Cố Nghiên Thu kéo cửa ra, vươn tay vén những sợi tóc dài ra sau tai: "Sao em lại xuống đây?"
Lâm Duyệt Vi kỳ quái mà nhìn cô, vấn đề này hẳn nên do nàng hỏi Cố Nghiên Thu mới phải.
Lâm Duyệt Vi: "Em tắm xong phát hiện chị không ở trên lầu, thấy dưới lầu đèn sáng, cho nên...... Chị ở đây làm gì?" Nàng rũ mắt nhìn di động chiếu sáng giao diện chính trong lòng bàn tay Cố Nghiên Thu, vì tránh cho Cố Nghiên Thu sinh ra hiểu lầm chất vấn, nàng nhỏ giọng hỏi, "Chị đang gọi điện thoại sao?"
Cố Nghiên Thu gật gật đầu.
"Cùng ai vậy?"
"Trình Quy Diên." Cố Nghiên Thu ăn ngay nói thật.
Lâm Duyệt Vi nghe thấy tần suất cái tên này xuất hiện trong cuộc sống nàng hơi nhiều trong thời gian gần đây, sửng sốt một chút, nói: "Hai người đang nói chuyện gì?"
Cố Nghiên Thu mặt không đổi sắc mà nói dối: "Cậu ấy hỏi chị mai có rảnh không."
Lâm Duyệt Vi nói: "Vậy chị nói có hay không?"
Cố Nghiên Thu lắc đầu: "Không, ngày mai chị phải ra ngoài tiếp khách."
Lâm Duyệt Vi không biết chuyện này, chỉ biết gần đây cô rất bận, nhưng không ngờ cô lại bận tới vậy, thứ bảy còn phải ra ngoài xã giao, hỏi: "Khi nào?"
Nàng nghĩ đến giữa chừng, nhớ lại nếu không phải cuối tuần có việc, cô cũng không đến mức không dành ra được thời gian tới thăm ban nàng.
Cố Nghiên Thu nói: "Buổi chiều."
Lâm Duyệt Vi khe khẽ thở dài, thở dài vì thả lỏng trong lòng.
Nàng yên tâm đến quá rõ ràng, nên Cố Nghiên Thu cũng có chút liên tưởng đến những gì nàng vừa nói trong xe ban nãy.
Lâm Duyệt Vi thấy ánh mắt cô có chút xấu hổ, cũng không còn tâm tư quản Trình Quy Diên rốt cuộc gọi điện thoại cho Cố Nghiên Thu có việc gì, hay vì sao Cố Nghiên Thu lại có dáng vẻ hoang mang rối loạn như bây giờ.
Ngoại trừ thẹn thùng vì quan hệ của hai người với người ngoài, cô chưa bao giờ hoảng loạn, không phải sao?
Lâm Duyệt Vi vươn một bàn tay về phía cô, mặt mày nặng nề nở nụ cười, lịch thiệp mà nói: "Lên lầu?"
Cố Nghiên Thu bắt lấy tay nàng, bước vào trong nhà, cảm giác di động trong tay rung lên, hẳn là Trình Quy Diên nhắn tin dò hỏi cô.
Cố Nghiên Thu trong cái khó ló cái khôn, nói: "Không phải Thiệu Nhã Tư tìm em bát quái sao? Em có trả lời em ấy không?"
Lâm Duyệt Vi nói: "Không, em quên mất."
Cố Nghiên Thu nói: "Vậy em có muốn trả lời không?."
Lâm Duyệt Vi bĩu môi nói: "Có, nhưng em mà trả lời, cậu ấy khẳng định lại blah blah một hồi nữa, vậy mấy giờ em mới được ngủ?"
Cố Nghiên Thu vẻ mặt lộ ra sự bất đồng rất nhỏ, nói: "Vậy không được đâu, hơi thất lễ."
Bây giờ tâm tình Lâm Duyệt Vi tốt đến muốn cất cánh, Cố Nghiên Thu nói gì nàng đều nghe theo, bắt lấy đầu ngón tay cô hôn một cái, cười đáp: "Được rồi, lát em sẽ trả lời."
Cố Nghiên Thu mím môi, cũng cười.
Lâm Duyệt Vi đi vài bước, đột nhiên dừng bước, khóe môi tươi cười không chịu khống chế mà cong cong, nàng nghiêng đầu nhìn Cố Nghiên Thu, nói: "Không phải chị đang cố ý kéo dài thời gian đi?"
Cố Nghiên Thu vân đạm phong khinh: "Nào có?"
