Tiếng trống đó, tiếng nào cũng gấp gáp hơn, tiếng nào cũng nặng nề hơn, đánh cho lòng người thêm phiền muộn, thêm gấp gáp.
Tiếng bước chân dồn dập đó, còn khiến lòng người bối rối hơn cả tiếng trống.
Lưỡi kiếm lạnh lẽo vén rèm xe.
Hắn và nàng bốn mắt nhìn nhau.
Một đôi mắt đen láy, một đôi mắt chứa đầy ánh sáng hổ phách lạnh lẽo.
"Thẩm Gia Ý, nàng không đi được đâu."
Giống như giọng nói từ vực sâu truyền đến, lạnh thấu xương.
Trái tim Trưởng công chúa run lên.
Quý Lâm Uyên giống như cơn ác mộng mãi không tỉnh của nàng.
Những ngón tay thon thả của nàng bấu chặt vào mạch máu xanh trên cổ Tào Tịch Vụ, cười mỉa: "Ồ, vậy sao? Thủ phụ đại nhân thật là nhẫn tâm, ngay cả phu nhân và con mình cũng không tha sao?"
Tào Tịch Vụ hoảng sợ, tha thiết nhìn Quý Lâm Uyên, miệng kêu ư ử, không phát ra được tiếng.
Quý Lâm Uyên không nhìn Tào Tịch Vụ, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Trưởng công chúa.
Ánh sáng chiếu sáng khuôn mặt nàng, đó là một khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu, mái tóc đen nhánh càng làm cho khuôn mặt đó trắng bệch đến đáng sợ.
Hắn luôn bị buộc phải lựa chọn.
"Thẩm Gia Ý, đừng ngốc, thả nàng ấy ra."
Trưởng công chúa rũ mắt, một giọt mồ hôi long lanh lặng lẽ rơi xuống.
Nàng cười khẽ: "Được thôi, ta thả nàng ta, ngươi cũng phải buông tha ta."Quý Lâm Uyên chém đinh chặt sắt nói: "Không thể."
Tào Tịch Vụ nước mắt lưng tròng.
Trưởng công chúa rút miếng vải trong miệng nàng ta ra, khuôn mặt lạnh như băng áp vào tai nàng ta thì thầm: "Ngoan, cầu xin hắn đi."
Tào Tịch Vụ khóc nức nở: "Lâm Uyên ca ca, cứu ta và con với."
Tào Tịch Vụ khóc lóc, yếu đuối, nước mắt như mưa.
Trưởng công chúa rất hài lòng, nàng lại ngẩng mặt lên, nhìn Quý Lâm Uyên, trên mặt mang theo nụ cười trêu chọc như đang trêu đùa: "Thủ phụ đại nhân, đừng phụ lòng tiếng Lâm Uyên ca ca này."
Quý Lâm Uyên chưa bao giờ cảm thấy mình đáng thương như vậy.
Rõ ràng hắn không yêu Tào Tịch Vụ, rõ ràng không muốn đứa trẻ đó. Nhưng hắn lại không thể dứt bỏ, không thể ngồi nhìn mặc kệ.
Trưởng công chúa cười thầm, nàng biết Quý Lâm Uyên đã dao động vì phu nhân và đứa trẻ của hắn.
Có lang quân, có lẽ chỉ có điểm này là tốt, có người chống lưng cho mình.
Trưởng công chúa thực ra sắp không chịu nổi nữa rồi nhưng nàng biết, nàng không giống Tào Tịch Vụ, Tào Tịch Vụ có thể yếu đuối, có người dựa dẫm, còn mình thì không thể, mình không thể gục ngã.
Trưởng công chúa đã rèn luyện được phẩm chất kiên cường.
Nàng cố sức cắn môi, dựa vào một hơi thở.
Ý thức gần như mơ hồ.
Cuối cùng nghe thấy Quý Lâm Uyên nói: "Được."
Chiếc xe ngựa phía trước bị đẩy ra, mở ra một con đường.
Di Sinh đánh xe, xe ngựa của họ lao về phía trước.
Gần như là phi nước đại, thoát khỏi bóng tối, thoát khỏi vực sâu, chạy về phía ánh sáng.
Trưởng công chúa đẩy Tào Tịch Vụ xuống xe, Quý Lâm Uyên kịp thời đỡ lấy.
Nàng thở hắt ra một hơi thật sâu.
Nhưng nàng không ngờ, Quý Lâm Uyên vốn luôn giữ lời hứa lại lập tức nuốt lời.
Giây phút cuối cùng, xe ngựa của họ vẫn bị chặn lại trước cổng thành.
Quý Lâm Uyên thật đê tiện vô sỉ.
Hắn cái gì cũng muốn, luôn luôn như vậy, từ trước đến nay vẫn vậy.
Quý Lâm Uyên ra lệnh, trừ tỷ đệ Trưởng công chúa, còn lại tất cả đều g i ế t c h ế t.
Hắn bóp c h ế t tất cả cánh chim của nàng, nàng không còn có thể dựa dẫm vào người khác nữa.
Binh lính ùa lên, những người ẩn núp trong bóng tối xuất hiện bảo vệ.
Lại là một đêm nhuốm máu đỏ, trong đêm hè mệt mỏi này.
Máu me đầm đìa, đổ xuống như mưa, không khí nồng nặc mùi máu tanh.
Trưởng công chúa thực sự quá mệt mỏi, nàng cố gắng vùng vẫy để chiến đấu nhưng sức lực đã trôi hết khỏi đầu ngón tay nàng.
Nàng nghe thấy tiếng binh khí va chạm, gần trong gang tấc, tiếng ầm ầm, đập vào đầu nàng đau nhói.
Có vẻ như có người đập vỡ cổng thành, tiếng động rung trời chuyển đất.
Nàng muốn được ngủ một giấc thật ngon biết bao.
Nhưng nàng ngủ rồi, A Niên và những người khác phải làm sao.
Nàng có rất nhiều chuyện phải lo lắng.
Trong thế giới hỗn loạn mơ hồ của nàng.
Đột nhiên có người ôm lấy nàng.
Có người nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt nàng.
Có người dịu dàng nói với nàng: "A Ý, nàng mệt rồi, hãy ngủ một giấc trước đi. Tỉnh dậy, ta sẽ đưa nàng về nhà."
Nàng không biết sức mạnh từ đâu đến, nắm chặt lấy cổ áo của người đó.
Nắm chặt đến nỗi các đốt ngón tay đều trắng bệch.
Nàng nghĩ, trước khi c h ế t, người ta sẽ xuất hiện ảo giác. Nàng sợ, giây tiếp theo, hắn sẽ biến mất.
Người đó lại nắm lấy tay nàng, cười khẽ: "A Ý, ta sẽ không đi, ta vẫn luôn ở đây."
Lang quân của nàng, giận thì nhanh, nguôi giận cũng nhanh. Hắn biết, Trưởng công chúa kiêu ngạo, nàng không thể đi dỗ dành hắn.
Hắn chỉ có thể tự mình đến tìm nàng.
Ít nhất, hắn phải nghe đích thân nàng nói không cần hắn nữa, hắn mới có thể đi.
Trưởng công chúa cũng có lang quân chống lưng. Cuối cùng nàng cũng được như ý nguyện, có thể ngủ rồi.