Làm thế nào mà tôi, một thằng không biết gì về Otaku cuối cùng lại kết thúc bằng việc thích thú tham gia mấy hoạt động Otaku cùng với một đứa Gyaru ghét con trai chứ?

chương 1.3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Khanhkhanhlmao

___________________________

Năm phút trước giờ hẹn, tôi đã có mặt tại ga Kinjo.

Khu vực xung quanh nhà ga được bao phủ bởi những tòa nhà cao tầng. Dù có các cơ sở thương mại nhưng thành phố Kinjou chủ yếu là một khu vực kinh doanh. Đây về cơ bản không phải là nơi dành cho sinh viên, vì thế tôi chưa bao giờ dạo quanh khu vực này cả.

Tuy nhiên, điểm hẹn lại nằm ngay trước ga. Sau khi đã kiểm tra kỹ vị trí trên tàu thì tôi không cần phải lo lắng về việc lạc đường cho lắm, mà có lẽ tôi nên nhanh chóng đến đó thôi.

Len lỏi qua con phố đông đúc và sau đó đọc tấm biển phía trước tòa nhà đa năng.

Tòa nhà bảy tầng bao gồm nhiều cơ sở khác nhau, và đó là điểm đến của tôi. Quán cà phê maid thì tọa lạc ở tầng sáu. Theo Kotomi, nơi này là thiên đường của otaku với các tầng khác chứa nhiều cửa hàng đa dạng như anime, manga, cửa hàng card, quán cà phê internet, karaoke, v.v.

Khi thang máy lên đến tầng sáu, quán cà phê maid hiện ra trước mắt tôi qua dãy hành lang được chiếu sáng. Có một tấm bảng hiệu sống động nằm ngay trước cửa hàng và poster của các nhân vật Driste mặc trang phục hầu gái được dán trên tường.

"Woaa, dễ thương quá! Dễ thương không chịu nổi luôn! Thật sự là những thiên thần! Ai-chan, chu chu! Chihiro-chan, chu~!"

Cái giọng nói đầy nhiệt huyết đó thuộc về một người khá là quen thuộc.

Một cô gái với dáng dóc như người mẫu, tự tin khoe ra và giấu đi những thứ cần thiết, cùng với mái tóc vàng quyến rũ bồng bềnh tự nhiên. Cô mặc một chiếc váy dệt kim dài tay với thiết kế hở vai, để lộ ra làn da trắng ngần.

Cô gái cầm túi xách hàng hiệu trên tay trái và chụp poster bằng điện thoại trong tay phải là Momoi, cô bạn cùng lớp của tôi.Sao Momoi lại ở chỗ này chứ? Đây là thiên đường của otaku mà! Đâu phải nơi dành cho một đứa nổi tiếng như nhỏ ấy!

Bất chấp sự hoang mang của tôi, cái vẻ nhiệt tình không thể nhầm lẫn của nhỏ ấy đã tiết lộ câu trả lời. Một Momoi vừa nổi tiếng, vừa là gyaru, vừa cũng là một otaku.

"A~ mồ ! Ai cũng dễ thương quá đi! Thật là lãng phí khi những cái này không bán! Mình sẽ mua chúng với bất kỳ giá nào và mang về nh— Hẳ!?"

Momoi đông cứng lại ngay khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt cô ấy trở nên vô cùng lúng túng. Hoặc là cô ấy đang suy nghĩ lại về hành động của mình hoặc là đang suy ngẫm về chúng, khuôn mặt ấy dần dần đỏ lên.

Tôi phớt lờ Momoi và ra đứng ở một chỗ trống chờ Mahorin tới.

"….."

"….."

Một sự im lặng khó chịu cứ thế mà bay lơ lửng trong không khí.

Thực lòng mà nói, tôi bây chỉ muốn về nhà ngay lập tức.

Tôi không quan tâm nếu Momoi có nghĩ tôi là một thằng otaku hay không, nhưng vấn đề thực sự là mối quan hệ của cô ấy với Takase.

Tôi không biết Mahorin là người như thế nào, nhưng trừ khi cô ấy nói dối về giới tính của mình, thì đối phương chắc kèo là con gái. Nếu Momoi nhìn thấy tôi vào quán cà phê hầu gái với một cô gái khác và Takase nghe được chuyện đó, Takase có thể hiểu lầm và nghĩ rằng tôi đã có bạn gái.