...... Cô chính là đang kéo dài thời gian.
Lâm Duyệt Vi không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô vài giây, hai tay kéo eo cô lại hôn, nụ hôn không nông không sâu, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, da thịt ôn lương cọ lên cánh mũi Cố Nghiên Thu, tràn ngập ôn nhu.
Hôn xong, Lâm Duyệt Vi vẫn duy trì tư thế ôm cô, trán chống trên trán cô, nói: "Nếu chị vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý, thì chúng ta có thể chờ thêm một thời gian."
Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng cúi đầu.
Lâm Duyệt Vi bỗng dâng lên nhiệt huyết, một tay tính ôm Cố Nghiên Thu bế lên...... Không lên, không phải sức lực nàng không đủ, cũng không phải Cố Nghiên Thu quá nặng, mà do Cố Nghiên Thu phản ứng quá nhanh, khi nàng khom lưng Cố Nghiên Thu đã rút lui tránh thoát khỏi cái ôm của nàng.
Lâm Duyệt Vi: "......"
Có thể giống tình tiết trong tiểu thuyết bình thường được không vậy?!
Có nhân vật nữ chính nào lại né tránh khi bạn gái ôm cô ấy chứ hả?!
Cố Nghiên Thu nói: "Em làm sao vậy?"
Lâm Duyệt Vi mệt tâm nói: "Không có gì."
Hai người một trước một sau mà lên lầu, Lâm Duyệt Vi vào sau, xoay người đóng cửa, dù trong nhà không có ai khác ngoài hai người, nàng vẫn không yên tâm mà khóa trái cửa.
Cố Nghiên Thu ngồi ở trên giường ấn di động.
Trình Quy Diên đã gởi tới liên tiếp một đống dấu chấm hỏi.
【 Đại Phong Tranh: Cậu gợi lên lòng hiếu kỳ của mình, thật sự không dự định nói một chút sao? 】
【 Đại Phong Tranh: Có phải cậu có gì muốn hỏi mình không, mình tuyệt đối biết gì nói hết, không nửa lời dấu diếm 】
Cố Nghiên Thu đau đầu mà nhìn tin nhắn, trả lời cho có lệ: 【 Mình muốn ngủ, ngày mai lại nói 】
Trình Quy Diên không phải loại lì lợm la liếm muốn nghe bát quái, người ta muốn bát quái thì sẽ tự tìm tới cửa, nên vừa thấy tin nhắn của Cố Nghiên Thu thì tiếp tục ngủ. Nhưng còn bên phía Thiệu Nhã Tư, thì Lâm Duyệt Vi bị đối phương liên tiếp nhắn tin đến sứt đầu mẻ trán, cuối cùng dứt khoát tắt đối thoại, trực tiếp chuyển chế độ im lặng.
Lâm Duyệt Vi quay nhìn Cố Nghiên Thu đầy oán giận, nói: "Chị xem đi, em nói một câu nàng có thể nói mười câu, đều tại chị."
Cố Nghiên Thu có tính tình tốt nói: "Ừm ừm ừm, đều do chị."
Lâm Duyệt Vi lại nói: "Không trách chị, vấn đề do cậu ấy."
Cố Nghiên Thu cười cười: "Vậy em tiếp tục nhắn đi."
Cô cúi đầu chọn thanh tìm kiếm trên trình duyệt, gõ từng chữ một: Nữ với nữ làm sao......
Lâm Duyệt Vi đang ở bên cạnh, nên Cố Nghiên Thu không dám xem kỹ, ngón tay không ngừng lướt nhanh qua giao diện một lần, hiểu lý thuyết chủ yếu, thì lập tức tắt đi, mắt hơi hơi mị mị.
...... Tựa hồ không phải rất khó.
Lâm Duyệt Vi cùng Thiệu Nhã Tư nói chuyện đến buồn ngủ sụp cả mí, nhưng Cố Nghiên Thu trước sau vẫn chưa hề có ý định ngủ, thậm chí còn lấy sách ra đọc, nàng chỉ có thể cùng Thiệu Nhã Tư tiếp tục nói chuyện.
giờ rưỡi, Lâm Duyệt Vi nhịn không được, dùng một ngón tay cọ lên mu bàn tay đang cầm sách của Cố Nghiên Thu, không biết bởi vì thẹn thùng hay do khẩn trương, gương mặt có chút đỏ hồng: "Ngủ chưa?"
Cố Nghiên Thu đóng sách, nhàn nhạt mà gật đầu, nói: "Ngủ."
