Bình luận xong, Nguyễn An An lại kéo lên nhìn lại mấy câu thơ kia, càng xem càng cảm thấy thú vị, nhịn không được cũng ấn chụp ảnh màn hình.
Trận bóng rổ kết thúc một cách oanh oanh liệt liệt, hôm nay là ngày đầu tiên diễn ra đại hội thể thao.
Vừa rồi đã tiến hành một loạt các bài phát biểu trong lễ khai mạc, không có nội dung gì, có thể tổng kết bằng bốn chữ: Vừa dài vừa chán.
Nếu không có bài viết kia giải trí, Nguyễn An An đã sớm ngủ gật rồi.
Những người trong khoa không đồng đều, lúc này tất cả vận động viên đều không ở đây.
Hôm nay Nguyễn An An đến hơi muộn, sau khi nghe người bên cạnh nói chuyện, vừa rồi cán bộ thể thao đột nhiên hoang mang rối loạn nói xảy ra chút vấn đề, khả năng có người đăng ký sai, cậu ta đã gọi tất cả các vận động viên đi ra ngoài tập hợp.
Cô đoán chắc hẳn Cố Quyết cũng đi theo, bằng không tại sao đến bây giờ vẫn không thấy bóng người.
Nguyễn An An ngồi trêи khán đài chán muốn chết, không có việc gì làm lại tiếp tục vào diễn đàn đọc bình luận.
Khi có người trả lời, các tài khoản vô danh trêи diễn đàn sẽ không nhận được thông báo.
Nguyễn An An bình luận xong, qua một khoảng thời gian dài không có ai chú ý tới nó, mọi người vẫn thảo luận về eo như cũ, hơn nữa có rất nhiều người đều copy câu Cố Thần giết người không cần đao, điên đảo chúng sinh dựa vào eo. Mãi cho đến lầu thứ mới có người chú ý tới bình luận của cô.
Lầu : Ha ha ha ha ha em gái lầu đã đặt ra câu hỏi nghi vấn, các bạn đều không chú ý tới ʍôиɠ Cố Thần sao, đây thực sự là một điểm rất đáng chú ý?
Lầu : Haiz, đương nhiên là chú ý tới rồi! Tuy rằng bài đăng này nói về eo, nhưng kỳ thật trêи người Cố Thần có chỗ nào xấu sao? Tôi hỏi cậu một chút trêи người cậu ta có chỗ nào xấu hả??
Lầu : Eo nhỏ ʍôиɠ cong…… Chậc chậc chậc, tương lai không biết sẽ tiện nghi cho ai đây?
Lầu :! Eo nhỏ ʍôиɠ cong! Tôi có thể! Tôi nguyện ý!!! Cố Thần tôi nguyện ý!!!
Nguyễn An An: “?”
Cậu nguyện ý nhưng không hỏi xem cậu ta có nguyện ý hay không sao?
Đang định phản bác, phía dưới lại xuất hiện một đống bình luận.
Lầu : Các chị em lầu trêи tỉnh táo một chút, chuyện này cho dù chúng ta nguyện ý cũng không được…… Phải xem Cố Thần đồng ý ai , ha ha ~[ chảy máu mũi ]
Nguyễn An An vô cùng tán đồng mà ấn thích cho lầu số , thế này mới đúng chứ!!!
Tuy nhiên.
Cố Thần đồng ý cùng ai......
Ngón tay Nguyễn An An vẫn đang dừng lại trêи bàn phím thật lâu không nhúc nhích, ngược lại gương mặt càng ngày càng phiếm hồng.
Nghẹn trong chốc lát, sau đó cô dứt khoát bất chấp tất cả suy nghĩ, dù sao cũng chỉ là một tài khoản vô danh trêи diễn đàn mà thôi, không ai quen biết ai, vì thế cô đang chuẩn bị mặt dầy đề cử chính mình.
“—— Đang làm gì vậy?”
Trêи đầu đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc.
“!!!”
Thanh âm này cho dù biến đổi như thế nào cô cũng dễ dàng nhận ra, Nguyễn An An khϊế͙p͙ sợ.