Điều đó sẽ đạp nát cái kế hoạch học tập của tôi. Nếu nó thật sự xảy ra thì, Takase sẽ tránh ở một mình với tôi và tất cả nỗ lực của thằng này sẽ trở thành công cốc.

Nhưng vẫn còn đó lời tôi đã hứa với Kotomi. Và đến nước này rồi thì, tôi không thể bùng hẹn được đúng chứ?

"Tôi có một đề nghị…"

Một giọng nói nhỏ nhẹ truyền đến tai tôi. Liếc sang bên cạnh, tôi thấy Momoi đang nhìn tôi.

"Đề nghị?"

"Cậu… có việc gì ở quán cà phê này không?"

"À, ừ… nhưng không phải là cậu đang bảo tớ thay đổi địa điểm đấy chứ?"

Trông như bị xúc phạm, Momoi nói "Tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của cậu như thế."

"Vậy thì đề nghị của cậu là gì?"

"Hứa với tôi điều này: cậu sẽ không hé răng một chữ về những gì cậu thấy ở đây."

Chỉ một câu đó đã nói rõ ý mà cô ấy đang ám chỉ. Đó là bởi tôi có cùng mối quan ngại như vậy.

Momoi là kiểu bạn gọi là một otaku kín. Cô ấy có thể đã tâm sự chuyện đó với những người bạn thân của mình nhưng không có ý định công khai sở thích của bản thân, có lẽ là vì sợ làm hỏng hình ảnh của mình.

Và điều đó thì thật là thuận tiện.

"Vậy hãy giữ bí mật việc cậu thấy tớ ở đây nhé."

"Tôi không có ai để nói về cậu, nhưng tôi sẽ đồng ý với đề nghị đó."

"Chốt đơn."

Được rồi, với cái deal này thì tôi có thể tránh việc để Takase biết.

Bây giờ tôi chỉ cần vượt qua buổi gặp trực tiếp là được. Đã đến lúc cô ấy tới rồi… Khi tôi kiểm tra điện thoại, đã năm phút trôi qua so với thời gian hẹn.

Tuy nhiên, cô ấy vẫn chưa đến.

Mười phút trôi qua, rồi mười lăm phút, và Mahorin vẫn chưa xuất hiện.

"….."

Và ngay bên cạnh tôi, Momoi liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay với vẻ lo lắng. Cô ấy có lẽ cũng đang trải qua cái cuộc chờ đợi giống như tôi vậy.

Đó chính xác là lý do tại sao tôi có cảm giác không lành về chuyện này.

Momoi dường như cũng có linh cảm tương tự và liếc nhanh vào mặt tôi. Tôi đã hy vọng rằng đó không phải là sự thật, nhưng, đúng là vậy.

"Ừm, Momoi."

"G-Gì?"

"Cậu có phải là… Mahorin không?"

Momoi trông sững sờ.

"V-Vậy, đó là sự thật… Cậu là bóng tối hắc ám?"

"Ừm, đúng vậy. Tớ là Yasha đen tuyền, hay còn gọi là bóng tối hắc ám."

"V-Vậy, đó thực sự là cậu…"

Momoi nhìn có vẻ mâu thuẫn.

Người chồng trong game mà bản thân gần gũi lại là bạn cùng lớp của cô ấy. Trong khi Momoi nổi tiếng với việc không thích con trai, việc cô ấy dự định gặp người chồng trong game của mình có lẽ chứng tỏ rằng cô ấy không phải là ghét tất cả bọn con trai trên cõi đời.

Tuy nhiên, ít nhất là cô ấy không thích tôi. À không chỉ riêng tôi, mà là tất cả các đứa con trai ở trường luôn. Từ đó thì tôi có thể suy đoán rằng cô ấy không thích các chàng trai cùng tuổi vì họ hành động kiểu trẻ con chăng? Mà tôi không muốn bị coi là trẻ con bởi một người vừa phấn khích với đống poster như thế đâu.

Có sao đi nữa thì tôi không muốn cô ấy ghét mình. Tôi không quan tâm đến việc có được cô ấy thích hay không, nhưng Kotomi sẽ khóc nếu mối liên hệ của hai người trong game bị cắt đứt. Và để tránh khỏi điều đó, tôi cần khiến Momoi cảm thấy vui khi dành thời gian với tôi. Nói cách khác là, tôi chỉ cần khiến tâm trạng của cô ấy thành vui vẻ.