Lâm Duyệt Vi tức khắc hưng phấn lên, nói: "Em đi rửa tay."
Cố Nghiên Thu tâm niệm vừa chuyển, nói: "Chị cũng đi rửa tay."
Lâm Duyệt Vi: "Hả?"
Nàng nghĩ, cả hai cùng sạch sẽ cũng tốt, vì thế bèn rời giường xuống đất cùng Cố Nghiên Thu đi rửa tay, dùng dung dịch xà phòng, một người rửa nước một người chà xà phòng, tay Cố Nghiên Thu bỗng nhiên bị Lâm Duyệt Vi tóm lấy, mở năm ngón tay ra, cổ tay đối cổ tay, lòng bàn tay đối lòng bàn tay dán vào nhau.
Cố Nghiên Thu nghi hoặc mà nhướng mày: "Huh?"
Lâm Duyệt Vi nghiêm trang mà giải thích: "Em xem xem ngón tay ai dài hơn."
Ngón tay cả hai đều vừa thon vừa dài, còn rất trắng, khớp xương rõ ràng, trông rất có lực. Lâm Duyệt Vi so ngón tay hai người, cũng cỡ nhau, không chênh lệch quá lớn.
Cố Nghiên Thu ý vị thâm trường mà nhìn nàng.
Tầm mắt Lâm Duyệt Vi chạm vào ánh mắt cô, vội dời mắt đi trước, tháo khăn lông xuống, giúp cả hai lau khô bọt nước giữa các kẽ ngón tay.
"Xong rồi."
Lâm Duyệt Vi nắm tay kéo Cố Nghiên Thu về phòng, nhịn lâu như vậy, vừa đi vài bước đã kích động như van xả nước bị hỏng, nàng nửa ôm eo Cố Nghiên Thu nửa đẩy ấn cô ngã xuống giường.
Lên giường, là từ đại biểu cho một hành vi, kinh điển nhất cũng thực dụng nhất không gì sánh nổi. Bằng không sao không gọi là lên xe, lên sô pha, vì ý nghĩa hoàn toàn không giống nhau.
Lâm Duyệt Vi cảm giác như bản thân đã mất khống chế, nụ hôn cũng không còn ôn nhu, khi cánh môi nàng chạm tới hàm răng Cố Nghiên Thu, vừa muốn xin lỗi lại vừa sợ mất đi xúc cảm ấm áp này dù chỉ một giây.
Mắt Cố Nghiên Thu mở to, Lâm Duyệt Vi nhìn thấy mắt Cố Nghiên Thu mở to.
Mắt...... Mở to???
Lâm Duyệt Vi từ trong mê loạn tỉnh táo lại, nói: "Chị làm sao vậy?"
Cố Nghiên Thu ra hiệu bảo nàng tự leo xuống xem, Lâm Duyệt Vi nhìn theo tầm mắt cô, cả vòng eo Cố Nghiên Thu đều nằm lệch ra bên ngoài giường, tựa như một chiếc ghế, dùng hai đùi duy trì cân bằng cơ thể. Như vậy rất mệt, chẳng trách cô không có tâm tình nhắm mắt hôn môi.
Lâm Duyệt Vi lúng túng nói: "Không phải vừa rồi em bế chị lên sao?"
Cố Nghiên Thu có chút bất đắc dĩ mà nhìn nàng, nói: "Em nghĩ sao?"
Lâm Duyệt Vi: "......"
Trong suy nghĩ của nàng hai người đã khí thế ngất trời mà sắp làm xong nguyên bộ, trợn mắt mới phát hiện ra chỉ mới ở vào giai đoạn hôn môi sơ lược.
Lâm Duyệt Vi muốn tiếp tục ôm cô lên, Cố Nghiên Thu đã bắt lấy bả vai nàng tự mình đứng dậy, vô cùng tự lập tự cường. Lâm Duyệt Vi mất khi khả năng sử dụng ngôn ngữ vài giây, vuốt tóc nói: "Tiếp tục?"
Cố Nghiên Thu leo lên giường nằm xong, nói: "Ừm."
Lâm Duyệt Vi bò qua, nghĩ nghĩ, rồi tắt đèn.
Trong phòng một mảnh tối tăm.
Không ai phát hiện trong bóng đêm có một đôi mắt đang vừa sâu kín vừa phát quang.
