Hiện tại Nguyễn An An đã cảm nhận được.
Trêu chọc người ta xong bỏ chạy, quả thật quá kích thích.
Sau khi nắm tai và buông lời hung ác với Cố Quyết xong, Nguyễn An An cảm thấy mình như đang lơ lửng trôi nổi trở lại ghế ngồi, không chỉ thế cô còn tự động che chắn những tầm mắt của mọi người xung quanh liên tiếp phóng tới người mình, mãi cho đến khi bị Thu Nghiên truy hỏi cô mới hồi phục tinh thần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Nghiên vô cùng kích động: “Hai người các cậu vừa làm gì ở phía dưới thế! Tôi ngồi ở chỗ này không nhìn rõ, đứng lên thì lại sợ chỗ ngồi bị chiếm mất…… A a a An An mau nói cho tôi biết đi!”
Nguyễn An An suy nghĩ, chuyện này thực sự không biết nên nói như thế nào.
Cố Quyết uống chai nước cô từng uống, sau đó anh hỏi cô rằng cô có muốn uống chai nước người khác từng uống qua hay không, đồng thời đưa ra một loạt các ví dụ, cuối cùng cô nắm vành tai anh nói không, cô chỉ uống nước của anh mà thôi.
……
Khẳng định không thể nói như vậy.
Cho nên Nguyễn An An lựa chọn biện pháp di dời lực chú ý, chỉ vào phía trước nói: “Bắt đầu rồi bắt đầu rồi, đừng nói chuyện nữa mau xem thi đấu đi!”
Những tầm mắt xung quanh cô cũng sôi nổi dời đi.
Kỳ thật cũng không có gì bất ngờ, trận thi đấu này kết thúc hoàn mỹ dưới sự xuất sắc của đại thần áo số .
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên đường Thu Nghiên có nói một câu: Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy nửa trận sau Cố Thần càng đánh càng hung…… Có phải cậu ấy có chuyện sốt ruột muốn đi làm hay không?
Nguyễn An An chột dạ làm bộ như không nghe thấy.
Ngày thường cơ bản Nguyễn An An đều rời khỏi phòng học cùng Cố Quyết, hai người chưa từng cố tình ước định, nhưng điều đó càng giống như một loại ăn ý.
Cô suy nghĩ.
Hôm nay thôi quên đi.
Nắm tai trêu chọc người ta xong, cô lại có chút không can đảm đi gặp người ta.
Các cầu thủ khẳng định không thể rời đi sớm hơn cổ động viên, thi đấu vừa kết thúc, Nguyễn An An gần như dùng tốc độ trong cuộc thi đi bộ lôi kéo Thu Nghiên rời khỏi sân vận động.
Vừa rồi tại những giây phút cuối cùng, Cố Quyết đã thực hiện một cú ném điểm, chào bế mạc một cách hoàn mỹ, tâm trạng của Thu Nghiên mãi vẫn chưa thể hòa hoãn lại được: “Tôi thật sự không hiểu vì sao Cố Thần có thể đánh ở mọi góc độ như vậy, có thể phòng có thể công còn có thể ném! Cậu nhìn thấy cậu ấy ném quả bóng điểm chưa? Mẹ ơi, quỹ đạo xoay chuyển của quả bóng cũng quá đẹp đi thôi! Tôi……”
Nguyễn An An vừa nghe người bên cạnh lải nhải về đường đi của quả bóng vừa nhanh chóng rời đi, không bao lâu sau, di động rung lên.
GJ: 【? 】
GJ: 【 Đi nhanh như vậy? 】
GJ: 【 Hình như người bị đùa giỡn là tôi…… cậu đi cái gì? 】
Đùa giỡn?
Đùa giỡn?!?!
Cậu nói cho rõ ràng một chút, cái gì gọi là ——
Được rồi, tạm thời xem như đùa giỡn.
Nguyễn An An thở ra một hơi, gọn gàng dứt khoát gõ chữ trả lời: 【 Tôi ngại ngùng, không được sao? 】
Cố Quyết không trả lời.
Cô đi về phía trước một đoạn mới nhận được tin nhắn mới, bên kia gửi tới một tin nhắn thoại.
