Làm thế nào mà tôi, một thằng không biết gì về Otaku cuối cùng lại kết thúc bằng việc thích thú tham gia mấy hoạt động Otaku cùng với một đứa Gyaru ghét con trai chứ?

chương 4.1: đấu với vợ online của em gái tôi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Khanhkhanhlmao

______________________________

Đó là một đêm thứ Sáu đầu tháng Sáu.

"Haru-nii! Haru-nii!"

Dù đã đạt thành tích cao nhất từ trước đến nay— hạng nhì trong lớp và hạng tám toàn khối trong kỳ thi giữa kỳ— tôi giờ đây vẫn tập trung ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ sắp tới, và trong lúc đó thì nghe thấy tiếng đập cửa dữ dội.

Tôi mở cửa ra với một cảm giác bất an, và như rằng thấy Kotomi đứng đó với khuôn mặt gần như sắp khóc. Điều này chỉ rõ ràng chỉ có thể là một chuyện.

"Lại là chuyện của Mahorin à?"

"Là về Mahorin! Làm ơn đi Haru-nii, trò chuyện với cô ấy giùm em đi!"

"Đã đến lúc đó rồi à?"

Khi Kotomi nhờ tôi đi hát karaoke, tôi đã nói rằng nếu em ấy được mời vào buổi gặp mặt offline tiếp theo thì nên nhờ tôi trò chuyện thay em ấy. Theo đúng lời hướng dẫn, em ấy đã lập tức chạy ngay đến chỗ tôi để nhờ. Đây là một sự tiến bộ đáng kể so với lần yêu cầu đóng giả vào phút chót trong buổi gặp mặt offline đầu tiên.

"Nhanh lên, nhanh lên!"

Kotomi nắm lấy tay tôi và kéo tôi đến phòng em ấy.

Dù đã giúp em ấy dọn dẹp lại sau kỳ thi nhưng giờ nó lại đâu vào đấy. Máy điều hòa cũng đã không được vệ sinh một thời gian rồi, có lẽ vì em ấy ngại mời thợ bảo dưỡng vào. Nên giờ nếu em ấy có bị ốm thì tôi cũng không ngạc nhiên lắm đâu.

Kìm nén cái cảm giác muốn cằn nhằn lại, tôi ngồi lên ghế chơi game như được chỉ.

Trên màn hình hiển thị một trò chơi mà tôi chưa từng thấy bao giờ, hình như nó được gọi là "Life of Farmer".

Đúng như mong đợi từ một trò chơi nhịp độ chậm, bài nhạc nền rất nhẹ nhàng. Ở đó có một người đàn ông và phụ nữ xinh đẹp ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế sofa bên lò sưởi, với nhật ký trò chuyện hiện ở dưới cùng.

Sau khi đọc lướt vài dòng, có vẻ như Kotomi đã được mời tham gia trò chơi nhưng vẫn chưa chấp nhận.

"không chọn từ chối được à?"

"K-Không! Nếu em từ chối cô ấy sẽ ghét em mất...!"

Dù em ấy có từ chối thì Mahorin cũng không ghét đâu... Mà, có lẽ cô ấy sẽ thất vọng. Tôi có thể cảm nhận được sự phấn khích của Momoi qua tin nhắn, hai lần gặp mặt offline trước đây chắc hẳn rất vui với đối cô ấy.

"Rồi, Rồi. Anh sẽ không từ chối đâu."

Tuy nhiên, việc chấp nhận yêu cầu của Momoi như thế này sẽ không khả thi. Nếu Momoi xuất hiện thay vì Mahorin, Kotomi có khả năng nhận sẽ ra danh tính thực sự của cô ấy.

Từ nhật ký trò chuyện thì mục tiêu của Mahorin là chơi game cùng nhau, địa điểm không quan trọng.

"Kotomi, em có biết nơi nào mà bọn mình có thể chơi game không?"

"Như quán cà phê internet á hả?"

"Ừ, em có thể tìm quán nào gần ga Kinjo không?"

Trong khi Kotomi tìm kiếm trên điện thoại, tôi xác nhận với Momoi xem liệu có được chọn địa điểm khác ngoài nhà tôi không. Vừa lúc Momoi hỏi, "Cậu muốn đến nhà mình hả?" Kotomi đã giơ cho tôi xem màn hình điện thoại.