Lâm Duyệt Vi dùng đôi tay nhận biết gáy của Cố Nghiên Thu, trong không gian an tĩnh ngay cả tiếng hít thở cũng càng thêm rõ ràng. Cố Nghiên Thu không quen bị ép trong một không gian chật hẹp thế này, nhưng cô xác thật không có kiến thức lý thuyết phong phú bằng Lâm Duyệt Vi, đành phải tạm thời nhịn nhục nằm dưới, tích lũy kinh nghiệm.
Lâm Duyệt Vi dùng ngón tay vuốt những sợi lông tơ cực nhỏ trên trán Cố Nghiên Thu, từ trán sờ đến mắt, từ lông mi sờ đến chóp mũi, rất dịu dàng cũng rất ngứa. Nàng nghĩ đêm nay còn dài như vậy, đương nhiên phải cho Cố Nghiên Thu một trải nghiệm lần đầu thật hoàn mỹ, vì thế tiết tấu phá lệ mà thong thả, hoàn toàn mâu thuẫn với vẻ sốt sắng ban nãy.
Cố Nghiên Thu bất thình lình nói: "Chị muốn ngủ rồi."
"Cái --" Lâm Duyệt Vi còn chưa kịp cân nhắc kỹ những lời này một cách rõ ràng, Cố Nghiên Thu đã ngửa đầu hôn nàng, trong vài giây ngắn ngủi, cô đã khiến hơi thở của hai người trở nên bỏng rát.
Lâm Duyệt Vi phản ứng chậm một nhịp, Cố Nghiên Thu quyết đoán tránh khỏi vòng tay Lâm Duyệt Vi, một bàn tay chống dậy, tay còn lại ôm lấy gáy Lâm Duyệt Vi, không chút khách khí mà chiếm cứ quyền chủ động.
Những chuyện xảy ra ngay sau đó hoàn toàn vượt qua tầm kiểm soát của Lâm Duyệt Vi, hết thảy mọi thứ đều đảo lộn. Cố Nghiên Thu câu lấy đầu lưỡi nàng vừa hôn vừa mút, những dấu răng nhợt nhạt cơ hồ không buông tha từng tấc da thịt trên cằm trên cổ nàng.
Lâm Duyệt Vi bị cắn đến vừa đau vừa tê dại, ngọn lửa trong lòng hai người càng bốc càng cao, trong lòng Lâm Duyệt Vi còn có thừa lực suy nghĩ hình nhưCố Nghiên Thu không phải thuộc họ hàng nhà chú chó nào.
Vậy cô luyện đâu ra bản lĩnh cắn người tuyệt diệu này?
Khoan đã, sao giờ này mà nàng còn suy nghĩ những loại chuyện râu ria này, chẳng lẽ chuyện hiện tại nàng sắp bị Cố Nghiên Thu áp chế toàn diện không quan trọng hơn sao? Không phải cô nói chưa từng xem tư liệu sao?
Lâm Duyệt Vi lùi về sau, cả người nửa dựa vào đầu giường, để ngọn lửa như sắp thiêu đốt tâm can nàng hòa hoãn lại.
Cố Nghiên Thu hít thở không thông, cũng bò tới, đôi tay cô ôm lấy người bên cạnh, hơi thở ấm nóng không ngừng tập kích gáy Lâm Duyệt Vi.
Cô nói: "Hình như không cần nghiên cứu."
Lâm Duyệt Vi không nhìn thấy biểu tình của cô, nhưng cũng có thể nghe ra giọng điệu đắc ý mang ý cười ấy. Không khỏi chửi thầm: Phải phải phải, chị không cần học, chị lợi hại nhất. Nếu không phải em nhường chị, có thể để chị áp chế vậy sao?
Lâm Duyệt Vi nâng tay sờ sờ mặt Cố Nghiên Thu, ngón tay ôn nhu mà giúp cô lau đi những giọt mô hôi nơi thái dương.
Nàng nghĩ: Em muốn nghiêm túc.
Cố Nghiên Thu tinh tế hôn lên cổ nàng, rất ôn nhu, không cụ bị bất kỳ sự xâm lược nào, Lâm Duyệt Vi có một loại cảm giác như tan chảy trong tình yêu, nàng hưởng thụ tiết tấu ôn tồn thế này, lập tức quên mất hai chữ "Nghiêm túc" vừa nhắc.
Khi nàng sắp rơi vào trầm mê, Cố Nghiên Thu đột nhiên ngậm lấy vành tai nàng, giọng nói khàn khàn đầy mê hoặc hoàn toàn không giống giọng nói trong trẻo của cô thường ngày: "Vi Vi, chị muốn làm em vui sướng."