Nguyễn An An click mở ——
Giọng nói từ bên kia truyền đến mang theo ý cười rõ như ban ngày: “Ừ, vậy cậu định ngại ngùng trong bao lâu?”
Nguyễn An An: “……”
Cô không đáp, mà cũng không biết nên đáp như thế nào.
Ngay sau đó, Cố Quyết lại gửi tới liên tiếp hai tin nhắn thoại. Cô nghe ra phía bên kia có chút ồn ào, trong giọng nói cũng mang theo tiếng thở dốc sau khi vận động, tuy nhiên vẫn vô cùng dễ nghe.
—— “Cho dù ngại ngùng cậu cũng phải nhớ tới xem tôi thi đấu.”
—— “Vừa rồi đã quên nói cho cậu…… thật ra với thực lực đồng đội của nhóm cán bộ thể thao, bọn họ thật sự có thể đánh thắng được trận này, lúc ấy tôi chỉ là nói giỡn thôi.”
—— “Sở dĩ binh tôm tướng cua gì tôi cũng lên sân……” Cố Quyết dừng một chút, thả nhẹ thanh âm, dùng âm lượng như đang nói nhỏ bên tai cô “Chỉ vì muốn cho cậu xem nhiều thêm hai trận mà thôi.”
Thi đấu tổng cộng ba ngày, Nguyễn An An cho dù ngại cũng vẫn đúng hẹn đến xem Cố Quyết thi đấu.
Ngày thứ ba chính là trận chung kết, Cố Quyết không cố ý nhắc tới chuyện ngày hôm đó, vì thế chút xấu hổ của cô đã sớm biến mất từ lâu. Một ngày thì không sao, nhưng nếu nhiều hơn sẽ bị coi là đang làm kiêu.
Nói thật, cuộc thi này rất đúng với lời Cố Quyết nói: dễ dàng như giết binh tôm tướng cua, thẳng đến cuối cùng thời điểm thi đấu với lớp khoa Quốc Tế Mậu Dịch mới xem như có chút cảm giác không thuận buồm xuôi gió như vậy.
Sau khi kết thúc trận đấu với khoa Mậu Dịch, trong sân còn dư lại đều người trong lớp tài chính .
Mậu Dịch thua tâm phục khẩu phục, trước khi đi còn vô cùng cảm khái mà nhìn Cố Quyết nói “Người anh em, nghe tôi, nhanh lên, cậu trao đổi nhanh lên rồi trở về đi.”
Lời nói không mang ý tốt này chọc không ít người tức giận, người nọ bị mấy người trong nhóm xua đuổi phải quay trở về đội của mình.
“Cố Thần Cố Thần, chúng ta tìm một chỗ chúc mừng đi!”
“Bị áp bách hai năm nay, rốt cuộc chúng ta cũng xoay người được rồi! Ông đây thật sảng khoái!!!”
“Đi chúc mừng đi Cố Thần, chúng tôi mời cậu, thế nào, có đi hay không?”
“……”
“Không cần, cảm ơn ý tốt của mọi người.” Cố Quyết mỉm cười, duỗi tay đặt trên vai Nguyễn An An, nói: “Bạn học Nguyễn An An nguyện ý thay mọi người mời tôi, tôi cùng cô ấy đi chúc mừng là được rồi.”
Trong chớp mắt hiện trường trở nên yên lặng.
Giây tiếp theo liền trực tiếp nổ tung, tiếng “woa~~” vang lên một cách cực kỳ ái muội, thiếu chút nữa thổi bay nóc nhà.
Nguyễn An An: “???”
Cô ngay cả một chữ cũng không kịp nói, trong tiếng siêu cấp ồn ào của mọi người cô bị Cố Quyết kéo ra khỏi sân vận động.
Nguyễn An An quay đầu sang hỏi: “…… Cậu nói cái gì đấy? Tôi nói đồng ý thay thế khi nào ——”
“Đùa thôi” Cố Quyết tươi cười, “Rốt cuộc so với liên hoan, tôi vẫn tương đối thích ăn riêng với cậu hơn.”