Tình cảnh của cô giống như từ trước nay chưa từng trộm đồ, thời điểm đang chuẩn bị thực hiện vụ ăn trộm đầu tiên thì vừa vặn bị chủ nhân bắt được, cô theo phản xạ có điều kiện khóa màn hình điện thoại lại, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn về phía phát ra giọng nói.
Cố Quyết đeo ba lô —— Đây là lần đầu tiên Nguyễn An An nhìn thấy anh đeo ba lô.
Một bộ thể thao màu đen, chiếc ba lô màu đen trắng. Khóa áo khoác không kéo quá cao, lộ ra cần cổ cùng xương quai xanh trắng nõn.
Anh đứng bên cạnh chỗ ngồi trêи khán đài, tư thế hơi cong eo, cả người chắn lại ánh sáng phía sau, đường nét khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ.
Nguyễn An An không phòng bị, vừa nhìn thấy đã sửng sốt.
Hai giây sau mới “A” một tiếng, “...... Không làm gì, chơi...... Chơi điện thoại thôi.”
Cố Quyết đứng thẳng người, cười nhướng mày “Chơi di động sao mặt lại đỏ thế?”
Nguyễn An An: “...... Nóng, hôm nay nhiệt độ tăng.”
Không biết là Cố Quyết tin cô hay không muốn vạch trần lời nói dối của cô mà anh không nói nữa. Anh lấy ba lô từ phía sau lưng ra cầm trêи tay, lập tức ngồi xuống vị trí trống bên cạnh cô.
Làn gió buổi sớm thổi thoáng qua, Nguyễn An An ngửi được mùi hương bột giặt tươi mát trêи người anh.
Đột nhiên cô có chút cảm khái.
Đây mới là cuộc sống đại học.
Lúc trước học năm tại Harvard, cô không thích vẻ đẹp của các anh chàng ngoại quốc nên không có cách nào nói chuyện yêu đương, ngay cả đi bar cũng cảm thấy không thú vị. Thời điểm đó cô chỉ muốn mau tốt nghiệp nhanh chóng về nước.
Lúc này tuy rằng lý do là nửa công nửa tư, nhưng trở về nơi này gặp được Cố Quyết, đi học, chơi bóng rổ, đại hội thể thao, bạn học hoạt bát đáng yêu, còn có người nào đó với diện mạo đẹp trai tỏa sáng nhưng lại rất thích trêu chọc cô.
Thời gian này giống như đang bồi thường cho ba năm tăm tối của cô tại Harvard.
Nguyễn An An đang suy nghĩ tới mức xuất thần, trước mắt thoáng qua một bàn tay. Cô quay đầu lại nhìn, thấy Cố Quyết móc từ trong ba lô ra chai nước rồi vặn nắp, mỉm cười nói với cô “Mới sáng sớm đã ngẩn người rồi?”
“......” Nguyễn An An tạm dừng một chút, cô nói: “Tối hôm qua học bài tới đêm khuya, kỳ thật mặc dù cậu không nhìn thấy, nhưng tôi luôn lặng lẽ ôn tập.” Cô chỉ vào đại não của mình: “Giống như ngồi thiền vậy.”
Cố Quyết: “……”
Lời này không biết nên trả lời thế nào, Cố Quyết không nói gì mà xoay đầu sang bên cạnh uống nước.
Nguyễn An An chờ anh đóng nắp chai, cô lại tiếp tục mở miệng hỏi: “Các cậu chuẩn bị xong chưa?”
“…… Tôi phải chuẩn bị cái gì?”
“Thứ tự chạy” Nguyễn An An chớp chớp mắt “Không phải vừa xảy ra vấn đề, cán bộ thể thao phải dẫn theo các vận động viên đi thay đổi sao?” Cô mà nhìn chung quanh “Sao cậu lại trở về trước…… những người khác đâu?.”
Cố Quyết nghe cô nói mấy câu linh tinh vụn vặt liền hiểu đại khái tình huống, anh duỗi thẳng một chân, lưng dựa về phía sau “Bởi vì tôi căn bản không đi, tôi vừa mới đến.”
“......” Nguyễn An An sửng sốt, “Không phải vận động viên đều tập hợp lúc giờ sao?”