Lâm Duyệt Vi: "!!!"
Cố Nghiên Thu không cho nàng thời gian phản ứng, thế công như bão tố kéo tới. Lâm Duyệt Vi đánh mất thế chủ động, chậm một bước, lỡ cả đời, sau đó nàng chỉ có thể bị động chống đỡ.
...
Trong phòng phảng phất như có tiếng động gì đó.
Tai Lâm Duyệt Vi vừa động, đột nhiên tỉnh lại, hỏi: "Có tiếng gì vậy?"
"Có tiếng gì à?"
"Có."
Trong bóng tối một đạo bóng dáng chợt lóe qua, uyển chuyển nhẹ nhàng mà nhảy lên giường, tay Lâm Duyệt Vi bỗng đụng phải một vật thể có lông xù xù, mềm mại còn có độ ấm, Lâm Duyệt Vi hoảng sợ đến suýt bật kêu thành tiếng.
Mới rồi ánh mắt nàng đã chạm phải một đôi mắt màu lam đầy sâu kín.
Một người cuồng mèo như Lâm Duyệt Vi mà còn phải sợ tới mức muốn kêu thành tiếng.
Thì đương nhiên Cố Nghiên Thu cũng thấy: "......"
"Là Schrodinger." Cô trấn an Lâm Duyệt Vi, chợt đi tới đầu giường mở đèn, cả căn phòng bật sáng, Schrodinger như quả cầu tuyết trắng mềm mại đang ngồi xổm trên chăn, cặp mông chắc nịch đè nặng lên tay Lâm Duyệt Vi.
Hồn phách Lâm Duyệt Vi bay một vòng mới quay trở lại, kéo tay ra, kinh hồn phủ định nói: "Không phải em đưa nó về ngủ rồi à?"
Cố Nghiên Thu xuống giường nhặt áo ngủ trên mặt đất lên, một bộ của cô, bộ còn lại ném qua cho Lâm Duyệt Vi, nói: "Chắc bị tỉnh."
"Sao nó vào được vậy?"
"Chắc lúc em xuống lầu." Cố Nghiên Thu kéo ngăn tủ ra nhìn nhìn, nhíu mày nói, "Vừa rồi chắc nó trốn trong này."
"......"
Lâm Duyệt Vi mặc áo ngủ vào, chọc chọc vào cái đầu quả dưa của Schrodinger, lẩm bẩm một câu gì đó, Schrodinger lắc đầu, tìm một chỗ êm nằm luôn lên giường.
Lâm Duyệt Vi: "......"
Cố Nghiên Thu ôm cánh tay đứng một lát, rồi xách Schrodinger lên, dứt khoát quyết đoán mà ném nó ra cửa phòng ngủ, đóng cửa lại.
Schrodinger ở ngoài cửa tê tâm liệt phế mà gào lên.
Lâm Duyệt Vi: ".................."
Cố Nghiên Thu tự trách: "Lúc em không ở đây, nó tạo thành thói quen vào đây ngủ, là lỗi của chị, quên mất chuyện này, không kiểm tra phòng kỹ, làm hại em dục cầu không được......"
Cả vành tai Lâm Duyệt Vi đỏ như quả cà vội ngăn lời cô: "Em không sao."
Cố Nghiên Thu hỏi: "Tiếp tục?"
Lâm Duyệt Vi nhìn thoáng đồng hồ, vừa muốn trả lời, ngoài cửa đã truyền đến tiếng cào cửa, sồn sột sồn sột.
Lâm Duyệt Vi: "Lại là Schrodinger?"
Cố Nghiên Thu gật đầu.
Cô nói: "Không cần quan tâm nó, chúng ta không mở cửa, nó sẽ tự về ngủ."
Lâm Duyệt Vi do dự, nói: "Cũng được."
Cố Nghiên Thu liếm lên cánh môi còn hồng nhuận, nói: "Tiếp tục?"
Thời gian còn sớm, tiếp tục thì tiếp tục, Lâm Duyệt Vi xốc chăn lên, Cố Nghiên Thu ngồi lên, mới vừa hôn trong chốc lát, Cố Nghiên Thu đã phát hiện Lâm Duyệt Vi đang thất thần.
Lâm Duyệt Vi cứ nhìn về phía cửa, tiếng cào cửa vẫn còn tiếp tục, lo lắng nói: "Nó thật sự sẽ trở về ngủ sao? Sẽ không ngủ ngoài cửa đi, vạn nhất cảm lạnh thì sao?"