“……”
Ra cửa không bao lâu, bước chân hai người dần dần chậm lại, Nguyễn An An nhìn anh.
Màu vàng óng của ánh hoàng hôn giống như đang mạ cho anh một chiếc vòng tròn màu vàng, tròng mắt của Cố Quyết đặc biệt trong sáng, thời điểm anh chuyên chú nhìn một người quả thực khiến người ta chống đỡ không nổi.
Lúc này khi anh cười rộ lên lại càng hấp dẫn, khóe môi cong cong, rất giống một tên yêu nghiệt đi hút hồn phách.
Yêu nghiệt kia mở miệng hỏi: “Được không?”
“……”
Mẹ nó, nhan cẩu thật sự không có cách nào cự tuyệt gương mặt này.
Ai đẹp người đó định đoạt.
Trong nháy mắt Nguyễn An An liền vứt bỏ nguyên tắc: “Được.”
Lúc trước thời điểm Nguyễn An An bị sỉ nhục vì không có thiên phú chơi bóng rổ, lúc đó cô đã châm chọc Cố Quyết rằng nếu rảnh sẽ cùng nhau ăn cá.
Vì thế lần này bọn họ đã chọn nhà hàng “Cầu cá ngon”.
Mặc dù nhà hàng này phát triển dựa trên ăn theo sự nổi tiếng của nhà hàng tại Cambridge, nhưng may là vẫn thể hiện được ý chính, đây thật sự là một nhà hàng nhỏ được xây dựng trên chiếc cầu gỗ.
Bởi vì hai người đến sớm nên nhà hàng vẫn chưa có mấy người, bà chủ rất nhiệt tình tiếp đón hai người ngồi xuống và giới thiệu gọi món ăn của nhà hàng.
Trong lúc chờ thức ăn, Nguyễn An An phát hiện dường như Cố Quyết có việc, di động của anh thường xuyên rung lên, tựa như đang nói chuyện phiếm cùng người nào đó.
Không quá vài phút, Cố Quyết ngẩng đầu, đúng vừa chạm phải tầm mắt của cô.
Anh buông di động xuống, thuận miệng nói: “Tôi có ……một người em trai”. Biểu cảm của Cố Quyết có chút bất đắc dĩ “Mê game online, ngày nào cũng thức đêm. Vừa rồi tôi mới khuyên nhủ nó điều chỉnh lại giờ làm việc và nghỉ ngơi, trái lại nó lại nói với tôi về Bug trong trò chơi.”
Nguyễn An An nghe hình dung của anh, phối hợp với giọng điệu này, cô cảm thấy có chút buồn cười “Nghiêm trọng như vậy sao?”
“Ừm……” Cố Quyết thật sự đau đầu “Thường xuyên chơi tới rạng sáng mới ngủ, một ngày chỉ ngủ bốn tiếng, người trong nhà đều lo lắng nó sẽ đột tử chết.”
Cố Khải Trung đã sớm nói, nếu Cố Minh bởi vì thức đêm mà bị bệnh nan y, ông sẽ không chi một phân tiền nào chữa bệnh cho anh, còn đóng băng thẻ ngân hàng của Cố Minh.
Nguyễn An An nghĩ đến chính mình, kỳ thật cô cũng từng có một đoạn thời gian ngày ngủ ba bốn tiếng, tuy nhiên không phải vì chơi trò chơi mà là vì học tập.
Sau khi tốt nghiệp xong tình trạng đó thỉnh thoảng vẫn xảy ra, nhưng đơn giản chỉ vì chơi.
Nguyễn An An thở dài nói: “Kỳ thật tôi cũng hay thức đêm.” Cô dừng một chút, biểu cảm phiền muộn rất chân thật, nói: “Tuy nhiên —— ngày đó thời điểm tìm tư liệu, tôi đã tình cờ đọc được một tin tức, trong đó nói thật ra người trẻ tuổi thức đêm vẫn có thể cứu chữa.”
“Hử?” Cố Quyết ngước mắt nhìn cô: “Cái gì gọi là ‘có thể cứu chữa’?”