Cố Quyết “Ừ” một tiếng, “Không kịp, ngủ quên, tôi đã nhắn tin WeChat cho cán bộ thể thao rồi.”
Cố Quyết nói xong, chỉ trong chớp mắt anh liền nhìn thấy Nguyễn An An mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.
Anh bỗng dưng cảm thấy có chút nghi hoặc: “...... Làm sao vậy?”
Nguyễn An An đột nhiên nói: “Bạn học Cố, cậu không thể như vậy.”
Bạn học Cố: “?”
“Đại hội thể thao quan trọng như vậy, nói đến muộn liền đến muộn là không đúng, đáng lẽ trước tiên cậu nên hẹn đồng hồ báo thức, sau đó đến đúng giờ mới đúng.” Nguyễn An An nói lời thấm thía: “Cậu nên có ý thức về danh dự tập thể nha!”
Chợt nhìn thoáng qua thì thấy biểu cảm của cô không có gì sơ hở, nhưng đã quen biết một thời gian, Cố Quyết vừa liếc mắt một cái liền nhận ra cô chỉ chờ tóm được cơ hội rồi cho anh lãnh đủ.
Ngoài mặt thì có vẻ nghiêm trang vân đạm phong khinh (), nói không chừng trong lòng cô đang bắt đầu cười điên cuồng.
Tâm tình cáu kỉnh vì phải dậy sớm của Cố Quyết, trải qua một hồi tư tưởng giáo ɖu͙ƈ như vậy, đột nhiên giống như đỡ hơn một chút.
Anh nhìn Nguyễn An An đang nghiêm túc diễn kịch, bỗng dưng anh nghĩ đến thời điểm anh thích cô, tính cách vốn dĩ của cô gái nhỏ đã dần dần xuất hiện.
()Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.
Khi còn học cao trung, trước mặt người không thân thiết Nguyễn An An thường rất ít nói.
Trầm mặc cộng với vẻ ngoài thanh thuần xinh đẹp, tất cả nam nữ sinh đều cảm thấy cô đặc biệt mềm mại và xinh đẹp. Với tính cách mà người ta cho rằng đó là nhu nhược, cô từng bước trở thành hoa khôi giảng đường.
Thật ra không phải.
Cô giống như một chiếc kẹo, bên trong không chỉ có vị ngọt mà còn có rất nhiều rất nhiều những thứ khác.
Cách đối đãi của Nguyễn An An với người quen và người xa lạ có sự khác biệt cực kỳ rõ ràng. Đối với người quen cô luôn tươi tắn linh động nhưng ở trước mặt người xa lạ cô hoàn toàn thu liễm tất cả. Được nam sinh tỏ tình cô cũng chỉ cong môi mỉm cười, quay đầu đi đoán chừng ngay cả trong bức thư tình viết gì cô cũng không biết, bởi vì cô đã sớm ném ở một xó xỉnh nào đó rồi.
Cô là mối tình đầu đáng mơ ước vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp của toàn trường, nhưng sau lưng lại ẩn giấu nhiều điều thú vị.
Thời điểm gặp lại cô ở Đại Học C, lúc đầu mọi thứ dường như đều trùng khớp với suy nghĩ của anh. Tuy nhiên thời gian quen biết càng dài, anh lại càng cảm thấy bản tính của cô đang dần bại lộ từng chút một.
Cái gì mà chứng khuyết thiếu từ ngữ, cái gì mà có rảnh cùng nhau ăn cá, cái gì mà khi chết đột tử hoả táng sẽ thơm hơn, tất cả đều từ cô mà ra.
Hơn nữa không biết cô tham gia vào nhóm chat gì, trong đó bọn họ sử dụng tin nhắn thoại để nói chuyện về ʍôиɠ cong.
Lại ví dụ như hiện tại, thế mà cô còn đang mải giáo ɖu͙ƈ anh “Bạn học Cố, cậu nên có ý thức về danh dự tập thể nha.”
Lời này của cô nếu như bị đám người học chung với anh thời cao trung nghe được, sợ rằng bọn họ sẽ cười tới mức trật khớp hàm.
