Chỉ có công chúa ngây thơ cho rằng, ở trong cung điện của mình, nàng có quyền kiểm soát tuyệt đối.
Hắn không nỡ vạch trần nàng.
Nhưng công chúa lại tự mình chọc thủng lớp giấy cửa sổ này.
Nàng khẽ hỏi: "Thủ phụ đại nhân, ngài phát hiện ra từ khi nào?"
Nàng không cần nói hết lời, dù sao bọn họ đều ngầm hiểu.
Quý Lâm Uyên cúi đầu vuốt ve má nàng, dịu dàng hiếm thấy: "Lần đầu tiên đã phát hiện ra."
Công chúa chịu nhục nhã tột cùng.
Quý Lâm Uyên luôn cao hơn nàng một nước cờ, nàng cắn môi hận không g i ế t được hắn nhưng hắn lại ôm nàng lên giường.
Quý Lâm Uyên ngoài việc lên giường với nàng, còn có thể làm gì nữa.
Hắn thậm chí còn muốn hôn môi nàng, nàng quay mặt đi, tránh né, giơ hai tay ngăn giữa hai người.
Quý Lâm Uyên nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm, Thẩm Gia Ý, càng ngày càng bất thường.
Nàng cũng nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo đó nhanh chóng biến thành làn sóng mùa xuân dịu dàng.
Nàng trách móc: "Thủ phụ đại nhân, ta mệt rồi, chúng ta chỉ ngủ thôi, không làm gì cả, được không?"
Nàng cười khúc khích, đưa tay ôm cổ hắn, giả vờ vô tội.
Yếu đuối, đôi khi, hữu dụng hơn cứng rắn.
Công chúa hiểu rõ điều này.
Quý Lâm Uyên không nhất thiết thực sự đau lòng vì nàng nhưng hắn không chịu được nữ nhân nũng nịu.
Hắn buông nàng ra, ngả sang một bên, đưa tay ôm nàng vào lòng.Cằm hắn tì vào tóc nàng, tóc của bọn họ quấn vào nhau.
Ngọn nến lay động trong cung điện đã tắt.
Công chúa nằm trong vòng tay của Thủ phụ đại nhân, mở mắt suy nghĩ, nàng phải làm sao đây.
Nàng đã thua rất nhiều lần nhưng vẫn không nản lòng.
Nàng phải thừa nhận, một mình nàng không g i ế t được Quý Lâm Uyên.
Nàng cần tìm người liên minh.
Nàng muốn đánh cược, nàng đặt cược vào An trạng nguyên.
Kế hoạch mới của nàng: cứu A Niên, liên minh với An trạng nguyên, đối phó với Quý Lâm Uyên.
Nàng đang suy nghĩ, giọng nói u ám của Quý Lâm Uyên vang lên trên đầu nàng: "Ngoan ngoãn ngủ đi."
Công chúa đành nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, công chúa tỉnh dậy, Quý Lâm Uyên đứng trong ánh bình minh, cúi người chỉnh lại triều phục.
Nàng lười nhìn hắn, cuộn chăn lại quay lưng ngủ tiếp nhưng Quý Lâm Uyên cố tình không để nàng ngủ trọn giấc, hắn đi đến bên giường, ôm cả chăn lẫn người nàng.
Hắn thích dáng vẻ vừa ngủ dậy của nàng, chưa kịp ghét hắn.
Hắn véo má nàng, cười nói: "Dậy đi, giúp ta mặc quần áo."
Công chúa ôm chăn, mỉm cười: "Thủ phụ đại nhân, ngài tưởng mình là phò mã sao?"
Quý Lâm Uyên có chút mơ hồ, đôi mày dịu lại, sau đó nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của công chúa: "Thưa Thủ phụ đại nhân, yêu cầu của ta đối với phò mã tuy không cao nhưng ít nhất, không thể có vợ con chứ, ha ha..."
Khuôn mặt của Thủ phụ đại nhân lập tức sầm xuống.
"Câm miệng." Hắn mặt mày xanh mét, quát nàng.
Nàng chớp mắt, cười ngây thơ với hắn: "Ồ, con của ngài mấy tháng rồi, hình như hai người thành thân chưa được bao lâu thì phải, chẳng lẽ, ngài và tiểu thư nhà họ Tào, là chưa cưới đã có thai..."