"Hình như anh có thể mang game của mình đến quán cà phê internet này."

Theo kết quả tìm kiếm thì ngoài việc mang game của mình đến, quán net còn cung cấp đồ uống và kem miễn phí. Đó như là thiên đường dành cho những người yêu thích manga vậy.

Tôi nhanh chóng liệt kê ra các lợi ích của quán cà phê internet và khiến Momoi hào hứng về ý tưởng này. Vì chúng tôi chỉ chơi game nên thời gian không quan trọng, khi cô ấy gợi ý ngày mai lúc 1 giờ chiều thì tôi lập tức đồng ý.

Tôi gõ "Đã hiểu" và sau khi chào tạm biệt, chiếc hình đại diện xinh đẹp biến mất khỏi màn hình, có lẽ là đã đăng xuất.

Việc còn lại chỉ là chơi game với Momoi ngày mai. Vì cả hai không xem anime nên tôi có thể vượt qua chuyện này mà sẽ không bị lộ tẩy.

"Xin lỗi, Haru-nii, vì đã chiếm thêm một cuối tuần khác của anh..." Kotomi trông ủ rũ và thành thực xin lỗi.

Tôi không có ý định trách Kotomi.

Có thể là hơi quá đáng khi không dám từ chối yêu cầu chỉ vì sợ bị ghét, nhưng mặt khác, điều đó cho thấy em ấy quan tâm đến Mahorin nhiều đến nhường nào. Chuyện làm liên lụy đến anh trai cũng có thể là hơi quá, nhưng tôi muốn tôn trọng cảm xúc của em ấy với việc quý trọng tình bạn.

"Không sao đâu, nó đỡ hơn nhiều so với hai lần trước."

Hồi đợt quán cà phê collab và karaoke tôi đã phải thức trắng đêm để xem anime còn gì.

Lần này chúng tôi chỉ đơn giản là chơi game cùng nhau. Sẽ không cần phải loay hoay với những cuộc trò chuyện về anime và tôi có thể tận dụng việc chúng tôi đang ở quán cà phê internet như một cái cớ để chuyển chủ đề sang manga.

"Được rồi, anh sẽ quay lại học bài. Hãy nhớ đừng thức quá khuya quá nhé?"

"Hả, anh định đi học sao?"

"Sao em lại ngạc nhiên với chuyện đó?"

Đừng có làm cái mặt đó chứ, nó khiến tôi có linh cảnh không lành tí nào.

"Ờm, vì sẽ chơi Urbat vào ngày mai. Anh không cần phải luyện tập sao?"

"Em lại đặt mấy cái tiêu chuẩn quá cao không cần thiết giống như lần karaoke à?"

Lúc đó gọi là tràn lan mấy tiêu chuẩn không cần thiết như "hát hay", "Otagei", với "không buông mic" luôn.

Dù không có thấy nhắc đến những điều như vậy trong nhật ký trò chuyện, có thể những chủ đề đó đã được em ấy đề cập trong quá khứ.

Kotomi lắc đầu, "Mahorin không đào sâu vào chủ đề Urbat, vì vậy chúng em chưa nói nhiều về nó."

"Thật sao? Em không khoe là ở ‘cấp độ tuyển thủ’ gì đó chứ?"

"Em không."

"Vậy thì tốt..."

"Nhưng, sẽ trông rất không tự nhiên nếu anh lại di chuyển như một người mới."

"Em nói cũng đúng, vậy mất bao lâu để không còn trông như người mới?"

"Urbat có cơ chế điều khiển đơn giản, vì vậy anh có thể làm quen trong khoảng ba tiếng. Chỉ cần thử di chuyển tất cả các nhân vật, chọn main của anh và hoàn thành chế độ câu chuyện của nhân vật đó thôi."

"Nếu chỉ có vậy…"

Bây giờ chỉ mới hơn 9 giờ tối. Dù với việc luyện tập, tôi cũng có thể đi ngủ trước khi ngày mới bắt đầu. So với hai buổi gặp mặt offline trước đây thì lần này dễ xử lý hơn nhiều—

"Còn nữa, anh cần phải xem tất cả các tập anime của Urbat!"