Cố Nghiên Thu thở dài.
Lâm Duyệt Vi nói: "Bằng không......"
Cố Nghiên Thu bỗng bật mở cửa, Schrodinger lỡ móng cào phải cẳng chân để trần của Cố Nghiên Thu, ba vệt máu dài lập tức xuất hiện. Cố Nghiên Thu đã quen với những vết thương kiểu này, lần trước cô tắm cho Schrodinger, còn bị nó cào sáu vết lên tay, tay trái tay phải đối xứng.
Schrodinger bị cô xách từ cửa vào phòng, ném lên trên giường, Lâm Duyệt Vi dịu dàng ôm Schrodinger vào lòng, Cố Nghiên Thu nhìn nàng nói một câu: "Duyệt Vi, mẹ hiền chiều hư con."
Lâm Duyệt Vi: ".................."
Cố Nghiên Thu đi tới hôn lên trán Lâm Duyệt Vi một chút, nói: "Chị xuống lầu xử lý miệng vết thương."
Lâm Duyệt Vi vội khẩn trương nói: "Chị bị thương à, bị thương chỗ nào?"
Cố Nghiên Thu cười cười: "Bị cào, không có gì, bôi chút thuốc là được."
Lâm Duyệt Vi buống mèo xuống, đi theo cô xuống lầu, vội trước vội sau mà giúp cô xử lý miệng vết thương, cuối cùng Cố Nghiên Thu ôm nàng ngồi trên sô pha, sâu kín mà thở dài: "Schrodinger là một vấn đề lớn."
Nếu cứ để nó vào phòng ngủ, phá hư không khí vào những lúc mấu chốt, dù là người đang điện nước đầy đủ cũng sẽ bị nó dọa cho thành lãnh cảm.
Lâm Duyệt Vi mềm lòng nói: "Nó ngủ quen rồi, đột nhiên bỏ nó như vậy có phải không tốt không?"
Cố Nghiên Thu nhướng mày, không tỏ ý kiến nói: "Em quyết định đi, chị sao cũng được."
Lâm Duyệt Vi rối rắm nói: "Để em suy nghĩ lại."
Cố Nghiên Thu lại gõ nàng một câu: "Nhớ rõ, mẹ hiền chiều hư con."
Cô cứ nhắc đi nhắc lại những lời này, cho người ta tự do lại như bắt ép, Lâm Duyệt Vi tức giận đến xốc cổ áo cô lên, cánh môi áp đi cổ cô dùng sức nút mạnh, Cố Nghiên Thu ăn đau, vội nói: "Ngày mai chị còn phải gặp khách hàng."
Lâm Duyệt Vi nhìn dấu hôn màu đỏ, ngượng ngùng nói: "...... Đã không còn kịp rồi."
Cố Nghiên Thu nhìn nàng: "Ngày mai em còn muốn ra cửa không?"
"Em không......" Lâm Duyệt Vi nhận thấy ánh mắt của cô, vội sửa lời nói, "Ra cửa, em muốn ra cửa."
Cố Nghiên Thu hừ lạnh một tiếng tới gần nàng: "Muộn rồi."
Lâm Duyệt Vi hét lên một tiếng, hai tay che cổ mình lại cười chạy vắt giò lên cổ, Cố Nghiên Thu đuổi theo phía sau nàng, cuối cùng đè được nàng lên chiếc bàn ăn bằng đá cẩm thạch, đáp lễ nàng gấp ba lần.
Lâm Duyệt Vi nhìn vào gương soi, quay đầu, trừng mắt với Cố Nghiên Thu còn đang tươi cười dị thường sáng lạn nói: "Có phải chị muốn đánh nhau không?"
Cố Nghiên Thu nói: "Đúng vậy."
Lâm Duyệt Vi nói: "Chờ đó, để xem em có đánh chị rụng răng đầy đất không."
Cố Nghiên Thu kiêu ngạo mà cười: "Ha ha ha."
Hai người ở dưới lầu náo loạn một trận, cũng không tính lên lầu, Lâm Duyệt Vi nghiêm túc tự hỏi tính khả năng mang chuyện vừa làm trong phòng ngủ chuyển dời xuống dưới lầu, Cố Nghiên Thu nói trúng tim đen đánh vỡ ảo tưởng của nàng, nói: "Vô dụng, Schrodinger nhận người không nhận phòng."
Lâm Duyệt Vi mạnh miệng nói: "Em sẽ dạy dỗ nó."