“Ý trên mặt chữ nha, cậu có thể cho em trai cậu dùng một vài vị thuốc trung y” Nguyễn An An duỗi ngón tay bắt đầu đếm: “Thảo quả, bạch chỉ, vỏ quế, cam thảo, mỗi loại nghiền thành mười lăm gam phấn, mỗi ngày ba lần, uống cùng nước. Tôi đã từng chuẩn bị thử xem sao.”
“……?” Cố Quyết nghe xong tên mấy vị thuốc này, nhướng mày, hoàn toàn không thể hiểu được “Cậu tin?”
“Đúng vậy nha.” Nguyễn An An biết chắc chắn anh không lên mạng lướt web, cô chớp chớp mắt, cười giảo hoạt giống hệt tiểu hồ ly “Mỗi ngày đều uống như vậy, nếu bị đột tử, lúc hoả táng sẽ tương đối thơm.”
“……”
Cố Quyết mặt không cảm xúc dựa lưng trở về ghế.
Anh rất hiếm khi bị cô lừa, cho nên thời khắc này rất đáng để trân quý. Nguyễn An An nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của anh viết mấy chữ “Ông đây tin cậu mới lạ”, cô cười tới mức cả người đều run rẩy.
Chờ cười đủ rồi, những món ăn hai người vừa chọn cũng được bưng lên.
Kỳ thật cá nhà này làm không tệ lắm, tay nghề và hương vị cũng rất phù hợp. Nhưng dù sao cũng là quán ăn dành cho sinh viên, vì thế nguyên liệu nấu ăn thật sự có chút bình thường.
Nguyễn An An thích ăn cá, mấy ngày hôm trước thời điểm trở về Lâm gia cô mới được ăn một bát canh cá đặc biệt tươi ngon, thịt cá ăn ngon tới mức đến bây giờ cô vẫn còn ấn tượng. Đối lập với hiện tại, thịt cá nơi này nhai hai lần đã cảm thấy bã.
Nguyễn An An chọc chọc miếng cá trong bát mình, có chút cảm khái nói: “Tôi nhớ khi còn nhỏ, cá nhà tôi đều do ông cụ hàng xóm cho. Ông ấy đặc biệt thích câu cá, mỗi lần câu đều mất một buổi trưa và mỗi lần đều cho nhà tôi một ít.”
Cố Quyết vừa nghe vậy liền dừng đũa.
Tuy rằng không biết vì sao Nguyễn An An đột nhiên nhắc tới chuyện này, nhưng qua mấy câu nói ít ỏi, anh lập tức liên tưởng tới thị trấn nhỏ lúc trước Nguyễn An An từng nhắc tới khi nói chuyện phiếm với Thu Nghiên.
Cố Quyết suy nghĩ, anh cực kỳ phối hợp nói: “Tôi cũng vậy. Tuy nhiên ở chỗ chúng tôi không cần câu cá, nước dưới sông rất nông, trực tiếp xuống sông bắt cá là được rồi.”
“……”
Vẫn là cậu lợi hại.
Sau khi kết thúc trận đấu bóng rổ, bởi vì nó nên Cố Quyết đã trở thành thiên vương nổi tiếng trên diễn đàn.
ID vô danh có mặt ở khắp mọi nơi 【 Cố Thần tiểu mê muội 】【đồng phục của Cố Thần 】【 Vật trang sức của Cố Thần】…… Nguyễn An An cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Thứ khiến cô kinh ngạc chính là, lần này trong các đề tài thảo luận về Cố Quyết, đứng mũi chịu sào đương nhiên là mặt, tiếp theo là kỹ năng ném bóng, còn có eo.
Mặt và kỹ năng ném bóng thì không thể chê được, có video có ảnh chụp, nhưng eo……
Không biết vì sao ống kính của người kia lại có độ phân giải cao như vậy, bắt đúng khoảnh khắc Cố Quyết vén áo lau mồ hôi.
Không biết có phải cách lau mồ hôi như vậy là một loại tập tục khi chơi bóng rổ hay không, gần như mỗi lần Cố Quyết vén áo lau mồ hôi cũng sẽ lộ một chút eo và cơ bụng.