"Trời, ở đây nóng quá."

Khi nói vậy, tôi thản nhiên cởi nút áo sơ mi của mình. Khoảnh khắc mà Momoi nhìn thấy chiếc áo phông lớn có in hình MioMio trên đó, đôi mắt xanh của cô ấy sáng rực lên.

"Whoa~! Không đời nào! Là MioMio-chan! Và phiên bản siêu hiếm với má ửng đỏ!? Cậu đã có được nó ư!" [note59343]

Sự phấn khích của cô ấy vượt qua cả mức mong đợi của tôi, nó ngay lập tức thúc đẩy bầu không khí khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

"Đây là dấu hiệu đặc trưng của tớ đấy. Khá ngầu đúng không?"

"Chắc chắn rồi! Vậy ra cậu mặc nó trông như thế này! Tớ có phiên bản khác nhưng phải can đảm lắm mới dám mặc ra ngoài."

"Ừm, thì tớ yêu MioMio mà. Đâu cần phải xấu hổ khi bản thân mang tình yêu mãnh liệt chứ."

"Đúng vậy, như mong đợi từ một fan lớn của MioMio! Nhưng tình yêu của tớ dành cho cô ấy cũng to bự không kém đâu."

Vậy là cô ấy cũng đang mặc thứ gì đó liên quan đến Driste sao? Kotomi muốn tôi khen ngợi cô ấy, nên đó là lý do tôi đã cố tìm kiếm từ trước nhưng… cái nào đây chứ?

Váy len? Túi xách hàng hiệu? Hay đôi giày? Thoạt nhìn không cái nào trông giống từ anime cả.

Chẳng lẻ cô ấy đang tái hiện trang phục thường ngày của một nhân vật? Mà theo những gì tôi biết thì không có nhân vật nào ăn mặc như cô ấy cả.

Chờ đã, chẳng phải Kotomi nói Momoi thích tất cả các nhân vật sao? Trong trường hợp đó, có lẽ—

"Móng tay của cậu tuyệt thật đó."

Khi tôi mở lời khen bộ móng tay đầy màu sắc của cô ấy, Momoi rạng rỡ cười một cách đầy tự hào.

"Cậu nhận ra ư? Tớ đã sơn chúng để phù hợp với màu hình ảnh của từng thành viên đấy! Tuyệt không?"

Vậy thì làm cho nó nổi bật hơn tí đi chứ.

"Thật sự ấn tượng, làm tốt lắm!"

"Tớ đã nghĩ là cậu sẽ nhận ra ngay lập tức mà, Đen tuyền-kun!"

"Chuyện nhỏ thôi. Dù sao thì tớ cũng rất thích Driste. À, chúng ta nên bắt đầu buổi gặp mặt offline sớm chứ?"

Momoi trông rất vui vẻ, và cái sự ngượng ngùng lúc nãy cũng đã tan biến đi mất. Sẽ tuyệt biết bao nếu cô ấy có thể tiếp tục duy trì cái tâm trạng này...

"Ừ, đi thôi!"

Tuyệt vời. Có vẻ như mọi nghi ngờ đã được giải tỏa. Nếu tôi có thể lành lặn vượt quá cái cuộc gặp mặt này mà không để lộ mình là người thay thế, Kotomi sẽ có thể tiếp tục tận hưởng những cuộc trò chuyện với Mahorin.

"Tớ hy vọng phần thưởng khi ghé thăm quán cà phê là sticker của MioMio."

"Cậu thật sự thích MioMio-chan nhỉ~ Nếu tớ thắng được thì sẽ đổi nó cho cậu nhé." (Momoi)

"Cảm ơn cậu, tớ rất cảm kích đó!"

Khi đang nói chuyện, chúng tôi tiến vào quán cà phê. Chị maid dẫn chúng tôi đến một bàn cạnh tường, đưa menu và kèm theo chiếc sticker.

"Được rồi, tớ có MioMio luôn! Còn cậu thì sao?"

"Chihiro-chan."

"Ồ, Chihiro-chan cũng tuyệt đó."

"Ừm, cô ấy nhỏ nhắn và dễ thương. Tớ cảm thấy như một phụ huynh ở trường mầm non khi xem cô ấy biểu diễn trực tiếp vậy."

"Chính xác!"

"Và nhắc đến Chihiro-chan, chẳng phải Ai-chan cũng nhỏ nhắn và dễ thương sao?"