"Chúc em may mắn." Cố Nghiên Thu nhún nhún vai, nói, "Mẹ hiền chiều hư con."
Lâm Duyệt Vi nhào tới: "A a a a Cố Nghiên Thu em liều mạng với chị."
Cố Nghiên Thu thành thạo trốn tránh sự tập kích không hề có kết cấu của nàng, cuối cùng hai người đều mệt đến ngã nhào trên sô pha, Lâm Duyệt Vi nói: "Sao hôm nay chị điên vậy? Bá tổng tin Phật đâu mất rồi?"
"Chị không phải bá tổng tin Phật, tự em nói vậy thôi." Cố Nghiên Thu cảm thấy như cả người hưng phấn, một chút cảm giác buồn ngủ cũng không có, cô dựa vào bàn trà chống cằm, nói, "Chị đã sớm cất Phật châu rồi. Nhưng nếu em thích kiểu tin Phật, thì chị cũng làm được."
"Được, cứ như vậy đi." Lâm Duyệt Vi dùng ngón tay điểm lên chóp mũi cô, nói, "Như vậy chị tương đối đáng yêu."
Cố Nghiên Thu chớp chớp mắt: "Chẳng lẽ trước giờ chị không đáng yêu?"
Lâm Duyệt Vi đã chịu bạo kích, lập tức thổ lộ nói: "Đáng yêu đáng yêu, chị lúc nào cũng đáng yêu chết em."
Cố Nghiên Thu cười rộ lên, cười đến cực kỳ đẹp, còn lộ ra vài phần ngượng ngừng mà Lâm Duyệt Vi quen thuộc, nói: "Trước giờ chưa từng có ai khen chị đáng yêu."
"Ba mẹ chị thì sao?"
"Ba khen chị thông minh, mẹ khen chị xinh đẹp." Trong trí nhớ Cố Nghiên Thu là vậy, cô nhìn Lâm Duyệt Vi nói, "Em là người đầu tiên khen chị đáng yêu, thật đó."
Cố Hòa hẳn không biết biểu đạt, thậm chí ngay cả Thẩm Hoài Du, cũng có thể chưa từng yêu thương cô. Lòng Lâm Duyệt Vi bỗng cảm thấy chua xót, đau lòng ôm lấy Cố Nghiên Thu nói: "Từ nay về sau mỗi ngày em đều khen chị đáng yêu, đáng yêu đáng yêu rất đáng yêu."
Cố Nghiên Thu ngượng ngùng mà nói: "Như vậy có phải da mặt chị rất dày không?"
Lâm Duyệt Vi nói: "Sẽ không, cũng không phải chị tự khen mình."
Cố Nghiên Thu nói: "Em khen nhiều như vậy, chị cũng sẽ cảm thấy mình rất đáng yêu, như vậy không phải vẫn da mặt dày sao?"
Lâm Duyệt Vi nhất thời không thể nghĩ ra được lý do nào phản bác cô, mạnh mẽ giải thích: "Dù sao chị cứ đáng yêu trước mặt em là được rồi, mặc kệ em nói chị ra sao chị vẫn là chính mình, chỉ có hai người chúng ta biết, đâu có giống da mặt dày."
Cố Nghiên Thu hạnh phúc vùi vào lòng nàng, nói: "Ừm."
Hai người rúc vào nhau trên sô pha nói lời âu yếm, không khí rất tuyệt vời, mang những lời thường ngày không nói đều nói ra hết, trong phòng không có ánh trăng, nếu để ánh trăng nghe thấy, tất nhiên cũng sẽ đỏ bừng cả mặt. Đồng hồ treo trên tường điểm hai giờ sáng, Lâm Duyệt Vi lưu luyến mà lôi kéo Cố Nghiên Thu dậy, nói: "Ngủ? Ngày mai chị còn phải đi gặp khách hàng mà?"
Cố Nghiên Thu ngáp một cái: "Ừm."
Lâm Duyệt Vi lên lầu phủi hết lông mèo vươn trên giường, hai người ôm nhau ngủ, Schrodinger bị ném sang một góc giường, hai người một mèo tường an không có việc gì mà lâm vào mộng đẹp.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Duyệt Vi bị Schrodinger dẫm tới tỉnh, từ bụng dẫm đến trên mặt, nguyên một con mèo mập ú, nếu không phải xưa nay Lâm Duyệt Vi có rèn luyện, chắc sẽ bị nó dẫm tới méo mặt. Con mèo này cũng biết bắt nạt kẻ yếu, biết Cố Nghiên Thu là một người ba ba lạnh nhạt, nên nó dùng mẹ nó để vươn vai dẫm chân tập thể dục buổi sáng.