Ngày trước khi còn là một cậu bé hơn mười tuổi, lúc ấy tính cách của Cố Quyết chưa hình thành một cách hoàn toàn, hoặc có thể nói, đối với rất nhiều vấn đề anh đều cảm thấy mới lạ.
Chuyện học tập quá đơn giản, mỗi ngày anh chỉ muốn làm điều mình thích, không phụ sự mong đợi của mọi người anh trở thành đại ma vương nổi tiếng toàn trường.
Mặc dù nhớ lại đoạn thời gian làm bá vương kia khiến anh cảm thấy có chút ấu trĩ...... Nhưng mặc kệ là thi đấu hay chơi trò chơi, là một đại ma vương thích làm việc đơn độc thì điều mà Nguyễn An An nói, từ trước đến na anh hoàn toàn không có.
Cố Quyết cười khẽ một tiếng “Ý thức danh dự tập thể......”
Nguyễn An An đanh mặt không cười, dường như cô không thể lý giải được phản ứng của anh “Làm sao vậy, cậu cảm thấy tôi nói không đúng sao?”
“Bạn học Nguyễn An An.”
Cố Quyết đột nhiên gọi cô bằng cách thức mà cô vừa gọi anh.
Nguyễn An An sửng sốt.
Cố Quyết duỗi thẳng đôi chân dài, tư thế vô cùng thoải mái lười nhác, trong giọng nói mang theo chút ngái ngủ “Hiện tại là tám giờ. Trước kia có thể tôi chưa từng nói với cậu, tôi bị chứng bực tức nghiêm trọng khi rời giường.”
“......”
“Có thể dậy vào giờ này để tham gia đại hội thể thao đã là một kỳ tích rất lớn……” Cố Quyết vươn tay tính toán “Tôi báo danh, ngẫm lại…… Hình như là hạng mục.”
“........”
“Cho nên đừng dạy tôi ý thức tập thể. Lúc trước vì sao tôi lại báo danh, vì sao lại muốn dậy từ tám giờ sáng tới tham gia đại hội thể thao......” Nửa người trêи của Cố Quyết hơi nghiêng, chậm rãi kề sát vào cô, khóe miệng ngậm ý cười “Cậu còn không biết sao?”
giờ rưỡi.
Mười phút sau là vòng đấu loại m nam .
Cố Quyết đã đi được một lúc rồi.
Vốn dĩ Nguyễn An An không định giáo ɖu͙ƈ anh, cô chỉ muốn lên mặt với anh một chút mà thôi, kết quả lại bị anh làm cho mặt đỏ tim đập, nửa ngày sau vẫn chưa trở lại bình thường.
Cố tình các bạn học ngồi xung quanh không rõ tình huống, mỗi lần đi ngang qua cô đều hỏi một câu “Nguyễn An An cậu không sao chứ, mặt đỏ quá”, “Nguyễn đại thần cậu phát sốt sao”......
Nguyễn An An nhắm hai mắt, đôi tay ôm lấy mặt liều mạng điều chỉnh nhiệt độ trêи gương mặt. Vài giây sau, bả vai đột nhiên bị vỗ nhẹ.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy người đang đứng bên cạnh cô chính là cán bộ thể thao.
“Nguyễn đại thần, giang hồ chờ cấp cứu! Cậu mau đi đưa nước cho Cố Thần đi!”
“Tôi?” Nguyễn An An mơ hồ: “Vì sao lại là tôi?”
“Tôi nào biết? Cậu ta nói với tôi một hai phải uống nước cậu đưa đó!” Cán bộ thể thao nói xong, hạ giọng bổ sung: “Kỳ thật tôi đoán bởi vì cậu ấy muốn cậu tới cổ vũ cậu ấy” Cán bộ thể thao khụ một tiếng “Ừm, sau đó ngại ngùng nên chỉ có thể…… cậu tự hiểu đi!”
Nguyễn An An:…… Tôi mới vừa bị cậu ta trêu chọc, hiện tại tôi không muốn hiểu.