"Chắc chắn rồi!"

"Nhìn kìa, họ có mấy tấm bảng life-size kế bên Noah-chan đấy! Nó thực sự làm nổi bật sự chênh lệch chiều cao! Hơn nữa, bên cạnh đó là Kanade-chan! Nhân viên thực sự biết cách sắp xếp khi đặt cặp đôi nhỏ nhắn ở giữa cặp đôi lớn hơn!"

"Đồng ý!"

"Ồ, nhìn cái kia kìa! Đó là những tấm bảng cutout từ anime! [note59344] Họ thậm chí chọn cảnh MioMio-chan làm trò đùa khiến Kanade-chan phụt cà phê nữa. Nhân viên thực sự hiểu rõ lắm luôn nhỉ? Đó có phải từ phiên bản Blu-ray không? Cậu biết đó phiên bản mà màu cà phê khác với phiên bản phát sóng. Dù chỉ là sự thay đổi nhỏ nhưng nếu nhìn lại thì nó rất hợp lý. Kanade-chan thích cà phê đen nhưng phiên bản phát sóng lại là màu cà phê sữa. Ồ còn nói về cà phê thì cậu có nhớ đến việc hợp tác với cà phê lon của họ không? Tớ không thích cho lắm khi các nhân vật ít nổi tiếng hơn bị bỏ rơi nhưng ở đây họ đối xử công bằng với tất cả các nhân vật của Driste nên tớ cảm thấy cực kỳ yên tâm!"

Tôi gần như đứng trên bờ vực hoảng loạn, không thể nào mà xử lý tình nổi cái huống này.

Dù sao đi nữa, hãy thay đổi chủ đề thôi.

"Bọn mình nên gọi món sớm chứ?"

"Ừm, hãy quyết định chuyện đó trước đã."

Cả hai chúng tôi bắt đầu kiểm tra menu. Một ly nước giá 800 yên? [note59345] Tôi không chắc về mức giá thông thường cho lắm, nhưng trông nó có vẻ hơi bị cao.

"Cậu đã quyết định chưa, Mahorin?"

"Một chút nữa thôi. Còn Đen tuyền-kun thì sao?"

"Tớ đã quyết định rồi, là fan của MioMio nên dễ chọn lắm. Nhưng khi cậu thích tất cả các nhân vật thì khó chọn lắm nhỉ?"

"Thật sự luôn. Tớ sẽ hốt ngay cả một bộ sưu tập hoàn chỉnh, nhưng khi nói đến đồ ăn thì.... không thể ăn hết được. Nhưng tớ vẫn muốn chi cho đủ 4000 yên." [note59346]

Tôi đã tra cứu những ưu đãi trên chuyến tàu. Nếu mua đồ với tổng trị giá 4000 yên thì bạn sẽ nhận được một chiếc đế acrylic. [note59347]

"Tớ sẽ tiêu khoảng 2300 yên, nên với hai người bọn mình sẽ dễ dàng đạt được 4000 yên thôi."

"Ể, vậy nghĩa là chúng ta chỉ nhận được một món thôi phải không?"

"Tớ không sao với điều đó đâu. Tất nhiên là tớ rất muốn có nó, nhưng nhìn thấy Mahorin vui vẻ còn quan trọng hơn nữa."

Tôi muốn kết thúc chuyện này càng nhanh càng tốt và chuồn đi, nên tránh kéo dài quá lâu sẽ là lý tưởng. Dù đã đóng vai một otaku thì tôi còn phải đóng thêm cái vai chồng của cô ấy nữa. Mong muốn thấy khuôn mặt vui vẻ của vợ mình không đời nào là yếu tố tiêu cực được.

"Hở, cậu có phải là thánh nhân không vậy?

Hmm, có lẽ điều đó hơi tích cực quá. Thôi kệ, cũng không phải điều gì xấu.

"Cảm ơn Đen tuyền-kun. Hôm nay để tớ cảm ơn bằng cách đãi cậu cho."

"Không cần đâu. Tớ sẽ tự trả tiền ăn của mình."

Nói cho đúng hơn, Kotomi mới sẽ là người thanh toán hóa đơn.

Momoi cảm ơn tôi một lần nữa và sau khi cô ấy quyết định gọi món, tôi gọi chị maid đến.