Nàng nói đến đây, vội vàng che miệng mình lại, rồi lại cười khúc khích: "Thủ phụ đại nhân, tính tình vẫn nóng nảy như vậy."
Thủ phụ đại nhân, đập cửa bỏ đi.
Cuối cùng công chúa cũng đuổi được tên thần c h ế t Thủ phụ đại nhân này đi.
Nàng bò dậy khỏi giường, trang điểm, nàng phải đợi An trạng nguyên tan triều, nàng phải đi gặp hắn.
Công chúa không gặp được An trạng nguyên.
Đông Ngô quốc không biết đang có mưu tính gì, lại đưa đến một vị công chúa xinh đẹp, hoạt bát để hòa thân.
An trạng nguyên vì tướng mạo đoan chính, cử chỉ thanh nhã nên tạm thời được cử đi tiếp đón vị công chúa Đông Ngô này.
Nghe nói công chúa Đông Ngô không hợp khí hậu, An trạng nguyên đành phải ngày đêm hầu hạ, thậm chí không về nhà.
Rất nhanh, có người đồn rằng công chúa Đông Ngô đã để mắt đến An trạng nguyên, hai người ra vào thành đôi, trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.
Mười ngày sau, trưởng công chúa mới gặp lại An trạng nguyên.
Hôm nay, hoàng thất, triều thần tụ họp ở ngoại ô Tây Sơn, thi đấu túc cầu, uống rượu xuân, săn bắn.
Các triều thần sẽ dẫn theo gia quyến đến góp vui, cắm trại qua đêm.
Ai nấy đều thành đôi thành cặp.
Quý Lâm Uyên và phu nhân ngồi cạnh nhau.
An trạng nguyên và công chúa Đông Ngô cùng đến.
Công chúa một mình ngồi trên đài cao uống rượu giải sầu, xem thi đấu túc cầu.
Không lâu sau, An trạng nguyên xuống sân thi đấu, đá rất tốt, bóng liên tục vào lưới, rất nhiều cô nương trên sân reo hò, vỗ tay cổ vũ cho hắn, người nhảy nhót vui vẻ nhất chính là công chúa Đông Ngô, như thể An trạng nguyên là phò mã của nàng.
An trạng nguyên thắng, hắn liếc nhìn về phía trưởng công chúa đang ngồi trên đài cao nhưng nàng chỉ cúi đầu uống rượu.
Hắn tưởng nàng thích xem túc cầu nên mới xuống sân thi đấu.
Khi mới biết yêu, người ta luôn mong nhận được một ánh mắt khen ngợi từ người trong lòng.
Công chúa uống rượu một lúc mới nhìn xuống sân.
Công chúa Đông Ngô dường như đang lau mồ hôi cho An trạng nguyên, trên mặt nàng lộ rõ vẻ vui mừng phấn khích.
An trạng nguyên quay lưng về phía trưởng công chúa, nàng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
Trưởng công chúa siết chặt chén rượu trong tay, ánh mắt tối sầm lại.
An trạng nguyên đúng là một miếng mồi ngon, ai cũng muốn có hắn.
Nàng tưởng hắn trong sạch tự trọng, có thể giữ mình, hóa ra không phải, hắn chỉ là không hứng thú với ni cô, còn rất hứng thú với công chúa, bất kể là công chúa nào, An trạng nguyên đều rất hứng thú.
Hắn hứng thú với ai không liên quan đến nàng, nàng chỉ cần lệnh bài binh phù của hắn.
Trưởng công chúa tức đến tái mặt, tiện tay đập vỡ chén rượu, ôm lấy chiếc váy cồng kềnh, từ trên đài cao bước xuống từng bậc thang.
Nàng muốn phá hoại hắn và công chúa Đông Ngô.
Trưởng công chúa cao quý, loạng choạng một bước, vừa vặn đâm vào An trạng nguyên, An trạng nguyên nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy nàng.
Trưởng công chúa thuận thế dựa vào người hắn, cả người mềm mại dựa vào hắn.
Trưởng công chúa nũng nịu nói: "An trạng nguyên, hình như ta bị say nắng rồi, làm phiền ngài, đỡ ta một tay."