Rất khó bắt được khoảnh khắc tuyệt mỹ như vậy trong trường hợp đối tượng đang trong trạng thái hành động, nhưng vị này lại vô cùng lợi hại, tấm ảnh có độ phân giải cao, góc độ chụp hoàn mỹ, thật sự…… khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Những bức ảnh của Cố Quyết được ra mắt trực tiếp trên diễn đàn trường đại học C, vòng eo của anh có sức nóng gần như ngang hàng với khuôn mặt.
Nguyễn An An có chút bất mãn với điều này.
Ví dụ như hôm nay lại xuất hiện thêm một bài đăng ——
【 chủ đề 】 Nhìn mấy hình ảnh ở trên, tất cả những người mê muội hãy tiến vào, đừng vội a a a, chúng ta hãy làm thơ về Cố Thần (và eo) của cậu ấy .
Nguyễn An An ngồi trên khán đài, mặt không biểu tình nhấp vào bài đăng này.
Lầu [ lâu chủ ]: Tôi trước.
Thon thon một tay ôm hết eo Cố Thần, từ đây quân vương bất tảo triều. (ý là quân vương vì sắc đẹp mà không lên trầu buổi sớm)
Khụ khụ, không phải sinh viên khoa văn nên ngữ văn không được tốt cho lắm, mọi người chắp vá lại xem, tôi ngồi xổm đợi mấy người.
Lầu : Thật vần nha! lợi hại ghê ~ tôi sẽ không làm gì cả, chuẩn bị tay không búng ra thơ. [ xoa tay ]
Lầu : Chết dưới tay Cố Thần, thành quỷ cũng phong lưu.
Lầu : Ha ha ha ha ha mẹ nó, xin được chết, lầu trên định để ngựa đá chết sao?
Lầu : Đá chết ha ha ha ha, đừng nói chuyện nữa mọi người mau làm thơ đi!
……
Lầu : Cố Thần truyền cho tui trái bóng, Smart từ đây không uốn tóc.
Lầu [ Smart ]:…… Cảm giác như bị lầu trên mạo phạm.: )
Lầu :?? Mẹ kiếp, hai lầu trên này định cười chết ai?
……
Lầu [sao chép và chỉnh sửa]: Xin được chết dưới thân Cố Thần, làm xxx cũng phong lưu.
……
Lầu :?? Nhìn thấy lầu một tôi cảm thấy rất kỳ quái, trên phương diện nào đó thì ý nghĩa của câu đã đi quá giới hạn.
Lầu : [ Internet không phải nơi đánh giá tiêu ]
……
Lầu [==]: Cố Thần không cần đao, giết người chỉ dùng eo.
Lầu : A a a câu này hay!!!
Lầu [==]: Ngoài ra còn có phiên bản mở rộng.
—— Cố Thần giết người không cần đao, chúng sinh điên đảo chỉ cần eo
……
Lầu : Mẹ kiếp, câu này lại càng hay hơn ! đây là bài thơ về vị thần trong truyện cổ tích sao? Yêu thương!
Lầu : Chụp màn hình, đây là bảo tàng kho báu.
Lầu : Xem ra mọi người thật sự cảm thấy eo Cố Thần rất tuyệt vời nha! [ chảy máu mũi ]
Lầu : Ha ha ha ha tôi chỉ muốn biết Cố Thần có trong diễn đàn không? Đọc được những câu thơ này cậu ấy sẽ có cảm tưởng gì?
Lầu : Đừng hỏi, ai hỏi người đó chính là gián điệp, người anh em, đi mau.
……
Phía dưới vẫn còn rất nhiều bình luận mới.
Nguyễn An An thật sự vô cùng bất mãn.
Có một chút cảm giác không thể nói thành lời, nếu một hai phải hình dung thì đại khái chính là vô cùng không phục.
Cô lướt xuống phía dưới, bắt đầu bùm bùm đánh chữ, rồi sau đó đúng lý hợp tình ấn đăng——
Lầu [ Vô danh ]: Vì sao tất cả đều nói chú ý đến eo? Mấy người không nhìn thấy mông cậu ta cong biết bao nhiêu sao???!