"Um, mình sẽ lấy ‘Nước Chuối Tình Yêu của Chihiro’ và ‘Cơm Cà Ri Trại Huấn Luyện của Kanade’ ạ."

"Còn mình sẽ lấy ‘Đồ uống đặc biệt giúp bạn khỏe lại của MioMio ♪ Nạp Đầy Dinh Dưỡng Đặc Biệt’ và ‘Cơm Trứng thơm ngon tuyệt vời của MioMio’."

Chị maid phục vụ nói "Có ngay," và rời đi. Ngay sau đó đồ uống của chúng tôi được mang lên.

Cổ họng tôi bây giờ đã khô khốc vì hồi hộp. Nên tôi nhấp một ngụm đồ uống đặc biệt—

"Chua!?"

"Fufu, tái hiện từ tập tám của anime đó."

À, ra đây là cái món đồ uống ở tập 8.

"Thực sự rất là chua nhỉ."

"Đó là giấm táo. Tớ không thích nhưng Naru-chan thì thích lắm, cậu ấy còn uống nó mỗi ngày cơ mà."

Thật sao? Nếu Takase thích thì tôi cũng thích! Tôi sẽ uống giấm táo trong lớp và dùng nó làm chủ đề để bắt chuyện.

"Nếu không thích thì cậu không cần phải tự ép bản thân đâu."

"Không, tớ sẽ uống nó. Vì MioMio đã cố gắng hết sức để làm ra nó mà!"

"Tuyệt vời đó. Câu đó nghe giống như điều mà nhà sản xuất sẽ nói vậy!" (Momoi)

"Trong anime, nhà sản xuất đã cố gắng uống hết. Cô ấy nói nếu để lại dù chỉ một giọt thì sẽ làm MioMio thất vọng mất."

"Cô ấy thật sự là—"

"Quá tuyệt!"

Em ấy đã bảo rằng có tôi thể vượt qua mấy cuộc trò chuyện liên quan đến nhà sản xuất bằng cách nói, "Nhà sản xuất thật tuyệt". Vì vậy nên tôi mới chêm vào ngay chỗ đó.

Nghe thấy điều đó, Momoi cười rạng rỡ "Chính xác!" và tiếp tục.

"Và cậu biết đó, nhà sản xuất từng có mục tiêu trở thành thần tượng trong quá khứ đúng chứ? Diễn viên lồng tiếng Sasaki-kan nổi tiếng với kỹ năng hát của cô ấy, và có một cảnh trong manga mà cô ấy hát phải chứ? Nếu họ mà thêm giọng hát vào khúc đó, chắc chắn nó sẽ trở thành một kiệt tác luôn!"

"Cô ấy chỉ là quá tuyệt đi mà!"

"Với cả cũng trong tập hai, có phần ngắn về việc cô ấy có quá khứ cạnh tranh với quản lý của một công ty khác. Tớ tự hỏi nó là về điều gì nhỉ? Đen tuyền-kun chắc phải biết nó đúng không?"

Chết tiệt, cái câu "Quá tuyệt" không hiệu quả trong trường hợp này. Nếu vậy thì—

"Xin lỗi cậu nhé, tớ cần vào nhà vệ sinh một chút."

Tôi nhanh chóng thông báo và tốc biến vào nhà vệ sinh. Sau khi bước vào một phòng, tôi gọi cho Kotomi.

"Sao vậy?"

"Cứu với, Kotomi. Anh đang gặp rắc rối."

"Hả, có chuyện gì xảy ra với Mahorin à?"

"Không hẳn. Nhưng cuộc trò chuyện đã chuyển sang một hướng mà anh không thể theo kịp. Đó là về nhà sản xuất, và—"

Tôi ném cho Kotomi câu hỏi mà tôi được nhận từ Momoi trước đó, và Kotomi trả lời ngay lập tức.

"À cái đó thì. Nó đã được đề cập trong bộ truyện tranh bốn khung trên trang web chính thức. Họ đã tạo ra một chút cạnh tranh trong thời cao trung vì cả hai thích cùng một người, nhưng nó gần như trở thành một cuộc tranh cãi nhỏ vì sự hiện diện của chàng trai đó. Bộ truyện tranh bị xóa mất tăm trong khoảng mười phút. Nếu không phải là em thì bất cứ ai cũng sẽ bỏ lỡ nó thôi."

"Anh hiểu rồi. Cảm ơn."