Tuy nhiên cánh tay không lay chuyển được đùi, cuối cùng Nguyễn An An bị cán bộ thể thao yêu cầu nhanh chóng rời khỏi khán đài, ôm hai chai nước vào trong ngực, cậu ta chỉ chỗ cho cô “Ở bên kia! Nhưng mà Nguyễn đại thần, tôi cảm thấy cậu vẫn nên chạy bộ hai bước đi, hiện tại đã quá muộn để thong dong đi bộ trêи sân thể ɖu͙ƈ lớn như vậy, nếu cậu không chạy đoán chừng tới thời điểm bắt đầu thi đấu cậu ta vẫn chưa uống được ngụm nước nào đâu! Cậu nhẫn tâm như vậy sao!!!”
Nguyễn An An: “……” Tôi thật sự rất nhẫn tâm.
……
Giờ này khắc này, Cố Quyết đang xếp hàng chờ làm một số thủ tục, tất cả mọi người đều nhìn về phía bên này.
Anh có chút phiền muộn lấy di động ra trả lời tin nhắn của cán bộ thể thao về việc Nguyễn An An tới đưa nước, sau đó anh mở nhóm chat trêи WeChat kiểm tra tin nhắn.
Trêи WeChat của Cố Quyết tổng cộng có hai nhóm chat, một là nhóm thi Game Cup, còn lại là đám con trai ngoan của anh.
Mấy đứa con ngoan của anh cả ngày đổi tới đổi lui tên nhóm chat, không biết từ khi nào tên nhóm đã bị đổi thành “Ai yêu trước người đó là chó”.
Cố Quyết xem xong lịch sử tin nhắn, ngón tay cử động tag cả nhóm vào tin nhắn: 【 Mọi người, tôi có chuyện muốn nói. 】
Tuy rằng Tiết Chiêu đã được gỡ thạch cao, nhưng đến nay chân cẳng vẫn chưa thể nhanh nhẹn hoàn toàn, mỗi ngày đều nằm dài ở nhà, di động không rời tay, đương nhiên cũng là người đầu tiên hưởng ứng câu nói này.
Tiết Chiêu không phải chó: 【? Cố cẩu còn sống? 】
Cố Quyết chưa kịp trả lời, Tiết Chiêu đã gửi một tiếp một tin nhắn dài.
Tiết Chiêu không phải chó: 【 @Chu Thần Sơ là người @Kỷ Khiêm cũng là người! Mẹ kiếp! Quên mất không nói với hai người! Gần đây Cố cẩu có biến!!! 】
Một phút đồng hồ sau.
Hai người khác đang đi làm cũng lần lượt trả lời.
Chu Thần Sơ là người: 【? Nếu không phải Cố cẩu rải tiền thì không cần gọi tôi. 】
Kỷ Khiêm cũng là người: 【?? Nếu không phải Cố cẩu xác nhận xu hướng tính ɖu͙ƈ thì không cần gọi tôi. 】
Tiết Chiêu không phải chó: 【??? Hai người trúng độc gì vậy? 】
Cố Quyết nhìn bộ dáng người nghèo khởi nghĩa của ba người, anh mỉm cười cúi đầu gõ chữ.
Cố Quyết là thần: 【 Ừm, có biến. 】
Cố Quyết là thần: 【 Sắp thoát khỏi kiếp độc thân. 】
Khi anh gửi tin nhắn đi, nhóm chat lập tức im lìm không một chút động tĩnh.
Kết quả nửa phút sau, Cố Quyết nhìn thấy một dòng chữ màu xanh lam xuất hiện phía dưới.
Hệ thống nhắc nhở: Thành viên trong nhóm ZCC đã đổi tên nhóm “Ai yêu trước người đấy làm chó” thành “Cố Quyết là chó vừa già vừa xấu”
Cố Quyết lập tức bật cười.
Anh suy nghĩ một lát, sau đó rũ mắt gõ chữ ——
【 Tuy rằng vẫn chưa chính thức thoát khỏi kiếp độc thân, nhưng cảm ơn các cậu đã chúc phúc, tôi nhận. 】
Thoát khỏi WeChat, thời điểm thu hồi di động vừa lúc đến lượt anh.
Cố Quyết điền đơn xong liền đứng sang một bên, tính thời gian mà nói đáng lẽ Nguyễn An An cũng nên mang nước đến rồi mới đúng.
