới đặt tên là . Nghe nói ban đầu gọi là .

Tô Mẫn tắt điện thoại đi, bắt đầu thưởng thức món lẩu nóng hổi.

Ba ngày sau khi trở về từ rạp chiếu phim, Tô Mẫn cũng không đi xem bộ phim nào khác.

Trêи Internet, những vấn đề liên quan đến người đầu tiên trải nghiệm phim kinh dị được khán giả suy đoán rất nhiều, thế nhưng không ai cảm thấy hắn ta có thể sống qua phút, thậm chí có người còn nói không chịu nổi một giây.

Tô Mẫn cũng lười phản bác.

Cậu xem một chút về bình luận phim, mới ba ngày đã có mấy ngàn người chấm điểm trêи mạng, cũng có người mới đi trải nghiệm về.

Những người đó đều không ai sống đến cuối cùng, đáng sợ nhất là có một người đi vào cái gì cũng chưa kịp xem thì chết rồi.

Tuy đều trải nghiệm, thế nhưng không phải ai cũng gặp được Kính Tiên như cậu.

Tô Mẫn nghi ngờ có khi nào kịch bản của mỗi pháo hôi đều khác nhau.

Đã ba ngày trôi qua nhưng rạp chiếu phim vẫn chưa thông báo, hẳn việc được chiếu lại là không thể nào.

Ai biết sau đó vào tối ngày thứ ba, ngay buổi tự học Tô Mẫn nhận được một đoạn tin nhắn ngắn.

Là rạp chiếu phim Thế Kỷ Mới gửi tới.

" [Rạp chiếu phim Thế Kỷ Mới] Chào ngài khán giả Tô Mẫn, ngài đã tham dự bộ phim tại rạp chúng tôi vào lúc : ba ngày trước, bộ phim ngài tham dự đã đạt tiêu chuẩn chiếu lại lần nửa. Thời gian chiếu phim đã có, tình hình cụ thể mời đăng nhập vào trang web để biết rõ hơn. Xin hãy nhanh chóng gửi địa chỉ của ngài cho chúng tôi, chúng tôi sẽ tặng ngài một vé xem phim mới..."

Học bá: người học giỏi, có thành tích xuất sắc trong trường

Truyện chỉ được đăng tại

Truyện Chữ Hay