"Không có gì! Ồ, nhân tiện Haru-nii, sticker của anh là gì vậy?"

"Đó là MioMio."

"Yay! Cảm ơn Haru-nii! Nhớ đừng làm cong nó trên đường về nhé."

"Hiểu rồi. Và anh sẽ tặng cái đế acrylic cho Mahorin."

"Hả!? Em cũng muốn một cái m—"

Tôi ngắt cuộc gọi và quay trở lại chỗ ngồi của mình.

"Chào mừng trở lại, đồ ăn của bọn mình đến rồi đó."

"Tuyệt, trông ngon quá đi. À, về câu hỏi hồi nãy tớ đã nhớ ra chi tiết rồi."

Tôi kể lại cái câu chuyện mà tôi nghe từ Kotomi cho Momoi.

"Ồ, ra là vậy. Họ khá giống nhau nên sở thích về mấy chàng trai có vẻ cũng trùng luôn. Cảm ơn Đen tuyền-kun nhé, vậy là rõ hết rồi."

"Rất vui được giúp đỡ. Nào, ăn khi còn nóng thôi."

Tôi lập tức đưa một thìa cơm trứng vào miệng. Nó không toát lên vẻ sang trọng nhưng lại xứng đáng với cái chữ "ngon" nằm trong tên gọi. Với mức giá 1500 yên thì nó cũng không quá đắt.

Momoi, người có lẽ thường xuyên thưởng thức đồ ăn ngon cũng tỏ ra hài lòng khi thưởng thức món ăn.

"Cái này! Đây là cà ri trại huấn luyện mà tớ đã hằng mong đợi! Cậu biết đó, Kanade-chan giống như mẹ của mọi người vậy. Với Ai-chan và Chihiro-chan ở bên, món cà ri bỗng tự nhiên có vị ngọt hơn. Cảm giác như chúng ta thực sự đã đi trại huấn luyện phải không?"

"Tớ cá là nó sẽ còn ngon hơn nếu chúng ta ăn tại khu cắm trại."

"Tớ thực sự rất muốn làm một chuyến hành trình đến những vùng đất thiêng liêng đó. À, và nói về trại thì phải có thử thách lòng can đảm đúng chứ? Sự kết hợp giữa Chihiro-chan bé nhỏ và Ai-chan là cách tuyệt vời nhất để chữa lành!"

"Thật khó khi cậu là người cố gắng để làm người khác bất ngờ."

"Đồng ý hai tay hai chân luôn. Mặc dù Chihiro-chan không thích những thứ đáng sợ, nhưng cô ấy vẫn luôn hành xử chững chạc vì sinh nhật của bản thân sớm hơn Ai-chan một tháng."

"Và Ai-chan thì hoàn toàn ổn với những thứ đáng sợ, vậy lại tạo ra cái sự tương phản buồn cười chứ."

"Tiếng hét 'Trick or Treat' trong tập Halloween buồn cười muốn chết. Chihiro-chan thực sự đã làm rất tốt cái tiếng hét đó."

"Thật sự quá ấn tượng ấy! Ngay cả Carol lạnh lùng cũng phải giật mình, mà cô ấy vẫn thật dễ thương."

"Tớ biết, đúng chứ? Sau đó cảnh họ cho viên ngậm trị đau họng thay vì kẹo đã làm tớ bật cười ngất."

"Chính xác."

Khi cuộc trò chuyện chuyển sang chủ đề mà tôi khó theo kịp, tôi tiếp tục ăn bữa ăn của mình trong lo lắng. Và cả hai gần như ăn xong cùng một lúc.

Nhà hàng giờ còn đông đúc hơn so với khi chúng tôi mới đến. Giờ ăn trưa đang đến gần và việc ở lại lâu hơn có thể sẽ làm phiền nhân viên.

"Mà, dù ghét phải nói điều này nhưng đã đến lúc phải rời đi rồi."

"Ừm. Tớ hy vọng sẽ có được đế acrylic của MioMio-chan..."

"Tớ tưởng cậu yêu thích tất cả các nhân vật chứ?"

"Ừm đúng vậy, nhưng sau khi nói chuyện với cậu thì tớ cũng muốn có MioMio-chan. Cậu có thể dùng sức mạnh của tình yêu để biến điều đó thành sự thật không?"

"Hmm, tớ sẽ cố gắng hết sức nhưng đừng đặt hy vọng nhiều quá nhé. May mắn của tớ với việc rút thăm đã cạn kiệt mất rồi."