Lại nữa à, đệch cụ nhà nó chứ!

"Urbat có anime nữa á!?"

"Nó thực chất dựa trên manga và em thì không có manga, cũng không có tiền để mua nó nên vì vậy xem anime là lựa chọn duy nhất. Đừng lo, em đã xác nhận rằng nó có trực tuyến để xem rồi."

"Nhưng mà Mahorin đâu có quan tâm đến Urbat đâu phải chứ? Anh có thực sự cần phải xem anime không?"

"Cô ấy chưa chơi game vì bản thân không giỏi game hành động, nhưng cổ đã nói là thích Urbat. Nếu anh chơi game thì cuộc trò chuyện chắc chắn sẽ chuyển sang các nhân vật."

Như thường lệ, chỉ có cách duy nhất là xem anime để giữ được vỏ bọc.

"...Vậy bao nhiêu tập? Mười hai? Hai mươi bốn?"

"Hai trăm."

"Không đời nào anh có thể xem kịp được hết cả!"

Kotomi giật mình.

Thôi nào, đừng có làm cái khuôn mặt chực khóc đó chứ. Nếu có người muốn khóc thì đó phải là tôi đây này.

"Ưm, em đã định nói rằng điều đó là không thể, nhưng Haru-nii đã ngay lập tức gõ 'Được', ...B-Bọn mình nên làm gì bây giờ, Haru-nii?"

"Bọn mình nên làm gì á? Rõ ràng là hai trăm tập là không thể rồi. Ngay cả khi giả sử mỗi tập là hai mươi lăm phút, thì đó là tám mươi ba tiếng đấy."

"Sẽ mất khoảng ba ngày rưỡi..."

"Đừng có mà tự nhiên loại bỏ thời gian ngủ của anh chứ. Nếu cố hết mức thì hai tuần là tối đa, hoặc là cho anh cả tháng đi."

"Có nghĩa là kế hoạch sẽ bị hoãn lại...?"

"Không còn lựa chọn nào khác."

"K-Không, chuyện đó không tốt. Mahorin đang rất mong chờ..."

Tôi cũng không muốn đề xuất chuyện hoãn lại. Nhưng chưa đến 9 giờ tối mà Momoi đã nói rằng sẽ đi ngủ sớm cho ngày mai, có lẽ cô ấy ngay bây giờ đang nằm trên giường và cảm thấy phấn khích. Quá khó để đề cập đến ý tưởng này.

Tuy nhiên...

"Nếu không hoãn lại, anh sẽ bị hổng kiến thức."

Tôi thậm chí còn không biết liệu "Urbat" là tên đầy đủ hay viết tắt.

"Không sao đâu. Em sẽ dạy anh cách điều khiển và giải thích các nhân vật trong khi chúng ta chơi. Nếu anh chơi chế độ cốt chuyện với các nhân vật chính, anh sẽ hiểu được dòng chảy của câu chuyện. Chúng ta bằng cách nào đó sẽ xoay sở được thôi."

Đối mặt với buổi gặp mặt offline sau một đêm không ngủ thật sự là chuyện rất đáng quan ngại, nhưng nhìn lại thì tôi luôn vượt qua được chúng bằng những giải pháp tạm thời.

Nếu có tận hai trăm tập, câu chuyện chắc chắn sẽ dài đến mức phải có những phần cô ấy chỉ nhớ một cách mơ hồ. Một đêm không ngủ có thể sẽ làm được.

"Em cũng sẽ phải thức trắng đêm đấy, Kotomi. Em ổn với điều đó chứ?"

"Hoàn toàn ổn, em rất vui vì được chơi game với Haru-nii mà!"

Tôi đã không chơi game với Kotomi kể từ khi chúng tôi còn nhỏ. Tôi nhớ mình đã mang một trò chơi đối kháng đến nhà bà, rồi bị đả bại thảm hại và nhanh chóng quăng tay cầm đi chỗ khác.

"Vậy thì hãy chơi Urbat nhé."

"Ừ! Em sẽ chuẩn bị ngay nên chờ một chút nhé!"

Kotomi háo hức chuẩn bị cho trò chơi, giọng nói đầy ắp sự phấn khích.

Truyện Chữ Hay