Anh phát hiện việc nhớ lại chuyện trước kia không thể có mở đầu, bởi vì anh sẽ không ngừng được mà suy nghĩ.
Vừa rồi Cố Quyết nhớ tới Nguyễn An An trước kia, lại nhịn không được nghĩ đến cơ hội khiến anh quen biết cô.
—— Con mèo cam kia không chỉ ngủ nhiều hơn anh, mà so với anh cơn giận của nó khi rời giường còn lớn hơn, tuy chân không dài nhưng ị phân lại rất thối, kiêu ngạo và đặc biệt thích dính người.
Không đợi anh suy nghĩ nhiều, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập, anh giống như có cảm giác mà quay đầu lại, nhìn thấy Nguyễn An An cách đó mấy mét, cô đang chậm rãi giảm tốc độ từ chuyển sang đi đường.
“Cán bộ thể thao bảo tôi chạy nhanh tới……” Nguyễn An An mệt muốn chết, một tay ôm nước một tay chống nạnh, hơi cong nửa người trêи thở dốc, trong miệng nhịn không được oán giận “Hô…… Tôi còn tưởng rằng muộn rồi…… không phải nơi này cậu vẫn chưa bắt đầu chạy ……”
Cô ngẩng đầu, trong ánh mắt có chút oán trách “Cậu muốn tôi đưa nước đến nghiện rồi sao? Nghe nói không phải tôi đưa cậu sẽ không uống?…… Tật xấu gì thế không biết?”
Cố Quyết nhìn cô, hầu kết lăn lộn “Ừm” một tiếng, thừa nhận một cách khiêm tốn: “Đúng vậy, chính là tật xấu.”
Nguyễn An An cáu kỉnh trợn trắng mắt.
Thân thể của cô thật sự không quá tốt, mới chỉ chạy chậm ngang qua sân thể ɖu͙ƈ đã mệt thành như vậy, thở hổn hển một lúc rồi nhưng vẫn không thấy điều hòa lại. Hơi thở thiếu nữ truyền ra từ khí quản mảnh khảnh, trong lòng Cố Quyết mắng một tiếng thô tục.
Nói chuyện có tiếng dễ nghe đã đành, nhưng ngay cả thở dốc anh cũng cảm thấy dễ nghe như vậy, chẳng lẽ mình có bệnh?
Vừa nghe thấy tâm trạng đã bức bối nóng nảy.
Cố Quyết thở ra một hơi, duỗi tay như có như không ôm nhẹ bả vai cô, sau khi xoay người sang hướng khác liền buông ra. Anh chỉ vào hàng ghế dưới bóng râm: “Qua bên kia chờ tôi.”
Sau đó không chờ cô trả lời anh đã rời đi.
Nguyễn An An đi theo phía sau anh một cách khó hiểu, cô chạy chậm hai bước, tới nơi cô lúng túng hỏi: “…… Chúng ta tới chỗ này làm gì?”
“Mới vừa nhìn thoáng qua, tôi bị xếp sau mấy nhóm, còn sớm.” Cố Quyết nhìn cô một cái, thần sắc có chút kỳ quái, anh hắng giọng nói, “Hơn nữa cậu thở dốc lợi hại như vậy…… Nghỉ ngơi một lát rồi hãy đi.”
Nguyễn An An sửng sốt “A? Vì sao lại muốn tới nơi này? Ở đâu cũng vậy mà……”
Cố Quyết nói: “Chỗ này không nắng.”
“……” Không nắng là lý do mà hầu hết nữ sinh đều không muốn cự tuyệt.
“Hơn nữa……”
Nguyễn An An là thật sự rất mệt, thời điểm cô chuẩn bị ngồi xổm xuống, lại nghe thấy tiếng “Hơn nữa”.
Cô ngẩng đầu nhìn lại, dưới bóng râm màu sắc trong mắt Cố Quyết có vẻ tối hơn bình thường, nhìn có chút ý vị sâu xa.
“Vừa rồi có quá nhiều người” anh đè thấp giọng nói, gần như mất tiếng, “…… Tôi không muốn người khác nghe thấy.”