"Đúng vậy, dù sao thì cậu cũng đã giành được sticker của MioMio-chan rồi."

"Ừm."

Thực ra tôi đang ám chỉ việc giành được chỗ ngồi bên cạnh Takase, mà đó là bí mật sẽ luôn được giữ kín trong lòng tôi.

Chúng tôi cùng đứng lên, thanh toán hóa đơn rồi sau đó có một chị maid mang ra hộp rút thăm. Với vẻ mặt căng thẳng, Momoi rút một tấm vé.

"Ồ, là MioMio!"

"Woaaa, tuyệt zời! Thực sự đã trúng nó rồi kìa! Cảm ơn cậu nhiều lắm!"

Sau khi nhận chiếc stand acrylic MioMio từ chị maid, Momoi tươi cười rạng rỡ.

"Chúc mừng."

"Thật sự là tớ có thể nhận cái này sao?"

"Hoàn toàn được."

"Yayy! Cảm ơn cậu rất nhiều! Tớ sẽ trân trọng nó!"

Cô ấy cẩn thận đặt MioMio vào một chiếc túi có vẻ là hàng hiệu và chúng tôi cùng nhau rời khỏi quán cà phê hầu gái. Sau khi đi thang máy, chúng tôi ra khỏi tòa nhà.

Và với điều này, nhiệm vụ đã hoàn thành.

Momoi có vẻ hài lòng và tôi cũng đã hoàn thành tốt vai trò đóng thế của mình. Một khi cảm giác nhẹ nhõm xuất hiện, cơn buồn ngủ của tôi lại ập đến. Tôi bây giờ chỉ muốn về nhà thật nhanh và nghỉ ngơi thôi.

"Buổi gặp mặt offline hôm nay vui lắm."

"Ừm, tuy tớ không ngờ đó là Momoi, nhưng tớ rất thích cuộc trò chuyện của chúng ta."

"Tớ cũng vui lắm! Nhưng…"

Khuôn mặt tươi cười của cô ấy chợt tối sầm lại.

Với vẻ mặt áy náy, cô ấy tiếp tục.

"Bọn mình, cậu biết đấy, bọn mình chỉ là một cặp vợ chồng trong game. Cả hai cư xử bình thường ở trường và không thể nào có được mối quan hệ như vậy ngoài đời thực. Xin hãy đừng hiểu lầm."

Nói cách khác là "Đừng có yêu tôi". Tôi có thể hiểu tại sao Momoi lại muốn làm rõ điều đó. Cô ấy là một người rất xinh đẹp và cuộc trò chuyện của chúng tôi diễn lại ra một cách mượt mà.

Nếu tôi là một cậu học sinh cao trung bình thường, tôi có thể đã nảy sinh cảm xúc và hiểu sai về cái tình huống này.

Tuy nhiên, tôi không quan tâm. Người tôi muốn hẹn hò không phải Momoi mà là Takase.

"Đừng lo gì hết, tớ có thể tự tin nói rằng bản thân sẽ không yêu cậu." [note59348]

"Thật không?"

"Tuyệt đối. Xin lỗi, nhưng tớ thực sự không có hứng thú nào cả."

Mặc dù vừa nói điều gì đó có thể làm cô ấy phật lòng, nhưng ngược lại Momoi lại tỏ ra vui mừng trước lời nói của tôi.

"Vậy thì tốt. Hẹn gặp lại trong trò chơi online nhé!"

"Oke. Và tớ muốn giữ nguyên bầu không khí chơi game, nên vì vậy hãy tránh mấy chủ đề về trường lớp nhé."

Nếu Kotomi phát hiện ra rằng người vợ trong game của em ấy lại là bạn cùng lớp, và hơn nữa còn là kiểu người hào nhoáng mà em ấy ghét nhất, Kotomi có thể cảm thấy lo lắng và cuộc trò chuyện otaku vui vẻ của họ có lẽ sẽ trở nên sượng đơ.

Tốt hơn hết là nên giữ bí mật danh tính thực của Momoi, hay là Mahorin.

"Tớ hiểu rồi. Hãy tiếp tục thảo luận về anime, manga và game như trước đây nhé!"

Với giọng điệu vui vẻ, Momoi trong tâm trạng phấn khởi đã bắt một chiếc taxi đi ngang qua và rời đi.

Truyện Chữ Hay