Lâm Duyệt Vi mở đôi mắt muốn híp lại, nhìn Schrodinger dẫm trên người mình đến vui vẻ vô cùng, rồi mới nhìn về phía Cố Nghiên Thu đang ngủ ngon lành bên cạnh, nhất thời thanh tỉnh.
Schrodinger bị Lâm Duyệt Vi bịt miệng từ trên giường ôm xuống dưới, Lâm Duyệt Vi rón ra rón rén đóng cửa lại, đi vào phòng khách giáo dục Schrodinger.
"Con có biết ba ba ở bên ngoài làm việc vất vả, cuối tuần còn phải ra ngoài gặp khách hàng, đều là vì cái gì, còn không phải vì hai mẹ con chúng ta có thể có một cuộc sống an ổn bình định, con xem lại chính mình đi, mỗi ngày ngoại trừ ăn thì chỉ biết ngủ, càng ngày càng mập, con có cống hiến gì cho gia đình này hả? Chẳng lẽ con không cảm thấy tự hổ thẹn sao?"
Schrodinger meo meo hai tiếng, ôm đầu nhìn nàng.
"Buổi tối quấy rầy ba mẹ sinh em bé thì thôi đi, bây giờ con xem mấy giờ hả, còn chưa tới sáu giờ sáng con có biết không? Tối hôm qua ba mẹ hai giờ mới ngủ, đến bây giờ chỉ mới ngủ ba tiếng, người làm bằng sắt cũng chịu không nổi. Mẹ biết, tính tình mẹ tốt, nhưng nếu con mà đánh thức ba ba, bữa sáng hôm nay đừng hòng có phần của con."
Schrodinger run lên xoã tung bộ lông mềm, rụt rè mà ngồi xuống.
"Thái độ đoan chính một chút." Lâm Duyệt Vi kéo Schrodinger dậy, Schrodinger vì sinh hờn dỗi mà không thèm nhìn nàng, Lâm Duyệt Vi nói, "Mới nói con hai câu đã không vui? Quay lại đây."
Schrodinger: "......"
Lâm Duyệt Vi dùng hai tay kéo mặt Schrodinger, mạnh mẽ bắt nó đối diện nàng, nói: "Biết con nghe không hiểu tiếng người......"
"Phốc --" sau lưng bỗng truyền đến một tiếng cười trầm thấp.
Lâm Duyệt Vi quay đầu lại, thấy Cố Nghiên Thu đang mặc áo ngủ đứng nhìn, lập tức không cần con gái, vỗ vỗ tay đứng lên: "Sao chị tỉnh rồi?"
Cố Nghiên Thu cười vô cùng ôn nhu: "Tới xem em dạy dỗ con gái."
Lâm Duyệt Vi nói: "Còn chọc em nữa, không phải chị nói em là mẹ hiền chiều hư con sao?"
Cố Nghiên Thu kéo nàng lại: "Không cần, lát nữa chị sẽ dạy dỗ nó."
Lâm Duyệt Vi hiếu kỳ nói: "Chị dạy dỗ thế nào?"
"Sơn nhân tự có diệu kế." Cố Nghiên Thu ngáp đến chảy cả nước mắt, giọt nước theo khóe mắt chảy xuống, cô giơ tay tùy ý dụi, nửa vòng tay ôm lấy Lâm Duyệt Vi, cằm thân mật mà gối lên bả vai nàng, dán lên tai nàng nói chuyện, âm cuối mềm mại dịu dàng, nói, "Ngủ với chị."
Nửa người Lâm Duyệt Vi trong nháy mắt đã tê rần, tay còn phải vịn lên tường.
Đầu sỏ gây tội Cố Nghiên Thu không biết đã xảy ra chuyện gì còn chớp mắt: "Em sao vậy?"
Lâm Duyệt Vi hít sâu một hơi: "Không có gì."
Nếu Cố Nghiên Thu dùng loại giọng điệu này nói chuyện với nàng trên giường, nàng đại khái đã sớm tước vũ khí đầu hàn, không hề còn sức phản kháng.
Tác giả có lời muốn nói:
Schrodinger: Được rùi, tui biết mọi người đều muốn quánh tui, nhưng không trách tui được, dù sao tui cũng chỉ là một con mèo thoai mà~
Esley: Cố công sắc đảm bao thiên =)) ngọt muốn nội thương rồi mọi người ạ~